Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 37

Siêu Cấp Võ Thánh

Tác giả: Lãng Tử Biên Thành

Chương 37: Bạch Ngọc Đường.

Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca

Sưu tầm:

Biên tập: metruye

Nguồn truyện: 7788xiaoshuo

- Phong Cẩu, ngươi chẳng qua chỉ thua một chiêu mà thôi, tại sao lại chịu thua, mau, giết chết hắn, nếu không ta sẽ nói với ông nội xử phạt ngươi!

Hồng Cường đang ở đằng sau Phong Cẩu nghe thấy Phong Cẩu nói mấy lời này, y liền có cảm giác không ổn, y biết đây là dấu hiệu Phong Cẩu muốn nhận thua, nên y vội vàng kêu lên, hi vọng Phong Cẩu có thể tiếp tục đấu với tên thanh niên non choẹt trước mắt. Hồng Cường không tin, một trong thập đại kim bài Hồng bang lại không đánh lại một thằng nhóc hình như còn chưa mười tám tuổi.

Thậm chí bây giờ Hồng Cường còn muốn ngay lập tức giết người.

- Không! Tôi đánh không lại hắn, đây là sự thật, tôi chịu thua. Chỉ là không biết cậu có dám để tên lại không, để sau này tôi còn có cơ hội lĩnh giáo?

Không để ý Hồng Cường đang ở phía sau hô to gọi nhỏ, Phong Cẩu trực tiếp nhận thua. Gã không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng gã biết đối mặt với Vu Thiên, gã chịu thua cũng không có gì là mất mặt.

- Ngươi…?

Thấy Phong Cẩu cuối cùng vẫn chủ động nhận thua, Hồng Cường cũng không biết nên làm gì cho phải. Chẳng lẽ lại bắt y chạy ra tự mình đánh nhau với Vu Thiên sao? Nói đùa gì vậy, ngay cả Phong Cẩu cũng không phải là đối thủ, y còn chạy ra đấy, không phải là muốn tự sát sao? Vì thế, Hồng Cường lúc này cũng không biết phải nói gì nữa.

Nhưng cũng may Vu Thiên còn biết cái gọi là nể mặt cho ngày sau gặp mặt. Hắn tuy rằng không biết Hồng Cường có bối cảnh lớn cỡ nào, nhưng từ ánh mắt Hắc Lang phía sau là có thể thấy rằng, thế lực phía sau Hồng Cường, tập đoàn Đại Tần của Tần Vĩnh Phú không thể trêu vào được, nên Vu Thiên định cho đối phương một bậc thang xuống đài.

- À! Anh chịu thua, thế thì tốt rồi, ít nhất cái này cũng nói lên anh là người thông minh. Anh cứ nhớ kỹ, tôi là Vu Thiên.

Ngay khi Vu Thiên dám thừa nhận tên tuổi thân phận của mình, đã định trước tương lai tên hắn sẽ vang vọng khắp thành phố Trung Sơn.

- À đúng rồi, anh không còn chuyện gì nữa chứ, giờ tôi đi được chưa?

Vu Thiên liếc mắt nhìn Hồng Cường phía sau Phong Cẩu, cười hỏi. Cái gì nên làm hắn cũng làm xong rồi, ăn cũng ăn xong rồi, giờ không đi còn ở lại làm gì.

Vu Thiên đương nhiên biết lúc này Hồng Cường đang không biết nói gì cho phải, nên sau khi nói ra mấy lời này, Vu Thiên tức thì quay người, sau đó ra khỏi đại sảnh nhà hàng Đế Hào. Hắc Lang thấy Vu Thiên đã đi, cũng vội vã chạy theo sau.

Hồng Cường thấy Vu Thiên cứ như vậy rời đi, y rất muốn gào lên:

- Mày đứng lại đó cho tao!

Nhưng nếu kêu gào cũng quá làm trò đi, giữ người ta lại xong rồi định làm gì? Mời người ta ăn cơm chắc? Ha ha, hiển nhiên không được rồi, thế thì thà cứ để bọn họ đi đi, ít nhất người ngoài trông vào, còn tưởng Vu Thiên sợ mình nên mới rời đi, đỡ mất mặt mũi Hồng bang.

Sau khi Vu Thiên rời đi, Hồng Cường nhìn những người còn lại không còn cao thủ nào lợi hại, y quay về mấy tiểu đệ Hồng bang hô lên:

- Tốt rồi, bọn mày bắt đầu phá cho tao.

- Chậm đã!

Lại một tiếng hét lớn vang lên cắt lời Hồng Cường.

Hồng Cường lúc này quả thật rất phiền muộn, là một trong những con cháu của bang chủ Hồng bang, y nghĩ mãi mà không ra sao lại hay có người cắt lời mình như vậy, chẳng lẽ không ai rõ thân phận của mình sao? Hừ! Lần này Hồng Cường thật muốn nhìn xem là ai cắt lời y, y không tin còn có thêm một kẻ biến thái như Vu Thiên xuất hiện trước mắt mình, nếu không quả thực y cũng quá xui xẻo rồi.

Theo tiếng chậm đã vang lên, Hồng Cường ngẩng đầu nhìn lại, đôi lông mày nhíu lại, người này mặc dù không có vũ lực biến thái như Vu Thiên, nhưng so sánh với Vu Thiên, người này càng thêm khó đối phó, bởi vì người mới lên tiếng chính là một nhân vật trọng yếu trong lớp trẻ Bạch gia thành phố Trung Sơn – ông chủ giấu mặt của nhà hàng Đế Hào – Bạch Ngọc Đường.

Lúc nãy khi Bạch Lập Thanh bị Phong Cẩu đánh bại, đã ngay lập tức bảo tiểu đệ gọi điện cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lúc đó đang đàm phán với một số công ty vàng bạc đá quý nước ngoài, tự dưng lại nhận được cuộc gọi này, khiến cho Bạch Ngọc Đường rất phẫn nộ. Xin lỗi vị quản lý họ Phương kia xong, Bạch Ngọc Đường ngồi xe lập tức đi tới nhà hàng Đế Hào, đồng thời gọi điện cho một số anh em, để bọn họ lập tức tới nhà hàng Đế Hào. Y không biết tại sao Hồng Cường lại phải đến nhà hàng gây phiền toái, nhưng y biết cho dù là ai tới sản nghiệp nhà họ Bạch gây sự, với tư cách một trong những con cháu nhà họ Bạch, y không thể lờ đi.

Ngay lúc Vu Thiên và Hắc Lang vừa mới rời đi, Bạch Ngọc Đường cùng vệ sĩ Dã Ngưu của y cũng đã xuống xe. Bởi trong lòng có chuyện, nên y cũng không để ý tới Vu Thiên và Hắc Lang, mà trục tiếp chạy vào bên trong nhà hàng, vừa mới đến cửa, đã thấy Hồng Cường chỉ huy đàn em muốn đập phá, nên ngay lập tức Bạch Ngọc Đường hét lớn một tiếng ngăn lại.

- Hồng Cường, cậu đừng khinh người quá đáng!

Bạch Ngọc Đường gào lên với Hồng Cường.

Bạch Ngọc Đường là con trai độc nhất của chủ tịch Bạch Kinh Sinh.

Ông nội y càng là nhân vật nổi tiếng khắp Trung Sơn, nhiều năm trước đã từng tham gia xã hội đen, thậm chí hiện tại vẫn rất nhiều người quen miệng gọi Bạch Khởi là chưởng môn Bạch. Qua nhiều năm nỗ lực của Bạch gia, sản nghiệp nhà họ phần lớn đã được tẩy trắng, tham gia vào đủ ngành như truyền thông, châu báu, ngân hàng, sản xuất plastic,… Mà Bạch Ngọc Đường có ông nội và bố đứng sau ủng hộ, y mở ra hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian rất nổi tiếng ở thành phố Trung Sơn, còn có khách sạn Tình Thiên và nhà hàng Đế Hào. Bạch gia cũng là một trong tứ đại phú hào thành phố Trung Sơn.

Nhờ có quan hệ của Bạch Khởi, lại thêm thủ đoạn khéo léo của Bạch Kinh Sinh, Bạch gia ở thành phố Trung Sơn làm ăn rất tốt, cho dù là bạch đạo hay hắc đạo đều nể mặt bọn họ, nên Bạch gia cho tới giờ phát triển rất ổn định, không có ai đến quấy rối, nhưng hôm nay, Hồng Cường lại là một trường hợp ngoại lệ, bảo sao Bạch Ngọc Đường không tức giận gào lên.

Kì thực bản thân Bạch Ngọc Đường ở trong đám công tử ca thành phố Trung Sơn này cũng rất có tiếng nói. Y làm người rất sảng khoái, lại hào phóng, không có chút nào keo kiệt kì kèo, nên luôn có nhân duyên rất tốt. Hơn nữa y cũng là một người đẹp trai, có tố chất, nên cho tới giờ hầu như không mấy ai nhìn thấy bộ dáng y tức giận, không ngờ ngày hôm nay, tên đui mù Hồng Cường này lại có thể chọc cho Bạch Ngọc Đường tức giận.

- Hồng Cường, cậu muốn làm gì? Cậu có biết nhà hàng Đế Hào là sản nghiệp nhà họ Bạch tôi hay không, mà dám tới đây gây sự?

Thấy ở đây có nhiều người như vậy, Bạch Ngọc Đường đành nhịn xuống cơn tức của mình, thanh âm hạ xuống không ít, quay đầu lại nói với Hồng Cường.

- Ố ồ! Bạch gia sản nghiệp, ai! Sao tôi lại quên mất cái này chứ.

Cứ như là Hồng Cường bây giờ mới nhớ ra nhà hàng Đế Hào là sản nghiệp Bạch gia thật vậy, nhưng câu tiếp của Hồng Cường, khiến Bạch Ngọc Đường suýt nữa thì tức điên lên.

- Bạch gia, Bạch gia thì là cái rắm gì, hừ! Một cái Bạch gia nho nhỏ mà thôi, mà dám ra vẻ trước mặt Hồng gia tao, bằng vào bọn mày, cũng xứng sao?

Lời bất thình lình này của Hồng Cường khiến Bạch Ngọc Đường tức giận suýt thì chửi ầm lên.

- Hồng Cường, cậu đừng không biết xấu hổ, nói cho cậu biết, bởi cậu là người Hồng gia, nên tôi mới nhịn cậu ba phần, nhưng nếu cậu còn muốn được một tấc lại đòi tiến một thước, tôi cho cậu biết, chỉ bằng mấy lời này hôm nay của cậu, đã đủ cho cậu chết rồi.

Cho dù Bạch Ngọc Đường thường ngày tu dưỡng rất tốt, lúc này cũng đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Lại nói, chuyện này cho dù là ai, cũng sẽ không nhịn được.

- Cái gì cơ? Mày nói khiến tao chết á? Mọi người, mọi người lại đây làm chứng nhé, chính miệng Bạch Ngọc Đường Bạch thiếu gia nói, muốn khiến tôi chết, nếu như hôm nay tôi đi ra ngoài gặp phải chuyện gì không may xảy ra, mọi người phải nghĩ ngay tới Bạch Ngọc Đường làm đấy nhé.

Hồng Cường thấy Bạch Ngọc Đường đã thực sự tức giận, y chẳng những không sợ, lại còn nhơn nhơn, ra vẻ bị bắt nạt quay sang mọi người xung quanh kể khổ.

Mọi người trong đại sảnh thấy bộ dáng của Hồng Cường hiện giờ, cả đám không nhịn được quay đầu nghiêng ra chỗ khác, thật không ngờ tới Hồng Cường bày ra bộ dáng như vậy, quả thực khiến Hồng bang mất mặt.

- Tốt tốt tốt! Hồng Cường, nếu hôm nay cậu đã không biết xấu hổ như vậy, đừng trách tôi không khách khí. Dã Ngưu, đi lên bắt hắn cho tôi.

Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng không nhịn được rồi, y quyết định bắt Hồng Cường trước, rồi chậm rãi hành hạ hắn sau.

Bạch Ngọc Đường vừa thốt ra, Dã Ngưu cũng từ sau y bước ra.

Dã Ngưu mang vóc dáng cao tới hai thước, khiến người ta sợ hãi không thôi, theo lời của Bạch Ngọc Đường, không chút do dự tiến về phía Hồng Cường.

- Vù!

Dã Ngưu vừa động, Phong Cẩu cũng động theo, gã đi tới đối diện Dã Ngưu, sau đó cứ thế đối mặt một chọi một ngay trong đại sảnh.

Phong Cẩu đánh theo kiểu linh hoạt nhanh nhẹn, Dã Ngưu lại dựa vào sức lực lớn và chịu đựng tốt. Hai người tuy theo hai trường phái khác nhau, nhưng không thể phủ nhận cả hai đều là cường giả, cũng là võ giả.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Dã Ngưu bị Phong Cẩu ngăn lại, trên mặt có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh y lại thoải mái. Nghĩ đến thần lực trời sinh và khả năng chịu đựng của Dã Ngưu, y chắc chắn tên Phong Cẩu kia chỉ kiên trì được một hồi mà thôi, sau một thời gian sẽ không trụ được nữa.

Mà sự thực cũng chứng minh Bạch Ngọc Đường suy nghĩ hoàn toàn đúng, vốn Phong Cẩu đối mặt với Dã Ngưu cũng không nắm chắc phần thắng, hơn nữa lúc nãy gã đã đánh với Bạch Lập Thanh và Vu Thiên rồi, nhất là một quyền kia của Vu Thiên khiến gã chịu không ít nội thương, nên lúc này đối mặt Dã Ngưu, quả thực gã đã gặp bất lợi.

Thế nhưng gã cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo đằng sau gã lại chính là thiếu gia Hồng bang Hồng Cường cơ chứ, gã biết chức trách của mình, thà rằng chết trận, cũng không thể để người Hồng gia chịu thương tổn gì, nếu không mạng nhỏ của gã nhất định không giữ được.

Bởi vì Phong Cẩu mang tâm tư như vậy, tử chiến đến cùng, quyết lấy mạng người, không ngờ trong thời gian ngắn có thể đánh ngang với Dã Ngưu, không rơi xuống thế hạ phong.