Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 98: Truyền Thuyết Về Thần Khí

Môt giọng nói kề cận ngay bên tai làm lông tơ trên người Sở Thanh Vân dựng đứng lên, y vội quay ngoắt lại, thấy A Triết đứng ngay đằng sau, trong ánh mắt không che giấu chán ghét dành cho y.

"Triết ca...!ta..." Sở Thanh Vân còn chưa kịp nói hết câu, phía bên kia Lan đã lao vào chiến đấu với vật thể kỳ dị.

Thân hình cường tráng của hắn cực kỳ có lợi, bàn tay liên tục phun ra hoả diễm.

Oành!

Vật thể không đầu chẳng hề sợ công kích vật lý, móc câu kia liên tục bổ về phía trước.

A Triết chỉ khoanh tay đứng nhìn, dường như không hề muốn can thiệp.

Sở Thanh Vân cảm giác tu vi của Lan rất cao, nhưng thiếu đi một thứ gì đó, cho nên hắn không phát huy được hết sức mạnh vốn có.

Y nhíu mày quan sát kỹ càng từng chiêu từng thức, cuối cùng mới nhận ra.

Kiếm! Đúng rồi, thứ lan thiếu là kiếm.

Thảo nào Sở Thanh Vân luôn thấy quen thuộc với người này, thì ra bọn họ có hơi thở đồng loại, dù chỉ dùng tay không nhưng kiếm ảnh trên người Lan vẫn phát ra một cách vô thức.

Hắn trời sinh là người dùng kiếm.

Sở Thanh Vân không chần chừ nữa, triệu hồi Sát Lục rồi ném cho Lan.

"Lan ca, sử dụng thứ này!"

Mắt Lan loé lên, bắt lấy thanh hung kiếm.

Sát lục rõ ràng tràn đầy sát khí mà giờ ngoan ngoãn nằm trong tay Lan, không ngờ lại rất hợp, cứ như thể thanh kiếm này thuộc về hắn vậy.

A Triết đứng đằng sau lưng nhíu mày thật chặt, theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản, nhưng cuối cùng gã vẫn đứng im.

Lan cầm được kiếm như cá gặp được nước, Sát Lục kiếm ánh lên tia sáng màu lục bảo, cơ thể Lan thuần thục phát ra một chiêu duy nhất, nhưng vào mắt Sở Thanh Vân đúng là duy ngã độc tôn.

Một kiếm này bổ đôi người vật thể không đầu.

Một hạt châu màu đen trong não nó rơi ra.

Trong Vạn cốt tràng bắt đầu rục rịch, khí tức dần dần hỗn loạn, mất khống chế.

Lan cúi đầu nhặt lấy hạt châu, sau đó tiến về phía Sở Thanh Vân, không nói không rằng nhấc y lên, cả ba người biến mất tại chỗ.

Lúc Lan dừng lại, Sở Thanh Vân phát hiện mình đã ra khỏi Vạn cốt tràng và đang đứng ở một bãi đất trống, phía bên kia là vách núi cao.

Lan thả y xuống rồi đưa tay khe khẽ vuốt lên Sát Lục kiếm.

"Cảm ơn Lan ca lại cứu ta lần nữa, ân nghĩa này..."

"Ngừng!" Lan đánh gãy lời nói của Sở Thanh Vân nhưng không quay đầu, tuỳ ý hỏi.

"Kiếm này là của ngươi?"

Sở Thanh Vân đầu hàng, thành thật trả lời:

"Đúng vậy, nó tên là Sát Lục."

Y kể sơ lược nguồn gốc của Sát lục, nhưng không biết vì cái gì lại giấu chuyện nó có thể biến hoá thành hồ ly, thậm chí còn biết nói.

"Kiếm này rất tốt, đã đạt tới Thánh khí!" Cuối cùng Lan chỉ nhận xét một câu rồi trả Sát Lục cho Sở Thanh Vân.

Sở Thanh Vân hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhận lại thanh kiếm, y cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ, sau đó rụt rè nói:

"Lan ca, thật ra ta thấy thanh kiếm này rất hợp với huynh.

Ta đã có Câu Ly rồi, thêm một Sát Lục cũng không để làm gì, hay là huynh hãy sử dụng nó đi."

Ánh mắt trong vắt của Sở Thanh Vân chăm chú nhìn Lan, làm hắn định nói lời từ chối nhưng cuối cùng vẫn không sao mở miệng.

Thật ra hắn không muốn liên hệ giữa mình và bé con này biến mất, nếu có một thứ ràng buộc giữa hai người thì...

"Vậy..." Lan chưa kịp nói, Sát Lục kiếm đã kêu lên ong ong, giãy giụa thoát ly tay của Lan, tự động chui vào đan điền Sở Thanh Vân rồi không chịu ra nữa, Câu Ly đang ngoan ngoãn nằm trong đó liền bắn ra ngoài.

Sở Thanh Vân: "..."

Lan: "..."

"Sát Lục!" Sở Thanh Vân gọi.

"A Tuyêt!"

"Tuyệt Linh!"

Sở Thanh Vân triệu hồi thế nào thì Sát Lục kiếm vẫn giả chết nằm im không chịu chui ra nữa, y bất đắc dĩ nhìn Lan, không ngờ hắn lại bật cười.

A Triết cũng ngạc nhiên, bao nhiêu năm rồi gã mới thấy Lan cười chứ, cả người gã run lên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Sở Thanh Vân.

"Thôi, nó vẫn quyến luyến chủ cũ lắm, ngươi hãy để lại mà dùng."

Sở Thanh Vân cũng muốn vậy lắm, nhưng mà căn bản Câu Ly cấp bậc kém hơn, nó không chịu ở chung với Sát Lục, hai đứa này như nước với lửa, y cũng bó tay với trường hợp này.

"Kiếm này tên Câu Ly? Hay là đưa ta dùng?" Lan tuỳ tiện túm lấy Câu Ly xem xét rồi tuỳ tiện nói, nhưng lại làm Sở Thanh Vân khó xử thêm.

Câu Ly là do Bạch Cẩn Phong tặng đó, y làm sao có mặt mũi nào đem cho người khác chứ???

"Lan ca...!kiếm này...!kiếm này..." Sở Thanh Vân nặn mãi không ra câu từ chối, Lan thấy vậy liền bật cười, sau đó xoa đầu Sở Thanh Vân.

"Ta đùa thôi, trong tay A Khiết có một mảnh Hắc sắc tinh kim, là nguyên liệu dùng để nâng cấp kiếm.

Ngươi nếu tin tưởng để ta luyện hoá Câu Ly kiếm này, lúc nó mạnh hơn rồi, hai thanh kiếm sẽ không bài xích nhau nữa."

Sở Thanh Vân do dự, từ khi gặp Lan, hắn đều tốt với y vô điều kiện, thiện ý rõ ràng đến mức y không cần cảm nhận cũng thấy, nhưng y chẳng có thứ gì để báo đáp cho hắn cả.

A Khiết đứng bên cạnh đột nhiên truyền âm cho Sở Thanh Vân.

"Ngươi cứ tuỳ tiện nhận đi.

Lan đối với ai cũng tốt như vậy, ngươi không nhận hắn càng khó xử.

Hắn mà khó xử ta sẽ không tha cho ngươi."

Sở Thanh Vân kinh ngạc quay lại, phát hiện A Triết đã tiến đến bên cạnh Lan, vô cùng nhiệt tình mà đưa cho hắn cả miếng Hắc sắc tinh kim to đùng.

Y đành phải nhận lời.

"Vậy làm phiền Lan ca rồi."

Lan tạo kết giới rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hoá Câu Ly kiếm.

Sở Thanh Vân ngồi bên cạnh a Triết, y đang đắn đo không biết có nên cảm ơn gã vì miếng Hắc Sắc tinh kim không? Thật ra địch ý của người này quá rõ ràng nên y hơi do dự.

Nhưng bọn họ mới gặp nhau lần này là lần thứ hai mà? Địch ý là do đâu?

Đúng lúc này a Triết lại lên tiếng trước.

"Dịch quỷ thường không bao giờ chủ động tấn công người, nhưng nó đặc biệt rất thích bảo vật, ngươi nói xem vì sao nó lại tấn công ngươi?"

"Triết ca huynh nói gì ta không hiểu? Dịch quỷ nào?"

Sở Thanh Vân ngẩn người, nhất thời chưa hiểu rõ câu nói không đầu không cuối của A Triết, người này lúc nào cũng ra vẻ âm dương quái khí, Sở Thanh Vân thật lòng không muốn lại gần gã lắm.

"Thứ mà Lan ca vừa giúp ngươi giết là Dịch quỷ, nó chính là thân xác của tu sĩ đã chết tiến hoá thành, thứ này yêu bảo như mạng, nếu ngửi thấy mùi bảo vật, chắc chắn nó sẽ tỉnh dậy." A Triết tỉnh bơ giải thích.

"À.

Ta không biết vì sao nó lại tấn công ta nữa? Hay là vì Sát Lục?" Sở Thanh Vân cũng không nghĩ ra trên người mình có gì để nó nhớ thương.

A Triết bỗng nhiên nở một nụ cười thần bí.

"Có khi trên người ngươi mang bảo vật chăng? Sát Lục là Thánh khí, nhưng chưa đạt đến mức bảo vật, thứ mà ngươi cầm...!có khi vượt xa thánh khí, nhỡ may lại là...!Thần khí?"

"Huynh có ý gì?" Sở Thanh Vân cười gượng.

"Trên người ta nếu có Thần khí thì còn phải sợ một con Dịch quỷ đó à?"

"Ngươi tên Sở Thanh Vân đúng không? Tên thật đẹp." A Triết cười như không cười nhìn y.

"Ta đùa thôi.

Ngươi có biết trên Vĩnh Sinh đại lục này chỉ có duy nhất một thần khí không? Mà Thần khí này lại chưa một ai nhìn thấy, nó có hình dáng của một tấm bản đồ."

Sở Thanh Vân vừa nghe thấy hai chữ bản đồ thì hơi giật mình, bản đồ đúng là y có một cái, Vọng nguyệt sơn hà đồ.

"Thực ra tấm bản đồ này ngày xưa đã từng xuất hiện, nhưng mà những người biết về nó đã chết hết rồi." A Triết nhếch miệng cười, nhìn chăm chú vào Sở Thanh Vân.

"Không biết bây giờ nó ở đâu nữa, nhưng mà ai cầm nó thì đúng thật bất hạnh."

Sở Thanh Vân giả đò không quan tâm.

"Cầm thần khí sao lại bất hạnh?"

"Người ta đồn rằng người mang thần khí sẽ có mệnh số cô độc, những người liên quan tới họ sẽ không tránh khỏi cái chết." A Triết nhỏ giọng hỏi, giọng nói vương chút bi ai.

"Ngươi nói xem? Dù mạnh đến đâu mà đạo lữ, bạn bè, thân nhân đều chết hết, chỉ một mình duy ngã độc tôn có phải bất hạnh lắm không?"

Sở Thanh Vân nghe mà hốt hoảng, nghiêm túc gật đầu.

"Đúng vậy, vô cùng bất hạnh.".