Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 93: Lạc Nhau

Sở Thanh Vân cảm thấy sư tôn đối xử với Minh Vũ tiên tôn cực kỳ khác biệt, rõ ràng là thân thiết hơn hẳn so với những người khác trong môn phái, chính vì vậy y cũng rất có cảm tình với lão.

Chiếu theo lời lão nói, Sở Thanh Vân liền tưởng tượng đến cảnh Bạch Cẩn Phong năm tuổi trắng trắng mềm mềm, mặt mày nghiêm túc, ngày ngày cầm thanh kiếm nặng trịch đứng ở hậu sơn luyện kiếm.

Nghĩ sao mà thấy đáng yêu quá.

Hơn nữa năm tuổi đã có tu vi Luyện khí tầng hai, chỉ mỗi y cảm thấy hắn đúng là thiên tài thôi à?

Thời gian đợi cho uế khí tan hết rất lâu, Sở Thanh Vân nhàm chán quá liền quan sát đám người xung quanh, nhận thấy tu sĩ Hoá Thần kỳ ở nơi đây cũng không hề ít, kể cả Nguyên Anh kỳ cũng đầy rẫy.

Đang lơ đãng, bỗng nhiên y thấy có một nam tử chầm chậm bước về phía này.

Nam tử này đúng là có quen biết, là thiếu chủ của Vạn Cổ vực Liễu Tư Minh, chỉ thấy y mày ngài mắt sáng, tóc buộc cao, y phục dạ hành bó tay gọn gàng, cả người như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Ngắm mỹ nhân tuy rất đã mắt, nhưng Sở Thanh Vân cũng chẳng thích ngắm mỹ nhân muốn giành giật đạo lữ với mình, nhớ đến nguyên tác cuốn tiểu thuyết nhắc tới người này là mỹ nhân được Bạch Cẩn Phong sủng ái, trong lòng y hiện rõ một tia không vui.

Lâu lắm Sở Thanh Vân mới nhớ đến chuyện này, bây giờ cốt truyện đã lệch xa vạn dặm, giờ nghĩ lại chắc chắn y đã đọc phải sách giả.

Liễu Tư Minh không đi một mình, đằng sau có vài hộ vệ, lúc trước hắn còn tu vi Kết đan, hiện tại cũng đã Kết đan đại viên mãn, chuẩn bị Kết anh, đúng là thiên tài.

"Minh Ly tiên tôn, thật vinh dự được gặp ngài ở đây, ngài đưa đệ tử đến thí luyện trong Huyễn Linh bí cảnh sao?" Liễu Tư Minh phớt lờ đôi tay đang nắm chặt của hai người, cất giọng ngọt ngào.

Sở Thanh Vân nghe mà da gà da vịt nổi hết lên, y quắc mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩn Phong, tên tra nam này mà trả lời sai một từ thôi thì y sẵn sàng nhào lên bóp cổ hắn, không yêu đương gì nữa.

Nhưng mà Bạch Cẩn Phong luôn không làm theo lẽ thường, hắn không liếc mắt đến Liễu Tư Minh chút nào, mắt luôn nhìn chằm chằm vào thông đạo, đến khi Liễu Tư Minh xấu hổ mặt đỏ bừng lên, tiến cũng không được, lùi cũng không xong thì hắn chợt nói.

"Được rồi."

Sở Thanh Vân: "..."

Liễu Tư Minh: "..."

Được là được cái gì?

Bạch Cẩn Phong không nói thêm lời nào, cũng phớt lờ luôn Liễu Tư Minh đang đứng ngẩn tò te ở đó, kéo Sở Thanh Vân đi thẳng.

Minh Vũ tiên tôn liếc nhìn Liễu Tư Minh một cái rồi cũng chạy theo.

Thấy Bạch Cẩn Phong đi về phía thông đạo, lúc này Sở Thanh Vân mới biết được của hắn có ý tứ chỉ ra uế khí đã bay hết.

Tất cả các thế lực khác vẫn còn đứng nguyên ở bên ngoài để thăm dò, nhìn thấy ba người Bạch Cẩn Phong, tự khắc dạt ra một khoảng trống để bọn họ đi trước.

Bạch Cẩn Phong không chút để ý, cùng Sở Thanh Vân bước vào.

Liễu Tư Minh nhìn chằm chằm vào ba người đã bị bóng tối đen ngòm cắn nuốt, gương mặt tối sầm lại, sau đó điềm nhiên phất tay.

"Chúng ta cũng đi thôi!"

Mấy tên hộ vệ đằng sau Liễu Tư Minh giả bộ như chưa nhìn thấy gì, nhất nhất hô vâng.

Trong thông đạo tối đen như mực, Sở Thanh Vân lấy ra một viên Dạ Minh châu để soi đường, thấy xung quanh vách đá gồ ghề là hàng đàn linh thú nhìn giống con dơi, ánh sáng vừa chiếu tới, chúng vội vã đập cánh bay tứ tung, tạp thành một cơn cuồng phong nhỏ.

Sở Thanh Vân phải cất vội Dạ Minh châu đi, tay vỗ lên ngực cho bớt sợ hãi.

"Đây là linh thú gì mà nhìn gớm vậy?"

Minh Vũ tiên tôn đuổi đôi ba con linh thú bám vào người, mày nhíu chặt.

"Hoả biên bức.

Linh thú cấp một hệ hoả, hoạt động khi có ánh sáng, sống tập trung thành đàn, mỗi quần thể lên đến vạn con.

Thứ này rất phiền phức, chúng ta hãy hạn chế phát ra âm thanh."

Sở Thanh Vân nghĩ đến vạn con Hoả biên bức lao tới bâu kín mình, da gà da vịt nổi lên.

Vì không thể dùng ánh sáng, ba người đành lần mò đi trong thông đạo đen ngòm.

Bạch Cẩn Phong có ý cõng Sở Thanh Vân nhưng mà y không chịu, kiên quyết đi bộ.

Bọn họ đi được khoảng chừng một dặm thì đến cuối đường, trước mặt ba người bây giờ là một kết giới khổng lồ, từng tia sét giăng chằng chịt thành một mạng lưới kín kẽ, nhìn qua có vẻ nguy hiểm.

Bạch Cẩn Phong xem xét cẩn thận rồi giục Sở Thanh Vân lấy lệnh bài ra sau đó dặn dò.

"Ở giữa kết giới có một cái khe, chắc là nhét lệnh bài vào đó là được, ngươi thử trước đi."

Sở Thanh Vân nghe lời, lệnh bài vừa tiến vào, kết giới nhanh chóng sáng lên, lúc y còn chưa kịp phản ứng, bất ngờ bị một lực hút kéo đi.

Lực hút này mạnh đến mức khiến Sở Thanh Vân xây xẩm mặt mày, lúc y đứng vững lại, thấy mình đang ở một không gian xa lạ, giống như bên ngoài, đây cũng là một khu rừng nhưng cây cối đều có màu sắc phi thường xinh đẹp.

Sương mù bao phủ, núi đá liên miên, vừa nhìn qua thấy giống hệt chốn tiên cảnh.

Vốn y tưởng Bạch Cẩn Phong sẽ nhanh chóng vào theo.

Nhưng không! Sở Thanh Vân đợi đến ba mươi phút sau mới có một người khác tiến vào, nhưng người này y không quen.

Bạch Cẩn Phong đâu rồi?

Đệ tử kia biết y đi cùng Bạch Cẩn Phong, thấy y đứng ngẩn người ở đây, gã cũng có thiện chí nhắc nhở.

"Minh Ly tiên tôn đã tiến vào từ lâu rồi.

Huyễn Linh bí cảnh quá rộng lớn, mỗi người sẽ bị truyền tống đến một nơi khác nhau.

Có lẽ ngài ấy đã bị truyền tống đi chỗ khác rồi."

"Vậy à, cảm ơn đạo hữu." Sở Thanh Vân gương mặt thất lạc, gian nan nói cảm ơn.

Đệ tử kia xua tay rồi nhanh chóng rời đi.

Sở Thanh Vân cố gắng đợi thêm ba mươi phút nữa, cuối cùng người cần thì không tới, lại tới một Liễu Tư Minh y chẳng ưa tí nào.

Liễu Tư Minh nhìn thấy y cũng lười phản ứng, lấy từ trong nhẫn ra một tấm địa đồ, tìm một phương hướng rồi phóng đi.

Bắt buộc phải chấp nhận sự thật bị tách ra khỏi Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu quan sát địa hình Huyễn Linh bí cảnh.

Y đang đứng tại một gò đất trống, đằng sau là rừng cây, phía trước là núi đá.

Rừng cây có vẻ nguy hiểm hơn nhưng mà dễ kiếm được thứ tốt, hơn nữa phương hướng Liễu Tư Minh vừa đi là rừng cây, hắn ta có bản đồ, chắc chắn đã được trưởng bối trong môn phái chỉ điểm kỹ càng, đi theo hắn ắt không sai.

Sở Thanh Vân do dự trong chốc lát rồi quay người, phóng thẳng vào rừng cây.

Bí cảnh đúng là bí cảnh, linh thảo cấp ba cấp bốn mọc đầy đất, còn linh thảo cấp năm thì đi một đoạn lại gặp một cây.

Sở Thanh Vân cẩn thận thu hết chúng vào nhẫn trữ vật, từ từ tiến về phía trước.

Tất nhiên trong bí cảnh phải có linh thú.

Sở Thanh Vân đi được một đoạn đã gặp được vài con, toàn là linh thú cấp thấp.

Một đường chém giết, thu thập được kha khá linh thảo, Sở Thanh Vân vẫn chưa gặp người nào, cảm thấy khá yên tâm.

Có lẽ đồn đại là giả, nơi này rộng như thế, gặp được nhau rất khó, chắc không có chuyện giết người đoạt bảo đâu nhỉ?

Sở Thanh Vân vừa tự nhủ như vậy thì bỗng nhìn thấy một cây Thất chi diệp cấp sáu đã nở hoa.

Nghe đồn Thất chi diệp này trăm năm mới mọc một lá, trăm năm mới nở hoa, y đếm trên thân cây có bảy chiếc lá, như vậy cây này đã thành thục, tuổi thọ ít nhất tám trăm năm.

Bên cạnh Thất Chi diệp có một con Hắc huyết ngô công to bằng bắp chân canh giữ, đây là yêu thú cấp bốn thân mang kịch độc, giá trị cũng rất cao.

Sở Thanh Vân nhanh chóng hành động, y cầm Câu Ly kiếm liên tục phóng hoả diễm vây xung quanh con ngô công, chờ đến khi nó phun hết nọc độc rồi dễ dàng bổ đôi nó bằng một đường kiếm gọn gàng.

Linh thú không có nguyên đan, nhưng yêu thú thì có.

Viên nguyên đan của Hắc Huyết ngô công màu đỏ như máu, thứ này là nguyên liệu để chế tạo dưỡng nhan đan, là thứ đan dược mà mọi nữ tu đều truy cầu.

Sở Thanh Vân hài lòng nhét nguyên đan yêu thú vào nhẫn rồi mới cẩn thận lấy hộp ngọc hái từng chiếc lá của Thất Chi Diệp.

Loại linh thảo này chỉ có lá mới sử dụng được, hoa và thân đều là kịch độc.

Đang mải mê, bỗng nhiên cảm giác đươc nguy hiểm cận kề, một bóng kiếm xẹt qua, Sở Thanh Vân nghiêng người tránh thoát, nhìn thấy trước mặt là một hắc y nhân không rõ mặt mũi, tu vi không rõ ràng.

Đoán người này đến vì cây Thất Chi diệp, Sở Thanh Vân nhanh chóng lùi ra sau, chỉ vào cây linh thảo vẫn còn hai cái lá.

"Thất Chi diệp cho ngươi, không cần phải đánh."

Nhưng hắc y nhân như không nghe thấy, kiếm trong tay nhanh chóng chém tới, Sở Thanh Vân bất đắc dĩ giơ Câu Ly lên đỡ, hai người giao chiến gần trăm chiêu nhưng bất phân thắng bại.

Sở Thanh Vân để ý tên này không muốn giết y, đường kiếm rất lưu tình, đang lúc y cảm thấy khó hiểu thì từ hai bên lại phóng ra ba tên hắc y nhân nữa.

Nguy rồi, y đã bị mai phục?.