Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 1 Chương 41

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù Văn Xuân Tương không nói, đám người Tạ Chinh Hồng cũng biết mình gặp phải phiền phức lớn rồi.

Cả nhóm vất vả lắm mới chạy xa khỏi Hoàng Tuyền Du Hoa, giờ lại chui vào một không gian cổ quái khác.

Trên cao là một vầng trăng tròn nhuốm màu máu, dưới chân là con đường tạo bởi vô số xương trắng chồng chất lên nhau, trong không khí tràn ngập các loại oán khí mập mờ, khiến ai nấy đều cảm thấy không thoải mái.

Tạ Chinh Hồng khẽ nhíu mày, lấy ra mấy chuỗi hạt Bồ Đề từ trong túi, chia cho ba người kia, “Oán khí ở nơi này rất nặng, xin ba vị đạo hữu cẩn thận.”

Vào lúc như thế này, ích lợi của việc có một Phật tu trong nhóm đã thể hiện rõ rệt.

Dù Thẩm Phá Thiên không thích hạt Bồ Đề nhưng cũng biết lúc này mang theo một chuỗi hạt Bồ Đề của Phật môn sẽ rất có ích. Dường như chỉ ngay sau khi vừa đeo chuỗi hạt lên, ba người liền cảm thấy đầu óc vốn mờ mịt lập tức trở nên tỉnh táo, cảm giác khó chịu trong lòng cũng vơi đi bảy tám phần.

“Có vẻ nơi này từng xảy ra một trận đại chiến, hơn nữa còn có rất nhiều người.” Thẩm Phá Thiên cầm linh kiếm trên tay, tiến lên vài bước rồi khom người xuống, chỉ vào dấu vết còn lưu lại trên mặt đất nói.

“Hẳn là do những tu sĩ vào sai cửa gây ra.” Chu Ninh thấy hơi phản cảm, “Chúng ta vào từ cửa đúng, lại may mắn thoát khỏi Hoàng Tuyền Du Hoa, xem ra họ vừa tiến vào di phủ thì liền bị truyền tống đến đây. Kể từ khi tiến vào di phủ này, trận bàn của ta cứ xoay chuyển lúc linh lúc không, e là trong tòa di phủ này cũng bố trí các loại trận pháp hỗn loạn, có lẽ còn có vài trận pháp truyền tống, đưa chúng ta đến “Tiểu thế giới bí cảnh”.

“Tiểu thế giới bí cảnh” chính là một loại bí pháp trong truyền thuyết Thượng Cổ, sử dụng phương pháp đặc biệt để luyện hóa một tiểu bí cảnh, chiếm nó làm của riêng, vài người có tu vi cao thâm thậm chí còn có thể diễn luyện công pháp của mình trong bí cảnh, sáng tạo nên một thế giới của riêng mình. Tiếc là bí pháp này có độ khó cực cao, hơn nữa vô số đạo thống đã tuyệt tích, chỉ có thể tìm được chút tung tích về nó trong vài bản ghi chép ít ỏi.

Nếu không có tiểu thế giới bí cảnh thì di phủ này tuyệt đối không thể rộng lớn như vậy!

“A, ta nhặt được thứ này hay lắm nè.” Kỳ Vĩnh Duyên đắc ý lắc lắc chiếc chuông trong tay, “Cấp bậc pháp bảo đó, ta vừa lượm được từ trong đống xương trắng ra. Xem ra nhóm người kia cũng vì tranh đoạt những thứ này nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy. Thật đáng tiếc…..” Kỳ Vĩnh Duyên ngắm nghía chiếc chuông một lát rồi ném nó về phía Tạ Chinh Hồng, “Tạ đạo hữu, bắt lấy.”

Tạ Chinh Hồng giơ tay bắt được chiếc chuông, một luồng oán khí lập tức phát ra từ trong chuông.

“Chúng đều bị chôn trong đống xương này từ lâu nên dính đầy oán khí, tuy rằng là cấp bậc pháp bảo nhưng nếu chúng ta sử dụng thì chỉ có nước tẩu hỏa nhập ma. Nhờ Tạ đạo hữu dùng Phật pháp uyên thâm của mình để thanh tẩy nó một chút.” Kỳ Vĩnh Duyên cười nói.

Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Khi nào bần tăng thanh tẩy xong thì sẽ đem trả lại cho Kỳ đạo hữu.”

“Tạ đạo hữu khách sáo quá rồi, ta xin cảm ơn trước nhé.” Kỳ Vĩnh Duyên cười tủm tỉm.

Tạ Chinh Hồng cũng khẽ cười đáp lại.

Tuy nói pháp bảo bị nhiễm oán khí nặng như vậy chỉ có Phật tu và Đạo tu mới có thể hóa giải, nhưng Kỳ Vĩnh Duyên dễ dàng đưa cho người khác một bảo vật cấp bậc pháp bảo như vậy, tâm tính y quả thật không giống người thường.

“Kỳ đạo hữu tính toán hay quá nhỉ.” Chu Ninh vuốt cằm, “Không được, ta cũng phải tìm vài món pháp bảo nhờ Tạ đạo hữu thanh tẩy giùm mới được.” Nếu không chuyến thám hiểm di phủ lần này cũng coi như không.

Dứt lời, Chu Ninh bèn chắp tay sau lưng, trông như địa chủ đang đi dạo trên ruộng đất nhà mình, chậm rãi nhìn trái ngó phải, trông ngang liếc dọc, bấy giờ mới lôi ra được một lá cờ nhỏ từ trong đống xương trắng.

Vừa lúc đó, Thẩm Phá Thiên bên kia cũng tìm được một thanh kiếm gãy, tuy rằng bị gãy nhưng chất liệu lại cực kỳ quý hiếm, nếu dùng nó để dung luyện bên trong Long Thúy của hắn thì cũng mạnh chẳng kém gì pháp bảo!

“Tạ đạo hữu, chỗ ta vẫn còn một túi trữ vật, ngươi cứ bỏ mấy món này vào trong đó đi, tránh để chúng là bẩn đồ trong nhẫn trữ vật của ngươi.” Chu Ninh đưa cho Tạ Chinh Hồng một túi trữ vật màu vàng, nhìn qua chắc chắn không phải thứ mà mấy cái túi trữ vật ngoài chợ có thể so sánh, có vẻ là chuyên dùng để bảo quản linh thảo linh dược, cực kỳ kín kẽ.

Tạ Chinh Hồng cũng không khách khí mà nhận luôn.

“Tạ đạo hữu cũng tìm thử đi, nơi này đúng là kỳ quái thật, nhiều bảo vật vương vãi như vậy.” Thẩm Phá Thiên buồn cười nói.

“Sao ngươi biết mấy món pháp bảo này không phải là đồ của mấy bộ xương kia khi còn sống?” Chu Ninh không hề khách khí phản bác lại một câu.

Giữa khung cảnh kỳ dị như vậy, cũng chỉ có thể trêu đùa vài câu để mua vui thôi.

Bất chợt, bốn người đều nghiêm mặt, từ xa vang lên tiếng người đang nói chuyện.

Chỉ e đây là địch chứ không phải bạn.

Nếu tùy tiện rời đi lúc này có khi sẽ để mất manh mối, chi bằng cứ ở yên đây đã.

Ở điểm này, bốn người đều vô cùng ăn ý. Nhanh chóng tạo pháp quyết trên người mình, trốn vào trong đống xương trắng khổng lồ bên cạnh.

Bấy giờ Tạ Chinh Hồng mới phát hiện, bên trên những bộ xương này hình như có những vết gặm cắn. Nhìn vào hình dạng của xương thì có vẻ khi còn sống đều là yêu thú cỡ lớn, máu thịt trên người chúng không biết đã bị thứ gì hút cạn, thậm chí cả xương cốt cũng không bỏ qua. Mà những vết gặm cắn này rõ ràng vẫn còn mới!

Tuy nhiên điều làm Tạ Chinh Hồng cảm thấy kỳ quái hơn chính là tiền bối Văn Xuân Tương bỗng không nói gì, cực hiếm khi mở lời.

Tạ Chinh Hồng muốn hỏi nhưng lại sợ quấy rầy Văn tiền bối, đành giữ im lặng.

Người ở xa càng lúc càng tới gần, tiếng nói chuyện cũng dần lớn hơn.

Tạ Chinh Hồng chần chừ một chút, song vẫn tạo pháp quyết, lau hai mắt, hình ảnh từ xa tức khắc trở nên rõ ràng.

Nhóm người đang đi tới có hai nam tử mặc đạo bào màu đen, một cao một thấp, trên áo đều thêu một thanh đao nhỏ màu đỏ, khuôn mặt trông có chút u ám.

Thanh đao màu đỏ đó là dấu hiệu nhận biết của một tiểu đoàn Ma tu tội ác tày trời, thống lĩnh của chúng là một Ma tu kỳ Hóa Thần, không có chuyện ác nào là không dám làm, không chỉ mình tu sĩ Tiên đạo mà ngay cả Ma tu cũng không hoan nghênh những kẻ này, chúng đứng giữa hai thế lực Tiên Ma. Nơi nào có di phủ hay bảo vật thì nơi đó sẽ có chúng. Thiện Sự thính của Quy Nguyên tông mọi năm đều lấy việc tiêu diệt Hồng Đao làm nhiệm vụ hàng đầu, mỗi thành viên của chúng đều mang trên người dấu hiệu là một thanh đao nhỏ màu đỏ, sử dụng thủ pháp luyện chế riêng, rất khó làm giả!

Nếu chúng là người của Hồng Đao, vậy xuất hiện ở di phủ này cũng là điều dễ hiểu.

Có điều không biết lần này chúng sẽ sắm vai nhân vật gì thôi.

“Đám tu sĩ kia trốn mau thật, hại chúng ta bị phái xuống dưới đi thu thập bảo vật, phiền quá đi mất.” Tu sĩ thấp lùn tỏ vẻ rất không tình nguyện, “Mấy món pháp bảo này xúi quẩy lắm, ta cũng không muốn lấy đâu.”

“Ai bảo tại chúng ta tu vi thấp chứ?” Tu sĩ cao kều khinh thường liếc tu sĩ thấp lùn nọ, “Những đồng bạn đẳng cấp cao đều bận đuổi giết đám tu sĩ kia rồi, hai chúng ta đương nhiên chỉ có thể đi lượm mấy món pháp bảo thôi. Tuy rằng phải nộp lên nhưng dù gì cũng còn được ban thưởng chút ít.”

“Xúi quẩy, đúng là xúo quẩy.” Gã lùn nhổ một ngụm nước bọt, tiện chân đá một khúc xương lăn lông lốc, dùng chân khều một thanh kiếm lên, chẳng thèm nhìn cái nào mà ném luôn vào trong túi trữ vật, “Cũng không biết mấy thứ này có ích gì với đại đương gia, pháp bảo đẳng cấp này đâu có tác dụng gì với đại đương gia cơ chứ.” Tuy mấy món pháp bảo này quả thật rất tốt, nhưng để ở trong này quá lâu, nhiễm oán khí rất nặng, đến cả Ma tu cũng không dùng được. Huống hồ, những pháp bảo đẳng cấp này chỉ có tu sĩ Kim Đan hậu kỳ hoặc kỳ Nguyên Anh mới dùng thôi.

“Haiz, lão Lý, tin tức của ngươi bao giờ cũng linh thông mà, chia sẻ cho ta một chút đi.” Gã lùn đẩy tên cao kều bên cạnh.

Tu sĩ cao kều nhìn ngó xung quanh, hạ giọng nói, “Ngươi muốn chết hả, dám hỏi chuyện của bề trên?”

“Chẳng phải chúng ta đang nhàn rỗi sao? Nơi này làm gì có ai đâu, hơn một trăm tu sĩ kia tự giết lẫn nhau đã chết quá nửa rồi, Kim Đan đều bị đào ra, máu thịt bị lấy đi nuôi Huyết Thảo, số còn lại đều trốn không kịp, làm sao chạy đến đây được?” Tu sĩ lùn khinh thường nói.

“Ngươi cũng biết rằng di phủ này rất cổ quái mà.” Tu sĩ cao kều suy nghĩ, thấy đối phương nói cũng có lý, hơn nữa giữ bí mật trong lòng cũng rất khó chịu, “Trước đây khi lão đại phát hiện ra nơi này thì vốn định độc chiếm, nghe nói có nhiều cao thủ được phái đến nhưng chỉ có một người sống sót thoát ra, tu vi của người đó cao hẳn hơn một bậc nhưng đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Ngươi cũng biết đại đương gia đã kẹt ở kỳ Hóa Thần hơn một ngàn năm rồi đấy, ngài luôn muốn đột phá kỳ Hóa Thần để tiến đến kỳ Hợp Thể, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được? Nhưng lũ quái vật trong di phủ này đâu phải loại ăn chay, lâu nay vẫn bất phân thắng bại với đại đương gia, tuy đại đương gia cũng sở hữu rất nhiều thứ quý giá, nhưng nghe đâu………. Sức khỏe của đại đương gia hình như cũng không tốt lắm.” Tên cao kều nói đến đây liền tái mặt, “Nghe nói lão đại muốn thu thập oán khí trên những pháp bảo này để nhân cơ hội đối phó với lũ quái vật ở đây!”

“Thôi thôi thôi, ngươi đừng nói nữa, ghê quá đi.” Gã lùn xoa tay, “Xem ra chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn đi tìm pháp bảo thì hơn.” Nhớ tới những quái vật trong di phủ, gã không khỏi run rẩy.

Cả hai không nói chuyện nữa, tập trung lục lọi đống xương trắng, đã sắp lục đến chỗ Thẩm Phá Thiên đang trốn trong đống xương.

Tạ Chinh Hồng ngẫm nghĩ, dùng thần thức truyền âm cho Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên, cả hai cũng cảm thấy nên bắt hai tu sĩ Trúc Cơ này lại để thẩm vấn một phen.

Di phủ này vốn đã cổ quái, còn có tổ chức Hồng Đao trà trộn vào trong, e là đã có âm mưu từ trước.

Hai kẻ này có vẻ biết được chút ít, không chừng có thể tra được vài thông tin hữu ích. Nếu cứ tiếp tục lục tung chỗ này lên thì không những sẽ bị lũ quái vật trong di phủ đuổi giết mà còn phải đối đầu với Hồng Đao.

Hồng Đao là tổ chức được yêu thích chỉ sau các tông môn thôi đấy!

Nói miệng không bằng hành động.

Thẩm Phá Thiên là người đầu tiên lao ra từ trong đống xương, chỉ vung một kiếm đã khiến hai tu sĩ nọ trở tay không kịp.

Chu Ninh lập tức lấy ra một cái hồ lô bạch ngọc, hút hai tu sĩ vào trong hồ lô.

“Lên.”

Kỳ Vĩnh Duyên ném ra một tấm phong phù, thổi sạch dấu vết ở nơi này, bấy giờ mới chạy ra theo hướng ngược với trăng tròn.

Văn Xuân Tương bên trong chuỗi hạt nhìn lên vầng trăng tròn nhuốm màu máu trên bầu trời, vẻ mặt lạnh lẽo.