Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 93: Bay

Edit by tytydauphu on wattpad

Ngay khi Vu Cẩn phóng ra, Lâm Khách hoảng hốt: "Đậu má, đối diện là ai? Trang bị khủng bố thế..... Còn có vẻ ngầu nữa......"

Minh Nghiêu vỗ cái bộp vào mông con Kannemeyeria, lúc này lại nghĩ tới nỗi sợ hãi khi bị chi phối trong phó bản "The Lovers": "Tuyển thủ Vệ Thời...... Tưởng gì! Anh ta chỉ có một mình thôi, chúng ta có hẳn 4 người! Ngầu? Ngầu có thể cạo ra ăn sao! Đấy là cậu chưa gặp Tả đội của chúng tôi thôi, đội trưởng mới là ngầu không khép được chân! —— này Tiểu Vu!"

Minh Nghiêu bỗng nhiên gân cổ gào lên: "Tiểu Vu! Chậm một chút chậm một chút! Hai chúng ta cùng nhau tạo thành phần đầu!"

Hàng vạn con thú lao nhanh, cánh mỏng bay vun vút.

Phát sóng trực tiếp đạt rating cao kỷ lục, làn đạn bùng nổ kích động lúc Vu Cẩn lao ra:

"A a a a a a! Má nó tôi xem đến ngây cả người —— Kinh thiên động địa! Nước mắt lăn dài!"

"Tiểu Vu xông lên ——"

"Vi Cân gặp lại!", "Bản tình ca của kỷ nguyên!", "Nhạc dạo lái xe!"

Màn ảnh liên tục đổi qua đổi lại giữa hai người.

Ánh sáng chớp nhoáng không ngừng mài giũa kỷ Trias lạ lùng, camera theo đuôi Vu Cẩn quay lại trung thực cánh môi cong cong, ánh sáng rạng rỡ dưới kính ngắm, lưng cong lên như cây cung như vận sức chờ phát động, nhảy vào trận địa địch giống như lưỡi dao sắc bén tuốt ra khỏi vỏ.

Eo và bụng thiếu niên siết chặt, ngồi vững vàng trên tọa kỵ xóc nảy. Gần 4 tháng huấn luyện thực tế ở Crowson làm main dancer ngày xưa thoát thai hoán cốt, mỗi centimet cơ bắp, mỗi giác quan đều được khống chế chuẩn xác, thậm chí máu toàn thân đang sôi trào kêu gào mau tiến lên phía trước.

Gió núi vén lên tóc rối, đôi xương bướm tung cánh bay cao.

Vệ Thời nhìn cậu không rời mắt.

Hai người đồng thời rút súng!

Trong trường quay, Ứng Tương Tương tức tốc phân tích tình hình cuộc chiến cho người xem: "Thung lũng E006, còn được gọi là thung lũng không người —— không có tuyển thủ can thiệp, môi trường sinh thái vô cùng đơn giản, thuộc về đầu kỉ Trias. Điểm tiến hóa mà thung lũng có thể cung cấp hữu hạn, nhưng sau khi ổ sinh thái bị xâm lấn sẽ tăng theo cấp số nhân."

"Triết gia cổ đại đã từng nói, năng suất là lực lượng vật chất khách quan để con người chinh phục và cải tạo tự nhiên, quan hệ xã hội và năng suất gắn bó chặt chẽ với nhau —— được phản ánh trong quy tắc vòng loại của chúng ta, mối quan hệ cạnh tranh và tích lũy vật chất của các đội đều do điểm tiến hóa và năng suất quyết định. Xung đột giữa 2 đội nói một cách đơn giản chính là cướp hòm vật tư."

Huyết Cáp gật đầu: "Hòm vật tư ở đầm lầy, có thể thấy 2 đội đều đã xác định tọa độ hòm vật tư ở trong căn cứ —— rất tốt, Minh Nghiêu đổi chiến lược, đến thung lũng tìm kiếm vật tư trước. Vu Cẩn ở lại tiền tuyến cản tuyển thủ Vệ."

Chính giữa màn hình, thiếu niên đột nhiên chặn đứng Vệ Thời sắp lao xuống.

Người đàn ông khống chế lực bay rất chuẩn xác, dừng ngay lại giữa không trung cách mặt đất 6m. Một tay anh nắm chặt dây cương trói buộc cánh, tay phải nâng súng gây mê bắn tỉa trong chớp mắt ——

Vu Cẩn xoay người nhảy xuống từ lưng khủng long, động tác soái khí ngút trời, thế năng chuyển sang vai, cơ bắp trên cánh tay đã cuộn ống tay lên căng chặt, hóa giải cú va chạm một cách hoàn mỹ. Cậu mím môi, phản kích không chút do dự!

Ánh mặt trời phản chiếu bóng dáng hai người trên kính ngắm của đối phương, ánh sáng phân cực của thấu kính trở lên mãnh liệt lúc giao chiến, như lửa tóe ra khi hai lưỡi dao sắc va chạm. Hung mãnh, thô bạo, đẫm máu.

Ứng Tương Tương gần như ngừng thở.

Nếu nói CP Vi Cân khi làm đồng đội phối hợp ăn ý, vậy thì khi làm đối thủ càng có sự "ăn ý" khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại nứt toác. Con đường của họ tương tự nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, nhưng bất kể là cách tấn công như bản năng mãnh thú của Vệ Thời hay cách phản kích với bố cục chặt chẽ tỉ mỉ của Vu Cẩn đều nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương.

Nước chảy mây trôi, sảng khoái ác liệt.

Ăn ý không nói lên lời.

Giống như cực hạn của mỹ học bạo lực.

Đúng lúc này, tiếng kêu kỳ quái truyền đến từ trên bầu trời, dực long đi theo hai người lượn vòng xuống dưới!

Màng cánh mang theo cơn cuồng phong, con Caviramus của Vệ Thời có sải cánh dài 2m, lớn gấp 3 lần bội thiên dực long của Vu Cẩn. Tiểu Dực Long không chịu yếu thế liên tục kêu két két(chém gió, ai biết khủng long kêu thế nào).

* Caviramus:

Vu Cẩn kéo dây cương khống chế đầu Tiểu Dực Long, tầm mắt không thể kiềm chế va chạm với Vệ Thời ——

Người đàn ông đưa tay ra hiệu.

Caviramus phản xạ ngay lập tức, đập cánh một cái ném bay camera đang chăm chỉ lấy cảnh đi, màn ảnh xoay vài vòng rồi bộp một tiếng ngã trên mặt đất, khung hình đảo qua hai người đang đối chọi gay gắt, sau đó là Dực long vô cùng vô tận.

Vệ Thời dựa vào động tác rút súng lại dán tới kính bảo vệ của thiếu niên.

Hơi thở nóng rực dây dưa.

Dưới mắt kính màu trà đậm, đồng tử của Vu Cẩn mở to tròn xoe, từ cổ đến mặt ửng hồng, đôi môi hơi cong hơi hé mở, giống như vô thức muốn được hôn.

Ánh mắt người đàn ông tối lại.

Một chiếc camera khác bay tới, áo khoác bay phần phật. Vu Cẩn bỗng nhiên phản ứng lại, một cú cùi trỏ bị trượt nhưng nhờ vậy mà thoát khỏi thế bất lợi, tiếp theo cận chiến, Vu Cẩn vác súng gây mê quay lưng về phía camera, nhanh nhẹn kéo giãn khoảng cách ——

Dường như mỗi cm trên ngũ quan tuấn mỹ và đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đều đang điên cuồng trêu chọc khao khát của thiếu niên.

Lại thêm một loạt camera khác.

Hai người lại bước vào trận chiến khốc liệt, rút lui vào cánh rừng bên cạnh. Không rõ là bản tính hiếu chiến trong máu, ham muốn chinh phục của đàn ông hay là chính sức quyến rũ của bạo lực đã gần như thiêu sạch lý trí của Vu Cẩn.

Cho đến khi triền đấu vào tận hang động.

Một mảnh đen nhánh, giọt nước theo thạch nhũ rơi tí tách, tí tách.

Camera o o bay qua hang động, cuối cùng đổi hướng rời đi, chỉ còn sự im lặng. Hai người đều bấm ngón tay tính toán khi nào camera bay qua.

12 giây.

Vu Cẩn ôm súng cảnh giác vòng ra từ phía sau măng đá, không bất ngờ khi bị họng súng chĩa vào ——

Tầm nhìn tối tăm, Vệ Thời đứng ngược sáng cúi đầu nhìn cậu, bụi bay lơ lửng trong những tia sáng, tô lên hình dáng của người đàn ông một đường viền vàng, giọt nước tụ lại trên măng đá thượng dường như đã đợi rất lâu mới rơi xuống.

Bọt nước bắn lên.

Tách.

Lời nguyền thời gian bị đánh vỡ, sự tĩnh lặng trì trệ được mở khóa, ánh sáng và bóng tối trở nên loá mắt vì nhiễu loạn.

Vệ Thời vứt súng đi, bàn tay khô ráo, nóng rực hung hăng luồn vào mái tóc mềm mại của thiếu niên, tháo kính bảo vệ, buộc cậu phải ngẩng đầu, một tay khác lột bỏ đồ tác chiến của Vu Cẩn không chút lưu tình, xoa nắn bờ vai mịn màng, cánh tay có chút cơ bắp và xương bướm.

Vu Cẩn dồn dập thở dốc, gần như nức nở thành tiếng, nhưng ngay khi cậu hé miệng —— người đàn ông đột nhiên đè cậu lên vách đá ẩm ướt, hung hăng đè lên cánh môi khô ráo.

Đây là một nụ hôn tàn bạo.

Cánh tay trái từng cầm súng dạy Vu Cẩn dùng súng lần đầu tiên vuốt ve xương cổ yếu ớt nhất của thiếu niên, ngón tay từng giữ tay cậu đặt vào cò súng khống chế nơi yếu hại, vết chai thô ráp thậm chí muốn miết ra dấu đỏ —— giống như khủng long bạo chúa hung tàn nhất kỷ Phấn Trắng, cắn nuốt con mồi đến tận xương tủy.

Trong đầu Vu Cẩn nổ pháo hoa tưng bừng.

Lý trí bị niềm vui và bản năng lấn át, cậu vụng về muốn hôn đáp lại nhưng lại càng có vẻ vụng về. Dập dềnh trên con thuyền do đôi tay đỡ sống lưng cậu của lão đại, khi bàn tay cọ qua eo, Vu Cẩn khẽ run lên, ưm một tiếng.

Nhưng đúng lúc này, camera lưu động lại được máy bay không người lái đưa vào hang.

Vệ Thời khựng lại, rút khỏi môi lưỡi mềm mại ấm nóng của thiếu niên, đầu gối phải kìm chặt đối phương trên vách đá, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

Máy bay không người lái lò dò dạo qua một vòng, hang động đá vôi hoàn toàn yên tĩnh, vì vậy lại chở camera rời đi.

Phía sau măng đá cao ngất, Vu Cẩn ngơ ngác nhìn Vệ Thời. Quần áo của anh phẳng phiu, găng tay lộ ra nửa ngón tay, bên hông treo một con dao, rõ ràng toàn thân đều nguy hiểm cấm dục, môi mỏng lại mang theo sắc hồng, giống như đao sắc vấy máu, hormone bùng nổ tràn trề.

Vu Cẩn ma xui quỷ khiến liếm liếm ngón tay anh: "Đại ca......"

Đồng tử của Vệ Thời như phủ mây đen.

"Gọi tên tôi." Anh ra lệnh.

Vu Cẩn: "...... Vệ, Vệ Thời......"

Trong góc chết mà camera bỏ qua, nụ hôn thứ hai như mưa rền gió dữ áp xuống.

Vu Cẩn bị bắt phải ngửa cổ lên, bị thợ săn coi như vật phẩm cam tâm tình nguyện hiến tế. Người đàn ông tàn nhẫn cạy mở răng môi thiếu niên, cướp đoạt hết mọi ngóc ngách ngọt ngào, mặc cho hơi thở của bản thân xâm nhập, đánh dấu hết đợt này đến đợt khác.

Đầu ngón tay của Vệ Thời liên tục vuốt ve vùng mẫn cảm, Vu Cẩn càng run mạnh hơn. Gương mặt Thiếu niên ửng hồng, khóe mắt là vệt đỏ do bị bắt nạt, đồng tử cũng mang theo ánh nước.

Rõ ràng giây trước còn là chú báo nhỏ liều chết chiếm đấu, giây sau đã bị bắt nạt thành như vậy.

Nụ hôn kết thúc.

Người đàn ông cúi đầu, dùng đầu lưỡi thành kính liếm đi nước mắt vương trên khóe mắt của thiếu niên, tiếp theo là gương mặt, bên gáy —— cuối cùng đè lên vết cắn đã khép lại từ lâu.

Vì vẫn còn thi đấu nên Vệ Thời không tạo ra dấu hôn. Anh muốn thỏ con vui vẻ nhảy nhót bước xuống đài vinh quang chứ không phải bị mình bẻ gãy cánh.

Dù nhìn Vu Cẩn hiện tại đã không kém đứa ngốc bao nhiêu.

Bên ngoài hang động, camera bay tán loạn. Người đàn ông vuốt phẳng quần áo giúp Vu Cẩn, đè lại lọn tóc mềm đang vểnh cao cùng vì vui sướng, và cổ áo lộn xộn.

Vệ Thời: "Hoàn hồn."

Mệnh lệnh không có hiệu quả.

Vệ Thời: "Khởi động lại."

Vu Cẩn chậm chạp khởi động lại, khởi động thất bại, tắt nguồn rồi kết nối tiếp tục khởi động lại.

Vệ Thời khẽ cười, nhét súng cho người ta, nhìn Vu Cẩn ngoan ngoãn ôm như ôm cà rốt, sau đó dẫn người ra ngoài. Ở rìa hang động, ánh sáng chói lọi lấp lánh chiếu qua những tán cây. Camera đang lang thang gần đó.

Vu Cẩn chợt bừng tỉnh.

Trong rừng ánh sáng loang lổ, cành lá xum xuê tươi tốt.

Người đàn ông ra hiệu cho cậu, cuối cùng xoa mái tóc mềm một cái, nhếch khóe môi trước khi đeo kính bảo vệ lên —— hình như đây là lần đầu tiên Vu Cẩn nhìn thấy ánh sáng ấm áp trong mắt anh.

Vu Cẩn mất hồn lần thứ hai.

Ý chí, đại não, chất trung gian thần kinh và các tế bào thần kinh chỉ biết gửi một mệnh lệnh đến cơ thể ——

Cậu cười ngây ngốc đáp lại lão đại.

Edit by tytydauphu on wattpad

@

Lúc Vu Cẩn xuống núi, Minh Nghiêu đang dùng một sợi dây ni lông dẫn Tiểu Dực Long tìm lung tung khắp núi, nhìn thấy cậu thì lập tức thở phào, tiện thể phàn nàn về đối thủ:

"Cả núi đều là Dực long! Haiz, không đánh lại được, tối thấy có con còn buộc gì đó trên móng vuốt, cậu nghĩ có phải tuyển thủ Vệ định huấn luyện nhảy dù không?!"

"Tìm được hòm vật tư rồi, nhưng là đi...... nhưng tốt nhất là chúng ta nên đổi chỗ trước khi trời tối. Không phải tôi sợ chết đâu, tôi chỉ quý trọng trung tâm kiêm C vị kiêm phó bộ não kiêm xạ thủ của đội thôi. Dực long là do tuyển thủ Vệ thả ra, chúng ta đi đâu cũng an toàn hơn ở lại đây! Tôi cảm thấy với tình hình hiện tại thì không ai chiếm lợi được gì đâu, tuyển thủ Vệ cũng có thể sẽ rút quân! Tôi đã giấu hòm vật tư kỹ rồi, đảm bảo không ai tìm ra, chúng ta quay lại thu hoạch mỗi tối là được, quá đẹp."

"Tiểu Vu......" Hắn nhìn kỹ Vu Cẩn, bỗng nhiên sửng sốt, khoa trương than thở: "Tiểu Vu bị bắt nạt tội quá! Bắt nạt đến nỗi cắn môi đỏ hết cả lên rồi! Tại sao lần nào Tiểu Vu của chúng ta cũng bị bắt nạt!"

"!!!" Vu Cẩn đang phù phù thổi bong bóng phấn hồng lập tức tìm mọi cách làm Minh Nghiêu câm miệng.

Trên đường trở lại doanh địa, không hiểu sao Vu Cẩn cứ vấp ngã suốt, còn đạp trên mép đầm lầy như đi trên mây.

Minh Nghiêu càng chắc chắn với suy đoán của mình, mặt tỏ vẻ thương hại, thề son sắt: "Đợi chúng ta nâng cấp trang bị, sẽ đem tuyển thủ Vệ yêu nhất......"

Vu Cẩn khựng lại, tim đập kịch liệt.

Minh Nghiêu tiếp tục khoa tay múa chân: "...... đem con Dực long yêu nhất kia ra trói lại, bắt anh ta xin lỗi Tiểu Vu! Đến lúc đó chúng ta sẽ chiếm địa bàn, trở thành Minh Thủy Hoàng của kỷ Trias; Lâm Khách là Bật Long Ôn, chủ trại khủng long; Sola là Hộ Bộ thượng thư, đảm nhiệm viết báo cáo số khủng long hàng ngày! Tiểu Vu là Thừa tướng...... Hì hì, anh em tốt với cậu chưa? Tuyển thủ Vệ phụ trách dâng Dực long lên Thừa tướng. Còn phải đưa cả đội trưởng của tôi tới, phong, phong phong ——"

Hắn bỗng nhiên gõ đầu Vu Cẩn đang thất thần: "Này Tiểu Vu, chức cao nhất có thể sắc phong là gì?"

Vu Cẩn đáp cho có lệ: "Hoàng Hậu."

"......" Minh Nghiêu bỗng đỏ mặt, liếc Vu Cẩn một cái, ngạo kiều xoay đầu đi: "Hừ."

Thấy Vu Cẩn mãi không lên tiếng, hắn lại không chịu nổi cô đơn xoay trở về, giả vờ dè dặt: "Trùng hợp thật, Tiểu Vu cũng là fan CP Tỉnh Nghi!"

Vu Cẩn tỏ vẻ không hiểu.

Minh Nghiêu vỗ vai cậu một cái: "Ôi giời cậu cứ nói thẳng! Nếu biết trước cậu cũng là fan thì...... Dâng thêm 2 thực tập sinh lên phủ Thừa tướng nhé, cậu muốn cho ai làm chính thất, Minh Thủy Hoàng sẽ tứ hôn cho cậu! Bạc ca...... À không được, Bạc ca quá ẩm ương, Ngụy Diễn được không?"

Vu Cẩn choáng cả đầu, cắm cúi đi thẳng về doanh địa. Cảnh cũ hiện ra, cảm khái vạn lần.

Buổi sáng, lúc cậu xuất phát từ nơi này, cưỡi trên lưng khủng long nhỏ với một chai nước nhỏ, vẫn là một tuyển thủ độc thân 19 năm!

Nhưng hiện tại ——

Cậu đã là thực tập sinh có gia đình!

Pháo hoa lại nổ tung trong đầu, Vu Cẩn ném Minh Nghiêu lại cho đám khủng long rồi bắt đầu sung sướng chạy vòng vòng. Lão đại...... Lão đại nhất định đã biết mình thầm yêu anh ấy mên mới chủ động hôn!

Sao trên đời này lại có một lão đại tốt như vậy chứ!!

Vu Cẩn gầm gừ chạy, hoàng hôn xuống núi vẽ lên bức tranh sơn thủy mỹ lệ kỳ vĩ, những con khủng long đủ kích cỡ cũng trở nên đáng yêu, con thằn lằn nướng chín 7 phần của Lâm Khách cũng giống như bữa tiệc thịnh soạn, Dực long trên bầu trời giống như thần tình yêu gửi lời chúc phúc.

Điều ước trở thành sự thật.

Vu Cẩn tinh thần sáng láng bắt đầu làm việc, nếu hôm qua là vì sống tạm nuôi đội, thì hiện tại chính là hận không thể đánh đổ giang sơn vì nụ cười của lão đại. Chờ câu nuôi lớn Tiểu Dực Long ——

Vu Cẩn đột nhiên "A" một tiếng nhảy bật lên.

Lâm Khách lập tức chạy tới, kéo dây dắt Tiểu Dực Long đi: "Mày làm sao thế, tự nhiên lại mổ đầu Vu ca!"

Vu Cẩn lập tức lắc đầu: "Không phải, chỉ cắn tóc thôi......"

Tiểu Dực Long vỗ cánh kêu két két, rõ ràng nó nhìn thấy lọn tóc trên đầu Vu Cẩn thành tinh, lúc xẹp lúc dựng lên nhảy nhót ——

Nhưng dung lượng não hạn chế làm nó không thể biểu đạt phức tạp được.

Gần về đêm.

Giống với suy nghĩ của Minh Nghiêu, Dực long trên khắp các ngọn núi đều lùi về phía hoàng hôn.

Do uy thế trên không, đội bốn người và đội Vệ Thời cùng đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn chỗ trong toàn bộ đấu trường, cứng đối cứng mất nhiều hơn được.

Nhìn lại chiến lược, tạm lánh mũi nhọn, tấn công tiểu đội khác mới là lựa chọn tối ưu.

Nói tóm lại, ném bom vào núi, tấn công mặt đất và xâm nhập vào các ổ sinh thái, giành lấy điểm tiến hóa để trang bị cho mình.

Lưu vực E006 được bao quanh bởi các ngọn núi, Vệ Thời rút về phía Bắc, bốn người cũng rời khỏi chiến tuyến, đem theo cả bầy khủng long.

Khi doanh địa sáng lên ánh lửa, bóng đêm đã phủ xuống.

Trước khi đi ngủ vẫn tổ chức họp đội định kỳ như thường lệ.

Minh Nghiêu mở một tấm vải dù, cũng không biết mày mò tạo ra thuốc màu nguyên thủy từ lúc nào, viết lên vải 5 chữ to "Cục máy bay quân sự".

Xong rồi còn tự cấp cho lều của mình cái tên "Phủ Minh hoàng".

Theo như hắn nói —— phải giành lấy đất đai, sớm hay muộn cũng phải chiến đấu, cuối Trias cằn cỗi, ai xưng đế trước sẽ được lưu tên!

Vu Cẩn sâu sắc cảm thấy, nếu Minh Nghiêu sống ở 1000 năm trước thì sẽ bị Cục Công An chộp tới phê bình giáo dục mỗi ngày.

Trong cuộc họp, Vu Cẩn rõ ràng rất thất thường, thường xuyên nhìn đống lửa lặng lẽ cười, nhưng vẫn chỉ ra chính xác điểm bị bỏ qua —— tuyển thủ Vệ tập trung vào tiến hóa đơn loài Dực long hơn là đồng thịnh vượng sinh thái.

Đối phương bỏ qua các đầu khủng long và giành được lợi thế rất lớn.

Dực long trong tay Vệ Thời có sải cánh bình quân hơn 1m, con lớn nhất thậm chí đạt tới 2m, điều gần như không thể tin được vào cuối kỷ Trias.

"Đã có 1 đội làm như vậy, vậy thì không loại trừ khả năng còn đội khác chọn tiến hóa đơn loài." Vu Cẩn nghiêm túc tổng kết.

3 người còn lại nhanh chóng ghi nhớ, Lâm Khách nhấc tay hỏi: "Vu ca, lối chơi của tuyển thủ Vệ là gì? Nghe nói cậu với hắn đánh nhau sống chết trong hang, đập nồi dìm thuyền, rút đao chỉ mặt, đồng quy vu tận ——"

Sola nhắc nhở: "Đây không phải là cùng chết!"

Vu Cẩn máy móc.

"Tuyển thủ Vệ...... Lối chơi rất đặc biệt."

Ký ức lóe lên.

"Cận chiến rất lợi hại......"

Xâm nhập mạnh mẽ, hôn cực kỳ tàn bạo.

"Lực sát thương mạnh......"

Gợi cảm đến nhũn cả chân!

"Bắn nhanh, giỏi chiến thuật áp chế......"

Vu Cẩn vừa nghiêm túc xoa mặt vừa luyên thuyên, chờ đồng đội dời chú ý mới lặng lẽ thở phào, ngồi trên tảng đá đung đưa cái chân. Nếu người đại diện ngày trước ở đây, chắc chắn sẽ cảnh cáo cậu —— dù mặt đẹp cỡ nào cũng không thể che nụ cười khúc khích ấy đâu.

Vào đêm.

Vu Cẩn được xếp canh gác sau nửa đêm, nhưng chẳng mấy chốc đã lăn qua lộn lại như bánh cuốn ở trong lều.

Một lát lại dậy uống nước, một lát lại vuốt Dực long, còn cho nó vào lều rồi ngẩn người.

Được một lúc thì Vu Cẩn tìm ra mục tiêu mới —— dạy Tiểu Dực Long đá camera, huấn luyện Tiểu Dực Long khom lưng trước lão đại, quơ tay chào lão đại, ra ngoài canh gác, tốt nhất là kêu két két mỗi khi có người đi qua!

Huấn luyện xong, Vu Cẩn đẩy Dực long ra khỏi lều.

Tiểu Dực Long lập tức kêu lên.

Vu Cẩn đành ôm nó quay lại dỗ dành, rồi lại đẩy ra ngoài.

Tiểu Dực Long tiếp tục kêu.

Vu Cẩn bất đắc dĩ, cùng ra ngoài.

Dưới 2 vầng trăng lưỡi liềm, Vệ Thời ôm cánh tay nhìn cậu, nhướng mày: "Lên đây."

Vu Cẩn vui sướng ngẩng đầu.

Ở phía sau người đàn ông, Dực long với sải cánh phải tới 5m đứng sừng sững, gần như hòa làm một với bóng cây.

Vệ Thời xoay người ngồi lên, trong gió đêm, đưa tay phải ra với cậu.