Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 24

Siêu Cấp Võ Thánh

Tác giả: Lãng Tử Biên Thành

Chương 24: Cướp đoạt.

Nhóm dịch: truongcaca

Nguồn: Mê Truyện

Có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa có ai giành với Lâm Lâm thứ gì, nhưng Tần Thư Nhã cũng không phải loại vừa. Cứ như vậy cả hai dù không phải phụ nữ nhỏ nhen cũng không thể không tranh chấp.

Thực ra, hai người cũng không phải loại con gái rất tùy hứng đứng ở chỗ này cứng rắn hao tổn sức lực cãi nhau. Xảo Nhi thấy mình nói chuyện cũng không có tác dụng gì, cô cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải nhìn về phía một người thiếu niên đứng bên cạnh. Người kia thấy Xảo Nhi nhìn mình, y liền vội vã kéo tay Lý Hưng Quốc nhỏ giọng nói:

- Hưng Quốc huynh, chuyện này phải nhờ anh rồi, anh phải giúp Xảo Nhi, tôi Vương Đắc Thủy ở chỗ này thay cô ấy cảm ơn anh.

Nếu như nói Lý Hưng Quốc không cần để ý tới mặt mũi của Xảo Nhi, thế nhưng Vương Đắc Thủy không thể không bận tâm về thể diện của mình, vả lại Lâm Lâm còn đang ở đây, bối cảnh gia đình nhà Hà Lâm Lâm cũng không phải loại đơn giản gì, nghĩ tới những thứ này, Lý Hưng Quốc gật đầu, sau đó lấy điện thoại trên người ra, gọi vào một dãy số, sau khi nói đơn giản vài câu lập tức dập máy..

Sau đó Lý Hưng Quốc cười ha hả nhìn Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên đứng phía sau, y biết hai người kia nhất định tranh giành không nổi với mình.

Đàn ông gặp phải loại chuyện này phần lớn đều giống như thân sĩ đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng khuyên nhủ một chút, mà chỉ có phụ nữ tại giờ khắc này mới biểu lộ ra tài năng của các cô, đó chính là đùa giỡn cùng ngang ngạnh. Rất rõ ràng, Tần Thư Nhã cùng Hà Lâm Lâm đều là những người như vậy, các cô từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, đặt trên tay sợ lạnh, đặt trong miệng sợ hóa chủ, cho nên khi gặp những chuyện như thế này, tất nhiên khó tránh khỏi tranh chấp đến cùng.

- Thế nào? Bộ quần áo này là tôi nhìn thấy trước, sau đó tôi lại thử qua, lúc này mới chuẩn bị mua, cô dựa vào cái gì nói cô muốn thì là của cô? Dựa vào cái gì?

Tần Thư Nhã quay sang Hà Lâm Lâm không nghe theo đạo lý nói.

- Tôi nhìn thấy thì là của tôi, không dựa vào cái gì cả, còn nếu muốn thì chính là dựa vào thực lực, là thực lực cô hiểu không?.

Hà Lâm Lâm cũng không phải quả hồng mềm, cũng ngang ngạnh đánh trả lại Tần Thư Nhã.

Cũng ngay tại lúc hai người đang cãi nhau thì từ đằng xa đi tới một người đàn ông trung niên, người này đi giày Tây, dáng người mập mạp. Đi theo phía sau hắn là hai người trẻ tuổi mặc quần áo bảo vệ.

- Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?

Vị đại thúc mập mạp kia vừa từ xa đã hô lên, nhưng khi gã đi tới trước mặt Lý Hưng Quốc thì đột nhiên thay đổi thái độ nghiêm khắc vừa rồi, thấp giọng nói:

- Không biết Lý thiếu ở chỗ này, mạo phạm rồi, mạo phạm rồi.

- Không việc gì, lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc các người, chuyện kế tiếp các người biết nên làm thế nào rồi chứ, bạn của tôi là vị Lâm Lâm tiểu thư đây đã đặt trước bộ quần áo màu trắng này, nhưng vị tiểu thư này lại nhất định muốn mua, ông xem rồi xử lý đi.

Lý Hưng Quốc thay đổi bộ dáng mỉm cười, quay qua người đàn ông trung tuổi kia lãnh đạm nói.

- Vâng! Tôi hiểu, Lý thiếu, tôi biết phải làm như thế nào rồi.

Nói xong những lời này, người đàn ông trung tuổi quay sang nhìn Hà Lâm Lâm cùng Tần Thư Nhã nói:

- Các cô không cần tranh giành, tôi họ Chu, là quản lý lầu ba của Hạnh Phúc Gia Viên. Bộ tiểu lễ phục màu trắng TOBB này xác thực cô Hà Lâm Lâm đã đặt trước ở đây, cho nên tôi hi vọng vị tiểu thư này có thể buông tay.

Nói xong lời này, Chu quản lý cũng không đợi Tần Thư Nhã phản ứng, trực tiếp quay sang bảo nhân viên bán hàng Tiểu Vương kia nói:

- Tiểu Vương, cô đem bộ y phục này gói kĩ rồi đưa cho Hà tiểu thư đi.

Sau đó, Chu quản lý quay sang Lý Hưng Quốc nói lấy lòng:

- Lý thiếu, cậu thấy như vậy có được không?

Lý Hưng Quốc quay qua Chu quản lý phất phất tay, vị Chu quản lý kia liền biết điều tránh qua một bên:

- Ha ha, tốt, hiện tại quản lý Chu đã làm sáng tỏ mọi chuyện, tôi nghĩ vị tiểu thư đây có lẽ không còn ý kiến gì nữa chứ?

- Có! Đây rõ ràng là chuyện tốt các người thông đồng với nhau? Hừ! Các người kết hội cùng nhau bắt nạt người khác.

Tần Thư Nhã thấy thái độ của quản lý Chu đối với Lý Hưng Quốc, cô cũng biết Lý Hưng Quốc nói như vậy để giúp Hà Lâm Lâm, cho nên Tần Thư Nhã không thể không ý kiến.

- Phải, chính là bắt nạt cô đó, cô có thể làm gì nào? Ha ha, Bản tiểu thư thích nhất là bắt nạt người khác đấy!

Biết mình sẽ là chủ nhân của bộ quần áo này, Hà Lâm Lâm cười rộ lên. Sau đó cô ta vẫn không quên châm chọc Tần Thư Nhã hai câu, để cho thỏa mãn cảm giác của mình.

- Hà tiểu thư, quần áo đã được gói kĩ, của cô đây.

Tiểu Vương cũng biết Hà Lâm Lâm là nhân vật không thể trêu vào, cho nên rất nhanh đã đem quần áo gói kĩ và đưa tới cho cô ta.

Tần Thư Nhã mắt thấy Hà Lâm Lâm cầm lấy bộ quần áo mình ưa thích, cô không nhịn được hét lên:

- Vu Thiên, có người bắt nạt em, anh mau giúp em cướp lại y phục đi.

- Này!

Chính tại lúc Tần Thư Nhã vừa nói xong câu đó, Vu Thiên thực đã đem kiện áo khoác nữ tính TOBB được đóng gói tinh mỹ cầm trong tay, cũng ngay tại lúc Tần Thư Nhã há mồm nói dứt lời, thì Vu Thiên đã đưa tới trước mặt cô.

Tần Thư Nhã thật không ngờ mình vừa nói xong lời này, Vu Thiên thực đã làm xong tất cả, vẻn vẹn không nổi trong nội tâm một trận đại hỉ, nhưng trong lòng cũng có chút ngại ngùng, vì dù sao đây cũng là hành động đoạt đồ của người khác, làm như vậy tựa hồ cũng không được hay lắm. Nhưng khi Tần Thư Nhã nhìn thấy biểu tình của Hà Lâm Lâm giật mình kinh ngạc, không biết tại sao, trong nội tâm cô lại cực kì hài lòng.

- Chuyện gì thế này? Tiểu Vương, cô như thế nào lại đem y phục đưa cho vị tiểu thư này, tôi không phải đã nói sao? Bộ quần áo này là của Hà tiểu thư, cô nhanh tới lấy lại đem cho Hà tiểu thư nhanh.

Vị quản lý Chu vừa nhìn thấy bộ tiểu lễ phục màu trắng TOBB kia chạy đến trong tay Tần Thư Nhã, gã cũng một trận phát mộng, chẳng qua rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng lại.

- Dựa vào cái gì? Đây cũng không phải là nhân viên của các người đưa cho tôi, mà là bạn tôi đưa cho tôi, có bản lĩnh thì hỏi anh ta có chịu không.

Vừa nói chuyện Tần Thư Nhã vừa đưa bộ tiểu phục màu trắng TOBB cho Vu Thiên nói:

- Vu Thiên, anh giúp em giữ nó, về nhà hãy đưa cho em.

Tần Thư Nhã thật sự rất thông minh, cô biết rõ nếu như mình cầm bộ tiểu lễ phục này nhất định sẽ không giữ nổi, chi bằng đưa cho Vu Thiên cầm, cô tin tưởng bản lĩnh của Vu Thiên, ai cũng đừng hòng lấy đi vật gì từ trong tay anh ấy. Mà Tần Thư Nhã tựa hồ sợ Vu Thiên không đáp ứng yêu cầu của mình, nên cô còn cố ý cầm lấy ba bộ quần áo mà Vu Thiên hài lòng lúc trước ôm vào trong người, ý cô như muốn nói cho Vu Thiên biết, em giúp anh cầm ba bộ quần áo, anh phải giúp em giữ lấy bộ tiểu lễ phục.

Vu Thiên cũng không quá để ý việc làm này của Tần Thư Nhã, mà trực tiếp nói với cô:

- Được rồi, đồ chúng ta cần đều đã mua xong, nên về thôi.

- Ah, đúng, chúng ta đi thôi.

Nói xong câu đó, Tần Thư Nhã cũng muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

- Đứng lại! Các người không thể đi, muốn đi nhất định phải để lại bộ tiểu lễ phục TOBB kia.

Quản lý Chu vừa nhìn thấy Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên muốn đi, vội vã quát bảo dừng lại. Vừa rồi ông ta nhận được điện thoại của Tổng giám đốc, nói Lý Hưng Quốc cháu trai của ông vua sắt thép Đông Phương quốc đang tranh chấp với người khác vì một bộ quần áo, bảo ông ta lập tức chạy tới trợ giúp giải quyết. Quản lý Chu hiểu rõ đây là ý gì, cho nên gã liền vội vã mang theo hai nhân viên bảo vệ của cửa hàng chạy tới đây, nghĩ mình nếu như có thể giúp cháu trai của ông vua sắt thép lấy lại danh dự thì mình sẽ có tiền đồ vô lượng.

Nhưng ai cũng thật không ngờ, tranh chấp giật đồ với Lý Hưng Quốc cũng không phải người bình thường, vừa nhìn không dùng mềm được vậy mà lập tức chuyển sang mạnh bạo, điều này làm cho ông ta làm sao đi báo cáo kết quả làm việc được đây? Cho nên mắt thấy Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên sắp đi, gã liền vội vã quát dừng lại, cùng lúc đó ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ kia giữ hai người lại.

Hai nhân viên bảo vệ vừa nhìn thấy quản lý ra hiệu, cũng là một trái một phải từ phía sau Chu quản lý đi tới, sau đó tiến lên phía đối diện với Tần Thư Nhã, làm ra một bộ dáng ngăn lại không cho cô rời khỏi.

- Vu Thiên, đem bọn họ đẩy ngược lại.

Đối mặt với hai người bảo vệ, Tần Thư Nhã tuyệt không hoang mang rối loạn, bởi vỉ cô biết bên người mình có Vu Thiên.

Đối Thiên thật sự không làm Tần Thư Nhã thất vọng.

Thoáng cái, hắn đã đi tới trước người Tần Thư Nhã, sau đó lấy tốc độ mắt thường nhìn không thấy liên tục huy động hai quyền. Hai quyền này từng quyền nện vào trên ngực hai gã bảo vệ.

Tức thì, hai người bảo vệ này còn không có kịp làm gì đã bay ngược lại phía sau, thẳng cho đến lúc liên tục va vào mấy khung quần áo mới té trên mặt đất, phun mạnh một ngụm máu tươi, lập tức hôn mê.

- Hừ! Thân thủ như vậy mà cũng đòi ngăn bọn tôi. Vu Thiên, chúng ta đi.

Đối với công phu của Vu Thiên thì ra tay như vậy chẳng là cái gì, Tần Thư Nhã cũng không để trong lòng, mà là ung dung hướng về bậc thang đi xuống lầu hai.

Vu Thiên thình lình xuất hiện, đã sớm trấn trụ người vừa rồi còn hung ác Hà Lâm Lâm, mà bên người cô là Trương Xảo Nhi, Vương Đắc Thủy, thậm chí Lý Hưng Quốc đều sững sờ tại chỗ. Là cháu trai của ông vua sắt thép Đông phương quốc, Lý Hưng Quốc không phải không có gặp qua vệ sĩ có thân thủ tốt, nhưng nhìn thấy Vu Thiên vừa ra tay đã hung ác như vậy, người mạnh như vậy y thật đúng là lần đầu nhìn thấy.

Đáng thương nhất vẫn là vị Chu quản lý của cửa hàng, từ lúc gã nhìn thấy cảnh hai gã bảo vệ bên cạnh mình bị đánh bay ra ngoài, đã sớm bị hù dọa cho nước tiểu ướt quần, hiện tại gã chỉ biết ngồi bệt trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Trong lúc ai cũng ngây người thì Vu Thiên đã đi theo Tần Thư Nhã xuống tới lầu một của Hạnh Phúc Gia Viên, sau đó đi ra khỏi cửa chính, ngồi trong xe hướng về nhà máy rượu Đại Tần.

- Xảy ra chuyện gì? Áo khoác của tôi bị người ta lấy đi rồi, ô ô ô ô ô...

Mãi cho đến mấy phút sau, Hà Lâm Lâm mới hồi phục lại khóc thét lên.