Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 Chương 84

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới sự trợ giúp của Hoàng Oanh, Tiết Nhẫn điều dưỡng một hồi, bấy giờ thương thế mới tạm bình phục lại.

“A……..” Tiết Nhẫn đang định an ủi Hoàng Oanh, tiện thể bày tỏ một chút luôn, bên tai lại chợt truyền đến tiếng tụng kinh vang dội, khiến hai người ù hết cả tai.

Trên bầu trời trống rỗng bỗng sinh ra từng đóa sen xanh, tỏa ra khí chất thanh tĩnh khó có thể với tới, trôi nổi trên không trung, đẹp đến khó tả.

Mây đen tản đi, lộ ra mặt trời chói sáng, từng tia từng tầng ánh nắng chiếu xuống những đóa sen, tăng thêm vài phần thánh khiết.

Mà linh khí trong động phủ vốn đã bị hút khô bỗng tràn đầy trong nháy mắt, động phủ trước kia vốn là linh mạch tam phẩm tức khắc thăng cấp thành nhị phẩm, linh khí còn nồng đậm dày đặc hơn trước kia vài lần!

“Sao, sao thế này?” Hoàng Oanh chỉ cảm thấy ma khí trong cơ thể mình đang thoát ra khỏi người với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ chốc lát sau đã biến mất sạch sẽ, thân thể vô cùng thoải mái, thậm chí ngay cả tóc cũng biến thành màu vàng nhạt, dáng vẻ yêu thú ban đầu loáng thoáng lộ ra.

Tình trạng của Tiết Nhẫn thì càng không tốt, hắn gần như không thể động đậy, đôi tay đau đớn không kiềm chế được.

“Trời sinh dị tượng, tên Văn An kia đã kết ấn thành công rồi!” Tiết Nhẫn tức giận nói.

Đối với đối thủ một mất một còn của Phật tu như bọn họ, ở lại nơi này còn khó chịu hơn cả giết chết họ.

Không đợi Tiết Nhẫn mắng chửi người, xung quanh hắn và Hoàng Oanh đã nổi lên một tầng kết giới phủ kim quang, bao lấy hai người.

“Sen xanh hiện ra, trời sinh Phật quang, có Phật tu kết ấn thành công ở đại thế giới này sao?” Một Ma tu có hiểu biết bật thốt ra, đây là là tên hòa thượng nào không muốn sống nữa? Từ sau khi Ma tu chiếm ưu thế ở Tà Dương đại thế giới, hầu hết các Phật tu đều không kết ấn ở đây. Lần trước khi có người kết ấn ở nơi này, đã là chuyện từ hơn năm trăm năm trước rồi!

“Tên lừa trọc nào dám kết ấn ở đây thế này? Không được, ta phải đi xem thử.” Vài Ma tu chỉ cảm thấy tâm tình không hiểu sao lại khó chịu, bọn họ vốn là người tùy tâm sở dục (làm theo ý bản thân, không quan tâm đến người khác), bây giờ trời lại sinh ra dị tượng, không khỏi muốn đi thăm dò một phen. Nếu có thể hút máu tươi của tên Phật tu kia thì………. ắt hẳn tu vi sẽ bay lên vài cấp!

Phật tu có thể khắc chế Ma tu, nhưng máu tươi của bọn họ chính là thứ thuốc bổ quý hiếm với Ma tu.

“Phật tu kết ấn thì sao chứ, Ma tu đông như vậy, không sợ không tóm được hắn!”

Phần lớn Phật tu đều không sát sinh, lực công kích chỉ mạnh hơn luyện đan sư một chút thôi. Một Phật tu kết được Pháp ấn thì càng hiếm có, dù là Yêu tu hay Ma tu thì đều muốn hút khô máu của hắn để nâng cao tu vi của mình. Đương nhiên, khi Phật quang vừa chiếu, những Ma tu có tu vi thấp đều không dám đi ra, mấy Ma tu có tu vi cao thì tâm tình cực khó chịu, dĩ nhiên càng muốn giải quyết nhanh gọn tên đầu sỏ gây nên chuyện này.

“Cùng đi cùng đi.”

Vô số yêu ma Ma tu cưỡi gió mà tới, kéo quân trùng trùng điệp điệp.

“A Di Đà Phật, đệ tử nhà Phật chúng ta lại có một người kết được Pháp ấn, có thể chứng được Kim Thân vô thượng.” Một vị Phật tu chắp tay chữ thập nói. Mặc dù không biết là đạo hữu thuộc môn phái nào, nhưng số lượng Phật tu kết ấn được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi khi xuất hiện đều được nghênh đón như bảo bối vậy. Nhất là khi tông môn của bọn họ không phải môn phái lớn được truyền thừa lâu dài của Phật môn, trong Tà Dương đại thế giới chỉ có trình độ hạng ba, toàn bộ môn phái chỉ có năm sáu vị trưởng lão kết ấn thành công. Nếu có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (ý nói giúp đỡ khi người gặp nạn), kết một phần nhân duyên thì cũng tốt.

“Trưởng lão, đệ tử sẽ lập tức dẫn người đến giúp vị đạo hữu kia một tay.”

“A Di Đà Phật, đi nhanh về nhanh.”

Lại có vô số Pháp tu Phật Đà từ bên kia lần lượt bay tới.

Hai người Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh ngây ngốc nhìn tầng kết giới đang dâng lên, vừa vui sướng cũng vừa trợn tròn cả mắt.

“Không xong rồi, A Oanh, trận pháp chúng ta bố trí lúc trước có vững chắc không?” Tiết Nhẫn vội vàng hỏi.

“Hả?”

“Trời sinh dị tượng, ngươi nghĩ sẽ không có ai đến đây xem sao?” Tiết Nhẫn dở khóc dở cười.

Hoàng Oanh bấy giờ mới phục hồi tinh thần, cũng chỉ có thể cười khổ nhìn Tiết Nhẫn, “Với thực lực của hai chúng ta, nếu chống lại mười mấy tu sĩ kỳ Nguyên Anh thì cũng không phải việc khó, nhưng……. Nếu tu sĩ kỳ Xuất Khiếu đến đây………”

“Kết ấn vốn là chuyện chỉ có Phật tu kỳ Hóa Thần mới làm được.” Tiết Nhẫn thở dài nói, “Bây giờ mới thảm, chúng ta có nên nhắc nhở Văn đạo hữu một chút không?”

“Hẳn là không còn kịp nữa rồi.” Hoàng Oanh ngẩng đầu nhìn trời.

“Nơi đó hình như thuộc phạm vi thế lực của con chim làm thủ hạ cho Yêu Hoàng.” Có Yêu tu nhận ra vị trí của dị tượng nói.

“……….Sao Phật tu lại kết ấn trên địa bàn của Yêu tu chúng ta? Chẳng lẽ là bằng hữu của Yêu Hoàng đại nhân?” Một Yêu tu sầu mi khổ kiểm (mặt mày rầu rĩ) nói.

“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

“Kệ đi, cứ đến trước xem sao rồi hẵng nói. Nếu không xong thật, đến lúc đám Ma tu điên khùng kia tìm đến thì chúng ta cứ chặn lại là được.” Một Yêu tu hóa thân giải quyết dứt khoát nói.

“Không ngờ cái nơi hoang vu này còn có thể lập tức tụ tập nhiều người như vậy?” Hoàng Oanh bất đắc dĩ không thôi, chắc hẳn chỗ lão tổ và Yêu Hoàng cũng sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó thì kết cục sẽ đến mức nào. Đây đã không còn là việc y và Tiết Nhẫn có thể xen vào nữa rồi, đành phải im lặng ngồi trong kết giới nhìn trời.

Bọn họ cũng định rời đi, nhưng có lẽ nếu đi ra sẽ bị luồng Phật quang chưa tán đi trên sen xanh gây thương tổn. Chỉ có thể lúng ta lúng túng ở lại đây, ngẫm lại cũng thấy xót xa thật.

“Ơ? Không phải mấy đạo sĩ của Lam Khôi tông đây sao, các ngươi cũng đến đây à?” Vài Ma tu bực bội hỏi.

“Các hạ cũng đến à? Chắc cũng không chịu nổi đám Phật quang này nhỉ.” Mấy Pháp tu thuộc Lam Khôi tông không chịu yếu thế nói.

“A Di Đà Phật.” Các Phật tu cũng tốp năm tốp ba bay đến, đương nhiên, trong số đó chẳng có ai kết ấn thành công, muốn đến quan sát gần một chút nhìn thiên tượng để tìm hiểu một hai.

“Phật quang thuần túy như thế, xem ra vị đạo hữu kết ấn lần này tích lũy rất thâm hậu.” Các Phật tu giương mắt nhìn những đóa sen xanh còn chưa tán đi, Nguyên công pháp trên người thoáng có cảm giác buông lỏng.

Kết ấn, không kết ấn, cùng là Phật tu, nhưng khác biệt lại lớn như thế!

Khoảng năm sáu trăm tu sĩ đã tụ tập lại đây, Pháp tu Ma tu Yêu tu Phật tu đều có cả, tu sĩ kỳ Nguyên Anh rất ít, đa phần đều là tu sĩ kỳ Xuất Khiếu. Số tu sĩ kỳ Hóa Thần không tính là nhiều, tổng cộng có mười mấy hai mươi người. Phật tu kết ấn tuy rằng hiếm thấy, nhưng cứ vài trăm năm lại có một người, tu sĩ kỳ Hóa Thần có tuổi thọ lâu dài, trừ mấy Ma tu vừa thăng cấp lên kỳ Hóa Thần, tu vi không đủ ổn định muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, còn có vài Yêu tu và Pháp tu tìm đến hoàn toàn là vì muốn kết thiện quả và học hỏi đôi chút, ngoài ra không còn ai khác.

“Lạ thật, sao ở đây chỉ có ba người?” Vài tu sĩ kỳ Hóa Thần bay đến, dùng thần thức thoáng đảo qua, khựng lại một lát khi quét đến bên trong động phủ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Nơi này tổng cộng chỉ có ba tu sĩ, hai Nguyên Anh đỉnh phong và một Xuất Khiếu sơ kỳ, căn bản không có Phật tu kỳ Hóa Thần nào cả. Nhưng khí tức lại truyền ra từ trong động phủ kia, còn có sen xanh hiện ra, đều là điềm báo chỉ xuất hiện khi có Phật tu kết ấn!

Chẳng lẽ………?

“Người kết ấn trong đó là Phật tu kỳ Xuất Khiếu?” Một Ma tu cảm thấy như trên trời rớt xuống cái bánh nhân bự chảng vậy, cả người đều có chút kích động.

Những tu sĩ kỳ Hóa Thần nhiều năm sẽ không muốn vô duyên vô cớ chống lại một Phật tu kỳ Hóa Thần đã kết ấn, bởi vậy họ không đến đây, vậy nên đám người này lại chiếm lợi. Phật tu kỳ Hóa Thần kết ấn đúng là rất lợi hại, bọn họ không thể chống lại một cách dễ dàng, đến đây chỉ vì ôm ý nghĩ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hoặc là nhặt lậu vài thứ thôi, ngàn vạn lần không ngờ tới rằng, bọn họ đã gặp được vận may lớn!

Một Phật tu kỳ Xuất Khiếu, dù hắn có kết ấn, có thể khắc chế bọn họ một chút đi chăng nữa thì vẫn chẳng hề có sức chống lại những tu sĩ kỳ Hóa Thần như bọn họ!

“Lên!” Một Ma tu kỳ Hóa Thần suy nghĩ nhanh nhạy, chỉ chốc lát sau đã lấy pháp bảo của bản thân ra, tức khắc đã giết chết mấy chục tu sĩ kỳ Nguyên Anh và Xuất Khiếu đang vây xem.

“Không xong rồi, chạy mau!” Trực giác của vài tu sĩ kỳ Xuất Khiếu thấy không ổn, nhanh chóng thi triển thuật độn pháp trốn thoát.

“Muốn chạy ư, nào có dễ dàng như vậy?” Những Yêu tu và Ma tu kỳ Hóa Thần còn lại cũng không phải đồ ngốc, lập tức bày ra thiên la địa võng (ý nói giăng lưới bao quanh khắp phía, không cách nào thoát nổi), định giết sạch toàn bộ những người ở đây! Một Phật tu kỳ Xuất Khiếu kết ấn, đám tu sĩ kỳ Hóa Thần bọn họ còn chia nhau không nổi, đám tôm tép này mà cũng dám tranh giành với bọn họ sao? Chi bằng làm một bữa khai vị lót dạ trước khi thưởng thức đại tiệc của tên Phật tu kia đi!

Có vài Yêu tu kỳ Hóa Thần hiện ra hình dạng nguyên bản của Yêu tộc, không ngừng cắn nuốt tu sĩ.

Các Phật tu đến vây xem cũng trợn tròn mắt.

Không phải đã nói chỉ Phật tu kỳ Hóa Thần mới kết ấn được sao, sao tự dưng lại biến thành kỳ Xuất Khiếu rồi?

Nếu đối phương là Phật tu kỳ Hóa Thần, đám Ma tu này tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng đối phương lại không phải!

Một Phật tu kỳ Xuất Khiếu mà lại có thể kết ấn, đây là kỳ tài phi thường cỡ nào?

Tâm lý bình tĩnh của vị Phật tu dẫn đầu đến trợ giúp đã không ngừng nghiêng ngả, đối mặt với nhiều Ma tu có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lòng càng trống rỗng. Mặc dù hắn cũng là tu sĩ kỳ Hóa Thần, những nhân số lại có hạn, sao có thể địch nổi nhiều Yêu tu và Ma tu như thế được? Bọn họ định đến giúp đỡ, là vì cho rằng vị Phật tu kết ấn kia có thể bảo vệ mấy đồng đạo là bọn họ, không ngờ lại thành cái ô đỡ đạn!

Tuy rằng trong môn phái của bọn họ có không ít đệ tử, nhưng số đệ tử ưu tú lại không nhiều, còn phải luôn phòng bị Ma Phật nữa, quả thực phải lao tâm khổ lực quá độ. Phật tu kỳ Xuất Khiếu tuy rằng hiếm có, nhưng nếu không qua được cửa ải trước mắt này, chỉ e rằng cũng dữ nhiều lành ít.

Cuối cùng tính mạng của đệ tử nội môn vẫn quan trọng hơn, Phật tu kỳ Hóa Thần dẫn đầu tuy rằng thấy bất an trong lòng, song cũng chỉ có thể cẩn thận là trên hết.

“Đi!”

Phật tu dẫn đầu chắp tay chữ thập, mượn dùng Phật quang mà sen xanh tỏa ra, lấy ra vài bảo vật của Phật gia.

“A Di Đà Phật.”

Phật tu dẫn đầu dẫn theo các đệ tử Phật tu nhà mình, còn chưa kịp làm nóng người đã “Vèo” một tiếng bay đi.

“Hừ, mấy con lừa trọc này chạy nhanh thật!”

Những Yêu tu và Ma tu kỳ Hóa Thần thấy thế thì cũng mắng một câu mà thôi, bây giờ đám Phật tu chướng mắt đều đi hết rồi, chỉ còn Phật tu kỳ Xuất Khiếu kết ấn kia, bọn họ đã nắm chắc phần thắng trong tay!

Toàn bộ cảnh tượng trở nên không thể khống chế, hơn mười tu sĩ kỳ Hóa Thần bắt đầu dọn dẹp bốn phía, thậm chí còn liên thủ với nhau bố trí các loại trận pháp ngăn chặn thần thức bí bảo, khiến nơi này có đến và không có về!

“Vụ này lớn rồi đây.” Hoàng Oanh thấy hơn năm trăm tu sĩ bị giết sạch trong nháy mắt, đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn được tung ra, y không khỏi có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

“Thấy tu vi của Văn đạo hữu không cao nên bọn họ đương nhiên không kiêng nể gì rồi, có điều……. A Oanh, lát nữa nếu kết giới của chúng ta bị bọn họ phá hủy, ngươi nhớ phải trốn phía sau ta đấy.” E rằng hai người bọn họ sẽ không được những kẻ đó bỏ qua, có trách thì chỉ trách bọn họ suy xét không chu toàn, thời vận không tốt mà thôi.

Một mối cơ duyên lớn như vậy, chẳng lẽ nguy hiểm cỡ nào cũng có thể liều mạng được ư?

“Lão yêu tinh, các ngươi có vẻ không bận tâm về tính mạng của thuộc hạ mình nhỉ.” Thấy xung quanh đã bị quét sạch, đám Ma tu có tâm tư bắt đầu tán gẫu.

Hiện tại ở đây chỉ còn mười ba tu sĩ kỳ Hóa Thần, Ma tu chiếm bảy, Yêu tu sáu, tạm coi như ngang hàng, chẳng ai muốn dẫn đầu ra tay, lại càng không nguyện ý rời đi như vậy. Ăn cả người không được, nhưng ăn chân tay thì vẫn có thể.

“Các ngươi thì tốt hơn bọn ta bao nhiêu chứ? Bên kia vẫn còn hai kẻ, một là hậu bối của điểu vương, còn một người…….. Ồ, đó là đệ tử của Huyết Ma lão tổ.” Một Yêu tu cúi đầu quét mắt nhìn Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh, hứng thú nói.

Huyết Ma lão tổ và Đan Hạc điểu vương đều nổi tiếng là người hay bao che khuyết điểm, thủ đoạn cũng rất lợi hại, động tĩnh ở nơi này sớm muộn gì cũng sẽ dẫn họ đến, xem lai lịch công pháp của hai người kia thì không biết là do họ xử lý không tốt hay là cố ý bỏ qua nên mới sống đến giờ. Song mọi người đều không ngốc, chẳng ai nguyện ý làm người xuất đầu.

“Nơi này thuộc phạm vi thế lực của điểu vương, tiểu hoàng điểu kia ở chỗ này cũng là chuyện bình thường.” Một Yêu tu nói.

“Nhưng các ngươi nhìn kết giới bên cạnh bọn chúng đi, lẽ nào là thủ đoạn của Phật gia? Xem ra chúng cũng có chút quan hệ với tên Phật tu bên trong đó!”

“Ma tu sao có thể chung đường với Phật tu được, loại người như thế thì chết cũng không có gì phải tiếc!”

“Hừ, nói thì đơn giản lắm, ngươi ra tay trước thử xem.”

Tính tình Tiết Nhẫn vốn táo bạo, song giờ phút này hắn lại bình tĩnh một cách thần kỳ.

Hắn và Hoàng Oanh vẫn quen tác oai tác quái, người không nên dây vào thì tuyệt đối sẽ không chọc, tháng ngày cũng coi như thú vị. Nhưng giờ lại phải trải qua cảm giác bị kẻ khác bàn luận về chuyện sống chết của mình, quả là trước đây chưa từng có.

Bọn họ còn chưa đủ mạnh!

Hai người Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh im lặng không lên tiếng, đợi lát nữa khi Văn An đi ra, ba người bọn họ hợp lực, biết đâu còn có một đường sống.

“Các ngươi sợ Huyết Ma lão tổ và Đan Hạc điểu vương, nhưng ta thì không.” Một nam tử tướng mạo tàn ác cả giận nói, lập tức vung tay lên, một luồng khí cực lớn vọt về phía hai người, kết giới cản lại được một chút, hai người Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh cũng lấy ra pháp bảo phòng hộ của mình, tạm thời chống đỡ được.

“Không tồi, xem ra lão tổ nhà các ngươi cũng tặng cho các ngươi vài vật hộ thân nhỉ.” Giọng điệu của nam tử nọ nghe không ra vui buồn gì, nhưng sát ý thì dày đặc.

Hai người Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh lạnh lùng nhìn nam tử phía trước, không ngừng tự hỏi cơ hội thắng cuộc.

“Dị tượng biến mất rồi, tên Phật tu đó muốn đi ra ư?” Những đóa sen xanh trôi nổi trên bầu trời từ từ mờ đi rồi biến mất, mặt trời lại lần nữa bị mây đen che khuất, kết ấn đã thành, có vẻ Phật tu kia đã ổn định tu vi, muốn đi ra ngoài!

Câu nói này lập tức chuyển dời lực chú ý của nam tử nọ, giờ phút này rốt cuộc chẳng ai quan tâm đến hai người Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh nữa, bọn họ không hẹn và cùng dõi mắt về phía động phủ.

Không phải Tạ Chinh Hồng không cảm nhận được trận tranh đấu bên ngoài, song Chư Hành Vô Thường ấn vừa thành, còn cần củng cố một phen, vậy nên tạm thời không ra được.

Có hơn mười tu sĩ kỳ Hóa Thần đang đứng bên ngoài, nhưng trong lòng Tạ Chinh Hồng lại chẳng hề kinh hoảng.

Hiện giờ hắn đã khôi phục khuôn mặt vốn có, thay bộ tăng y mà Văn Xuân Tương luyện chế cho hắn, nhẹ nhàng bước ra khỏi động phủ, bay lên không trung.

Hắn quả nhiên đã dịch dung đổi họ!

Hai người Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh thầm nghĩ thế, nhưng không thể không thừa nhận rằng phong độ và tư thái này mới phù hợp với Văn An hơn.

“Tạ Chinh Hồng đa tạ hai vị đạo hữu đã giúp đỡ. Kế tiếp, xin hai vị cứ nghỉ ngơi.” Tạ Chinh Hồng nâng một tay hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, hai mắt khẽ đảo, khiến người ta bỗng dưng sinh ra một sự tin tưởng vững chắc.

Phải thôi, một Phật tu có thể kết ấn ở kỳ Nguyên Anh lại còn thuận tiện đột phá kỳ Xuất Khiếu, sao có thể không có một vài chiêu bản lĩnh giấu bài chứ?

Hai người Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh biết bây giờ bọn họ không thể liên lụy đến Tạ Chinh Hồng, rất thức thời lui về sau, trực tiếp tiến vào động phủ. Mà đám tu sĩ kỳ Hóa Thần kia cũng không hề ngăn cản, đặt toàn bộ sự chú ý lên Tạ Chinh Hồng.

Thấy một Phật tu ôn hòa vô hại như vậy đi ra, mười ba người này chợt cảm thấy kinh hoảng không lý do.

Nhưng nghĩ lại thì đối phương chẳng qua chỉ có tu vi kỳ Xuất Khiếu, bọn họ lại có những mười ba tu sĩ kỳ Hóa Thần, sự hoang mang đó lập tức được thay thế bằng niềm hưng phấn.

“Số Phật tu mà lão phu từng gặp không có một ngàn thì cũng tám trăm, vẫn thường hay nghe người ta nói Phật tu kết ấn ra sao, hôm nay gặp được, quả là danh bất hư truyền.” Một Ma tu tướng mạo rất già bình luận với giọng điệu cao cao tại thượng, “Vị tiểu hữu này chỉ có tu vi kỳ Xuất Khiếu mà lại thuận lợi kết ấn, có thể nói là thiên tài xuất chúng, Nếu ngươi nguyện ý đi theo Ma đạo, tự động dâng lên một tay một chân, lão phu có thể đảm bảo ngươi sẽ không chết. Còn về phần tay chân, ăn vài viên đan dược là lại mọc lại dễ dàng thôi, thấy sao hả?”

“Hê, nếu lời của lão bất tử nhà ngươi mà cũng tin được thì trời sẽ đổ mưa đỏ đấy (ý nói chuyện khó tin, không thể xảy ra).” Một Yêu tu diện mạo thanh tú cười ha ha, “Nếu không phải hắn là tu sĩ kỳ Xuất Khiếu thì giờ ngươi đã tè ra quần từ lâu rồi, nếu bỏ qua cho hắn thì về sau ngày đêm đều chẳng được yên ổn, ngươi lại còn bảo sẽ không để hắn chết, ta cười đau cả răng mất thôi!”

“Chi bằng thế này đi, chỗ ta có mấy cây linh thảo, chúng ta mỗi người một lần thay phiên ăn một tay một chân của hắn, ăn xong lại đút linh thảo cho hắn, ăn đến khi nào tất cả chúng ta đều vừa lòng mới thôi, thấy sao?” Người đưa ra đề nghị này đương nhiên đã trải qua thâm tư thục lự (suy nghĩ, cất nhắc lưỡng lự), bọn họ có tới mười ba người mà lại chỉ có một Phật tu, chẳng ai có thực lực kĩ ấp quần hùng (có bản lĩnh và sức mạnh vượt trội hơn tất cả mọi người) độc chiếm Phật tu kia, chỉ có thể chia đều. (Mơ hả mấy thím(°ㅂ°╬) vợ anh đập cho bây h ୧((#Φ益Φ#))୨ )

Nhưng chia như thế nào cũng là vấn đề, vậy nên khi đề nghị này vừa được đề xuất, lập tức có người phản đối.

“Thế ai ăn miếng đầu tiên? Ta đương nhiên sẽ không nhường đâu!”

“Vậy cứ chia theo bản lĩnh đi!”

Dứt lời, liền có một Ma tu giơ tay phải chộp về phía Tạ Chinh Hồng, gió cuốn phần phật, muốn cướp lấy miếng ăn đầu tiên!

“Chết tiệt, lão quỷ nhanh tay thật!”

Lập tức có mấy Yêu tu chửi ầm lên, trực tiếp hiện ra nguyên hình, định nhào vào Tạ Chinh Hồng, nếu không chậm vài bước thì chỉ có cặn thừa mà ăn!

Tạ Chinh Hồng nghe bọn họ thương lượng nên ăn mình như thế nào, cũng chẳng thấy có gì mạo phạm. Chẳng qua chỉ là chút khẩu nghiệp mà thôi, không có gì trở ngại cả. (Mình đã từng chú thích về khẩu nghiệp rồi nhưng sợ các bạn quên nên nói lại nhé ( ˙꒳˙) Khẩu nghiệp là một trong Tam nghiệp – ba nghiệp chướng ở đời người, là tội lội do miệng lưỡi gây nên)

Khi Ma tu kia vồ lấy tay hắn với tốc độ cực nhanh, Tạ Chinh Hồng chỉ nhẹ nhàng động một cái, tránh được đòn tấn công của Ma tu nọ, môi hé mở, nói một chữ, “Trói!”

Đám Yêu tu và Ma tu chưa kịp tiếp cận Tạ Chinh Hồng bỗng nhiên cảm giác như bị một nguy cơ khổng lồ bao phủ, thân thể cứng ngắc dừng ở giữa không trung, khiếp sợ nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.

Hai mắt Tạ Chinh Hồng như có thứ gì đó không ngừng xoay tròn, một cảm giác trống rỗng hoang vắng vô hạn vô biên lập tức lan tỏa ra khắp xung quanh, lạnh đến mức những Ma tu và Yêu tu đã trải qua vô số trận đánh cũng không kìm được mà rét run cả người, trong lòng dâng lên nỗi hối hận.

Mà tên Ma tu công kích Tạ Chinh Hồng kia, cả người như bị thứ gì đó trói chặt lại vậy, vừa nhìn vào mắt Tạ Chinh Hồng, liền cảm giác như thể ngũ tạng lục phủ bị nhồi vào băng lạnh, đông lạnh đến thấu xương, thần thức không còn, hồn mất đèn tắt, rơi thẳng xuống đất như tảng đá nặng, không còn chút sự sống nào.

Chỉ vừa mới đối mặt, vậy mà một tu sĩ kỳ Xuất Khiếu có thể không một tiếng động giết chết một Ma tu kỳ Hóa Thần như vậy?

Nực cười cỡ nào chứ!

Nhưng chuyện đó lại xảy ra ngay trước mắt, bọn họ đều chẳng thể nào mà cười nổi.

Mười hai kẻ còn lại đều kinh hãi, tên này rốt cuộc là quái vật gì thế này? Nếu Phật tu ai ai cũng mạnh như vậy, bọn họ đào đâu ra đường sống bây giờ. Trước đây cũng chưa từng nghe nói Phật tu kết ấn lại lợi hại như thế?

“Ta………. Ta từng nghe nói, Phật tu kết ấn có ba loại Pháp tướng là Sinh, Dị, Diệt. Phật tu chủ sinh, không phạm sát giới, hầu hết đều kết Sinh tướng. Nhưng Pháp tướng mà hắn kết, e rằng chính là Diệt tướng!”

Phật tu chỉ chia ra hai loại, hoặc là đặc biệt không mạnh, hoặc là đặc biệt mạnh.

Giống như Kim Cương Bất Động Minh Vương, Hàng Long Phục Hổ La Hán, máu dính trên tay chẳng ít hơn người khác chút nào.

(Kim Cương Bất Động Minh Vương là một trong năm Đại Minh Vương của Mật giáo. Ngài là hoá thân phẫn nộ của Đức Đại Nhật Như Lai để hàng phục những chúng sinh quá cứng đầu và hộ trì tam bảo trong những đời vị lai.)

(Vị La Hán thứ mười bảy – Tôn giả Vi Khánh Hữu: Một tên ác ma ở Ấn Độ cổ đã xúi giục, kích động người dân ở nơi kia sát hại tăng nhân, hủy hết tượng Phật và đem hết kinh Phật cướp đi. Long Vương đã dùng nước bao phủ nơi đó và đem kinh Phật về long cung. Sau này Khánh Hữu đã hàng phục Long Vương, thu hồi kinh Phật. Cho nên, người đời gọi ông là “Hàng Long La Hán”.)

(Vị La Hán thứ mười tám – Tôn giả Vi Tân Đầu Lô: ông vốn là một tăng nhân. Bên ngoài chùa của ông thường có hổ gầm nên ông cho rằng hổ đói bụng. Thế là, ông liền đem phần cơm của mình cho hổ ăn. Dần dà, hổ bị tấm lòng lương thiện của ông thu phục. Đây cũng là lý do mà mọi người gọi ông là “Phục Hổ La Hán”.)

Mặc dù bọn họ không hiểu Phật pháp, không phân rõ được cái gì là Tam khổ Bát khổ, nhưng hai chữ “Diệt tướng” này thì vẫn nghe hiểu được.

Phật tu luôn luôn trực lai trực vãng (Thẳng thắn chính trực, không vòng vo quanh co), nếu bọn họ dùng “Diệt” làm tên, thì nhất định là có tuyệt chiêu cực mạnh.

Nếu Tạ Chinh Hồng đánh bại tên Ma tu vừa rồi sau một vài hiệp thì bọn họ còn có lòng muốn chiến đấu, nhưng hắn vừa đối mặt đã giết người không một tiếng động, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Ngay cả đối phương ra tay như thế nào bọn họ còn chẳng thấy rõ, trận đấu pháp này sao có thể tiếp tục được nữa?

Ai mà ngờ được một Phật tu kỳ Xuất Khiếu lại lợi hại như vậy chứ?

So ra thì hành vi trước đó của bọn họ chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Thảo nào đám lão quỷ kỳ Hóa Thần nhiều năm kia chẳng có ai tới, có lẽ họ đã sớm dự đoán được nơi này không ổn.

Không ít tu sĩ đã hít một bụng khí lạnh.

“Vị đại sư này, tại hạ có lòng hướng Phật, nguyện ý buông bỏ đồ đao (trong câu “Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật”), cùng tu hành với đại sư, ngài thấy sao?” Một tu sĩ mỉm cười nói.

Co được dãn được, mới là bản lĩnh của đại trượng phu.

Hắn tu hành khổ sở, vượt bao núi thây biển máu đến đây, không phải vì khinh địch đi gây dựng uy danh cho người khác.

Giọng điệu thành khẩn, thái độ ôn hòa, hoàn toàn không mang khí thế của một tu sĩ kỳ Hóa Thần.

Vài tu sĩ thầm cảm thấy mất mặt thay hắn, trong lòng lại không khỏi chờ đợi. Phật tu rất dễ lừa, nếu thực sự có thể thả cho bọn họ một con ngựa, ngày sau báo thù cũng chưa muộn.

“Làm nhiều điều ác, ô uế không sạch.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nhìn đối phương, chậm rãi nói, “Vết nhơ của ngươi đã quá dày, không thể buông xuống được nữa.”

Ma tu nọ biến sắc, biết đối phương sẽ không bỏ qua cho mình, lập tức định tiến lên tấn công Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng hơi nâng tay lên, Chư Hành Vô Thường ấn tự thoát ra khỏi Liên Hoa ấn, hai mắt hắn sâu không thấy đáy, áp lực vô biên từ từ tỏa ra từ Tạ Chinh Hồng, như những gợn sóng xanh biếc, từng vòng tản ra, gần như vây quanh toàn bộ mười hai tu sĩ ở đây.

“Chư Hành Vô Thường, Diệt!”

Lời nói vừa dứt, đám Ma tu và Yêu tu bị những vòng sóng bao vây cố sức vùng vẫy muốn trốn thoát, nhưng ngay sau đó đã lộ vẻ khủng hoảng, “Không!” Chỉ kịp thốt ra một chữ, tựa như ngọn nến tàn trong gió, vừa thổi nhẹ một cái, thân tử đạo tiêu.

Thế nào là Diệt tướng?

Trạch diệt vô vi[1], diệt hết ba loại Pháp tạp nhiễm là Hoặc, Nghiệp, Khổ[2], dựa vào Diệt, diệt hết mọi phiền não; cắt đứt mọi nguyên nhân, tương lai không sinh, các hành ở hiện tại, mặc cho vận mệnh tan rã, là Chư Hành Vô Thường ấn —— Diệt tướng!

Tạ Chinh Hồng thu hồi Chư Hành Vô Thường ấn vô hình vô thể lại, cả người đều hơi mất sức, lần đầu tiên sử dụng Pháp ấn, còn một lần chống lại nhiều tu sĩ như vậy, nếu là người thường thì đã sớm không chống đỡ nổi.

“Tiểu hòa thượng, giờ ngươi mạnh đấy nhỉ.” Văn Xuân Tương hiện ra trước mặt Tạ Chinh Hồng, giọng điệu thoáng mang vẻ cô đơn, “Sao mà hai năm không gặp, bổn tọa cảm thấy ngươi thay đổi hơi nhiều thì phải.”

Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nhìn Văn Xuân Tương, có vẻ nhận ra đây đúng là tiền bối thật, bèn nở một nụ cười hơi gượng gạo.

“Lâu rồi không gặp, tiền bối vẫn khỏe chứ.”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Mẹ cả thấy đứa con trai mình nuôi dạy mấy năm dễ dàng bị đứa con trưởng kia lôi kéo, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Trượng phu không quản việc, vất vả lắm mới đưa được đứa con trưởng ra ngoài, không ngờ đứa con trai duy nhất lại vô tư quên mất lời dạy của nàng.

Nghĩ đến chuyện con trưởng có bát tự vô cùng tốt, bà lại càng thêm lo sợ bất an trong lòng.

Có điều con trưởng giờ đã là cử nhân, được người trong tộc rất coi trọng, nếu bà muốn ra tay dạy bảo thì tuyệt đối không phải lúc này.

Đành phải nhịn!

Đích tử rất gần gũi thân thiết với vị ca ca lâu ngày không gặp này, tuy rằng ca ca không quá ưa nhìn lắm, nhưng càng nhìn lại càng thấy thoải mái.

Phật Tử cũng rất yêu thương đệ đệ, từ nhỏ hắn đã học tứ thư ngũ kinh, trong nhà không có trưởng bối, mặc dù mẹ cả chưa từng hà khắc với hắn trong chuyện ăn mặc nhưng cũng chẳng quan tâm hắn bao nhiêu. Khi đi học ở học viện tuy rằng cũng kết bạn với vài người, nhưng dù sao vẫn không phải người thân.

Hiện tại có thêm đệ đệ, khiến Phật Tử nảy ra vài ý nghĩ.

Phật Tử muốn dạy đệ đệ đọc sách, đương nhiên nhận được sự ủng hộ của phụ thân. Mẹ cả dù lòng không vui, song mỗi khi kiểm tra bài vở của con trai thì đều thấy có tiến bộ, chẳng tìm được lý do nào để từ chối, vậy nên cũng đành nhịn.

Ngàn vạn lần không ngờ tới là, khi đệ đệ lên mười sáu tuổi, vẫn bám dính lấy ca ca như cũ.

******

★Chú thích:

[1]Trạch diệt vô vi: là một trong năm pháp vô vi, do Pháp Tướng tông thành lập. Do biết lựa chọn, thiện, ác, đúng, sai, thực giả mà đoạn diệt các pháp hữu vi, làm bộc lộ chân lý vô vi.

[2]Hoặc, Nghiệp, Khổ: là con đường khổ của những chúng sinh chưa giác ngộ. Vì mê hoặc, không nhìn thấy được sự vật như thật, cho nên sinh ra lòng tham đắm do tham muốn vơ lấy vào mình cho nên tạo nghiệp. Vì tạo nghiệp cho nên chịu quả báo khổ. Đó chính là con đường khổ mà mọi chúng sinh đều đi qua. Ba khâu Hoặc, Nghiệp, Khổ kết lại với nhau thành vòng sinh tử luân hồi quay mãi không thôi.

Editor: Oh Yeah hai cháu đã về với nhau roài!!!! ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆ Lại tiếp tục con đường đồng hành bồi dưỡng tình cảm thôi nào σ(≧ε≦σ) ♡ Chương này xin cảm ơn vợ chồng Tiết Hoàng, nhờ ơn hai bợn mà anh công đã kết ấn thành công (ɔˆз(ˆ⌣ˆc)