Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 1 Chương 51

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có câu “Phúc vô trùng chí, họa bất đơn hành[1]“, Tạ Chinh Hồng luôn may mắn, được phúc tinh cao chiếu, vận khí tốt đến nỗi ngay cả một lão yêu quái đã sống hơn vạn năm như Văn Xuân Tương cũng có chút ghen tị?

Nhưng……..

Dường như may mắn rốt cuộc cũng có dấu hiệu ngừng lại rồi.

Ít nhất thì Văn Xuân Tương thấy vậy, còn trong mắt người khác, có lẽ lại là một chuyện tốt.

Hoa Nghiêm tông – tông môn Phật tu lớn nhất tại Đạo Xuân trung thế giới, vừa gửi thiệp mời cho Tạ Chinh Hồng, hi vọng hắn sẽ đến dự ngày lễ Phật đản trăm năm một lần tại Hoa Nghiêm tông, tiện thể hoằng dương Phật pháp, trao đổi luận đạo cùng nhau.

Tin tức này vừa truyền ra, không kể đến có bao nhiêu người trợn mắt há mồm, ngay cả chính Tạ Chinh Hồng cũng không dám tin.

Tuy rằng hắn xếp thứ năm trên Thiên Đan bảng, nhưng thực tế thì vẫn chỉ là một tu sĩ kỳ Kim Đan. Mà trong ngày đại điển Phật đản của Hoa Nghiêm tông, tu sĩ có thể đến dự tu vi thấp nhất cũng là kỳ Nguyên Anh, còn tu sĩ kỳ Kim Đan trừ những đệ tử được sư phụ hoặc trưởng lão nhà mình đưa đi cùng thì gần như không còn ai khác. Là một tu sĩ kỳ Kim Đan, lại còn là một Phật tu Dã Hồ thiền chưa quy y, Tạ Chinh Hồng lại có thể nhận được thiệp mời của Hoa Nghiêm tông, có thể nói là vận may trời cho. Phàm là Phật tu, dù có xuất thân chính thống hay không thì đều nguyện ý đến Hoa Nghiêm tông xem thử một lần. Mà trong ngày hội Phật đản, Hoa Nghiêm tông cũng có vẻ hào phóng hơn bình thường, tặng cho khách mời không ít Phật khí và hạt Bồ Đề.

Hành động lúc này của Hoa Nghiêm tông, chẳng khác nào một bách tính bình thường bỗng dưng nhận được thiệp mời tham gia yến hội cung đình của hoàng đế.

Bởi vậy có thể thấy, Hoa Nghiêm tông đối với Tạ chinh Hồng, hay nói cách khác là với vị đại năng Phật tu đứng sau hắn, đều có ý muốn mượn sức.

Lập tức, Tạ Chinh Hồng khiến vô số kẻ nổi lòng ganh ghét và hâm mộ, ánh mắt người khác nhìn hắn lại lần nữa thay đổi.

Có thể khiến hai tông môn lớn như Quy Nguyên tông và Hoa Nghiêm tông đồng thời tranh đoạt, có thể thấy được năng lực của người này.

Nói không chừng, chỉ vài năm nữa, người này sẽ trở thành một đại năng, chuẩn bị phi thăng!

Với người ngoài thì đây là chuyện tốt vạn năm khó gặp, nhưng với Tạ Chinh Hồng thì lại biến thành chuyện xấu.

Vào ngày lễ Phật đản, hầu hết các tu sĩ đại năng ở Đạo Xuân trung thế giới đều tham dự để giữ mặt mũi cho Hoa Nghiêm tông, đương nhiên là không thiếu những tu sĩ kỳ Hóa Thần. Mà trên tay Tạ Chinh Hồng, chẳng phải đang giấu một mảnh phân thần của Văn Xuân Tương hay sao? Dù Văn Xuân Tương có chặn hết giác quan, thành công tránh được, thế nhưng trên người Tạ Chinh Hồng còn mang công pháp, thêm cả Liên Hoa ấn trên tay hắn nữa, không chừng sẽ có người phát hiện ra.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội[2].

Trong thời kỳ mà ngay cả đại thế giới cũng chẳng có mấy ai phi thăng này, bỗng dưng lại xuất hiện một thượng tiên từ Phật giới chuyển thế đầu thai, sẽ gây ra phản ứng như thế nào? Chỉ nghĩ đến đó thôi, Văn Xuân Tương liền cảm thấy thích thú rồi.

Khụ khụ, đương nhiên, sau khi sung sướng khi người khác gặp họa rồi, vẫn nên tính toán chuyện của Tạ Chinh Hồng.

Nếu lần này mà xảy ra chuyện gì, thì cả hai người đều bị bắt.

Mà Hoa Nghiêm tông đã tự mình đưa thiệp mời, nếu Tạ Chinh Hồng không đi, chẳng khác nào nói cho người khác là “Ta có vấn đề đó, mau tới bắt ta đi”.

Văn Xuân Tương bất đắc dĩ vò đầu, bắt đầu cùng Tạ Chinh Hồng vắt óc suy nghĩ cách bảo vệ mình.

Ngay tại thời điểm như vậy, Dư Đồng lại tìm tới cửa làm phiền Tạ Chinh Hồng.

Thật ra, Dư Đồng và cái người “mặt mũi dữ tợn, ánh mắt hung ác” theo lời mô tả của vị đệ tử kia gần như chẳng có gì liên quan cả. Trái lại, y trông như chi lan ngọc thụ[3], thần thái tươi tắn, trông vừa hoạt bát vừa kiêu ngạo, ra dáng một vị vương tôn công tử xinh đẹp.

Song vẻ kiêu căng gần như không thể giấu đi, nên người khác nói y ngạo mạn cũng không sai.

“Đúng là không ưa nổi.” Văn Xuân Tương vừa thấy y đã nhận xét thẳng thừng.

………..Có lẽ bởi vì cái tính kiêu ngạo khá giống với tiền bối, nên hẳn là tiền bối mới không thích y nhỉ.

Tạ Chinh Hồng cảm thấy mình vừa phát hiện ra chân tướng.

“Ra là Dư đạo hữu, thất lễ thất lễ.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập nói.

“Dư Đồng chẳng qua chỉ là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ thôi, còn chẳng lọt vào một trăm hạng đầu trên Thiên Đan bảng, đâu xứng để nhận lễ của Tạ đạo hữu chứ?” Dư Đồng cười tự giễu, đánh giá động phủ của Tạ Chinh Hồng một chút, sau đó nói tiếp, “Không biết Tạ đạo hữu có thể mời ta vào động phủ trò chuyện được không?”

“Mời.” Tạ Chinh Hồng dịch sang bên cạnh, nhường đường cho Dư Đồng đi vào.

“Nghe nói đạo hữu Phật pháp cao thâm, ngay cả Hoa Nghiêm tông cũng gửi thiệp mời đến dự lễ Phật đản, quả nhiên là lợi hại.” Dư Đồng nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, chậm rãi nhỏ nhẹ nói.

“Đạo hữu quá khen.” Tạ Chinh Hồng đặt bồ đoàn ở đối diện Dư Đồng, hai người ngồi mặt đối mặt với nhau.

Tạ Chinh Hồng nâng tay thi triển thuật pháp, lấy ra một ít linh quả và linh trà, đặt giữa hai người.

“Ta cho là, đã có người từng đề cập với đạo hữu ta là ai rồi nhỉ, vậy nên ta không tự giới thiệu nữa.” Dư Đồng cười châm chọc, thấy biểu hiện của Tạ Chinh Hồng vẫn như trước, không có thay đổi gì, những lời vốn muốn nói ra khỏi miệng lại bị đè xuống.

“Ta đạo hữu có nguyện ý nghe chút chuyện cũ của ta không?” Dư Đồng bỗng nói.

“Xin rửa tai lắng nghe.” Tạ Chinh Hồng thấy vẻ mặt của Dư Đồng, liền có cảm giác chuyện này không hề đơn giản.

“Ta từ nhỏ đã được ông ngoại nuôi nấng, nên trước đây mới cảm thấy trời đất bao la cũng không lợi hại bằng ông mình, bởi vậy đã gây ra không ít chuyện sai trái. Sau này ông ngoại phải ra ngoài tham gia vào trận chiến, nên liền đưa ta đến chỗ cha mẹ. Tuy ta rất ít khi gặp họ, nhưng trong lòng vẫn luôn khao khát được chung sống với họ, thế nhưng lúc nào cũng bị họ trách phạt, do đó ngày càng mong ông sớm trở về. Mà ông ấy đúng là trở về rất nhanh, nhưng lại thay đổi không còn giống với trước đây nữa.”

Tạ Chinh Hồng đăm chiêu, đây có vẻ là chuyện xảy ra sau việc của Văn tiền bối.

“Khi nhập định ông thường hay tỉnh lại từ trong ác mộng, vô cùng kinh hoảng, nhưng lại không chịu nói ra là chuyện gì. Ta nghĩ rằng, có vẻ bóng ma tâm lý lưu lại từ trận chiến với vị Ma Tôn Văn Xuân Tương năm xưa đến nay vẫn quẩn quanh trong đầu ông. Có một lần, ta không cẩn thận lại gần ông ngoại, suýt nữa đã bị ông ấy bóp chết, từ đó về sau, ông ngày càng cưng chiều ta, có thứ gì tốt đều đưa cho ta.” Dư Đồng nhắc lại chuyện cũ, trên mặt hiện lên chút vui vẻ, nhưng ngay lập tức, sự vui vẻ đó nhanh chóng bị lòng căm hận thay thế, ” Tư chất của ta vốn không tốt, nên những thứ đó ta cũng không cần, phần lớn đều tặng cho cha mẹ. Một ngày nọ, ta chán quá chẳng có gì làm, bèn đeo đai lưng ẩn thân, định đi nghe ngóng chút bí mật, hù người khác một phen, sau đó ta nghe thấy cha mẹ bàn bạc sau lưng ta, phải làm cách nào mới loại bỏ ta được?”

“Ha ha ha ha, nguyên nhân sau cùng, chẳng qua là vì bọn họ cảm thấy ta chỉ là một đứa phế vật, thế nhưng lại được ông ngoại cưng chiều. Bọn họ cho rằng ông là người duy nhất sống sót sau trận chiến với Văn Xuân Tương, chắc hẳn trong tay có không ít bảo vật, nhưng bọn họ lại chẳng thấy gì, nên nghĩ rằng ông cho ta hết rồi. Do đó bọn họ bèn bàn bạc xem làm sao để phế bỏ ta mà không gây động tĩnh gì, hoặc là sinh một đứa bé khác để giành bớt tình thương dành cho ta, cứ như vậy, những bảo bối kia chẳng mấy chốc sẽ về tay họ.” Dư Đồng cười ha ha, “Tu sĩ ấy hả, thảo nào bọn họ có thể tu thành Nguyên Anh còn ta thì lại không thể! Nếu ta cũng nhẫn tâm như họ, đương nhiên tu vi sẽ không dừng ở đây.”

“Nhưng dù sao khi ấy ta vẫn còn nhỏ tuổi, không biết rằng chỉ vì một món pháp bảo mà có thể khiến cho đạo lữ phản bội nhau, cha con trở mặt thành thù, nên không cẩn thận để lộ dấu vết. Bọn họ liền lấy bảo kiếm truy đuổi ta, dù ta có trốn kiểu gì cũng không thoát khỏi nó, mãi đến khi ta hoảng hốt chạy đến nơi đại sư huynh luyện kiếm.” Dư Đồng lộ ra vẻ mặt có thể xem là dịu dàng, “Chính đại sư huynh đã chém gãy phi kiếm, hơn nữa còn bảo vệ cho ta trước mặt cha mẹ. Huynh ấy đã nói với ta, tu sĩ chỉ có thể tin tưởng vào chính mình, ta rất thường hay gặp phải loại tình huống này, chẳng có gì ghê gớm cả.”

“Ta ngày càng thích đại sư huynh, nhưng đại sư huynh lại chẳng thích ai cả.” Dư Đồng thở dài một hơi, “Ta nghe nói Tạ đạo hữu và đại sư huynh là quân tử chi giao[4], cho nên mới tìm đến cửa thăm hỏi một lần. Mong Tạ đạo hữu đừng chê ta phiền phức nhé.”

“Đạo hữu nghĩ nhiều rồi.” Tạ Chinh Hồng vẫn giữ vẻ mặt như cũ, “Bần tăng và Lịch đạo hữu chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường thôi, thậm chí còn không hiểu rõ ngài ấy bằng chư vị đệ tử ở Quy Nguyên tông nữa.”

“Thì ra là thế.” Dư Đồng nhíu mày, “Nếu đã vậy, sau này ta sẽ thường đến đây thăm đạo hữu nhé.”

Tạ Chinh Hồng không trả lời, xem như đồng ý.

Sau khi Dư Đồng đi khỏi, Văn Xuân Tương liền bật cười.

“Tiểu hòa thượng, có lẽ trông ngươi quá thành thật đó mà.” Văn Xuân Tương làm bộ thở dài, “Ngươi cảm thấy lời nói của Dư Đồng là thật hay giả?”

“Có vẻ đều là thật.” Tạ Chinh Hồng đáp, “Có điều thái độ của y đối với chuyện này hơi khác biệt mà thôi.”

Có lẽ y thật sự từng bị cha mẹ ghen ghét mà đuổi giết, sau đó được Lịch Hòa Quang cứu, nhưng y chắc chắn sẽ không vì thế mà buồn phiền. Y đã ở trong Quy Nguyên tông lâu như vậy, cái tiếng kiêu ngạo ương ngạnh cũng do chính y tạo nên. Bỗng dưng lại nói ra “lời tâm huyết” với một tu sĩ vừa mới gặp mặt thì thật không giống với phong cách của y.

Thân phận của Tạ Chinh Hồng không thấp, hiện giờ hắn lại nhận được thiệp mời dự lễ Phật đản của Hoa Nghiêm tông nên lại càng được mọi người chú ý, dù ngay từ đầu Dư Đồng vốn muốn làm gì Tạ Chinh Hồng đi nữa thì cũng phải xem xét xem mình có đủ tư cách hay không đã. Vì thế nên mới dùng chiêu đánh vào tình cảm.

Có điều, Tạ Chinh Hồng không hề có lòng từ bi với thế nhân như Phật tu bình thường, tuy hắn tin những lời của Dư Đồng, nhưng cũng chỉ là tin mà thôi, chẳng hề có suy nghĩ nào khác.

“Nhưng y có nói cha mẹ muốn chiếm đoạt bảo bối của ông y, những lời này cũng đáng suy xét đấy.” Văn Xuân Tương thấy bộ dáng vô cảm của Tạ Chinh Hồng, trong lòng không khỏi thắp một ngọn nến cho chúng tu sĩ Ma đạo. Tên hòa thượng này chẳng mặn mà điều gì, trông thì dễ bắt nạt đấy nhưng thực ra không biết hắn gian xảo cỡ nào đâu, sau này nếu mình bị đồng đạo phát hiện hắn là do mình dạy ra, e rằng sẽ bị người người đuổi giết.

Song nghĩ lại thì, chuyện đó cũng thú vị đấy chứ.

“Dư Ngọc là con gái duy nhất của Dư Dược, đạo lữ của bà ta lại là đồ đệ duy nhất của Dư Dược, thứ bọn họ muốn nhất định chẳng phải vật thường.” Văn Xuân Tương ngẫm nghĩ, “Khốn Tiên thằng là dùng để giam giữ ta, như vậy tất nhiên cũng sẽ có thứ để cởi bỏ nó. Chẳng qua mọi người ở đại thế giới đều cho rằng ta đã chết, chân thân của ta lại đang ở trong một đại trận có tính ẩn nấp cao, Khốn Tiên thằng này cũng không phải pháp khí dễ gặp, người của đại thế giới chắc hẳn đang muốn tìm nó về. Như vậy bảo vật trong tay Dư Dược, có khả năng cao chính là thứ để mở Khốn Tiên thằng.”

“Tiểu hòa thượng, tiến độ hiện giờ của ngươi vẫn hơi chậm. Ngày Phật đản chỉ còn cách ba năm nữa thôi, khoảng thời gian ba năm này đủ để ngươi phá Đan thành Anh chứ?”

“Bần tăng sẽ cố thử xem sao.”

******

★Chú thích:

[1]Phúc vô trùng chí, họa bất đơn hành: nghĩa là điều may mắn không xảy ra hai lần, còn tai họa thì đến không chỉ một lần.

[2]Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Chỉ những người vô tội nhưng chỉ vì có thứ tài hoa, quý giá mà thành mang tội.

[3]Chi lan ngọc thụ: chỉ người ưu tú, tài giỏi.

[4]Quân tử chi giao: nghĩa là người quân tử giao hảo với nhau. Trang Tử có câu “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt”, nghĩa là: Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân ngọt ngào như rượu ngọt; tình cảm người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào nhưng dễ đoạn tuyệt.