Song Tu

Chương 5

Các trưởng lão cấp quan trọng của Chung gia đều tề tụ ở trong viện của lão tổ tông, ở trong này có thể đứng từ xa nhìn về phía hậu sơn chỗ động phủ của Chung Kì Nguyên, nơi đó đã bị nguyên khí hai mầu xanh trắng dày đặc bao vây.

“Nhìn mức độ dày đặc của nguyên khí này, Nguyên nhi kết đan xem ra rất thuận lợi!” Một vị trưởng lão trong đó tán thưởng nói.

“Đúng vậy, nghĩ lại năm đó khi lão phu kết đan cũng ngưng kết không được nhiều nguyên khí như vậy, thiên linh căn này của Nguyên nhi quả nhiên lợi hại.” Một vị trưởng lão khác cũng gật đầu đồng ý nói.

Những vị trưởng lão khác cũng đều lộ vẻ mặt tươi cười, tràn ngập tin tưởng Chung Kì Nguyên sẽ kết đan thành công.

Phụ thân của Chung Kì Nguyên Chung Thiên Hữu cực kỳ vui mừng, đứa con là hy vọng của gia tộc lại ngoài ý muốn bị nhốt ở cảnh giới trúc cơ, hiện tại có thể kết đan thành công làm cho hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng, trên mặt lão tổ tông đứng ở vị trí đầu lại không hề có ý cười, cau mày.

“Lão tổ tông, có vấn đề gì sao?” Chung phụ nghi hoặc hỏi, vẻ mặt lão tổ tông sao lại ngưng trọng như thế?

“Không biết, luôn cảm giác không quá đúng, nhưng lại không thể nói rõ được.” Lão tổ lắc đầu, “Hy vọng đó chỉ là ảo giác của ta!”

Nếu các trưởng lão của Chung gia nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Chung Kì Nguyên, khẳng định bọn họ cười không nổi, lão tổ tông cũng sẽ không hoài nghi cảm giác của mình là sai!

“A… Không được… Không, không nên đụng nơi đó…”

Thiên tài làm Chung gia cảm thấy kiêu ngạo nhất – Chung Kì Nguyên – lúc này đang dang rộng hai chân, tiểu huyệt giữa khe mông bị cự vật cực đại của nam nhân hung hăng va chạm, gối đầu đỏ thẫm có thêu hình long phượng kê dưới thắt lưng đã ướt đẫm một mảng lớn.

Ba ngày rồi, cái thứ kia không hề rời khỏi thân thể y.

Y sớm tích cốc, mười ngày nửa tháng không ăn cơm cũng có thể, nhưng không đói không có nghĩa là y sẽ không mệt sẽ không đau, ác ma kia cư nhiên ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không buông tha cho y.

Đáng buồn nhất chính là, công pháp song tu này có một chỗ kỳ diệu, đối với hai người song tu tinh dịch của đối phương chính là đồ tiếp tế tốt nhất. Mỗi lần khi y mệt đến té xỉu, sau khi tỉnh lại đều phát hiện bản thân dưới sự làm dịu của tinh dịch người đó bắn vào trong cơ thể, không chỉ một lần nữa khôi phục tinh thần mà tu vi còn có phần tăng lên.

Muốn chết, y một ngày không đột phá thành công bình cảnh kết đan, bọn họ không phải vẫn cứ làm làm làm, làm đến vĩnh viễn không ngừng không nghỉ?

“Nhanh, trong đan điền của đệ đã hình thành hư đan, làm thêm vài lần là có thể kết thành kim đan.” Thân thể tương liên, cho nên ngay cả tu vi của đối phương đều có thể nhìn rõ ràng.

“Hô hô… Kết hư đan đều, đều phải ba ngày… Nơi, nơi đó dễ dàng liền kết đan như vậy…” Chung Kì Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói, nếu lại làm ba ngày nữa y thật sự sẽ chết, “A… Đừng đâm sâu như vậy… Ưm…”

Ba ngày này, đồng thời với việc linh căn bị cải tạo, thân thể cũng bị cải tạo theo, thân thể ở trong giao hợp không hề gián đoạn đã trở nên mẫn cảm dị thường, người nọ chỉ tùy tiện chạm nhẹ cũng có thể làm khối thân thể này run rẩy không ngừng!

“Kẹp chặt chút, dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của đệ mút ta đi ra, đệ có thể nhanh chóng kết đan!” Tào Phẩm vừa nói những lời hạ lưu vừa đong đưa eo.

“Huynh… Ưm… bắt nạt… A…” Chung Kì Nguyên rơi lệ đầy mặt, một phần là bởi vì khoái cảm, một phần còn lại là xấu hổ buồn bực, lời nói của Tào Phẩm tuy hạ lưu nhưng cũng là sự thật, tinh nguyên của hắn hiện tại với y chính là đại bổ hoàn, chẳng những có thể giúp y cải tạo linh căn làm y tăng nhanh hấp thu nguyên khí mộc, hơn nữa linh lực lưu lại ở trong tinh nguyên có thể bị y trực tiếp hấp thụ, có tác dụng giúp y tăng tiến tu vi.

“Hư, đừng khóc, đệ càng khóc ta càng hưng phấn –––” khẽ hôn lên nước mắt của Chung Kì Nguyên, Tào Phẩm nói ra những lời làm người ta tức giận.

Chung Kì Nguyên trong lòng đại hận, chen chân vào muốn đá hắn, lại ––– “A… Sâu quá… Không được… Ta, ta muốn ra…” Động tác chen chân vào bất hạnh làm hung khí trong cơ thể chôn vào càng sâu, đầu nấm của cự vật khẽ quét qua chỗ sâu trong nội bích, làm y bị đâm đến toàn thân co rút, gào khóc muốn bắn tinh.

Cự cự đáng thương run rẩy bị một bàn tay nắm chặt gốc, “Buông tay… Để cho ta ra…” Làm nũng dùng đầu gối cọ cọ thắt lưng người nọ, nói ra dục vọng muốn cao trào.

Nhoài qua trao đổi một nụ hôn sâu gần như sắp hít thở không thông, Tào Phẩm ngậm lấy môi dưới của y nói, “Chờ ta cùng ra, nhé?”

Khắp tấm lưng đều bị hắn “nhé” đến tê rần, mềm mại thả lỏng thân thể mặc hắn dư thủ dư đoạt.

Biểu hiện nhu thuận của Chung Kì Nguyên hiển nhiên lấy lòng Tào Phẩm, hắn tăng mạnh biên độ lắc lư của eo, mỗi một lần đều gần như muốn thoát khỏi cái động tiêu hồn kia, lại mỗi một lần đều đâm thật sâu đến tận đáy.

“A ha… Đừng như vậy… Chậm một chút…” Chung Kì Nguyên khóc không thành tiếng cầu xin tha thứ, y không thể chịu nổi đâm chọc đại khai đại hợp như vậy, khoái cảm cực hạn làm linh hồn y gần như muốn thoát khỏi thể xác.

Một tay vuốt ve đầu v* của Chung Kì Nguyên, một tay khác nắm lấy côn th*t của y cũng sục lên xuống, nhưng ngón tay xấu lại ác ý chặn ngay trước lỗ nhỏ không cho y giải thoát.

Sắp bị bức điên rồi! Đối phương so với chính y còn hiểu rõ thân thể y hơn, bản thân luôn dễ dàng bị bức ra một mặt chịu không nổi nhất.

“Nguyên Nguyên, gọi ta!”

“… Ca, đau ta!” Tào Phẩm thích nghe y gọi “ca”, như vậy làm hắn rất có cảm giác chinh phục, mỗi lần nghe được đều sẽ cảm thấy hưng phấn khó hiểu.

Âm điệu êm ái làm thắt lưng Tào Phẩm tê rần, sau một cú thúc thật mạnh liền bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể Chung Kì Nguyên.

“Ưm…” Trong nháy mắt dòng nhiệt dũng mãnh chảy vào trong cơ thể, ngọc hành bị nắm lấy của Chung Kì Nguyên cũng nhận được ân chuẩn, run rẩy bắn tinh.

Tinh nguyên bắn vào trong cơ thể gần như bị hấp thu hầu như không còn trong nháy mắt. Tinh nguyên thuộc tính mộc của Tào Phẩm vừa tiến vào trong cơ thể, công pháp đang vận chuyển ở trong thân thể lập tức đáp lại, đem tinh nguyên làm ra điều phối hợp lý, hoặc cải tạo thiên linh căn, hoặc làm thuốc bổ mà hấp thu.

Giống như phản hồi lại, thân thể Chung Kì Nguyên cũng sẽ tràn ra một lượng lớn nguyên khí thủy, bao lấy phân thân còn chôn ở trong cơ thể y của Tào Phẩm, theo lỗ thủng phun ra tinh nguyên tiến vào thân thể của Tào Phẩm.

Tất cả này, đều là do bộ công pháp song tu thần kỳ kia đang phát huy tác dụng.

Tào Phẩm ôm lấy Chung Kì Nguyên lặng yên hưởng thụ thời khắc tuyệt vời này. Thật sự rất kỳ diệu, vừa trả giá cũng thu hoạch, ngay cả hô hấp đều đồng bộ, làm hai người đều trở nên mê muội!

Trách không được nhiều người tu tiên lại trầm mê vào con đường song tu như vậy, có thể hưởng thụ cá nước thân mật, có thể tăng tiến tu vi, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm?

Lúc này, dị tượng nổi lên!

Nguyên khí vốn im lặng xoay quanh bên người đột nhiên kịch liệt chuyển động, cũng dần dần hình thành lốc xoáy rất lớn, trung tâm lốc xoáy chính là hai người Tào Phẩm.

“Nguyên Nguyên, mau, niệm khẩu quyết, đệ muốn kết đan!” Vừa thấy dị tượng nổi lên, Tào Phẩm lập tức phản ứng lại, Chung Kì Nguyên muốn kết đan!

Hắn vội vàng lấy từ trong chiếc nhẫn chứa đồ ra một viên đan màu đỏ nhỏ bằng quả long nhãn, nhét vào trong miệng Chung Kì Nguyên, vỗ lên sau lưng y cổ vũ nói: “Viên đan này có trợ giúp không hề ít với việc tiến giai của đệ. Không có việc gì, ta ở ngay bên cạnh cùng đệ, đệ tư chất tốt, nhất định có thể thành công.”

Đan dược vừa vào miệng liền hòa tan, mùi thơm lạ lùng xộc lên mũi, hiển nhiên chứa không ít dược liệu quý hiếm.

Trong lòng Chung Kì Nguyên nóng lên, có thứ gì đó từ bên trong chảy ra, ấm áp!

Đều nói đại đạo vô tình, y từ ba tuổi bắt đầu tu hành, tu luyện, tiến giai, mỗi lần đều một thân một mình, có khổ có mệt cũng một mình đối mặt. Trong ngày thường, người nhà đối y không phải không coi trọng, nhưng loại coi trọng này đều rất đạm mạc, nói chuyện với nhau cũng đều là vài câu vài chữ, hỏi han ân cần giống như tri kỷ này chưa từng có người làm với y.

“Cám ơn!”

Hóa ra con đường tu tiên này, cũng không phải vứt bỏ tất cả thất tình lục dục mới có thể bước đi!

Đỏ bừng mặt cẩn thận hoạt động thân thể ngồi khoanh chân ở trong lòng Tào Phẩm xong. Thời khắc kết đan mấu chốt, y còn phải tiếp tục mượn linh khí mộc của Tào Phẩm, cho nên bọn họ vẫn phải duy trì thân thể nối liền.

Hạ quyết tâm, vật ngã lưỡng vong[1], toàn tâm hấp thụ nguyên khí của thiên địa để ngưng kết kim đan.

Lốc xoáy thổi quét đi nước ở trong chu vi trăm mét, nguyên khí mộc phun vào người Chung Kì Nguyên, thuận theo tứ chi trăm mạch của y tiến vào thân thể y.

“Hả, đây là –––” Y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tào Phẩm. Đầu nấm ở trong cơ thể y của Tào Phẩm chảy ra không ít chất lỏng đặc dính, tràn ngập linh khí mộc tinh thuần.

Tào Phẩm bất đắc dĩ buông tay, “Đúng vậy, đệ đang hấp thụ chân nguyên của ta. Hiện tại đệ chính là trung tâm của lốc xoáy, hấp thu tất cả nguyên khí có thể hấp thu, ta cùng với đệ tương liên đương nhiên là đứng mũi chịu sào.”

“Chân, chân nguyên?” Chung Kì Nguyên kinh hãi. Chân nguyên, đây chính là căn nguyên của người tu tiên, là người tu tiên bước từng bước chân một mà tu luyện ra, không giống linh khí, tán đi còn có thể một lần nữa hấp thụ trong trời đất, chân nguyên tổn thất sẽ phải tu luyện một lần nữa, nếu không may còn có thể bị rớt cảnh giới.

Y cư nhiên đang hấp thụ chân nguyên của Tào Phẩm!

Khác với việc trao đổi chân nguyên lúc trước, lần này là y đơn phương hấp thụ!

“Không được, mau dừng lại…”

“Không dừng được!” Công pháp của đại sư phụ hắn không phải là thứ hắn muốn dừng là có thể dừng.

“Ta đây không kết đan, mau rút thứ kia của huynh ra!” Nước mắt của Chung Kì Nguyên đã sắp rơi xuống, chỉ một thời gian ngắn như vậy, y đã hấp đi không ít chân nguyên của Tào Phẩm!

“Xằng bậy! Đệ ngoan ngoãn kết đan cho ta, lại lộn xộn ta đánh mông đệ!” Tào Phẩm quát lớn, kết đan là kỳ ngộ, bỏ qua cơ hội lần này, lần sau có thể càng không dễ dàng thành công.

“Nhưng mà –––”

“Đệ không cần để ý đến ta, an tâm kết đan. Đệ đã quên đệ là đơn thủy linh căn, mộc linh căn hiện tại chính là tạm thời tồn tại, chờ đệ kết đan thành công thuộc tính thủy sẽ cắn nuốt sạch phần thuộc tính mộc, đến lúc đó đệ đã không còn mộc linh căn, mộc linh khí còn lại sau khi đệ kết đan tự nhiên sẽ chảy trở về cho ta!”

Chung Kì Nguyên nghĩ nghĩ, hình như đúng nha! Nhưng mà ––– “Ta sẽ không hấp khô huynh đấy chứ?” Sau khi công pháp vận chuyển, hấp hay không hấp, hấp nhiều hay ít đều là thứ y không thể khống chế, ngàn vạn lần không muốn trong lúc không khống chế được lại hút khô Tào Phẩm, như vậy liền thảm!

Tào Phẩm véo một cái lên mặt Chung Kì Nguyên, “Nếu đệ muốn hấp tinh nguyên của ta, ta tùy thời đều hoan nghênh đệ hút khô ta, nhưng chân nguyên ư, đệ cũng không có bổn sự hút khô ta đâu, cùng lắm thì đệ hút đi toàn bộ chân nguyên thuộc tính mộc của ta thôi, ta cũng không phải chỉ có một loại chân nguyên thuộc tính mộc.”

“Cái gì? Huynh không phải đơn mộc linh căn sao?” Khiếp sợ, y vẫn nghĩ Tào Phẩm cũng là thiên linh căn.

“Ai nói cho đệ ta là thiên linh căn. Được rồi, vấn đề này chúng ta sẽ bàn sau, hiện tại đệ ngoan ngoãn kết đan cho ta, nếu tiếp tục chậm trễ, nguyên khí này sẽ tan mất!”

“Thật sự không thành vấn đề sao?” Y vẫn lo lắng không thôi.

“Muốn ta thề hay không?” Tào Phẩm đùa y.

Chung Kì Nguyên vội vàng lắc đầu, lời thề của người tu tiên có lực ràng buộc, sẽ không tùy tiện thề.

Được Tào Phẩm liên tục cam đoan, Chung Kì Nguyên một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, lại tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong.

[1] thực sự thì ta chưa tìm được nghĩa đúng của câu này, nhưng theo ý ta, đây là trạng thái bế quan, quên hết sự vật chung quanh để hoàn toàn tập trung vào tu luyện.