Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 1 Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tạm biệt đám người Thẩm Phá thiên và Chu Ninh, Tạ Chinh Hồng lại trở về với cuộc sống cả ngày không ra khỏi cửa ở Quy Nguyên tông. Thỉnh thoảng hắn lại đến Phật Pháp đường để giảng Phật pháp, dần dần trở nên quen thuộc với các đệ tử Quy Nguyên tông.

Đối với một tu sĩ, hai mươi năm chẳng thể tính là dài, tùy tiện kéo một đệ tử ra hỏi, họ đều có thể kể lại chuyện của hai mươi năm trước. Mà chuyện về Văn Xuân Tương, hầu như ai cũng biết. Thậm chí, có không ít đệ tử còn thầm tỏ vẻ hâm mộ.

Dù sao thì việc khác người nhất mà Văn Xuân Tương đã làm ở Đạo Xuân trung thế giới cũng chỉ là cướp đoạt vài bộ công pháp Phật tu mà thôi, không chém giết đến nỗi máu chảy thành sông, cũng chẳng làm nhiều việc ác. Huống hồ, y dựa vào bản lĩnh thật sự của mình khiến cho hầu hết tu sĩ đều một đi không trở lại, ở nơi tôn thờ kẻ mạnh nhất như Tu Chân giới này, vẫn luôn có rất nhiều người sùng bái y.

………..Khụ khụ.

Có điều sau khi Văn Xuân Tương nghe được mấy lời ca ngợi này, liền cảm thấy hơi khó bình tĩnh, tâm tình vui vẻ mấy ngày liền, vui đến nỗi thỉnh thoảng còn hát vài bài nữa.

Nếu không nghe lời ca thì thật sự là không hiểu nổi y đang hát cái gì nữa?

Đương nhiên, nghĩ vậy thôi chứ Tạ Chinh Hồng sẽ không nói ra.

Lâu ngày, bản lĩnh thăm dò tin tức từ người khác của Tạ Chinh Hồng cũng cao lên, tu sĩ đến gặp Tạ Chinh Hồng ngày càng nhiều, hiển nhiên cũng nghe được không ít thông tin hữu dụng về chuyện của Văn Xuân Tương.

Thì ra những trưởng lão Quy Nguyên tông đi vây đánh Văn Xuân Tương trước kia hiện tại chỉ còn một vị còn sống, là Dư Dược trưởng lão hiện đang bế quan không ra khỏi cửa, tu vi đã đến Hóa Thần đỉnh phong, đang bế quan để trùng kích kỳ Hợp Thể. Nếu trung kích kỳ Hợp Thể thành công, ông ta có thể trực tiếp làm trưởng lão tại chủ tông ở đại thế giới, không cần vất vả lăn lộn từ tầng dưới nữa.

Song khi nhắc đến vị Dư Dược trưởng lão này, sắc mặt các đệ tử Quy Nguyên tông đều không tốt lắm. Tạ Chinh Hồng hỏi kỹ thì mới biết được, hóa ra Dư Dược có tổng cộng hơn mười đứa con và hai mươi đồ đệ. Nhưng cũng không biết là do đâu, trong hơn mười người con này chỉ có một người con gái còn sống, hai mươi đồ đệ cũng thân tử đạo tiêu gần hết, chỉ một người sống sót. Dư Dược liền làm chủ cho con gái duy nhất và đồ đệ duy nhất của mình kết làm đạo lữ, khoảng hơn ba mươi năm trước, hai người sinh được một bé trai, đặt tên là Dư Đồng.

Dư Đồng là người mà Dư Dược thương yêu nhất, con gái và đồ đệ khi gặp ông ta cũng chỉ có thể đứng một bên, đứa bé gần như là do Dư Dược một tay nuôi lớn.

Hai mươi năm trước, Dư Dược và những trưởng lão khác cùng đi vây công Văn Xuân Tương, ông ta liền đem Dư Đồng trả lại cho con gái và đồ đệ mình. Song Dư Đồng được Dư Dược nuông chiều từ nhỏ nên không biết trời cao đất dày, sau khi bị cha mẹ y đánh một trận liền cả gan bỏ nhà trốn đi, tính cách vô cùng kiêu ngạo. Sau này Dư Dược trở thành trưởng lão duy nhất còn sống quay về tông môn, lập được công lớn, địa vị lập tức nâng cao như nước lên thì thuyền cũng lên, vậy nên Dư Đồng cũng ngày càng hống hách hơn. Cha mẹ y vốn cũng có lòng muốn dạy bảo, nhưng chẳng ngờ sau khi Dư Dược trở về từ trận chiến thì liền mất đi hùng tâm tráng khí, về sau ngày càng nuông chiều cháu mình một cách mù quáng, khiến cho Dư Đồng trở thành kẻ mà ở Quy Nguyên tông người căm chó ghét.

Nếu không phải do mấy năm nay tu vi của Dư Dược trưởng lão có dấu hiệu không tiến mà lui, không thể không bế quan trùng kích kỳ Hợp Thể thì e rằng cha mẹ Dư Đồng cũng chẳng có biện pháp nào để mang đứa con luôn trong tầm mắt Dư Dược trở về giáo dục lại.

“Tuy rằng cái tính kiêu ngạo của Dư Đồng đáng ghét thật đấy, nhưng Dư Dược trưởng lão có công lớn với tông môn nên chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi, hơn nữa Dư Ngọc chân nhân cũng được công nhận là người ôn hòa, không ít đệ tử đều nhận được ân huệ của Dư Ngọc chân nhân, bởi vậy cũng đành khoan nhượng cho Dư Đồng. Nhưng ai ngờ tên Dư Đồng đó dám quấn lấy đại sư huynh của bọn ta, khăng khăng đòi trở thành đạo lữ của đại sư huynh. Xí! Đại sư huynh của bọn ta kinh tài tuyệt diễm như vậy, một kẻ dùng thuốc để đột phá kỳ Kim Đan như y mà cũng dám mơ tưởng sao?” Sắc mặt của đệ tử đang nói chuyện nhanh chóng nhăn nhó, “Sau đó y lại xin Dư Dược trưởng lão tìm chưởng môn để cầu hôn, đại sư huynh là đồ đệ cưng của chưởng môn, chúng ta đều ngầm công nhận huynh ấy là chưởng môn tiếp theo rồi, sao chưởng môn có thể đồng ý được?” Chưa kể, dù chưởng môn có đồng ý thì bọn họ cũng không bằng lòng!

Mấy hôm nay Tạ Chinh Hồng đã hiểu rõ được địa vị của Lịch Hòa Quang trong lòng các đệ tử Quy Nguyên tông, dù không phải người đứng trên cao không thể với tới nhưng cũng là thần tượng trong lòng mọi người. Có lẽ dù có là thần tiên thiên nữ muốn kết làm đạo lữ với Lịch Hòa Quang, cũng sẽ có một đống người phản đối, huống chi là người như vậy?

“Dư Đồng không dám lấy cứng chọi cứng với đại sư huynh nên bắt đầu làm phiền những đệ tử cấp thấp hay thân cận với đại sư huynh như bọn ta. Y lớn lên ở Quy Nguyên tông từ nhỏ, vô cùng quen thuộc với môn quy, y thường xuyên lợi dụng sơ hở để ngáng chân bọn ta, từng có một sư muội vì ngưỡng mộ đại sư huynh nên đã dùng Xuân Phong Hóa Vũ thuật để trồng chút hoa tươi xinh đẹp trên con đường nhỏ mà đại sư huynh hay đi ngang qua, kết quả không biết sao lại bị Dư Đồng phát hiện ra, ép nàng phải làm đạo lữ với một lão nhân kỳ Trúc Cơ viên mãn thọ mệnh sắp cạn, hủy hoại cả đời tiểu sư muội đó! Nếu có tu sĩ khác phái bày tỏ sự ái mộ với đại sư huynh, y cũng không ngừng phá đám, bắt hai vợ chồng Dư Ngọc chân nhân phải thu dọn cục diện rối rắm do y gây ra, đúng là một sự sỉ nhục đối với Quy Nguyên tông chúng ta!”

Vì chuyện của Dư Đồng mà mọi người cũng mất đi sự tôn kính với Dư Dược trưởng lão.

Nói một hồi xong, sắc mặt của đệ tử nọ đã tốt lên một ít.

“Lần trước khi ta đi qua động phủ của đại sư huynh, tường vân phía chân trời đã dần lộ chút sắc tím rồi, xem ra không lâu nữa thôi, thiên tượng khi đại sư huynh kết Anh sẽ sinh ra. Dư Đồng có thể dùng thuốc để tạo Kim Đan, nhưng muốn tạo Nguyên Anh lại cực khó. Một khi đại sư huynh trở thành Nguyên Anh chân nhân rồi, tên Dư Đồng kia dù có thúc ngựa cũng đuổi không kịp chứ đừng nói gì đến đạo lữ, có lẽ còn chẳng đủ tư cách làm thị quân nữa kìa!”

Dư Dược hẳn cũng đã tính toán kỹ lưỡng rồi, biết đại sư huynh tiền đồ vô lượng nên muốn buộc chắn huynh ấy với cháu mình đây mà.

Nực cười!

Trong Quy Nguyên tông có biết bao nhiêu trưởng lão nhắm trúng đại sư huynh, muốn giới thiệu đệ tử và con gái làm đạo lữ của huynh ấy đấy, nhưng chưởng môn cũng chưa từng đồng ý.

Dù hơi có lỗi với tông môn, nhưng cầu cho Dư Dược trưởng lão trùng kích kỳ Hợp Thể thất bại đi!

“Đúng rồi, Tạ đạo hữu, trước kia vì Dư Đồng ngỗ ngược nên từng bị Dư Ngọc chân nhân phạt phải diện bích[1] ba năm, nghe nói mấy hôm trước vừa được thả ra rồi. Lúc trước ngài bận ra ngoài nên tránh được y. Ngài là người được đại sư huynh tự mình mời về tông môn, hơn nữa lại còn…… E hèm, đạt tiêu chuẩn “Tình địch” mà Dư Đồng rất ghét, chắc hẳn mấy ngày nữa y sẽ tìm đến cửa nhà ngài thôi, ngài vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Đệ tử nọ liếc nhìn Tạ Chinh Hồng, khuyên nhủ.

Tạ Chinh Hồng không ngờ việc này lại dây vào mình.

Song thế cũng tốt thôi.

Nếu Dư Đồng là cháu trai của Dư Dược, lại có quan hệ vô cùng tốt với Dư Dược, vậy không chừng hắn có thể moi được chút manh mối về cách giải thoát cho Văn Xuân Tương từ chỗ y.

Tạ Chinh Hồng mỉm cười nói lời cảm ơn với đệ tử kia, “Bần tăng không hay ra ngoài, chắc khó gặp lắm.”

“Haiz, xin Tạ đạo hữu phải để ý mới được.” Đệ tử kia thấy Tạ Chinh Hồng vẫn thản nhiên như vậy, không khỏi thầm cảm thán một phen. Danh tiếng của Tạ Chinh Hồng ở Quy Nguyên tông cũng không nhỏ chút nào, tuy Lịch Hòa Quang được nhiều người ngưỡng mộ nhưng thực tế chẳng mấy ai dám nói chuyện với Lịch Hòa Quang, chỉ có một mình Tạ Chinh Hồng được Lịch Hòa Quang mời về như thế thôi. Bởi vậy, nhất cử nhất động của Tạ Chinh Hồng luôn bị rất nhiều người để mắt đến.

Ngày đó khi Tạ Chinh Hồng nhận lời thách đấu của một đệ tử ở Phật Pháp đường, không ít người cho còn cho rằng Tạ Chinh Hồng bắt nạt người khác, nóng lòng muốn ra uy. Một tu sĩ kỳ Kim Đan xếp thứ năm trên Thiên Đan bảng lại đi ăn hiếp một tu sĩ kỳ Trúc Cơ thì còn ra thể thống gì? Sau này khi xem xong mới biết trận đấu pháp đó vốn không tính là đấu pháp, mà chỉ đơn thuần là “dạy học” thôi, bấy giờ hắn mới vớt vát được chút ấn tượng. Sau khi Tạ Chinh Hồng ra ngoài du lịch trở về đã trở thành Kim Đan hậu kỳ, đệ tử trong Phật Pháp đường lại càng ca ngợi hắn, do đó trong lòng nhiều đệ tử, Tạ Chinh Hồng đã trở thành một “thần tượng” rồi.

Người như vậy, nếu không phải mọi người biết Tạ Chinh Hồng là Phật tu nên thích yên tĩnh, hơn nữa các sư đệ của Lịch Hòa Quang đã ngầm cảnh cáo không được tới cửa quấy rầy Tạ Chinh Hồng, e rằng chỗ hắn ở đã đông như trẩy hội từ lâu rồi. Nếu Dư Đồng muốn tìm Tạ Chinh Hồng gây phiền phức, Tạ Chinh Hồng cũng không thể chỉ lấy lý do không muốn ra khỏi cửa mà tránh gặp được.

Vả lại, sau lưng Dư Đồng còn có vợ chồng Dư Ngọc chân nhân đều có tu vi kỳ Nguyên Anh, tuy lần này Dư Dược trưởng lão trùng kích kỳ Hợp Thể không mấy khả quan, nhưng tốt xấu gì cũng là trưởng lão kỳ Hóa Thần đỉnh phong. Người duy nhất có quan hệ với Tạ Chinh Hồng là Lịch Hòa Quang còn đang bế quan, sao có thể lấy cứng chọi cứng với Dư Đồng được?

Nếu hắn đã nhắc nhở rồi thì chuyện tiếp theo cũng không phải chuyện mà một đệ tử nho nhỏ như hắn có thể can thiệp vào.

Tạ Chinh Hồng là cao thủ đứng thứ năm trên Thiên Đan bảng, song cũng chỉ là khách khanh tạm cư ở Quy Nguyên tông thôi. Chỉ cần ngài ấy muốn rời đi, sẽ có vô số thế lực lớn chào đón.

Mình vẫn nên lo cho tu vi của mình thì hơn.

Đệ tử nọ đang bận than trách sao tu vi của mình khó tiến bộ, đương nhiên không phát hiện cảm xúc vi diệu trên mặt Tạ Chinh Hồng.

“Phải rồi, Tạ đạo hữu, tên Dư Đồng kia mặt mũi dữ tợn, ánh mắt hung ác, vô cùng đáng sợ, ngài mà thấy y thì nhớ tránh nhanh lên nhé.”

………..Hình như mô tả hơi chủ quan quá mức thì phải.

Có lẽ do cảm thấy câu “Mặt mũi dữ tợn” này không quá thích hợp để miêu tả một tu sĩ Tiên đạo nên vị đệ tử họ Lý này bèn bỏ thêm hai câu, “Song y rất giỏi giả bộ, khi bị đại sư huynh từ chối thì còn tử triền lạn đánh[2], bình thường khi ra ngoài y đều ngụy trang thành nhân mô cẩu dạng[3].

Tạ Chinh Hồng nghe hắn nói thế, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, đành phải cười trừ.

Trước khi đi vị đệ tử họ Lý kia còn dặn đi dặn lại Tạ Chinh Hồng mấy lần, sau đó mới vừa lòng rời đi.

Bấy giờ chỗ của Tạ Chinh Hồng mới yên tĩnh lại.

Văn Xuân Tương không khỏi thầm cảm thán vận khí của mình tốt thật, không ngờ lại chọn được người có vận khí tốt như tiểu hòa để ký khế ước.

Thực ra y cũng có chút ấn tượng với cái người tên Dư Dược kia, hình như là kẻ bị y một chưởng đánh cho hộc máu nằm bẹp một bên, cuối cùng lại nhặt về được một mạng. Nói tóm lại là một lão già chẳng giỏi giang gì, nếu cháu trai lão dám đắc tội với Tạ Chinh Hồng ấy hả, ha ha……

Lúc trước lão ăn may thoát khỏi tay Văn Xuân Tương, lần này thì không may mắn như vậy nữa đâu.

“Tiểu hòa thượng, ngươi định đi gặp tên Dư Đồng đó hả?” Văn Xuân Tương chớp mắt mấy cái, hỏi.

“Văn tiền bối chớ đùa. Đương nhiên bần tăng phải làm chút công khoá, chờ khách quý tới cửa rồi.” Tạ Chinh Hồng đáp, “Bần tăng vẫn chưa hiểu rõ quyển《Viên Tâm thủ trát》mà Thẩm đạo hữu tặng,《Kinh Kim Cang》cũng chưa xem mà.”

“……….Tiểu hòa thượng, sao gần đây bổn tọa cứ thấy ngươi hơi đen tối vậy nhỉ?”

Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập, “A Di Đà Phật, tiền bối, chắc là do dạo này trời hay nắng gắt, mà bây giờ bần tăng mới tụng kinh thì có vẻ hơi muộn rồi.”

(Ổng cố tình hiểu sai từ “đen tối” đó mà, gian vl)

Văn Xuân Tương nhìn cái bản mặt trắng bóc của Tạ Chinh Hồng, cạn lời chẳng biết nói gì nữa.

Không biết tên hòa thượng này là ngốc thật hay giả ngốc đây?

Y mới chỉ nghe nói có tu sĩ luyện công đến đen luôn chứ có từng nghe có tu sĩ phơi nắng đến đen bao giờ đâu?

******

★Chú thích:

[1]Diện bích: là ngồi xoay mặt nhìn vào tường.

[2]Tử triền lạn đánh: mặt dày theo đuổi, đeo bám bằng được.

[3]Nhân mô cẩu dạng: nghĩa là mặt người thân chó, là từ dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng thực ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.