Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 49: Cuộc Sống Thường Ngày Ở Ma Giới (1)

Lúc này, những nông phu đang làm việc kia cũng đồng dạng nhìn thấy Lục Trường Sinh. Bọn họ nhao nhao dừng tay lại, gật đầu chào hỏi y.

"Các ngươi cứ làm việc đi, không cần để ý tới ta đâu." Lục Trường Sinh cười đạo.

Chỉ là, y rất nhanh cũng phát hiện, có một vị nông phu đang xách theo một cái giỏ tre đi về phía mình. Bên trong giỏ, là khoảng chục quả táo đỏ, chỉ là làn da có hơi nhăn nhúm, khô quắp.

"Chủ thượng, đây là táo đỏ mà chúng ta vừa mới hái xuống, ngài ăn thử xem mùi vị thế nào?"

Nhìn hình dạng đáng sợ của những trái táo này, sắc mặt Lục Trường Sinh vẫn không đổi. Bình thản cầm lấy một quả, cắn một ngụm, ra vẻ nghiền ngẫm gật đầu :"Ừm, mùi vị tốt hơn lần trước rồi."

"Thật sao?" Nghe vậy, chân mày nông phu mới giãn ra, hiện ra nụ cười chất phác, từ sâu trong đáy lòng.

Lúc này, ánh mắt của ông cũng rơi vào trên người Hàn Thiên. Mặc dù không thích nhân tộc, nhưng bởi vì hắn là bằng hữu của Lục Trường Sinh, nên thái độ của bọn họ đối với hắn vẫn là tương đương hữu hảo.

Nông phu chủ động lấy một quả táo, dùng vạt áo lau sạch bùn đất bên ngoài, sau đó mới đưa cho Hàn Thiên, mang theo chờ mong :"Công tử cũng ăn thử một quả đi. Xem thử táo ở đây cùng táo ở Nhân giới có giống nhau không?"

"Từ trước tới giờ lão đây vẫn chưa từng nếm thử táo ở Nhân giới, cho nên không rõ lắm."

Sự chân thành của nông phu, khiến Hàn Thiên không tài nào từ chối được. Hắn tùy theo nhận lấy, gật đầu cảm tạ. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của nông phu, cắn lấy quả táo.

Ngay tức khắc, một mùi vị đắng chát liền làm tê liệt cả khớp hàm hắn. Nhưng ngoài mặt, Hàn Thiên vẫn bất động thanh sắc đem nó nuốt xuống. Khó ăn như nhai sáp.

"Thế nào?" Nông phu hiếu kỳ hỏi.

Hàn Thiên cười nhạt, trong mắt đều là thần sắc tha thiết, biểu lộ thật tâm nhất có thể :"Không tồi. Cùng táo ở Nhân giới không khác nhau là bao."

"Ha, ha. Vậy là tốt rồi." Nông phu vò đầu cười sang sảng. Sau đó mới khom lưng cáo từ :"Kia hai vị liền đi trước đi. Lão phu phải quay về làm tiếp."

"Được. Ngươi đi đi."

Nhìn theo bóng lưng không che giấu nổi vui sướng của nông phu. Lục Trường Sinh liền kinh ngạc nhìn Hàn Thiên, che miệng cười trộm :"Mấy năm không gặp, không ngờ rằng Hàn đại hiệp còn biết an ủi người khác nữa a."

"Ban nãy ta cứ sợ ngươi sẽ nói thẳng ra lời thật lòng luôn rồi chứ."

"Sẽ không." Hàn Thiên lắc đầu, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh :"Chuyện nên làm thôi."

Lúc này, Lục Trường Sinh cũng không thể không một lần nữa đánh giá lại Hàn Thiên.

Vị sư đệ này của y, sau bao nhiêu năm gặp lại, hắn thật đã trưởng thành rồi. Tâm tính cũng thành thục hơn rất nhiều. Đã biết quan tâm đến cảm thụ của người khác.

Trở nên rất ôn nhu...

Kế tiếp, Lục Trường Sinh liền dẫn Hàn Thiên đi đến phường dệt vải.

Đưa mắt đều là một mảnh oanh oanh yến yến. Vô số nữ tử trẻ tuổi đều đang ngồi ở đây may vá quần áo, thêu thùa, dệt vải cái gì... Hoan thanh tiếu ngữ vang dội khắp nơi.

Thấy Lục Trường Sinh đi tới, đám nữ tử này liền lập tức im lặng như tờ.

Chỉ là, chưa kéo dài được 3 giây, thì đã huyên náo như ong vỡ tổ...

"Ai nha, vị tiểu ca này, nghe nói ngươi là sư đệ của chủ thượng a? Chưa tới ba mươi mà tu vi đã cao thâm mạc trắc như vậy, thật làm tiểu nữ cửu ngưỡng đại danh."

"Tiểu nữ? Đồng Sơn lão quái, ngươi cũng nhanh sáu mươi rồi đi, còn xưng cái gì tiểu nữ, gọi bà bà cũng không quá phận a."

"Các ngươi một đám lão yêu bà này, hỏi những chuyện này để làm gì, Hàn công tử thiên tư tốt còn cần bàn luận sao? Hàn công tử, đừng trách ta trực tiếp, ngươi thích loại hình nữ tử như thế nào a? Giống ta có được không?"

Bị vô số nữ tử bao vây, Hàn Thiên nào đã từng gặp tràng diện như vậy? Nhất thời không khỏi luống cuống tay chân giải thích :"Cái kia...nhi nữ tình trường, ta vẫn còn chưa cân nhắc đến..."

Nào ngờ, Hàn Thiên giải thích, lại càng khiến tràng diện náo nhiệt hơn.

"Cái gì? Nói như vậy, ngươi vẫn còn độc thân sao? Ngươi không có nữ nhân?"

"Đừng nói với ta ngươi vẫn còn là trai tân a. Ngươi chưa chạm qua nữ nhân sao?!!"

"Uy uy, các vị tỷ muội, phải tự trọng, phải e lệ,..."

"....................."

Nhìn thấy Hàn Thiên ngượng ngùng đỏ mặt. Lục Trường Sinh liền quyết định giúp hắn giải vây. Bày ra một bộ mặt đau khổ mà ôm tim, ai oán nhìn chúng nữ tử.

"Các ngươi đúng là phụ tình nữ a. Hôm qua vẫn còn nói yêu ta, hôm nay liền đã đi trêu chọc tiểu bạch kiểm rồi. Các ngươi không yêu ta nữa sao?!!"

Nghe Lục Trường Sinh nói, đám nữ tử đầu tiên là sửng sốt. Sau đó mới xùy một tiếng, ra vẻ khinh miệt, nhao nhao thu hồi tầm mắt, chẳng thèm đoái hoài tới y.

"Chúng ta đã sớm chán ngài rồi. Vẫn là tiểu bạch kiểm dùng tốt."

"Đúng vậy, đúng vậy, ngài đã sớm bị ép khô, không thể nào thỏa mãn tỷ muội chúng ta được nữa..."

Lục Trường Sinh :..................

Lúc này, đến phiên Hàn Thiên không khống chế nổi nữa, trực tiếp phụt cười ra tiếng. Ngay tức khắc liền nhận lấy ánh mắt nguy hiểm của Lục Trường Sinh.

"Hàn Thiên, ngươi còn dám cười ta! Ta là đang giải vây cho ngươi a. Ngươi có còn lương tâm không vậy." Mặt Lục Trường Sinh nhăn thành bánh bao, không chút lưu tình, 'tàn nhẫn' đánh đập Hàn Thiên.

Bị Lục Trường Sinh đánh nhẹ vài cái lên người, Hàn Thiên chỉ có thể giơ tay chịu thua, không dám cười nữa. Chỉ là, trong mắt vẫn như cũ xen lẫn ý cười, hô hoán :"Tốt, tốt, ta không cười, ta không cười."

Trong khi đùa giỡn, cả hai cũng đã bất tri bất giác đi tới cạnh bờ suối.

Nước suối là từ sâu trong lòng núi chảy ra. Xem như là nguồn nước duy nhất ở Ma giới. Hạ nguồn sẽ dẫn đến chỗ điền viên mà bọn họ vừa đi qua khi nãy.

Cạnh bờ suối hiện giờ đang có chừng chục vị phụ nhân ngồi giặc y phục. Không khí còn ồn ào hơn cả ở phường dệt.

Hai người bọn họ vừa đi tới, ngay tức khắc liền thu hút sự chú ý của đám phụ nhân này.

"Chủ thượng, ngài ra đây đi dạo a?"

"Đây là sư đệ của ngài đi? Bộ dạng thật anh tuấn, quả thực là anh hùng xuất thiếu niên. Không biết đã có hôn phối hay chưa? Nếu muốn định hôn sự thì nhớ đến tìm bà mối Trương ta đây a. Đảm bảo sẽ giảm giá."

Nhìn đám người ân cần như vậy. Nhớ tới việc Hàn Thiên dám cười bản thân khi nãy. Lục Trường Sinh liền nổi lên tâm tình trêu chọc hắn, xem như phục thù.

Vì thế, ngay khi Hàn Thiên chưa kịp phản ứng, y liền đã khoác vai hắn, đem hắn câu đến trước người, bỡn cợt.

"Các ngươi nói bậy gì đó, mỹ nhân này là tiểu thiếp thứ 18 mà bổn tọa vừa nạp vào phòng a. Thế nào? Trông có yêu kiều như hoa, mềm mại như nước hay không?"

Lục Trường Sinh vừa dứt lời, đám phụ nhân liền đã cười ồ lên.

Thậm chí, một bà mụ lâu năm còn phụ họa :"Chủ thượng a, vị tiểu thiếp này của ngài dáng người đầy đặn như vậy, nhất định là người có phúc có hậu rồi. Bà mụ ta dám đảm bảo, một năm ôm hai, hai năm ôm ba cũng không phải là không có khả năng."

Bầu không khí một mảnh tường hòa.

Mà Hàn Thiên thì đã sớm mặt đỏ tới mang tai. Tâm không ngừng nảy lên như trống bỏi.

Thì ra, cảm giác bị người xem thành một đôi với y, lại khiến hắn cảm thấy hạnh phúc đến vậy...

Lục Trường Sinh lại dẫn Hàn Thiên đi khắp nơi. Sau đó, mới ghé vào chỗ sơn động dùng để luyện võ của thế hệ trẻ ma tộc.

"Nâng kiếm, chân trái bước về trước một bước, cúi người, chân phải quét qua, trường kiếm đâm thẳng..."

Lục Trường Sinh và Hàn Thiên chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ luyện kiếm, cũng không quấy rầy. Những thiếu niên trẻ tuổi này, cùng với thần sắc chăm chú của bọn họ, khiến cả hai đều không khỏi hồi ức về niên thiếu của chính mình.

"Từ nhỏ tới lớn, ta chưa bao giờ được luyện kiếm chung với những vị sư huynh đệ khác trong tông môn cả."

"Sư tôn tổng cộng dạy ta ba buổi học. Về sau, đều là Sư Ca dạy cho ta. Huynh ấy tự học được một kiếm, liền sẽ dạy cho ta một kiếm. Chưa từng ẩn tàng qua bao giờ."

Hàn Thiên chỉ lẳng lặng nghe Lục Trường Sinh kể chuyện quá khứ. Không tức giận, cũng không xen vào. Tâm trạng chỉ là một mảnh bình đạm vô ưu.

Là hắn đến quá trễ, nên không có tư cách ganh ghét những người đã sống trong quá khứ của y.

Hắn sẽ dùng bút tích của chính mình, viết lên tương lai tươi đẹp của cả hai.