Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 1 Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phật Pháp đường.

Nơi này là một đàn tràng rộng lớn, phía trước đàn tràng có đặt một chiếc bàn dài, trên bàn bày biện một ít linh quả và linh tửu, còn có rất nhiều ngọc giản trống, hai góc bàn có đặt lư hương, trong lư hương được đốt đàn hương tốt nhất. Phía kia của bàn có đặt một chiếc bồ đoàn, những họa tiết thêu trên bồ đoàn tạo thành một Tụ Linh trận.

Khi tiếng chuông ở Phật Pháp đường vang lên, bài giảng hôm nay chính thức bắt đầu.

Tạ Chinh Hồng thay bộ pháp y cực phẩm mà Văn Xuân Tương chuẩn bị cho hắn, khoác một chiếc tăng bào sạch sẽ, tóc có cài một cây trâm gỗ, trên trừ chuỗi hạt mà Văn Xuân Tương đang trú ngụ ra thì không còn gì khác.

Các đệ tử Phật tu ngồi bên dưới thấy Tạ Chinh Hồng rảo bước không nhanh không chậm đến ngồi xuống trên bục giảng, chúng đệ tử dường như có thể nhìn rõ cả người hắn.

Tuy nói các Phật tu đều mộc mạc giản dị, thế nhưng giản dị như Tạ Chinh Hồng quả thật là hiếm thấy.

Tuy hắn còn chưa quy y, nhưng khí tức trên người lại tạo cảm giác rất thoải mái. Mọi người khi nhìn đều tuyệt đối không coi hắn là Đạo tu.

Toàn thân Tạ Chinh Hồng đều viết đầy hai chữ “Phật tu”.

Các đệ tử bên dưới không khỏi có chút sửng sốt và cao hứng, có lẽ vị khách khanh này đến đây thực sự sẽ dạy họ được vài thứ hữu dụng!

“Duyên khởi thập nhất nghĩa, vô tác giả nghĩa, hữu nhân sinh nghĩa, ly hữu tình nghĩa…………”[1]

Tạ Chinh Hồng đang giảng cho các đệ tử về mười một nghĩa cơ bản nhất của Duyên khởi, cùng loại với bài giảng về duyên khởi nhân quả của Tam Tư ở Xá Thân tự lúc trước. Đây là hàm nghĩa cơ bản nhất trong kinh Phật, cũng là thứ không thể thiếu. Tạ Chinh Hồng mới đến, nên ổn định một chút đã, vậy nên hắn mới chọn nói điều này để bắt đầu bài giảng đầu tiên của mình.

Nghe một hồi, đã có vài đệ tử trẻ tuổi tỏ vẻ không vui. Những cảm xúc mới vừa rồi thoáng chốc liền bay sạch, sự bất mãn với Tạ Chinh Hồng lập tức trào dâng.

Còn tưởng Tạ Chinh Hồng sẽ giảng cái gì kia chứ?

Sao vẫn là mấy thứ này!

“Khách khanh tiên sinh, những thứ ngài giảng đều bình thường quá, chẳng có tác dụng thực tế gì cả.” Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đứng lên, là người đầu tiên biểu đạt sự bất mãn rõ ràng với Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng liếc nhìn ngọc giản, trên đó có ghi thông tin tường tận về người này. Người nọ tên là Tân Ích, có Thủy Mộc Thổ tam linh căn, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, là hậu bối ở thế tục của một vị trưởng lão, với tư chất cỡ này vốn không đủ điều kiện vào được Quy Nguyên tông, vị trưởng lão kia biết rõ quy củ của Quy Nguyên tông nên để hắn quy y làm Phật tu rồi mới có thể bước qua cánh cửa của Quy Nguyên tông. Trưởng lão thường hay trợ cấp hắn, bản thân hắn cũng coi như có cố gắng không để bị thua kém, chẳng bao lâu sau đã thành công đạt đến kỳ Trúc Cơ, trở thành kẻ giỏi nhất trong số các đệ tử Phật tu ở Quy Nguyên tông, vậy nên khi hắn đứng ra phản đối Tạ Chinh Hồng, những người bên cạnh cũng không ai ngăn cản.

Tiếc là tu vi của Tân Ích đã mắc kẹt ở Trúc Cơ đại viên mãn chừng mười ba năm, gần như sắp nhịn không nổi phải dùng đan dược thúc đẩy để kết Đan, mà Phật Pháp đường hắn cũng chưa từng ghé qua lần nào. Mấy hôm trước hắn nghe có vài đệ tử kháo nhau rằng hôm nay Bán Phật chân quân xếp thứ năm trên Thiên Đan bảng sẽ giảng bài tại đây, bấy giờ mới rời phòng không bế quan nữa, dự định đến nghe Tạ Chinh Hồng giảng một chút. Ai mà ngờ chuyến này lại phí công vô ích!

“Vậy các hạ thấy bần tăng nên giảng cái gì?” Tạ Chinh Hồng nhìn lướt qua các đệ tử ở đây, thấy vẻ mệt mỏi ảo não của họ lập tức chuyển thành hứng trí bừng bừng nhìn về phía mình, liền biết không thể tránh được chuyện này. Nếu bài giảng đầu tiên hôm nay hắn không thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, những buổi giảng pháp sau này e là họ sẽ không nể mặt hắn nữa.

“Nghe nói trong trận chiến ở Tạm Đao sơn khách khanh đại nhân đã đánh thắng Diệu Âm quỷ cơ, đạt thành tựu xếp hạng năm trên Thiên Đan bảng. Ta rất muốn biết nhờ đâu mà khách khanh đại nhân lại có tu vi cao thâm như vậy. Ta đến buổi giảng pháp của khách khanh đại nhân cũng là vì muốn biết về phương pháp tu luyện.” Tân Ích thấy ánh mắt của Tạ Chinh Hồng, ẩn ý sâu xa nói.

Lời này vừa nói ra, những đệ tử vốn đang rục rịch không yên cũng đều im lặng.

Lời của Tân Ích chính là mục đích chính của họ khi đến nghe Tạ Chinh Hồng giảng bài. Cái họ muốn học không phải mấy thứ như kinh Phật, mà là cách chống lại kẻ địch. Có vậy họ mới có thể thoát khỏi cái mác vô dụng, khiến cho những đệ tử khác ở Quy Nguyên tông không xem họ như đám phế vật! Tuy Tân Ích trông có vẻ lỗ mãng, nhưng thực ra trong sự thô lỗ đó lại có phần tinh tế. Hắn có chỗ dựa trong Quy Nguyên tông, một khách khanh ngoại lai tầm thường như Tạ Chinh Hồng không thể động đến hắn được. Hơn nữa điều hắn hỏi cũng chính là việc mà các đệ tử đang muốn biết, vậy nên mọi người cũng đồng tình.

Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa[2], cho dù Tân Ích có mạo phạm đến vị Kim Đan chân quân này, người khác cũng chẳng thể làm gì được hắn!

“Thì ra ý mọi người là thế, bần tăng hiểu rồi.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, lẳng lặng nhìn vẻ mặt vui mừng của các đệ tử, suy nghĩ một lát rồi nói, “Vậy chúng ta tiếp tục bài giảng thôi.”

Các đệ tử bên dưới đều ngồi lại nghiêm chỉnh, dỏng tai nghe Tạ Chinh Hồng nói tiếp.

Tần Ích cũng ngồi xuống, khỏi khỏi thầm cao hứng vì hành động vừa rồi của mình.

“Thập nhất nghĩa nghĩa tổng cộng có bốn điểm quan trọng, vô tạo hóa, vô ngã, vô thường……….”

“Khách khanh tiên sinh! Ngài đang đùa ta đấy hả?” Tân Ích lại không nhịn nổi, đứng lên nói, “Thứ bọn ta muốn nghe là phương pháp tu hành, không phải Thập nhất nghĩa!”

“Thứ bần tăng đang giảng chính là phương pháp tu hành.”, Tạ Chinh Hồng bình tĩnh phản bác.

“Nếu đã vậy thì khách khanh cứ giảng tiếp đi, đệ tử còn có việc bận, xin đi trước.” Tân Ích nổi giận, chắp tay với Tạ Chinh Hồng, xoay người muốn bỏ đi. Hắn đúng là ăn no rửng mỡ không có gì làm nên mới tin rằng Tạ Chinh Hồng thực sự sẽ nói ra bí pháp tu hành của mình!

“Nếu các hạ không tin thì bần tăng cũng chẳng có cách nào khác.” Tạ Chinh Hồng không hề ngăn cản hắn, ngược lại còn tỏ vẻ ngươi muốn sao thì tùy.

Bước chân của Tân Ích bỗng dừng lại.

“Tạ đạo hữu Phật pháp cao thâm, chúng ta chỉ là đám tu sĩ kỳ Luyện Khí Trúc Cơ nho nhỏ, tất nhiên kém xa ngài rồi. Nhưng tiểu tu sĩ cũng có tôn nghiêm của mình, nếu tiền bối muốn đùa giỡn bọn ta thì bọn ta cũng chỉ có thể tự mình tìm cách thôi.” Tân Ích châm chọc nói.

“Bần tăng không có ý muốn trêu chọc chư vị đồng đạo. Có điều nếu chư vị muốn nghe cách tu hành, thì chính là đây. Còn nếu chư vị muốn nghe cách chế ngự kẻ địch, cứ đến Đạo Pháp đường bên cạnh nghe giảng là được, sao phải đến Phật Pháp đường làm gì? Tu Phật và tu Đạo vốn là hai việc khác nhau.”

“Đại đạo như trăm sông đổ về một biển, sao có thể nói là hai việc khác nhau được?” Tân Ích phản bác.

“Con đường tu Đạo chú trọng ở chỗ căn cốt thiên tư, chỉ cần sử dụng thuật pháp thuần thục là có thể nâng cao tu vi. Nhưng mà tu Phật thì không chỉ dừng lại ở đó, điều quan trọng là tuệ căn và lĩnh ngộ, không hiểu rõ Phật pháp thì sao có thể sử dụng thuật pháp Phật đạo được. Muốn hiểu biết cái gì thì đều phải học hỏi kỹ càng, nếu không có nền tảng vững chắc thì sẽ không am hiểu kinh Phật, còn nói gì đến tu luyện?” Tạ Chinh Hồng thản nhiên nói, “Bần tăng xem tướng mặt của chư vị thì thấy mọi người đều không phải kẻ không có tuệ căn, nhưng chư vị đều hấp tấp nôn nóng, được voi đòi tiên, bởi vậy nên tu vi mới không có tiến triển. Linh khí hấp thu không hề ít hơn người khác nhưng tốc độ tu hành lại chậm đến đáng thương.”

“Khách khanh đại nhân biết được nguyên nhân là do đâu sao?” Một đệ tử khác nóng vội hỏi, “Ta dùng Tụ Linh trận hấp thu được số lượng linh khí không hề kém hơn những người cùng thế hệ, nhưng bọn họ giờ đã có tu vi Luyện Khí tầng tám, còn ta vẫn chỉ ở tầng năm!”

“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu[3]. Nếu mỗi ngày ngươi đều đọc《Quan Âm tâm kinh》ba lần rồi đả tọa, chắc sẽ có chút đột phá.” Tạ Chinh Hồng giải thích.

“Ta sẽ về làm thử xem, đa tạ khách khanh tiên sinh.”

“Hừ, chẳng qua chỉ là ra vẻ thôi.” Tân Ích nhỏ giọng châm chọc một câu, hiển nhiên rất không kiên nhẫn với thái độ chỉ làm cho có lệ của Tạ Chinh Hồng. Bọn họ hầu hết đều không muốn trở thành hòa thượng thanh tâm quả dục, có điều thiên tư có hạn, không thể bước vào cánh cửa Đạo pháp, vậy nên đành tu Phật đạo. Phật gia không chú trọng linh căn căn cốt, dễ nhập môn hơn các loại đạo tu khác. Nhưng ban đầu tiến cảnh nhanh bao nhiêu thì về sau càng chậm bấy nhiêu. Vài kẻ có linh căn kém hơn bọn họ chỉ cần tùy tiện ăn một ít đan dược, dùng thêm chút linh thạch là có thể tăng tu vi, mà bọn họ cũng tiêu phí tinh lực và linh thạch cỡ đó nhưng lại như đổ đất xuống biển, không thấy nửa điểm gợn sóng. Vài vị khách khanh là Phật tu được Phật Pháp đường ưu ái thì đa phần đều luôn tụng kinh niệm Phật, giảng đi giảng lại mấy thứ vô dụng. Khó khăn lắm mới có một vị xếp thứ năm trên Thiên Đan bảng, có thể xem như tu sĩ xuất sắc nhất trong số những Phật tu năm nay, ấy vậy mà lại vẫn giảng mấy thứ này? Sao Tân Ích có thể không nổi giận chứ!

“Nếu Tân đạo hữu không tin, chi bằng mời Tân đạo hữu đưa ra một phương án giải quyết đi.” Tạ Chinh Hồng phủi nhẹ góc áo, đứng lên mỉm cười nhìn về phía Tân Ích nói.

“Khách khanh tiên sinh là tu sĩ kỳ Kim Đan, ta có thể làm gì được tiên sinh chứ? Nếu tiên sinh đã nói để ta quyết định, vậy xin mời tiên sinh đến Luyện Khí các tìm một cái “Tù Đan khóa”, áp chế tu vi của mình lại, sau đó cùng ta đến đài quyết đấu ở võ trường, dùng thuật pháp Phật đạo tỷ thí một trận!”

Tân Ích nghĩ mình có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, cũng nhiều lần tỷ thí thắng được mấy đệ tử ở Đạo Pháp đường, hắn cho rằng Tạ Chinh Hồng là hạng người lấy tiếng lừa đời, nếu dùng Tù Đan khóa giam giữ Kim Đan thì cũng chẳng thể chiếm ưu thế khi đấu với mình. Tạ Chinh Hồng có thắng thì hắn cũng không mất mặt, còn nếu thua, hắn sẽ đạt được thanh danh hiển hách. Dù có thế nào cũng chẳng chịu thiệt!

“Nè tiểu hòa thượng, gã này đúng là xảo quyệt!” Văn Xuân Tương không biết đã mở tấm chắn từ bao giờ, vừa nghe thấy lời của Tân Ích thì không nhịn nổi liền mắng.

Bọn hòa thượng này đúng là đáng ghét, trông thì chẳng màng thế tục, thực tế thì tên nào cũng ranh ma như nhau!

“Tiền bối bớt giận, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chỉ là tuổi trẻ nông nổi mà thôi.” Tạ Chinh Hồng khéo léo khuyên nhủ. Những đệ tử này thực ra đều không thích hợp để tu Phật, nhưng lại chọn làm Phật tu vì nguyên nhân nào đó, nếu không chịu tĩnh tâm rèn giũa, e là sẽ không thành công được. Bởi thế nên Tạ Chinh Hồng cũng không để bụng những lời khiêu khích của Tân Ích, đây chẳng qua chỉ là nỗ lực giãy dụa cuối cùng của một tu sĩ không có hy vọng kết Đan thôi.

Một khi đã vậy, hắn đâu cần phải để ý quá nhiều làm gì?

Hắn giảng cái gì, bọn họ nghe có hiểu hay không, có lọt tai hay không thì hắn cũng chỉ nói một lần thôi.

Sư phó thu nhận ngươi vào tông môn, còn tu hành ra sao là tại bản thân mình, chính là thế đấy.

“Ngươi tốt tính quá nhỉ.” Văn Xuân Tương trợn mắt, “Kim Đan của ngươi bị khóa chặt thì ngươi không thể sử dụng Đại Nhật thần chưởng được. Tên hòa thượng gian xảo kia cố ý nói phải dùng thuật pháp Phật tu để tỷ thí, những pháp thuật Đạo gia mà ngươi học được cũng không thể dùng. Còn mấy món pháp khí kia thì càng khỏi cần nói, lấy ra dùng quá uổng phí, rất là phiền phức, dù ngươi có thắng được cũng sẽ rất chật vật, đến lúc đó ngươi còn muốn ở lại Quy Nguyên tông hay sao?”

“Ý tốt của tiền bối, bần tăng xin ghi nhận.” Tạ Chinh Hồng cười, “Tuy nhiên lòng tin của tiền bối với bần tăng cần nhiều hơn chút nữa.”

Văn Xuân Tương: ………..

Ơ, quái lạ, câu này sao nghe quen tai thế nhỉ?

******

★Chú thích:

[1]Duyên khởi thập nhất nghĩa, vô tác giả nghĩa, hữu nhân sinh nghĩa, ly hữu tình nghĩa……: Đoạn trên là câu nói của Đức Thế Tôn giảng giải về các nghĩa của Duyên khởi trong Kinh phân biệt Duyên khởi, Sơ thắng, Pháp môn. Có mười một nghĩa của duyên khởi, gồm: không tác giả, có nhân sinh, lìa hữu tình, y tha khởi, không động tác, tính vô thường, Sát-na diệt, nhân quả tương tục không gián đoạn, vô số phẩm loại sai biệt của nhân quả, nhân quả hỗ tương thuận hợp, nhân quả quyết định không tạp loạn.

[2]Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa: Theo Thuyết Tam tài thì Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa là ba yếu tố quyết định mọi thành bại ở đời.

[3]Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.