Sủng Hôn Hào Môn

Chương 65

"Tức giận rồi?" Yến Tuy ôm người trở về phòng, lau người cho Mạnh Đình, hỏi một câu.

"Vừa nãy ở phòng tắm có chút chút, hiện tại đã không còn rồi......" Cậu mới không nỡ tức giận với Yến Tuy lâu như vậy đâu.

Mạnh Đình nhìn về phía Yến Tuy, trong thần sắc nhiều hơn chút ủy khuất, "Vậy anh, anh còn tức gận không?"

Yến Tuy xoa tóc Mạnh Đình, lại hôn hôn khóe miệng cậu, "Không tức giận."

Vốn anh cũng không tức giận với Mạnh Đình, thật sự muốn nói tức giận, anh đại khái là có chút hờn dỗi với chính mình.

Bị người trong lòng lạnh nhạt, ngay cả khi Mạnh Đình không phải cố ý, ngay cả khi anh có dự liệu, nhưng thật sự trải qua rồi, vẫn như cũ không thích ứng, không dễ chịu.

Mạnh Đình nhìn Yến Tuy, rõ ràng không tin lời này của anh, nhưng cậu cũng không mở miệng tiếp tục truy cứu cái gì, tiếp tục giảng đạo lý gì đó, cậu vòng quanh eo Yến Tuy, dựa tới trên người anh, thần sắc dần dần yên tĩnh lại, tinh thần phiêu phiêu, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Yến Tuy ném khăn tắm sang một bên, kéo chăn qua mang theo Mạnh Đình nằm xuống, anh vỗ vỗ sau lưng Mạnh Đình, bây giờ tới phiên anh có chút bận tâm cảm xúc của Mạnh Đình, vừa nãy đúng là anh hơi quá đáng rồi, nhưng anh làm đều làm rồi, cũng không có gì giải thích.

"Ngủ đi, mặc kệ chuyện gì, mai tiếp tục nghĩ."

Mạnh Đình không đáp lại, nhưng cậu dựa vào Yến Tuy cũng không muốn xê dịch, lông mi cậu nhẹ nhàng chớp động, thân thể rõ ràng đã mệt mỏi rồi, nhưng người vẫn còn xoắn xuýt vấn đề gì đó chưa muốn ngủ.

Yến Tuy tiếp tục vỗ Mạnh Đình một lúc lâu, cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện lông mi mắt cậu vẫn thỉnh thoảng chớp một chút, Yến Tuy bất đắc dĩ chỉ có thể kéo Mạnh Đình ra chút, sau đó nhìn mắt cậu thấp giọng hỏi một câu, "Ngủ không được?"

Mạnh Đình nghe vậy thần sắc hơi dừng lại, mới tựa hồ bừng tỉnh mà lắc lắc đầu, "Không phải, em đang nghĩ một vấn đề rất quan trọng."

"Cái gì?" Yến Tuy tiếp tục hỏi.

Mạnh Đình nghe vậy giật giật thân thể, tựa hồ muốn bò dậy, nhưng trước mắt cậu tay mềm chân nhũn, ngọ ngoậy một lát, căn bản dậy không nổi, cậu ngước mắt nhìn về phía Yến Tuy, "Em đột nhiên có một ý nghĩ đặc biệt, em muốn ghi lại, em sợ em ngủ một giấc liền quên mất."

Yến Tuy cho rằng Mạnh Đình đang nghĩ tới anh, là hoàn toàn tự mình đa tình rồi, nhưng anh vẫn như cũ chỉ có thể ôm lấy người, sau đó đi ôm máy tính của Mạnh Đình tới, Mạnh Đình nói, anh ghi lại, ghi chép gần 20ph mới coi như hoàn thành.

Yến Tuy đặt máy tính trở lại, quay lại giường, tiếp tục ôm Mạnh Đình, "Bây giờ có thể ngủ rồi?"

"Ừ," Mạnh Đình gật đầu một cái, nhìn Yến Tuy, lại ở cổ và má anh đều hôn hôn, "Yến Tuy, anh thật tốt." Chính là thích sinh khí chút thôi. Câu nói đằng sau kia Mạnh Đình không nói ra, nhưng trải qua tối này cậu cũng nhớ giáo huấn rồi.

Yến Tuy trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng động tác anh ôm người càng thêm ôn nhu chút, anh hôn hôn mắt Mạnh Đình, lại ở sau lưng cậu vỗ, Mạnh Đình không có tâm sự, chưa tới 2ph liền vù vù ngủ thiếp đi.

Hôm sau lúc Yến Tuy tỉnh, Mạnh Đình đã rửa mặt mặc quần áo xong rồi, cậu không ra khỏi phòng, còn đang ngồi trên ghế salon trong phòng gõ máy tính, thần sắc chuyên chú, nhưng Yến Tuy ngồi dậy, ánh mắt Mạnh Đình lập tức liền cũng nhìn sang.

Cậu để máy tính xuống, cũng không kịp xỏ dép, năm ba bước liền tới bên giường, sau đó cúi người ôm Yến Tuy, ở trên trán anh rơi xuống một nụ hôn, "Yến Tuy, chào buổi sáng."

Yến Tuy nhu nhu Mạnh Đình tóc, đồng thời đau lòng Mạnh Đình, trên mặt cũng lộ ra chút tiếu ý, "Sớm, sao không ngủ thêm chút nữa?"

"Em mới dậy không bao lâu," Mạnh Đình cọ cọ má Yến Tuy nói, sau đó cậu tựa như nhớ ra cái gì đó, ngồi thẳng thân thể, cũng kéo Yến Tuy lên, cậu đưa tay qua, lại là một bó hoa tường vi trắng đặt ở bên giường.

"Em lúc trước xuống lầu cắt, tặng anh."

Yến Tuy ôm hoa qua, nhìn về phía Mạnh Đình, chân mày khẽ gạt gạt, rất rõ ràng Mạnh Đình đây là đang dỗ anh cao hứng.

Yến Tuy ôm hoa một lát, kéo Mạnh Đình qua, ở mi tâm cậu cũng hôn hôn, sau đó anh mới đứng dậy đi rửa mặt, Mạnh Đình nhận lấy hoa, cắm chúng vào trong bình hoa trong phòng.

Yến Tuy từ trong phòng tắm đi ra, Mạnh Đình cũng mới cắm xong, bọn họ tay dắt tay xuống lầu, thần thái thân mật như thường, Yến Mạn Gia đang ngáp và Chân Hàm đang xem báo thì một chút cũng không ngoài ý muốn.

Dựa theo thuyết pháp của Yến Mạn Gia, vợ chồng cãi nhau thì tình cảm tốt, đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa, không có gì mà lăn giường không thể giải quyết.

Hôm nay Mạnh Đình không cần đi phòng thí nghiệm, theo lý thuyết nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, Yến Tuy cũng là ý tứ này, Mạnh Đình vốn là mệt mỏi, cậu hôm qua còn...... So với anh muốn để cho Mạnh Đình bồi anh, anh càng không hi vọng Mạnh Đình thật sự quá mệt mỏi.

"Nhưng em cùng anh tới công ty, em cũng có thể nghỉ ngơi a, em một tuần cũng chỉ có hôm nay có thể bồi anh, chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy em sao?"

Lại để cho Mạnh Đình nói tiếp, Yến Tuy cũng muốn cảm giác mình cặn bã a, nhưng sự thật...... Sự thật không quan trọng, quan trọng là Mạnh Đình lại muốn dính anh, bộ dáng cậu cúi đầu lầm bầm cầu xin, Yến Tuy hoàn toàn không cách nào cự tuyệt.

"Biết rồi," Yến Tuy kéo người tới trong ngực, môi ở trên tóc Mạnh Đình chạm chạm, gật gật đầu với Yến Mạn Gia đang ở trong nhà, sau đó mang Mạnh Đình rời đi.

Mạnh Đình đi theo Yến Tuy vài bước, sau đó quay đầu lại cũng giơ tay với Yến Mạn Gia, nhưng cũng là ý tứ biểu đạt cảm ơn, rất rõ ràng chiêu cậu dậy sớm lấy lòng người này, Mạnh Đình hoàn toàn từ Yến Mạn Gia học được, đương nhiên cũng vẫn có chút tạm thời không thực hiện được.

Bất quá cậu lên xe không khống chế được ngáp, liền bị Yến Tuy kéo tới trong ngực, "Tới rồi anh gọi em."

Mạnh Đình suy nghĩ một chút mới "Ừ" một tiếng, Yến Mạn Gia cũng không nói cậu ở trên xem làm như thế nào lấy lòng người ta, vậy thì vẫn là dựa theo thói quen bình thường của cậu và Yến Tuy đi.

Chỉ là cậu xác thực dậy quá sớm rồi, hôm qua thật sự bị lăn đi lăn lại mệt mỏi, Triệu Bình bởi vì người ngồi phía sau cực kỳ quan trọng với Yến Tuy, kỹ năng lái xe vẫn luôn phát huy, chóp mũi là hơi thở quen thuộc, Yến Tuy hoàn toàn nắm giữ kỹ xảo dỗ cậu ngủ, mới 2-3 phút, Mạnh Đình liền ngủ thiếp đi.

Lúc cậu tiếp tục tỉnh lại, không phải ở trên xe, cũng không phải trong phòng nghỉ ngơi ở văn phòng của Yến Tuy, mà là nằm trên ghế sa lon, trên người đang đắp thảm, đầu lại gối trên đùi Yến Tuy.

Cậu triệt để ngủ một giấc ngọt ngào lại hoàn mỹ, đối với như thế nào từ trong xe tới trên ghế salon hoàn toàn không có ký ức.

Mạnh Đình vẫn không thể hoàn toàn thanh tỉnh, tay Yến Tuy liền phủ xuống, anh nhẹ nhàng xoa tóc Mạnh Đình, giúp cậu thanh tỉnh.

Đồng thời anh vẫn còn đang nói chuyện, "Cứ như vậy, trước tiên tan họp đi."

"Vâng......" Rất nhiều tiếng người đáp lại, tiếp đó không cần bao lâu, trong phòng làm việc hoàn toàn khôi phục an tĩnh.

Nhưng Mạnh Đình vẫn như cũ cảm thấy mông lung, chẳng lẽ Yến Tuy họp rồi, còn mang theo cậu đi ngủ sao?

Sự thật giống như Mạnh Đình suy nghĩ, Yến Tuy chính là làm như vậy, anh không thể xác định một chút bệnh trạng của Mạnh Đình có phải đã tốt rồi hay không, cũng không muốn đi thử, anh so với ai khác đều biết Mạnh Đình cần hảo hảo nghỉ ngơi hơn.

Ở cửa cao ốc Yến thị, anh liền không đánh thức Mạnh Đình, anh cởi quần áo ra, che đầu Mạnh Đình, tại điều kiện tiên quyết tận lực không quấy rầy cậu ngủ say, ôm người tới phòng làm việc.

Đoạn đường này Yến Tuy là đi tới vô cùng bình tĩnh, nhưng người chung quanh không ngừng đụng tới, hoặc là phát sinh tình huống kéo dài kinh hãi mà há to miệng, nhưng Yến Tuy chính là ôm vợ anh ngủ đi làm.

Vương Phong cũng có chút giật mình, nhưng tố chất của hắn chính là tiếp tục giật mình cũng sẽ không ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc, dựa theo yêu cầu của Yến Tuy, lấy cho anh một cái bàn độ cao thích hợp ở bên ghế salon, Yến Tuy liền vẫn cứ như vậy ôm Mạnh Đình tiếp tục làm việc.

Trong lúc họp, anh cũng để cho người đi vào, mọi người chú ý tới tình huống trên ghế salon, đều tự giác thả thấp âm thanh xuống.

Một tay Yến Tuy vẫn luôn cầm bút hoặc là bấm chuột, nhưng một tay khác, anh vẫn luôn che trên tai Mạnh Đình, Mạnh Đình có ngủ tốt hay không, anh đều có thể trước tiên phát hiện.

Giống như anh suy nghĩ, mặc dù có chút âm thanh, Mạnh Đình cũng không bị quấy nhiễu, tính từ lúc lên xe, cậu đã ngủ gần 3 tiếng rồi.

Mắt Mạnh Đình chớp chớp, tựa hồ có chút thẹn thùng, lại tựa hồ chỉ là cảm động mà thôi, nhưng có thể xác định một chút, Yến Tuy thật sự không có giận cậu, nhưng mặc dù như vậy, cậu vẫn là muốn lấy lòng anh, muốn làm cho anh cao hứng.

"Yến Tuy, anh thích em bồi anh như vậy không?"

Yến Mạn Gia nói, cậu càng ra sức dính Yến Tuy, Yến Tuy sẽ càng cao hứng. Cậu có chút hiểu ngầm lời của bà, nhưng cũng muốn xác định với Yến Tuy một lần nữa.

"Thích," Yến Tuy tiếp tục xoa tóc Mạnh Đình, trên mặt cũng hiện lên tiếu ý, hành động của anh có bao nhiêu làm cho người ta khiếp sợ, anh cũng biết, nhưng lại không có cảm thấy không nên, Mạnh Đình anh cưng chiều như thế nào, yêu như thế nào đều không cảm giác đủ.

"Ừm," Mạnh Đình gật gật đầu, cậu chậm rãi ngồi dậy, sau đó đưa tay vòng lấy vai Yến Tuy, cậu người cũng không dịch tới, dựa tới đầu vai Yến Tuy, "Chờ em bận rộn qua trận này, em liền sẽ trống ra nhiều thời gian hơn bồi anh."

"Anh quan trọng hơn nước hoa, so với cái gì đều quan trọng hơn."

Mạnh Đình ngoài nước hoa cái gì cũng không quá hiểu, nhưng cậu đối với nội tâm mình lại rất xác định, cậu vẫn đều rất rõ ràng cái gì quan trọng nhất với cậu. Lúc người ta có luôn sẽ không khống chế được mà lo được lo mất, nhưng Mạnh Đình tựa hồ không phiền não như vậy.

Tay Yến Tuy xoa má Mạnh Đình, lại tiếp tục chạm chạm môi cậu, "Anh biết rồi."

Hai người nói thông suốt, buồn bực mấy ngày qua của Yến Tuy tựa hồ biến thành tình thú nhỏ giữa bọn họ, Yến Tuy giờ phút này tiếp tục hồi tưởng, tựa hồ còn cảm thấy rất khiến cho người ta dư vị.

Buổi trưa ăn xong, bọn họ lại ở phòng ăn công ty show một cái, người cuối tuần làm thêm giờ không tính là nhiều, nhưng những người tới căn bản đều biết chuyện buổi sáng. Mạnh Đình không quan tâm ánh mắt người ngoài, trong mắt tỏa sáng của cậu chỉ có thể nhìn thấy Yến Tuy, xới cơm thêm món ăn, cậu đoạt lấy chuyện Vương Phong làm đã tương đối thuần thục.

Khoảng 3h chiều, Yến Tuy liền mang theo Mạnh Đình từ cao ốc Yến thị rời đi, nhưng lại không trực tiếp trở lại Yến thị, anh dựa theo yêu cầu của Mạnh Đình, hai người đi xem phim, sau đó lại tiếp tục tới nhà hàng của Mạnh Đình ăn một bữa tối ánh nến lãng mạn, lúc này mới lên đường trở lại Yến trạch.

Hẹn hò đơn giản như vậy, Mạnh Đình và Yến Tuy vẫn là thật sự chưa từng có, ý kiến của Yến Mạn Gia coi như là thích hợp, nhưng kỳ thực mấu chốt hơn là Mạnh Đình và Yến Tuy vốn tình cảm đã tốt, ngay cả không làm cái gì, hai người cũng sẽ cảm thấy cao hứng.

Buổi tối sau một phen ôn tồn, nhanh chóng đi ngủ, hôm sau lại là thứ 2, Yến Tuy đi làm, Mạnh Đình liền cũng tiếp tục tới phòng thí nghiệm.

Không khí trong Yến trạch kể từ khi Mạnh Đình tới vẫn luôn rất tốt, Yến Mạn Gia vốn sẽ cảm thấy mình không thích ứng, nhưng kỳ thực không có, ngay cả ba nam nhân trong nhà đều làm chuyện riêng của mình, bà cũng không cảm thấy cô đơn, ngoài vẽ vời, còn có Đại Hoàng và Mao Cầu bồi bà.

Một lần nữa nhặt lên bút vẽ, là có chút khó khăn, nhưng vẽ là việc bà yêu thích, mấy khó khăn kia liền cũng coi như chẳng là gì, bà xem họa tác bà mới ra lò, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười đắc ý thuộc về Yến Mạn Gia.

Người trên bức vẽ lên không phải ai khác, chính là Mạnh Đình, cảnh tượng cậu cúi người khẽ vuốt khóm hoa, sau đó lơ đãng ngước mắt nhìn sang, dung nhan quá mức y lệ, nhưng khí chất bản thân cậu khá sạch sẽ, Yến Mạn Gia nắm trụ điểm thần vận này, liền cũng làm cho họa tác trở nên khác đi.

Bà mang theo bức tranh cực kỳ hứng thú mà ra khỏi Yến trạch, bà muốn đi chọn một khung ảnh tinh mĩ trang trí cho nó.

Nhưng chuyến đi này của bà, cũng có chuyện phát sinh ngoài dự đoán, bà ở trong cửa hàng khung gặp được thầy giáo dạy vẽ của bà, ông nhìn bức tranh của bà, sau đó cực lực đề cử bà mang bức tranh đi dự thi, mặc dù cũng không phải giải đấu quốc tế gì, nhưng danh tiếng trong giới ở nước Hạ cũng khá cao.

Yến Mạn Gia rất do dự, bức tranh này bà ý định giữ lại tặng Mạnh Đình làm quà sinh nhật.

"Cái này không phải càng tốt? Em cầm giải thưởng tặng cho cậu ấy, càng có thành ý."

Thầy giáo của Yến Mạn Gia hồi đó rất coi trọng bà, bây giờ nhìn lại, mấy linh khí vẽ lên kia cũng không biến mất, ngược lại còn có mùi vị, ông lôi kéo Yến Mạn Gia đặc biệt nói, khá coi trọng.

Yến Mạn Gia cũng có chút tâm động, bà ngoại trừ vẽ vẫn là thật sự không có sở trường gì quá đặc biệt, bà hiện tại vứt bỏ tình yêu, cũng muốn ở trên sự nghiệm nắm giữ, nhưng vẽ vời lại khác với những cái khác, cần linh cảm và tài hoa, bà vẫn là thật sự không dám bảo đảm mình có.

Bà lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Mạnh Đình, "Đình Đình bảo bối, cô vẽ một bức tranh về cháu, cô muốn cầm nó tham gia một cuộc thi, cháu nói có thể không?"

Kỳ thực Yến Mạn Gia coi như là cầu đúng dịp, bà nếu gọi điện thoại cho Yến Tuy, không cần Yến Tuy nói, bà cũng biết đáp án của anh, tuyệt đối không thể, nhưng Mạnh Đình......

"Có thể, cô cố gắng lên." Mạnh Đình đồng ý.

"Ừm." Yến Mạn Gia hốc mắt ửng đỏ, "Cô sẽ cố gắng, cảm ơn cháu."

Yến Mạn Gia sau đó lại tán gẫu một chút với thầy giáo của bà, sau đó từ bên tổ chức cuộc thi biết được, Yến Mạn Gia nói ra một yêu cầu, chỉ tham gia trận đấu, không tham gia triển lãm sau đó, rất hiển nhiên bà đối với bức tranh của mình cũng có chút lòng tin.

Giải vàng không dám nói, tư cách ưu tú có thể tham gia triển lãm, bà nhất định là có.

Yến Mạn Gia trở lại nhà cũ, tinh thần cả người gống như trạng thái thay đổi cũng không quá lớn, mấy ngày tiếp theo, bà cũng trở nên đặc biệt bận rộn lên. Ngủ sớm dậy sớm, lại tìm được việc mình thích làm, thay đổi của Yến Mạn Gia không tính là đặc biệt lớn, nhưng là hướng thay đổi tốt.

Ba nam nhân trong nhà kể cả Chân Hàm đều rất mừng rõ thay đổi này của bà.

Không khí Yến gia càng ngày càng tốt, nhưng Mạnh gia lại không phải như vậy, Mạnh Giang và Mạnh Ba rốt cuộc tư lịch quá kém, ở trong vườn trường còn có thể được tán dương một câu ưu tú, trong giao phong thương trường vẫn như cũ quá non nớt, bọn họ liên tục phạm sai lầm, cuối cùng đều là cấp dưới gánh lấy.

Trong lúc nhất thời rất nhiều người cũng không dám để cho bọn họ làm việc, chính là tai họa bị Mạnh lão gia tử an bài cho bọn họ, trên mặt kính cẩn, nhưng người thật sự dụng tâm làm việc là không có, cứ như vậy Mạnh Giang và Mạnh Ba có thể đem công việc làm tốt mới là kỳ quái.

Tuần hoàn như thế, danh tiếng hai phế vật của chi thứ 2 Mạnh gia liền truyền ra ngoài.

Ngược lại nhìn Mạnh Kỳ bên kia, chức vụ của y không có thay đổi, cấp dưới chính là người căn bản quen thuộc, mấy ngày nay y cũng là khá khắc khổ, làm việc dụng tâm, sau khi về nhà còn xem các loại dự án kế hoạch thương nghiệp, suốt 2 tuần đều đi công tác đến thành Bắc tham dự một cuộc họp nghiên cứu và thảo luận, được ích lợi không nhỏ.

Trong khoảng thời gian ngắn, y muốn trên công trạng có thành quả to lớn, vẫn là thật sự không có khả năng, nhưng chính là y thoạt nhìn vẫn như cũ bình thường, cũng so với Mạnh Giang Mạnh Ba không ngừng mắc sai lầm muốn mạnh hơn, lần này tiêu trừ so sánh, chi thứ 2 xui xẻo, tự nhiên là phòng lớn càng làm cho người ta coi trọng hơn.

Lý Nhất Phỉ đã có chút ít kiềm chế không được, bà ta hẹn Hà Trinh của Hà gia nói chuyện vài lần, lại để cho Mạnh Nghi Quý và Mạnh Nghi Đức cùng bà ra mặt, nói tới coi như tốt, nhưng Hà gia còn không có bổn sự kia tại điều kiện tiên quyết không kinh động Mạnh lão gia tử, nhúng tay vào sự tình nội bộ gia tộc bọn họ.

Nhưng Mạnh Giang Mạnh Ba dựa vào Hà gia, cuối cùng trước khi Mạnh lão gia tử càng thêm đen mặt làm thành một ít chuyện, Mạnh lão gia tử vốn là thích Lý Nhất Phỉ hơn, càng nghiêng về chi thứ 2, ông ở trên tổng kết của công ty sẽ khen Mạnh Giang Mạnh Ba một chút, lần này xem ra, hướng gió công ty liền lại thay đổi.

"Lão đầu trong nhà cậu tâm làm sao thiên vị như vậy!" Cố Lãng nghe Mạnh Kỳ nói một lần chuyện gần đây của Mạnh gia, cũng nhịn không được thổ tào một câu, thân ở trong phòng lớn Mạnh gia hẳn là càng có thể cảm thụ đi.

Sự thật cũng là như thế, Mạnh Kỳ vừa biết được rất tức giận, có thể trước đó y tức giận, liền thích chạy tới bar trêu chọc mỹ nhan giải quyết, hiện tại lại có thể sau khi tức giận, trở lại bình thường quá tốt, không cần suy sụp tinh thần, cũng không cần kích động, phía sau chi thứ 2 có người giúp đỡ, y cũng có.

Yến Tuy ngồi ở trên ghế, tựa hồ không nghe thấy đối thoại của bọn họ, chén rượu trên tay anh xoay chuyển, nhưng từ lúc đi vào tới giờ, anh một ngụm cũng không uống qua, kể từ khi biết Mạnh Đình đối với rượu quá mức nhạy cảm, anh lúc có thể không uống liền sẽ không uống.

"Chờ thêm hai ngày xem đi, trò hay vừa mới bắt đầu." Yến Tuy nói đặt chén rượu lên bàn, anh khẽ nhíu chân mày," Sau này có chuyện gì tìm tôi, đừng hẹn ở bar, một thân mùi rượu, Mạnh Đình không thích."

Mạnh Đình mũi quá mức nhạy, bị hun phải, mặc dù sẽ không nói, nhưng sẽ không thoải mái mà cau mày.

Cố Lãng và Mạnh Kỳ nghe vậy thân thể đều run lên, có một loại cảm giác mãnh liệt không rõ, Người khác là ông chồng 24 hiếu, Yến Tuy tuyệt đối là ông chồng 48 hiếu, đối với Mạnh Đình đó là tỉ mỉ tới mức khiến cho người ngoài đều cảm thấy phẫn nộ a.

"Là tôi không suy nghĩ tốt, "Mạnh Kỳ thừa nhận, y tạm thời vẫn không thể để cho người ta biết chuyện y dựa vào Yến Tuy, cũng chỉ có thể thông qua Cố Lãng hẹn Yến Tuy, sau đó dựa theo thói quen của Cố Lãng liền hẹn ở trong quán bar.

"Bất quá trò hay là cái trò gì?" Mạnh Kỳ cũng muốn chờ, nhưng y thật sự là hận chết sự thiên vị của Mạnh lão gia tử, nhịn không được muốn sớm biết một chút.

Nhưng Yến Tuy vẫn là không có ý định trực tiếp nói với Mạnh Kỳ, anh nhắc nhở y một chút, để cho tự y đi thăm dò, "Cậu muốn biết liền điều tra một chút sinh hoạt cá nhân của Hà Trinh." Hà Trinh tuyệt đối là một trong những khối u ác tính trong giới thượng lưu Hải thành.

Hà gia và Yến gia quan hệ đến mức này, Yến Tuy cũng có nguyên nhân, Hà gia ngoại trừ ông ngoại anh ra coi như rõ ràng, những người khác Yến Tuy cũng không quá mức muốn tiếp xúc, hai nhà xa cách, kỳ thực cũng là Yến Tuy hi vọng, anh cũng không muốn thu thập cục diện rối rắm cho Hà Trinh.

Có một số việc che đậy có kín đi nữa, cũng chịu không được có tâm điều tra, Mạnh Kỳ sau khi biết rõ ràng, bị ác tâm xuyên thấu.

Hà Trinh từ trên bề ngoài nhìn tuyệt đối là công tử thượng lưu nho nhã, nhưng cởi xuống lớp da kia, bên trong chính là cầm thú cực độ ác tâm, vợ đầu tiên của hắn nghe nói chính là bị hắn hành hạ chết, hắn thuộc về loại đặc biệt ham mê cái kia cũng biến thái tới mức có thể làm tổn hại mạng người.

Đây là chuyện mười mấy năm trước rồi, lúc ấy áp xuống như thế nào thì không biết, nhưng Hà Trinh bị đưa ra nước ngoài một đoạn thời gian, sau khi về nước giảm xuống rất nhiều, nhưng cũng không có hoàn toàn cải chính, chỉ là hắn càng hiểu được che giấu hơn thôi.

Lý Nhất Phỉ tuyệt đối không thể nào đem chính mình đưa tới cho Hà Trinh chà đạp, người ngoài bà ta cũng không cách nào hoàn toàn khống chế sau này không bạo phát, như vậy chỉ có thể là Mạnh Thấm trong nhà! Mạnh Kỳ cầm lấy tài liệu tìm tới Mạnh Thấm, cô ta còn làm mộng đẹp muốn làm thiếu phu nhân Hà gia đấy.

"Đại ca! Đại ca anh cứu em, anh cứu em!"

Mấy nữ nhân trong tấm hình kia quá thảm, Mạnh Thấm tuy nói là con riêng, nhưng điều kiện sinh hoạt chưa từng kém, cô ta quả thực không dám tưởng tượng chính mình nếu như bị Hà Trinh đối xử như vậy, cô ta kéo tay Mạnh Kỳ, thân thể đều đang phát run.

Trong lòng cô ta rất rõ ràng, cô ta vẫn là ở chỗ Hà Trinh tránh thoát, trở lại Mạnh gia, cô ta cũng trốn không kịp cửa ải kia của Lý Nhất Phỉ.

Mạnh Kỳ nhìn Mạnh Thấm hồi lâu, sau đó gật gật đầu, "Vậy thì dựa theo kế hoạch của tôi."

Mạnh Thấm có dã tâm, nhưng so với Mạnh Tiêu có thể nhìn rõ ràng chút hiện thực hơn, cô ta cũng ghen tỵ với Mạnh Đình, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đi tranh giành Yến Tuy, cô ta lần đầu tiên gặp Yến Tuy liền biết đây không phải nam nhân cô ta có thể khống chế, cô ta nhằm vào, chỉ có thể tự rước lấy nhục, cô ta không muốn làm những chuyện uổng phí tinh lực này.

Nhưng đồng thời, cô ta cũng không nguyện ý trở thành pháo hôi dưới quyền Lý Nhất Phỉ tùy ý hy sinh, cô ta bận rộn các loại trường hợp xã giao, kỳ thực cũng đang tìm lối ra. Thật không nghĩ Lý Nhất Phỉ cũng không cho cô thời gian này, lúc cảm thấy cô ta có thể sử dụng, bà ta nửa điểm mềm lòng cũng không có.

Chuyện Mạnh Kỳ tới gặp Mạnh Thấm, Mạnh gia trên dưới không có ai biết, Mạnh Thấm cũng dựa theo yêu cầu không lộ ra khác thường gì, thậm chí Lý Nhất Phỉ phái xe đưa cô tới căn hộ của Hà Trinh, cô đều ngoan ngoãn thuận theo.

Nhưng chuyện tiếp sau đó, cũng không phải khống chế của Lý Nhất Phỉ.

Cảnh sát phá cửa mà vào cứu Lý Nhất Phỉ thiếu chút nữa bị bóp tắt thở, đem Hà Trinh trạng thái tinh thần rõ ràng thất thường mang về cục cảnh sát, còn bị phóng viên đi ngang qua chụp được, hôm sau trên các tờ báo lớn của Hải thành đều đưa tin.

Hà gia gia tộc này vốn coi là danh tiếng thấp liền tiếp tục xoát một chút cảm giác tồn tại, Hà lão gia tử không có bất kỳ động tác cứu vớt người nào, ngay cả Hà lão thái thái truyền ra tin đồn cũng chỉ nói là bị bệnh đang nghỉ ngơi, ngược lại Hà Uyển bị trục xuất khỏi Hà gia đang vì Hà Trinh làm việc.

Nhưng nhân chứng vật chứng đều đủ, Hà Trinh còn tìm đường chết mà cắn thuốc, nữ nhân trước kia bị hắn làm hại tới tấp hiện thân làm chứng, rất rõ ràng tai ương lao ngục của Hà Trinh là tránh không khỏi.

Về phần Mạnh Thấm cũng dựa theo giao ước, được Mạnh Kỳ đưa ra nước ngoài nghỉ ngơi, cho cô ta một khoản tiền, Lý Nhất Phỉ tạm thời còn không cách nào giận chó đánh mèo tới chỗ cô ta.

Chuyện này nhìn ra đối với tổng thể Mạnh gia ảnh hưởng không lớn, nhưng Mạnh Thấm xác xác thực thực chịu ủy khuất, vẫn là bị Lý Nhất Phỉ tống đi, đừng nói Mạnh lão gia tử, ngay cả Mạnh Nghi Đức cũng đối với Lý Nhất Phỉ có chút bất mãn, bọn họ tiếp tục nhẫn tâm, cũng sẽ không nghĩ tới như vậy đối với con cháu có quan hệ huyết mạch.

Ngay sau đó hạng mục Mạnh Giang Mạnh Ba hợp tác cùng Hà Trinh cũng tuyên cáo thất bại, Mạnh lão gia tử lúc trước có bao nhiêu ý khen người, trước mắt có bấy nhiêu bẽ mặt. Ông ta làm một quyết định, triệu Mạnh Kỳ về tổng công ty, so với con lớn nhất Mạnh Nghi Hàng của ông, ở tuổi đó của Mạnh Kỳ, thủ đoạn tự nhiên cũng khá non nớt, ảnh hưởng đối với Mạnh Giang Mạnh Ba sẽ không quá lớn.

Ông ta lại không biết chuyển Mạnh Kỳ về thì dễ dàng, lại muốn điều y về đảm nhiệm một chức vụ thì không đơn giản như vậy.

Phùng Trạch Kiều vẫn như cũ đang cằn nhằn mà oán trách Mạnh lão gia tử là không công bằng, nhưng Mạnh Kỳ lại biết cơ hội của y đã đến.

"Ngài an tâm, con đã trở lại, sau này liền cũng không để ông nội hối hận."

Phùng Trạch Kiều miệng ngậm lại, bà khẽ gật đầu một cái, lại chốc lát trên mặt hiện lên chút mỉm cười, "Hừ, cháu trai của ta tự nhiên không chịu thua kém, mới không giống bên kia hai đứa...... xui xẻo tới nhà."

Chuyện gì cũng làm không xong, duy chỉ có hạng mục làm tốt, phía đối tác bên kia còn xảy ra tai ương lao ngục, không phải là xui xẻo tới nhà thì là cái gì.

Mạnh Kỳ không nói gì, bọn họ cũng không phải là xui xẻo, mà là Yến Tuy thiết kế, đương nhiên Yến Tuy vốn đã không tính toán bỏ qua cho Hà Trinh, đây bất quá là một hòn đá hạ hai con chim mà thôi.

Bây giờ y đối với Yến Tuy coi như là thật sự tòng phục rồi, những người cùng thế hệ với bọn họ, thật là không ai có thể theo kịp tâm trí của anh.