Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 74: Phiên Ngoại 2 : Thành Thân.

Hôm nay là một ngày trọng đại đối với Nhân Ma hai giới, đó chính là Ma chủ Lục Trường Sinh cùng Phong Luân Tà Tôn tổ chức đại điển thành hôn, kết thành đạo lữ với nhau.

Kể từ ngày trở về từ Bất Chu Sơn, trạng thái giữa hai bên chính tà có thể nói là vô cùng vi diệu.

Không đánh, nhưng cũng không hòa hợp. Đối với việc phân đà của Ma cung xây dựng ở Tây Mạc, cũng như ma tộc đến Nhân giới. Chính đạo tu sĩ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, tạo nên trạng thái nước sông không phạm nước giếng.

Đêm đã khuya, phân đà Ma cung mới chậm rãi yên tĩnh lại.

Khách nhân đều rời khỏi, mọi việc bề bộn cũng để lại cho tứ đại hộ pháp đến lo liệu.

Trong tân phòng, ánh nến mờ ảo chiếu lên hỷ sàn, phủ lên trên người Lục Trường Sinh một tầng hào quang nhàn nhạt.

Hỷ phục y mặc cũng không phải là của tân nương. Trên cơ bản là cùng tân lang không có gì nhác nhau. Nếu có khác, là chỉ khác ở chỗ, trên đầu của y có phủ thêm một tấm khăn voan mà thôi.

Hàn Thiên bước vào, hôm nay hắn uống rất nhiều, cộng với không cố tình dùng linh lực đến giải rượu. Nên lúc này, đầu óc hắn đã có chút mông lung, bước chân cũng khập khiễng, lảo đảo.

Nhìn thấy 'tân nương' ngồi trên giường, hắn liền theo bản năng thả nhẹ bước chân, lo sợ đây chỉ là một giấc mơ, nếu bước quá nhanh liền sẽ tỉnh mộng.

Bước chân Hàn Thiên dừng lại trước mặt đối phương, đưa tay cầm lấy ngọc như ý, từng li từng tí, cẩn thận nhấc khăn voan lên.

Lúc này, hắn lại bất tri bất giác nhớ tới ngày ở Tiểu Trì Trấn, bản thân giống như cũng vén khăn voan cho y như thế này.

"Nương tử, ngươi thật đẹp."

Bị ánh mắt nóng rực của Hàn Thiên nhìn chằm chằm, Lục Trường Sinh cũng không khỏi có hơi xấu hổ. Lập tức nghiêng mặt hừ lạnh :"Miệng lưỡi thật ngọt, nói cứ như trước giờ chưa từng nhìn thấy ta vậy."

"Trước kia ngươi không phải cảm thấy Quân Thường Tiếu là đẹp nhất sao?"

"Sư Tỷ ghen?" Nghe ra chút vị chua trong giọng nói của y, Hàn Thiên liền cười hỏi.

Bị vạch trần, Lục Trường Sinh liền quay sang chỗ khác, giận mắng :"Ai ghen kia chứ?"

Biết rõ tiểu nương tử nhà mình da mặt tương đối mỏng, Hàn Thiên cũng không dám tiếp tục chọc ghẹo y. Sau khi ngồi xuống giường liền từ phía sau ôm lấy y, cằm gác lên vai y.

"Đừng giận, trước kia là vi phu có mắt như mù, hiện tại vi phu biết sai rồi. Nếu không, vi phu để ngươi đánh cho hả giận?"

Lục Trường Sinh chính là thuộc loại người ăn mềm không ăn cứng. Hắn vừa xuống giọng, y liền đã không còn sức chống cự, hừ hừ :"Ai muốn đánh ngươi chứ? Đánh ngươi cũng chỉ tổn đau tay..."

"Còn có, không được gọi ta là nương tử, không được tự xưng vi phu, thật sến sẩm."

"Được thôi, tất cả đều nghe Sư Tỷ nói."

Vừa định nói thêm gì đó, nhưng Lục Trường Sinh rất nhanh cũng đã bắt được bàn tay không yên phận của ai kia :"Đừng làm rộn..."

"Sư Tỷ, chúng ta làm đi." Hàn Thiên nghiêm túc đề nghị.

Lục Trường Sinh :.....................

Việc này còn có thể nói ra một cách nghiêm túc, tự nhiên như vậy sao?

"Ta có thể từ chối không?"

Môi Hàn Thiên liếm nhẹ vành tai của Lục Trường Sinh, dùng hành động thay cho câu trả lời.

"........................" Kia ngươi hỏi ý kiến của ta làm mịa gì!??

Nhân lúc y thất thần, Hàn Thiên liền đưa tay đem y kéo xuống giường. Trở mình chống đỡ ở phía trên. Gấp không chờ được hôn lên môi y.

Đầu lưỡi hắn cạy mở môi mỏng, bắt đầu thăm dò vào trong, câu lấy lưỡi của y quấn quýt lấy nhau.

Chỉ là, trong lúc ý loạn tình mê, nhận thấy y cứ cứng đơ ra đó, không đáp trả, hắn liền có chút ủy khuất ngước mắt hô :"Sư Tỷ..."

Vốn đang cứng đơ như khúc gỗ, tùy ý để hắn làm. Thì khi nghe hắn gọi, Lục Trường Sinh liền hé mắt, vừa vặn bắt gặp ánh mắt như oán phụ của hắn.

"Thế nào?" Lục Trường Sinh có chút nôn nóng hỏi.

Nghe vậy, hắn liền càng thêm uất ức oán trách :"Sao Sư Tỷ lại không chịu chủ động...lần trước cũng vậy...những lần trước trước nữa cũng vậy..."

Sắc mặt Lục Trường Sinh có chút đen. Mặc dù hơi chột dạ, nhưng càng nhiều hơn lại là xúc động muốn trợn trắng mắt.

Lần trước, mấy lần trước, hắn còn có mặt mũi nói với y?

Y căn bản là không có chút ấn tượng + kinh nghiệm nào hết a.

Người bị bạo cúc là y, bây giờ hắn còn oán trách y không chủ động... Sao hắn không thượng thiên luôn đi!

Phỉ nhổ thì mặc phỉ nhổ, nhưng khi đối diện với ánh mắt ủy khuất của hắn, y vẫn là mềm lòng. Bắt lấy vai hắn, lật người trở lại, cưỡi lên trên người của hắn.

Nhìn môi mỏng ướt át trên tuấn nhan ửng đỏ vì men say kia, Lục Trường Sinh liền chậm rãi mon men tới gần, hôn lên môi hắn, vụng về gặm cắn.

Bàn tay lại bắt đầu kéo xuống đai lưng cùng vạt áo đối phương.

Mặc dù muốn y chủ động, nhưng Hàn Thiên cũng không dự định làm khúc gỗ.

Tay của hắn đồng thời cũng lôi kéo y phục của y, rất nhanh liền đã chạm tới phiến da thịt mát lạnh kia.

Môi lưỡi của hắn chậm rãi hôn lên sườn mặt, hõm cổ, rồi khẽ cắn nhẹ lên yết hầu hơi nhô ra của y.

Rất nhanh, hắn liền đem y lột trần. Sau một lúc dây dưa tương liên, hắn mới tiếc nuối thả y ra. Theo trong giới chỉ lấy ra một chiếc bình sứ.

Nhìn chiếc bình sứ này, Lục Trường Sinh không cần hắn chỉ cũng biết được bản thân nên làm gì với nó.

Y mở nắp bình ra, một mùi hương thảo dược liền thoang thoảng nơi chóp mũi. Y đem chất lỏng bên trong bình đổ ra tay, sau đó mới nắm lấy phân thân đã sớm cương cứng của hắn.

Chỉ là, khi đo lường một chút kích cỡ của đối phương, Lục Trường Sinh cũng không khỏi có chút e ngại.

Nhưng y cũng không phải loại người lâm trận bỏ chạy. Dù sợ, y vẫn cắn răng, giữ lấy cự vật của hắn đặt ở trước hậu huyệt của mình. Cố thả lỏng hết mức có thể, chậm rãi ngồi xuống.

Hạ thể cứng rắn, nóng bỏng của hắn từng chút một xâm nhập vào thông đạo chật hẹp, khiến cả người Lục Trường Sinh không khỏi run lên.

Nhất là khi nó còn chạm trúng vào nơi mẫn cảm của y, khiến y không nhịn được nữa, phát ra tiếng rên rỉ, toàn thân vô lực ngồi lên người hắn. Vật cứng rắn kia cũng vào tận sâu trong cùng.

Lúc này, Hàn Thiên cũng đã sớm không nhịn được nữa, để y vòng chân quanh eo mình. Lại đem y ôm vào lòng, hông cũng bắt đầu chuyển động ra vào trong nơi tiêu hồn kia.

"Ưm..." Lục Trường Sinh cắn chặt môi, không cho chính mình kêu ra tiếng. Cơ thể bấp bênh, khiến y chỉ có thể bấu víu lấy vai hắn.

Một buổi tối này, cũng không biết Hàn Thiên là tiêu máu gà hay sao, lại vô cùng hăng hái. Đem y lăn qua lộn lại, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực.

Đến tận khi y sắp ngất đi, hắn mới chịu buông tha cho y, ghé vào tai y, cười khẽ.

"Sinh nhi, kỳ thực, chất lỏng trong bình sứ ban nãy ngươi thoa, là của phụ thân đưa cho ta."

"Ông ấy nói, thứ đó có thể giúp ta và ngươi...có hài tử."

Vốn đang mơ mơ màng màng, nghe đến ba chữ 'có hài tử', Lục Trường Sinh ngay lập tức liền mở bừng mắt, nhảy cẩng :"Ngươi vừa mới nói gì? Có hài tử?!!"