Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 41

001

Khi trận tuyết thứ ba của mùa đông này rơi xuống, Trần Tu Bình chính thức nhập môn.

Hầu hết các trình tự của nghi thức nhập môn đều tiến hành bên trong tông môn, Mạnh Tiểu Bảo nói với hắn việc này nhằm mục đích tạo lòng tin và nâng cao sự công nhận của đệ tử đối tông môn.

Trần Tu Bình cảm thấy việc đó rất thành công, bởi vì khi nhìn Chưởng môn nghiêm nghị đang ngồi ở chính vị, cùng các vị trưởng lão xếp thành một hàng, Trần Tu Bình quả thực cảm nhận được một cảm giác kính sợ và thân thiết, như thể hắn đã chân chính dung nhập vào tông môn này, mà các vị trưởng lão trong tông môn cũng đều tiếp nhận hắn.

Sau khi nghe Chưởng lão và trưởng lão phát biểu, một số sư huynh sư tỷ nội môn nói một vài quy ước bất thành văn.

Người đầu tiên lên tiếng là Văn sư huynh, hắn đứng trước mặt mọi người trầm tư hồi lâu, cho đến khi mọi người trở nên náo loạn, mới mở miệng nói: "Rất tốt."

Mọi người: "..."

Có thể thấy Văn sư huynh vẫn y hệt như xưa, đến rắm cũng không đánh một cái, các sư huynh sư tỷ dường như đã tập mãi thành quen, ngược lại những người mới vào phía dưới lại tràn đầy nghi hoặc, thậm chí còn hoài nghi đây có phải là khảo nghiệm gì không. Sau đó có sư tỷ bước ra giải thích, lúc này mới chân chính nói ra những thông tin hữu ích.

"Đầu tiên là, ngày mười lăm mỗi tháng đi đến chỗ quản sự tông môn để nhận nhiệm vụ, ngày thường có thể xuống núi làm một số nhiệm vụ để nhận điểm cống hiến. Điểm cống hiến có thể dùng để đổi lấy các loại đan dược, thư tịch, linh cầm, pháp bảo —— đương nhiên ta biết có vài người không cần làm những cái chuyện dư thừa này..." Nói đến đây, sư tỷ đó mỉm cười nhìn về phía Mạnh Tiểu Bảo, còn Mạnh Tiểu Bảo thì liếc mắt nhìn Trần Tu Bình.

Trần Tu Bình vẫn nhìn phía trước không chớp mắt, nghĩ thầm: Không biết đồ ăn Tiên môn là như thế nào.

Sư tỷ tiếp tục nói: "Mỗi năm vào giữa tháng tám có một đại hội đấu pháp, tự nguyện tham gia —— nhưng ta nghĩ các ngươi đều sẽ rất mong đợi, dù sao thì phần thưởng mỗi lần đều vô cùng phong phú. Đồng thời, ta biết tu vi của một số người có khả năng đã đến Tâm Động kỳ. Những môn đồ Tâm Động kỳ đều phải xuống núi lịch luyện, trong lúc lịch luyện cũng có nhiệm vụ, sau khi hoàn thành mới có thể trở về tông môn để nhận phần thưởng. Chuyện này tông môn làm vì lợi ích của các ngươi, cho nên thỉnh các ngươi đừng náo loạn..."

Trần Tu Bình âm thầm đảo mắt, nguyên nhân khiến mọi người náo loạn rõ ràng là do họ kinh ngạc khi có người đã đến Tâm Động kỳ rồi.

Trần Tu Bình lén lut chọc chọc Mạnh Tiểu Bảo: "Khâu Viên là người đứng đầu cuộc thi đấu pháp, có phải hắn đã đến Tâm Động kỳ rồi không?"

Mạnh Tiểu Bảo lắc đầu, nụ cười không thay đổi: "Người đến Tâm Động kỳ theo ta được biết chỉ có một người."

"Ồ? Ai?" Trần Tu Bình nghi vấn, thầm nghĩ người kia rõ ràng đã đến Tâm Động kỳ mà đấu pháp lại thua Trúc cơ tu sĩ, mất mặt cỡ nào nha?

Mạnh Tiểu Bảo rủ mắt xuống, lông mi dài che đi đôi mắt lóe lên ánh sáng mờ mịt sau khi cởi bỏ ngụy trang: "Ta."

Trần Tu Bình: "..."

002

Bông tuyết nhẹ nhàng phiêu phiêu rơi xuống đậu trên cành cây trĩu nặng, đưa mắt nhìn ra xa, chung quanh phủ một tầng màu xám nhạt, núi non xa xa cũng là một mảnh trắng xóa, quảng trường phía trước Bình Tiên Điện không biết có phải do có trận pháp gì đặc biệt hay không, mà lớp tuyết đọng thật dày tan đi chỉ để lại nước tuyết trong veo.

Trần Tu Bình giẫm lên nước tuyết, vừa vui vẻ vừa buồn bực, hắn vô cùng xấu hổ vì mình có cảm giác đố kỵ, nhưng sâu trong lòng lại khó tránh khỏi để ý đến việc Mạnh Tiểu Bảo luôn hữu ý vô tình không cư xử với hắn như ngày xưa.

Hắn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên phiến đá xanh được bao phủ bởi một tầng băng, hỏi: "Sư huynh, ngươi không nói cho ta ngươi đã đến Tâm Động kỳ."

Mạnh Tiểu Bảo mặc đạo phục màu xanh xám, nhưng lại giống một quý công tử hơn cả những thiếu niên mặc áo gấm đeo ngọc bội, hắn để bàn tay trong tay áo, nhìn về phía núi non xa xa và trời cao vời vợi, bởi vì cảnh giới đã tiến đến Tâm Động kỳ mà dẫn đến linh lực tiết ra ngoài, biểu hiện dễ thấy nhất là đôi mắt như thể chứa cả một ngân hà đầy sao, bông tuyết đậu trên hàng mi dài, lưu lại bóng phản chiếu hình lục giác tinh xảo xinh đẹp trong đôi mắt trong veo như nước suối đầu nguồn.

Hắn nói: "Cũng mới vừa tới, cảm thấy không có gì để nhiều lời."

Trần Tu Bình nghiêng đầu, chăm chú quan sát gương mặt Mạnh Tiểu Bảo, gương mặt này vẫn là gương mặt hắn quen thuộc, chỉ là không biết tại sao lại tinh xảo hơn so với trong trí nhớ, biểu lộ trên mặt dường như cũng càng cao thâm khó lường hơn.

Trần Tu Bình thở dài, hắn từ trước đến nay đối với Mạnh Tiểu Bảo vẫn luôn muốn gì nói đó, lúc này lại không biết nên nói cái gì, thế là hắn đành phải khô khan nói một câu: "Chúc mừng."

Mạnh Tiểu Bảo lại đột nhiên nắm lấy bả vai Trần Tu Bình, Trần Tu Bình giật nảy mình, mở to hai mắt nhìn qua Mạnh Tiểu Bảo, Mạnh Tiểu Bảo đột nhiên bật cười, khóe miệng hiện lên ý cười mơ hồ, mặt mày cong cong, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng ngược của Trần Tu Bình.

Hắn nói: "Đại Bảo, ta thật vui vẻ, hài tử ta nuôi lớn từ nhỏ nay đã có cuộc sống riêng của mình. Thời gian qua ta vẫn luôn nghĩ rằng mình phải cố gắng hơn nữa, bởi vì ngoài bản thân mình ra, ta còn phải nuôi thêm một đại bảo bối. Nhưng chẳng biết tại sao, hiện tại ngươi không cần ta, ta lại không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại còn cảm thấy cần phản cố gắng nhiều hơn nhiều hơn nữa."

Trần Tu Bình sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ Mạnh Tiểu Bảo lại có thể nói những lời tình cảm như vậy.

Sau đó hắn phản ứng lại, mở miệng nói: "Ta không có không cần..."

"Ngày này chắc chắn sẽ đến." Mạnh Tiểu Bảo ngắt lười Trần Tu Bình, "Ta biết ngày này kiểu gì cũng sẽ đến, bởi vì bây giờ ngươi đã có sư phụ, mà sư phụ của ngươi, là Trình Ấn."

Trần Tu Bình lập tức nắm chặt tay Mạnh Tiểu Bảo, không hiểu sao vừa rồi khi Mạnh Tiểu Bảo nói ra tên của Trình Ấn, Trần Tu Bình lại cảm thấy một giây sau Mạnh Tiểu Bảo sẽ biến mất tại chỗ.

"Cho nên mục tiêu của ta, từ bản thân biến thành Trình Ấn —— Chuyện này so với trong tưởng tượng khó hơn rất nhiều, cho nên chuyện ta cần phải làm lại càng nhiều hơn." Mạnh Tiểu Bảo vẫn một mực mỉm cười, nhưng không hiểu sao bên trong nụ cười này lại chất chứa nỗi buồn vô cớ.

Trần Tu Bình quả thực cảm động đến sắp khóc, hắn xúc động nói: "Ta không nghĩ tới —— vậy mà ta còn đố kị ngươi, thật quá nhàm chán. Sư huynh đi bước này đều dựa vào chính bản thân mình, ta tin tưởng ngươi sẽ không thua sư phụ."

Mạnh Tiểu Bảo xoa xoa đầu Trần Tu Bình: "Đúng vậy, ta vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc khi gặp được ngươi, chăm sóc ngươi và nuôi ngươi lớn —— vì vậy, ta nghĩ khi ngươi gả đi, chắc là ta có thể nhận được sính lễ đi."

"... Ngươi có thể cút."

"Thật vô tình a..."

"Vậy ngươi trả lại cảm động cho ta!"

Trần Tu Bình không hiểu sao bị Mạnh Tiểu Bảo chiếm tiện nghi trên lời nói, thở phì phò tức giận bỏ đi, Mạnh Tiểu Bảo đứng ở đó một lúc, rồi quay người bước vào Bình Tiên Điện.

Sư tỷ phát biểu trước đó đang lật xem danh sách, thấy Mạnh Tiểu Bảo tiến đến, liền nở nụ cười xán lạn: "Mạnh sư đệ, có chuyện gì vậy?"

Mạnh Tiểu Bảo trường thân ngọc lập*, thở dài cúi đầu: "Sư tỷ, ta muốn xin xuống núi."

*Trường thân ngọc lập: vóc dáng cao ráo thanh thoát, làn da như ngọc.

003

Lúc Trần Tu Bình biết Mạnh Tiểu Bảo xuống núi đã là trưa ngày hôm sau, không ai ngờ Mạnh sư huynh lại làm việc hiệu suất như vậy, ngày đầu tiên nhập môn xin xuống núi, ngày thứ hai đã không còn ở tông môn, Trần Tu Bình nhất thời ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu chỉ nghĩ đến lời của Mạnh Tiểu Bảo hôm trước.

Vì vậy, khi Tô Cửu Nương nói với hắn "Sau này việc vặt trong phong đành nhờ ngươi", hắn ông nói gà bà nói vịt trả lời một câu: "Thật ra ta rất cảm động."

Tô Cửu Nương ngoẹo đầu "A?" một tiếng.

Trần Tu Bình lúc này mới trở lại hiện thực, cúi đầu nói xin lỗi.

Tô Cửu Nương liền dẫn Trần Tu Bình đi làm quen với hoàn cảnh: "... Ngoài việc hàng năm cứ vào mùa đông và mùa hạ đi kiểm tra các loài vật trên núi, thì tốt nhất mỗi mùa đông hãy mang mười con Linh Lộc đến Thanh Phong Giản——trong đó có một đại gia hỏa, ngày mai ta dẫn ngươi đi xem. Tầng một của động phủ trên núi của chân nhân sẽ có một số tạp vật, tốt nhất nửa năm đến dọn dẹp một lần, bên trong cũng có một số đồ tốt, dù sao cho dù chân nhân không cần, chúng ta cũng không nhất định sẽ không cần, đúng không?"

Trần Tu Bình gật đầu nói: "Ta không phải thật lòng bảo ngươi cút đâu."

Tô Cửu Nương: "..."

Trần Tu Bình vội vàng nói "Thật xin lỗi": "Đầu óc của ta đang có chút không rõ ràng, có lẽ có chỗ nào đó bị đứt rồi."

Tô Cửu Nương lo lắng không thôi, cau mày nhẹ nhàng nói: "Tu Bình, ngươi tu luyện quá cực khổ nên tẩu hỏa nhập ma rồi sao?"

Trần Tu Bình khóe miệng giật giật: "Không, sao có thể chứ Cửu Nương, ta có lẽ còn chưa tới cảnh giới có thể tẩu hỏa nhập ma."

Tô Cửu Nương lắc đầu: "Không đúng, Tu Tiên gian khổ, mỗi một giai đoạn đều có thể gặp nguy hiểm, không được coi thường."

Trần Tu Bình đã sớm biết Tô Cửu Nương là một người nghiêm túc đến mức ngốc nghếch, vội vàng gật đầu, sau đó chuyển đề tài: "Vì sao lại bàn giao mấy cái này cho ta?"

Tô Cửu Nương ánh mắt lộ vẻ buồn bực: "Cửu Nương lúc thiếu niên đã đi theo chân nhân, đến nay đã được ba trăm tám mươi hai năm, được không ít chỗ tốt. Nhưng bản thân lại không có thiên phú, vẫn luôn ở Kim Đan không tiến thêm, bây giờ tuổi tác dần cao lên, chỉ mong trở lại Thanh Khâu, thừa dịp còn trẻ có đời sau của mình."

Trần Tu Bình nghe đến câu cuối, đầu óc bị oanh một cái: "Ngươi muốn về quê kết hôn?"

Sau đó, hắn không suy nghĩ buộc miệng nói thêm một câu: "Vậy ta thì sao?"

Tô Cửu Nương không hiểu, nghi hoặc nhìn Trần Tu Bình.

Lúc này Trần Tu Bình mới nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng giải thích: "Ý của ta là, nếu ngươi rời đi thì chẳng phải sẽ không có ai chỉ dạy cho ta sao... Ta cái gì cũng không hiểu, tu vi lại yếu, bị người khác khi dễ sẽ không có ai đứng ra bênh vực ta... Rồi thì Lăng Kiếm Phong chỉ có ta và sư phụ... Trời ạ, chỉ có ta và Sư phụ!"

Tô Cửu Nương lại cười nói: "Yên tâm, hơn ba trăm năm qua, ta cũng tự mình xử lý mọi việc —— chuyện cần làm kỳ thật không nhiều, ngươi sẽ có đủ thời gian để tu luyện, tông môn cũng rất an toàn, sao lại có người khi dễ ngươi?"

"Đây không phải trọng điểm." Trần Tu Bình xua tay, "Trọng điểm là, sao ngươi cũng rời đi chứ?"

Nụ cười của Tô Cửu Nương liền biến thành cười khổ: "Ta cũng không muốn đi đâu, nhưng mà trong tộc thúc giục, tu vi của ta cũng chỉ đến đây, Linh thú chúng ta vốn dĩ khó sinh sản, việc này là trách nhiệm của ta.""Cho nên, nhờ ngươi chăm sóc chân nhân, Tu Bình."

Copy