Sủng Hôn Hào Môn

Chương 71

Edit: Vịt

Beta: Min

Yến Tuy cũng không tiếp tục rời đi, vẫn luôn canh giữ bên giường Mạnh Đình, Mạnh Đình ngủ rồi nhưng truyền dịch tiêu viêm lại không thể không làm, cậu khó chịu mà cau mày, sắc mặt Yến Tuy cũng theo đó khó coi mấy phần, anh nhẹ nhàng dỗ người, hồi lâu mới làm cho khó chịu của Mạnh Đình tản đi chút.

Nhưng chính là ngủ, cậu cũng cảm thấy khó chịu, cậu vẫn như cũ không thể từ trong bóng ma quá khứ thoát ra, sợ tiêm, sợ truyền dịch, cũng sợ uống thuốc.

Mà một ngày này cũng không bởi vì Yến Tuy không ra ngoài mà tiếp tục an bình.

Hà Uyển một tuần trước đã nhận được lệnh truyền của tòa án mà Yến thị ủy thác yêu cầu bồi thường lớn, bà ta trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở trong biệt thự bà ta thường ở đóng cửa không ra, không có động tĩnh gì. Nhưng cho đến một ngày, bà ta được cho biết tài khoản ngân hàng của bà ta bị đóng băng, tất cả tài sản bất động sản dưới tên bà ta đều phải đem đấu giá bán ra dùng để trả nợ.

Bà ta ngoại trừ được cho phép mang đi mấy bộ quần áo, từ nơi ở hiện tại của bà ta không được phép mang đi bất cứ thứ gì, đồng thời bà ta không chỉ thiếu tiền của Yến thị, bà ta còn thiếu tiền lương tháng này của bảo mẫu và tài xế bảo tiêu của bà ta.

Tài xế và bảo tiêu trực tiếp lái xe của bà ta đi, bảo mẫu lấy mấy bộ quần áo của bà ta đi, Hà Uyển cứ như vậy bị đuổi ra biệt thự.

Lý Nhất Phỉ mấy lần vào cục cảnh sát, lần thứ 3 không tiếp tục cho phép nộp tiền bảo lãnh nữa, ngày đó bà ta ra tòa, lại tiếp tục bị tố cáo tội mưu sát, vốn một hai năm có thể ra ngoài, hiện tại bà ta ít nhất phải bị phán ở tù có thời hạn 10 năm trở lên.

Lý Nhất Phỉ cũng không phải là người trực tiếp thuê sát thủ, nhưng tin tức bà ta để lộ thông tin của Mạnh Đình.

Người muốn giết Mạnh Đình lần này, là một vài vị có hậu trường hùng mạnh ở trường học cao trung mà Mạnh Đình từng theo học, trường học bị đóng cửa, chặt đứt tài lộ của rất nhiều người, thậm chí còn có người gặp phải tai ương tù tội, bọn họ không dám trả thù Yến thị, nhưng đem cừu hận giận chó đánh mèo tới trên người Mạnh Đình.

Nhưng về đặc thù bề ngoài của Mạnh Đình, đủ loại tin tức cũng là từ Lý Nhất Phỉ bên này để lộ ra, bà ta cho rằng bà ta có thể tiếp tục thần không biết quỷ không hay, bà ta cho rằng bà ta có thể đem mình hoàn mĩ mà thoát ly, nhưng làm thì làm, luôn sẽ có dấu vết lưu lại.

Thế giới của bà ta cho tới nay quá nhỏ, nửa đời đều dùng để tranh giành với phòng lớn Mạnh gia, như thế nào biết năng lực sau lưng gia tộc Yến thị như thế nào, bọn họ không có hành động, Yến Tuy tự nhiên không thích điều tra, nhưng bọn họ thật sự muốn làm, kéo tơ bóc kén cũng phải tìm ra dấu vết và nhược điểm.

Nhưng Yến Tuy vẫn như cũ cảm thấy chuyện lần này, đối với anh mà nói là khuyết điểm to lớn, anh đem lực chú ý của anh đều chuyên chú phía Hà Uyển, không ngờ tới Lý Nhất Phỉ sẽ động ý nghĩ giết người với Mạnh Đình, trước khi vào tù, đều muốn phản công giết chết cậu.

Mạnh Đình cùng bà ta rốt cục là có thâm cừu đại hận như thế nào, Yến Tuy cũng không có nghĩ thông suốt, nhưng anh không cần tiếp tục nghĩ nhiều, Lý Nhất Phỉ đời này đừng nghĩ ra khỏi tù, cũng bao gồm đám người trực tiếp thuê sát thủ kia.

"Xong rồi......"

Phát ra câu cảm thán này không phải Lý Nhất Phỉ, mà là chi thứ hai Mạnh gia có mặt tới nghe, Lý Nhất Phỉ bởi vì Mạnh Đình triệt để đem chi thứ hai bọn họ hại thảm, một chi thứ hai khiến gia chủ Yến thị giận chó đánh mèo, khả năng trở thành gia chủ Mạnh gia hay không, vấn đề này Mạnh lão gia tử phải suy nghĩ.

Ông ta là thích Lý Nhất Phỉ, thậm chí nói tới say mê, nhưng ông ta ngoại từ là một nam nhân thích nữ nhân, ông ta vẫn là gia chủ coi như hợp cách mấy thập niên của Mạnh gia, trách nhiệm của gia tộc là phải vượt qua tình yêu của ông.

Từ tòa án trở lại, Mạnh lão gia tử nhốt mình ở trong phòng hồi lâu, cuối cùng ông gọi điện thoại gọi Mạnh Kỳ trở về nhà cũ, không lâu sau đó Mạnh Kỳ từ nhà cũ rời đi, tin tức cũng theo đó truyền tới.

Mạnh lão gia tử quyết định chính thức về hưu, vị trí gia chủ của Mạnh gia không phải là do bất kỳ một trong ba đứa con trai nào của ông thừa kế, mà là do cháu đích tôn của ông Mạnh Kỳ thừa kế.

Mạnh Kỳ từ một chi nhánh quản lý trực tiếp đề bạt làm tổng tài đại diện tổng công ty, mặc dù còn có hai chữ "Đại diện", nhưng hai từ này Mạnh Kỳ có lòng tin trong vòng một hai năm có thể xóa nó đi, bất quá y từ Mạnh gia rời đi cũng không có lập tức tới công ty.

Y tự mình lái xe tới Yến trạch, chuyện Mạnh Đình bị thương, y đã nghe nói, thậm chí video giám sát trong thang máy của bọn họ, đã lộ tới trên mạng, chuyện Mạnh Đình bảo vệ đứa nhỏ trong bụng sát thủ, đưa tới thảo luận rất lớn.

Cậu có lẽ là không đủ thông minh, thậm chí hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn chưa từng dễ chịu, cậu gặp quá nhiều ác ý, nhưng nội tâm cậu vẫn như cũ sạch sẽ tới mức làm cho rất nhiều người xấu hổ, sát thủ và kẻ sau lưng sát thủ có bao nhiêu xấu xí, bản tính của Mạnh Đình lại có bấy nhiêu tốt.

Mạnh Kỳ lúc tới đã là hơn 4h chiều rồi, lúc này Mạnh Đình lại lần nữa thanh tỉnh, Yến Tuy vẫn như cũ bồi cậu, đám người Yến Mạn Gia cũng đi vào xem cậu, so với Mạnh Đình, ngược lại Yến Tuy càng khiến người lo lắng hơn.

Anh hôm qua tới giờ cũng không chợp mắt qua, nhìn cũng vẫn là bộ dáng không muốn ngủ, nhưng thân thể người luôn có cực hạn, bọn họ sợ Mạnh Đình còn chưa hoàn toàn tốt, Yến Tuy đã ngã bệnh rồi.

Mạnh Đình có lẽ cũng nhận ra điểm này, cậu hơi khôi phục chút khí lực, liền vẫn luôn khoe với Yến Tuy.

Khoe mã của Mạnh Đình Yến Tuy toàn bộ tiếp nhận, nhưng hành vi vẫn như cũ không tính là ngoan.

"Tới đây, nằm xuống, bằng không em sẽ tức giận."

Mạnh Đình nói hai má khẽ phồng lên, sau đó tức giận nhìn chằm chằm Yến Tuy, nhưng không tới 3 giây, cậu chớp mắt một cái, khí thế thật vất vả lên cũng đều không thấy, đương nhiên chính cậu không có phát hiện, cậu còn tiếp tục cường điệu một chút.

"Em thật sự sẽ tức giận."

Yến Tuy nhìn Mạnh Đình, khóe miệng ngoắc ngoắc, coi như là cười.

Mạnh Đình vẫn như cũ chấp nhất mà nhìn Yến Tuy, đưa tay qua, sờ sờ môi Yến Tuy, sau đó ghét bỏ nói, "Anh hôm nay cười lên có chút khó coi, nhất định là bởi vì không có ngủ."

"Còn có......" Cậu đầu óc xoay chuyển, nói đặc biệt chậm, hơn nữa cậu cũng không xác định cậu nói có đúng không, dù sao chỉ cần có thể khiến Yến Tuy ngủ thì dù có đúng hay không cậu đều dùng, "Nghe nói không ngủ, già tới khá nhanh."

"Em mặc dù không chê anh già, nhưng anh cũng đừng già quá nhanh......"

Lời này của Mạnh Đình đủ đâm trúng dây thần kinh mà Yến Tuy khá để ý kia, cơ thịt trên mặt anh trong nháy mắt liền căng thẳng.

"Anh già quá nhanh?" Yến Tuy hỏi, có chút nhịn không được muốn lý sự.

Mạnh Đình vội vàng lắc đầu, "Còn chưa có đi, nhưng anh không ngủ liền sẽ, thật đấy."

Yến Tuy đột nhiên đứng lên, mắt Mạnh Đình cũng theo đó trợn tròn, Yến Tuy nhà cậu không phải ghét bỏ cậu đáng ghét, bây giờ liền trốn ra ngoài đi.

"Anh, anh...... không ngoan, em không nói chuyện cùng nữa......" Mạnh Đình quăng đầu qua, cậu thật sự quyết định phải tức giận nha.

Nhưng Yến Tuy rất nhanh lại xuất hiện trong tầm mắt cậu, anh đi tới một bên giường khác, cởi áo khoác xuống, nằm tiến vào.

Buồn bực trên mặt Mạnh Đình trong nháy mắt biến mất không thấy, cậu nhìn Yến Tuy, mặt mày cong lên, tay sờ sờ tóc Yến Tuy, rất là xác định mà nói, "Anh ngoan...... Anh ngoan nhất."

Mạnh Đình đây là coi Yến Tuy là trẻ con mà dỗ, lại có lẽ không tính là vậy, nhưng cậu xác thực là ý định muốn dỗ Yến Tuy ngủ, chỉ là kỹ xảo dỗ người của cậu cơ hồ không có, tâm ý rất chân thành tha thiết, từ ngữ lại quá đơn giản, cho nên mới sẽ có loại cảm giác này.

Yến Tuy nằm xuống, thực sự chỉ là muốn để cho Mạnh Đình không cần bận tâm như vậy, anh thật sự không buồn ngủ gì cả.

Mạnh Đình cũng chầm chậm trượt xuống, eo cậu bị thương, chỉ cần không làm động tác biên độ quá lớn, cũng không quá đáng ngại, cậu nằm xong, sau đó nghiêng đầu qua nhìn Yến Tuy, tầm mắt hai người đối nhau, trong lòng đều mềm nhũn.

Mạnh Đình mấp máy môi, ánh mắt cậu cũng rơi vào trên môi Yến Tuy, cậu không nói chuyện, nhưng dần dần dịch dịch về phía Yến Tuy.

Yến Tuy đâu cam lòng để cậu dịch tới cực khổ như vậy, anh nghiêng người qua, xoa má Mạnh Đình, sau đó môi bọn họ lại chạm cùng một chỗ.

Mạnh Đình lộ ra đầu lưỡi liếm liếm môi Yến Tuy, Yến Tuy thừa cơ mà vào, đầu lưỡi chạm nhau, lại chạm đến một mảnh mềm mại kia, tay anh từ má Mạnh Đình mơn trớn sang tai, lại tới tóc cậu.

Mắt Mạnh Đình híp lại, cậu rất hưởng thụ Yến Tuy và nụ hôn ôn nhu như vậy của anh.

Nụ hôn của bọn họ ôn nhu lại triền miên, Mạnh Đình rất chuyên chú, cậu cố gắng lớn nhất mà kéo dài nụ hôn này, không biết qua bao lâu, Yến Tuy mới từ trong miệng Mạnh Đình lui ra, trán bọn họ chống lấy nhau, hô hấp đều có chút loạn, nhưng trái tim lẫn nhau đều hơi ổn định xuống một chút.

Mạnh Đình cọ cọ chóp mũi Yến Tuy, mắt cậu chậm rãi mở ra, ánh mắt rơi vào khuôn mặt quen thuộc của Yến Tuy, cậu nói nhỏ, "Ngủ đi, em bồi anh ngủ, em sẽ không đi."

Cậu nói giơ tay lên che mắt Yến Tuy, lại nhịn không được ở trên môi anh mổ hôn.

Yến Tuy không có kéo tay Mạnh Đình ra, cũng không có tiếp tục thử mở mắt, Mạnh Đình khẽ vuốt, còn có nụ hôn mổ tinh tế, kéo dài không ngừng, anh liền cũng rơi xuống trong đoàn ôn nhu này không cách nào tự kiềm chế, buồn ngủ vốn nửa điểm bóng dáng không thấy đột nhiên xuất hiện, đem ý thức của anh áp tới hoàn toàn mơ hồ.

Lúc Mạnh Kỳ tiến vào, Mạnh Đình đã lại lần nữa ngồi dậy, nhưng cậu nghiêng đầu nhìn Yến Tuy, tay ở trên tóc anh vuốt, vừa nhìn liền biết cậu đang dỗ người ngủ.

Nhận thấy được động tĩnh bên này, một cái tay khác của cậu lập tức điểm điểm trên môi, sau đó lại cảnh cáo mà trừng Mạnh Kỳ một cái.

Mạnh Kỳ vội vàng hai tay giơ lên, tỏ vẻ biết rồi.

Y đứng ở nơi không xa bên giường nhìn Mạnh Đình, lại nhìn Yến Tuy bên cạnh cậu đã ngủ, y đại khái có thể đoán được, hôm qua tới giờ Yến Tuy là rối loạn như thế nào, bất quá Mạnh Đình hiện tại có thể dỗ người, có thể trừng người, hẳn là không có đáng ngại.

Mạnh Kỳ một hơi thở ra, nói thật hắn lúc vừa nhận được tin tức, là bị dọa nhảy một cái, nếu không phải Mạnh lão gia tử tự mình gọi điện thoại, lại bảo Văn thúc tiếp tục thúc dục y vài lần, bảo y nhất định phải trở lại nhà cũ, y khẳng định tới bên này nhìn Mạnh Đình trước.

Y gật gật đầu với Mạnh Đình, sau đó cước bộ nhẹ nhàng mà từ trong phòng đi ra ngoài, đám người Cố Lãng Yến Minh Á qua đây xem người cũng vậy, cũng đều bị y ngăn cản.

"Đừng đi vào, Mạnh Đình dỗ Yến Tuy ngủ, tôi đi vào liền bị trừng đây này."

Mạnh Kỳ nói sờ sờ mũi, y tựa hồ đã quen sự thật Mạnh Đình thích trừng y, không chào đón y.

Đám người Cố Lãng trầm mặc một hồi, mặc dù cảm thấy bị chị dâu nhỏ trừng còn rất có ý tứ, nhưng Yến Tuy đang ngủ, vậy thật đúng là quấy rầy không được.

Bọn họ ở phòng khách dưới lầu cùng Chân Hàm mới tỉnh ngủ tán gẫu một chút, để quà tặng lại, sau đó liền từ Yến gia rời đi.

Yến Tuy cũng không có ngủ quá lâu, hai tiếng sau, anh liền thức dậy, chính xác mà nói là giật mình tỉnh lại, nhưng động tác Mạnh Đình vỗ nhẹ anh vẫn như cũ kéo dài không ngừng, "Thời gian còn sớm, anh ngủ tiếp."

"Ngủ tiếp buổi tối hẳn không ngủ được."

Yến Tuy ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng ôm Mạnh Đình, cơn ác mộng hỗn loạn mang tới cho anh cảm giác rất không tốt, tới bây giờ ôm lấy người, tim anh mới yên ổn chút, anh lại nghiêng đầu hôn hôn vành tai Mạnh Đình, "Buổi tối chúng ta cùng nhau ngủ."

Mạnh Đình nghe vậy cẩn thận suy nghĩ một chút, mới gật gật đầu, cậu nghiêng đầu tới cẩn thận đánh giá thần sắc Yến Tuy, quả thực tốt hơn trước chút, sau đó cậu lại tiếp tục giáo dục người.

"Sao có thể không ngủ chứ, như vậy không ngoan, sau này không được như vậy."

"Biết rồi," Yến Tuy đáp lại, lại ôm lấy Mạnh Đình một lúc lâu, anh mới đứng dậy tới phòng tắm tắm rửa, sau đó đi ra ngoài thay quần áo.

Anh đi tới cửa mở ra, có người giúp việc ở bên ngoài trông coi, "Bưng cơm lên đi."

Anh nói xong đi trở lại, tới phòng tắm cầm tới khăn lông của Mạnh Đình, lau mặt lau tay cho cậu, lại tiếp tục đút cậu chút nước, sau đó cô Vương và Chân Hàm liền đem thức ăn lên, cũng còn có của Yến Tuy, anh hôm qua tới giờ ăn gì chưa, bọn họ cũng không xác định.

Nhưng Mạnh Đình có thể dỗ người ngủ, liền khẳng định cũng có thể để cho Yến Tuy ăn gì đó.

Yến Tuy vẫn là thật sự không tới trình độ ngay cả cái này cũng muốn Mạnh Đình dỗ, anh trước tiên đút Mạnh Đình ăn, chờ Mạnh Đình ăn không vô nữa, anh đem còn dư lại ăn hết.

Lại một lát Cổ Lê và Chân Hàm tiếp tục đi vào, thuốc trên vết thương cũng dùng tới, thuốc uống cũng không dám cho Mạnh Đình dùng, nhưng như vậy thời kỳ hồi phục của Mạnh Đình ắt phải kéo dài.

"Nếu không...... Em thử một chút?"

Mạnh Đình kỳ thực trong lòng rất rõ ràng, cậu bị thương mang tới cho Yến Tuy chấn động rất lớn, cậu có thể trấn an anh ngủ, nhưng chưa chắc có thể đem mấy khó chịu và lo lắng kia đều trấn an, cậu muốn sớm tốt một chút, như vậy Yến Tuy cũng không cần tiếp tục lo lắng cậu nữa.

Cậu dứt lời, mọi người đều nhìn tới đây, ánh mắt Mạnh Đình thấp xuống, cậu tiếp tục lặp lại một lần, "Em thử một chút...... Dù sao cũng phải thử, em muốn cùng anh sống lâu trăm tuổi."

Là người luôn phải sinh bệnh, cậu cho dù hiện tại không sinh bệnh, sau khi già rồi cũng khẳng định phải sinh bệnh, cậu muốn sống, nhất định phải uống thuốc, cậu không bỏ lại Yến Tuy một mình, cậu muốn cùng Yến Tuy sống cùng nhau.

"Được," Yến Tuy đồng ý, thanh âm anh bất giác có chút nghẹn ngào, có lẽ là bởi vì đau lòng Mạnh Đình đi, loại đau lòng không cách nào khắc chế này, ngoại trừ việc này cũng còn có chút tức giận nối gót mà tới, tức giận đối với những người đã tạo thành bóng ma cho Mạnh Đình kia.

Thuốc uống trong hòm thuốc Cổ Lê mang tới đã chuẩn bị tốt, y mở xong, Chân Hàm cầm tới, Yến Tuy đi rót nước.

Yến Tuy nhận lấy thuốc, sau đó một lần nữa ngồi xuống bên giường, anh vẫn như cũ có chút do dự, càng biết quá khứ của Mạnh Đình, anh lại càng rõ ràng đó là cơn ác mộng như thế nào đối với Mạnh Đình.

Mạnh Đình đưa tay nhìn tay Yến Tuy dừng lại bất động, cậu chủ động nhặt số thuốc kia tới lòng bàn tay mình, từng viên thả vào trong miệng, sau đó cầm nước qua, mạnh mẽ uống một ngụm, tiếp tục toàn bộ nuốt xuống.

Không khó, không khó, một chút cũng không khó khăn...... Mạnh Đình không ngừng nói với chính mình, nhưng sắc mặt cậu vẫn như cũ không tốt.

Lồng ngực và dạ dày cậu thoáng co rút, thân thể cũng không nhịn được có chút phát run, Yến Tuy ôm lấy cậu, cậu cũng mới phát hiện sự khác thường của mình.

"Không sao, Yến Tuy, em không sao."

Yến Tuy không có đáp lại, nhưng tay anh ôm Mạnh Đình dùng sức hơn chút, anh kéo chăn qua bao lấy Mạnh Đình, tựa hồ sợ mình ấm không đủ Mạnh Đình, tay anh ở trên sống lưng Mạnh Đình thuận, anh muốn mở miệng trấn an mấy câu, lại phát hiện cổ họng nghẹn ngào tới lợi hại, anh một câu đều không nói ra được.

Cổ Lê và Chân Hàm là lần đầu tiên đối mặt tình huống như thế, nhưng bọn họ một người là bác sĩ ngoại khoa, một người là bác sĩ thú cưng, đối với loại bệnh tâm lý này, là một chút biện pháp cũng không có, hai người đứng một bên nhìn một lát, cuối cùng đều thu dọn đồ rời đi.

Mạnh Đình cũng không cần bọn họ, cậu có Yến Tuy ở đây bồi cậu là đủ rồi, theo lời của Mạnh Đình, đây là chướng ngại cậu nhất định phải vượt qua.

Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhưng Yến Tuy muốn buông cậu ra, đi gọi Chân Hàm Cổ Lê trở lại, nhưng lại bị Mạnh Đình ngăn cản, "Yến Tuy...... Anh tin tưởng em, em có thể."

"Yến Tuy...... Anh tin tưởng em." Thanh âm Mạnh Đình tận lực khống chế, vẫn còn có chút hơi run rẩy tràn ra.

"Được, anh tin em." Tay Yến Tuy rơi vào sau lưng Mạnh Đình nắm thành quả đấm, ngoan lệ trong mắt bộc phát ra khá dọa người.

Mạnh Đình căn bản không cách nào phân tâm đi để ý tình huống của Yến Tuy, cậu nhẫn nại quay cuồng trong bụng, còn có run rẩy thân thể không tự chủ, thậm chí hàm răng cũng bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh chảy một thân, cả người thoạt nhìn khá chật vật.

Nhưng sau khi đạt tới cực hạn, cậu lại mới dần dần hòa hoãn xuống, cả người cậu đều có chút thoát lực, nhưng ít nhiều còn có chút cao hứng.

"Yến Tuy, em làm được rồi."

Mặc dù còn chưa đủ tốt, vẫn là rất chật vật, nhưng cậu không có phun ra, không có loại ý niệm điên cuồng tiếp tục muốn uống.

"Đúng, em làm được rồi," Yến Tuy đáp lời.

Nhưng thân thể Mạnh Đình lại tiếp tục cứng đờ, bên gáy cậu đột nhiên bị nóng một cái, đó là...... nước mắt của Yến Tuy sao? Yến Tuy tại sao lại khóc? Là bởi vì cậu sao? Là vậy đi.

Mạnh Đình miệng mấp máy, không dám hỏi, nhưng tay cậu một lần nữa khôi phục khí lực, lại vòng qua eo Yến Tuy, tiếp tục ôm lấy người. Nhưng vừa rồi cậu có lẽ là quá mệt mỏi, cái ôm của Yến Tuy lại cho cậu quen thuộc, cậu mới ôm trong chốc lát, mí mắt liền dần dần chìm xuống.

Yến Tuy thu thập tâm tình tốt, liền phát hiện Mạnh Đình dựa vào anh ngủ thiếp đi, anh chậm rãi đặt người lại trên giường, anh đứng dậy đi bưng nước nóng tới, sau đó cẩn thận cởi quần áo Mạnh Đình, dùng nước nóng lau người cho cậu.

Yến Tuy sờ sờ má Mạnh Đình, anh biết Mạnh Đình ngủ lần này trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiếp tục tỉnh, anh ra khỏi phòng, cô Vương từ cửa cầu thang đi lên, gật gật đầu với Yến Tuy, bà đi vào trong phòng tiếp tục nhìn Mạnh Đình.

Yến Tuy đi xuống, mọi người đều ở phòng khác, TV mặc dù mở, nhưng căn bản không ai có tâm tư xem.

Bình thường mọi người sống chung không tệ, nhưng kỳ thực nhiều hơn là Mạnh Đình điều hòa, mặc dù cậu chỉ là ngồi trên ghế salon tựa vào trong ngực Yến Tuy ngủ, nhưng có cậu tâm tình mọi người đều rất tốt, TV nhàm chán hơn nữa đều có thể xem tới hứng thú.

"Con đi đâu vậy?" Yến Vũ gọi Yến Tuy, sau đó nghiêng đầu gật gật đầu với Hà Việt, ông đứng lên đuổi theo Yến Tuy, "Ta cùng con."

Yến Tuy quay đầu lại nhìn Yến Vũ một cái, mới gật gật đầu.

Chân Hàm và Cổ Lê là không cách nào đi, trong nhà hai bệnh nhân, bọn họ phải lưu lại.

Yến Vũ cùng Yến Tuy ngồi lên xe, thời gian rất lâu cũng không mở miệng nói chuyện, Yến Vũ có thể hiểu tâm tình Yến Tuy, ông đại khái cũng có thể đoán ra Yến Tuy ra ngoài là muốn làm gì.

Bọn họ đi tới một nhà kho công xưởng bỏ hoang vùng ngoại thành, còn chưa tới gần liền nghe thấy tiếng thét chói tai và mắng chửi hoảng sợ của Hà Uyển.

"Chúng mày rốt cuộc là ai? Chúng mày lừa tao tới làm gì?"

Hà Uyển gọi điện thoại cho Tiêu Tư, sau đó tiếp tục bên đường chờ xe tới đón bà, chưa tới nửa giờ xe đã tới, bà ta lên xe một đường đi về vùng ngoại thành, bà ta càng nhìn càng không đúng, nhưng chưa kịp bà ta làm thêm chuyện gì, bà ta đã bị trói lại, sau đó điện thoại cũng bị tịch thu.

Bọn họ không có ngăn miệng bà ta, bà ta một đường mắng tới đây, nhưng ba người trên xe không ai để ý tới bà ta.

Bà ta buổi sáng khoảng 10h bị đuổi ra khỏi nhà, tới bây giờ hơn 8h tối rồi, bà ta một hột cơm và một giọt nước đều không vào miệng, bà ta lúc trước mắng người tới bao thống khoái, hiện tại liền có bao thống khổ, môi bà ta khô nứt, thanh âm khàn khàn.

Trong nhà kho bỏ hoang trống rỗng này, chỉ có chuột phát ra thanh âm "chít chít" khiến bà ta biết bên ngoài còn có động vật còn sống, nhưng cái này làm cho bà ta càng thêm hoảng sợ. Mắt bà ta bị che, bà ta cần ồn ào như vậy tiếp thêm can đảm cho bà.

"Con tao là gia chủ Yến thị, chúng mày dám động vào một sợi tóc của tao, nó sẽ khiến chúng mày chết không yên ổn!"

Hà Uyển tới giờ vẫn rất xác định Yến Tuy sẽ vô tình với bà ta, nhưng vẫn như cũ sẽ không để có người tổn thương bà ta một chút, đặc biệt là loại phương thức này.

Không phải bởi vì bà ta là mẹ anh, mà là anh được Hứa Thục Âm dạy tới rất tốt, ranh giới cuối cùng làm người của anh không cho phép anh ra tay với một nữ nhân.

Bà ta nghĩ tới cũng không sai, bà duy nhất chỉ có đoán sai chính là, Mạnh Đình là vảy ngược vượt ra ranh giới cuối cùng của Yến Tuy, ngay cả bà ta cũng không thể chạm vào vảy ngược, bà ta vốn đã xúc phạm một lần, cho nên Yến Tuy lấy ra ước định mấy thập niên trước, thu hồi tất cả Yến thị cho bà.

Nhưng hết lần này tới lần khác bà ta còn muốn tiếp tục nhằm vào Mạnh Đình, bà ta và Tiêu Tư khiến Mạnh Đình bị thương, nhẫn nại cuối cùng Yến Tuy đối với bà ta liền cũng không có.

"Phải không? Tôi nói qua lời như vậy, tôi cư nhiên không biết......"

Yến Tuy giơ tay, hai nam nhân đi vào, lấy miếng vải đen trên mắt Hà Uyển xuống, ánh đèn sáng lên, làm cho bà ta thiết thiết thực thực nhìn rõ ràng, trói bà ta tới nơi này chính là con trai trong miệng bà ta.

Tốc độ tim đập của Hà Uyển chợt tăng nhanh, bà ta híp mắt một lúc lâu mới thích ứng độ sáng trong kho hàng, nhưng nhìn rõ ràng Yến Tuy, tâm bà ta liền theo đó nguội lạnh, "Không, sẽ không, con sẽ không đối với ta như thế...... Con là từ trong bụng ta bò ra!"

Yến Tuy cũng không muốn cùng Hà Uyển nhiều lời, bọn họ chưa từng có lời muốn nói qua, một chiếc ghế dài đặt xuống, Yến Tuy ngồi lên.

Lúc này Yến Vũ từ bên ngoài đi tới, trong miệng ông còn phun khói, ông trước tiên chạy đi hút điếu thuốc, bằng không ông thật đúng là không dám đảm bảo đối mặt Hà Uyển, ông sẽ làm ra chuyện gì.

Yến Vũ từ cửa nhà kho tới bên người Yến Tuy bất quá thời gian vài chục bước đường, Hà Uyển sau khi nhìn rõ người, kịch liệt vùng vẫy.

Nhìn thấy Yến Tuy, bà ta còn có thể dựa vào thân phận mẹ đẻ của mình, nhưng nhìn thấy Yến Vũ, bà ta liền thật sự khiếp sợ.

"Quỷ, quỷ......"

Ánh mắt bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Yến Vũ, giống như muốn lồi ra vậy. Bà ta mới khá giống quỷ trong miệng bà ta rồi.

Yến Vũ nhìn Hà Uyển, ánh mắt chán ghét, ông từng bước đi tới, Hà Uyển giãy dụa tới cũng càng thêm kịch liệt, Hà Việt sau khi xảy ra chuyện, Yến Vũ đã tới tìm bà ta, lúc ấy ông chính là muốn giết bà ta, báo thù cho Hà Việt, là mẹ bà ta xông tới, mới để cho bà và đứa nhỏ trong bụng bà ta nhặt về một mạng.

Nhưng sau đó tin tức Yến Vũ rơi máy bay liền truyền đến, bà ta buồn bã chán nản, đồng thời cũng là thở phào nhẹ nhõm, bất kể bà ta từng mê luyến Yến Vũ nhiều hơn nữa, nhưng ông muốn giết bà, phần mê muội kia cũng bị lãnh đạm đè xuống, bà ta chiếm giữ thân phận vợ Yến Vũ, bà ta cảm thấy bà ta thắng Hà Việt.

"Quỷ cái gì mà quỷ, tôi còn sống, A Việt cũng còn sống."

"A...... A......" Hà Uyển há to mồm, nhưng không phải đang cười, mà là kịch liệt thở dốc, thần sắc trên mặt bà ta cực kỳ phức tạp, "Làm sao có thể, làm sao có thể...... Rõ ràng...... Anh hai rõ ràng nói bị đẩy xuống......"

"Bốp!" một tiếng, mặt Hà Uyển bị quăng qua một bên, Yến Vũ có lẽ ban đầu không tính toán động thủ, nhưng lời của Hà Uyển vẫn là chọc giận ông, "Quả nhiên là các người......"

Hà Việt từ lúc trốn tới nước ngoài, tới lên núi xảy ra sự cố, đây hết thảy đều có người ở phía sau màn an bài, cũng không phải là sự cố đơn giản, kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại của Hà Việt phong phú, núi tuyết kia đối với y mà nói căn bản không tính là cái gì, Yến Vũ từ lúc bắt đầu liền cũng không tin là ngoài ý muốn gì.

"A a a......" Hà Uyển cũng không để ý một cái tát kia của Yến Vũ, bà ta điên cuồng mà hét lên, mặc dù thanh âm kia khàn khàn cực kỳ khó nghe, bà ta vẫn là kêu, "Không chết, không chết...... nhiều năm như vậy, các người vẫn luôn cùng một chỗ?"

Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Hà Uyển khá đáng sợ, bà ta tới bây giờ vẫn là hận không thể để Hà Việt chết, vẫn là muốn Hà Việt chết.

"Tại sao không chết, tại sao không chết, hắn đáng chết, đáng chết!"

Rõ ràng đều không phải là người Hà gia, tại sao còn muốn trở lại, tại sao còn muốn cướp đi hết thảy bà có.

Yến Vũ giơ tay lên, tựa hồ còn muốn động thủ, nhưng muốn Hà Uyển ăn năn, đời này có lẽ cũng không thể, ông chán ghét mà lui về phía sau một bước, "Chúng tôi sẽ sống, hảo hảo mà sống, mà cô...... Sẽ sống không bằng chết."

Yến Vũ không phải là không thanh toán, mà ông muốn chờ tới lúc Hà Việt tốt rồi, mới có tâm tư đi đối phó bọn họ.

"Chặn miệng lại."

Yến Tuy khẽ cau mày, sau đó mở miệng, người của anh tiến lên cầm băng dính qua đậy kín ngoài miệng Hà Uyển, om sòm trong nhà kho nháy mắt an tĩnh lại.

Ánh mắt Yến Tuy từ trên người Hà Uyển thu hồi, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, anh ít nhiều là có chút quan tâm Mạnh Đình, sợ cậu tỉnh lại quá sớm lại phát hiện anh không ở đó.

May mà anh và Yến Vũ cũng không có chờ quá lâu, một chiếc xe dừng lại trước nhà kho, mang tới bao tải chữ nhật chứa Tiêu Tư đang bí mật tới Hải thành đón Hà Uyển.

"Đánh cho tôi!"

Yến Tuy mở miệng, bên người anh chỉ có Yến Vũ không động, những người khác toàn bộ vây lên hung bạo đánh về phía Tiêu Tư.

Một trận đánh lần trước kia, không chỉ không có khiến gã sợ, còn khiến gã ghi hận trong lòng, nghĩ tới kế sách càng thêm ác độc.

Lần này Yến Tuy muốn khiến gã cả đời khó quên.

Tiêu Tư căn bản chỉ biết kêu thảm, ngay cả câu chất vấn đầy đủ đều không mở miệng được.

"Ô ô ô......" Hà Uyển còn rơi vào trong tâm tình điên cuồng cũng bị hù sợ, nhưng bà tra ngoại trừ nức nở, cũng không phát ra thanh âm khác.

Yến Tuy giơ giơ tay, người của anh tản ra, anh đứng dậy, anh từ trong túi áo lấy ra một con dao gọt trái cây.

Anh đi tới trước người Tiêu Tư, bao tải chữ nhật chứa Tiêu Tư cũng mới được mở ra.

Tay gã bị trói ở phía sau, răng đều bị đánh rớt mấy cái, mặt mũi bầm dập, thoạt nhìn hết sức thê thảm.

Nhưng Yến Tuy từng bước đi tới, gã vẫn là bị dọa sợ tới run lên một cái, Tiêu Tư là ngoan(*) là độc, thì ngoan và độc của gã chỉ có thể núp sau lưng nữ nhân, nghĩ ra mấy ám chiêu không lên được mặt bàn kia, mà bản thân gã không chịu qua khổ gì, thật sự muốn chống lại, ngay cả lực đánh đều không có.

((*) ngoan: tàn nhẫn)

"Chúng mày chính là dùng con dao này làm tổn thương Mạnh Đình."

Yến Tuy nói tới đây, còn cười cười với Tiêu Tư, nhưng tiếp đó con dao gọt trái cây kia liền đâm tới trong bụng Tiêu Tư.

"A a a......" Tiêu Tư kêu thảm thiết, đồng thời toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, môi run rẩy, "Yến...... Yến Tuy......, tôi sai rồi...... Cậu tha cho tôi, tôi không muốn chết...... Tôi......"

"Đừng lo, một dao kia chết thế nào được chứ."

Yến Tuy dứt lời "Phốc" một cái rút con dao gọt trái cây hãm sâu trong huyết nhục Tiêu Tư ra, Tiêu Tư còn chưa kịp tiếp tục kêu một tiếng, con dao gọt trái cây của Yến Tuy lại liên tiếp đâm hai cái, Tiêu Tư bị dọa tới mặt đều xanh rồi, cả người run rẩy, gã thật sự cho rằng mình sắp bị Yến Tuy giết.

Nhưng gã thật đúng là không tới mức để cho Yến Tuy phải ô uế tay mình, anh đứng lên, đưa dao cho Yến Vũ.

"Đừng giết chết......"

Yến Vũ gật đầu một cái, ông đi lên phía trước, Tiêu Tư nhìn ông một lúc lâu mới nhận ra người trước mắt biến thành Yến Vũ, "Anh, anh......"

Nhưg Yến Vũ căn bản không muốn nói chuyện với gã, ánh mắt ông rơi vào trên đùi Tiêu Tư, liên tiếp 2 dao ông đem chân Tiêu Tư phế.

Ông và Yến Tuy một người so với một người ra tay lại càng tàn nhẫn hơn, hoàn toàn không coi mạng người là gì, nhưng trên thực tế ban đầu không coi mạng người là gì, là bản thân Hà Uyển và Tiêu Tư, là bọn họ nổi lên lòng hại người, bây giờ bất quá là gặp phải báo ứng mà thôi.

Yến Vũ đang đối phó Tiêu Tư, Yến Tuy xoay người lại ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Hà Uyển, anh đột nhiên câu môi lên cười cười, "Một tình nhân khác của bà được bà đưa đi, đừng lo lắng, tôi sẽ tiễn bà đi cùng hắn gặp nhau."

Mắt Hà Uyển đột nhiên trợn to, không dám tin mà nhìn Yến Tuy, nhưng Yến Tuy không tiếp tục nhiều lời với bà ta, anh tiếp tục đi về phía cửa.

"Máu chảy tới không sai biệt lắm, lát nữa lột sạch ném tới cửa bệnh viện."

Yến Tuy không chút sợ hãi để cho người Tiêu gia thành Bắc biết, là anh phế Tiêu Tư, hai gia tộc quyền thế đứng đầu trở mặt, ngành nghề giữa hai bên liền chịu ảnh hưởng, chấn động dẫn tới cũng sẽ vô cùng lớn.

Nhưng Yến Tuy không quan tâm, dù trong lúc nhất thời sẽ làm cho Yến thị lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng anh có lòng tin làm cho Yến thị trong thời gian ngắn nhất lại lần nữa quật khởi. Nếu như lúc này Yến thị cũng không thể có ích vì anh, như vậy anh làm gia chủ này còn có ý nghĩa gì nữa.

Về phần Hà Uyển, một tình nhân khác của bà ta, bất quá là một nam nhân 30 tuổi cùng bà ta trong những năm tịch mịch này, Hà Uyển đối với hắn còn thật không tệ, còn mua nhà mua xe cho hắn, phát sinh những chuyện này, cũng không nửa điểm muốn liên lụy hắn, thậm chí mua vé máy bay cho hắn, để cho hắn rời khỏi Hải thành.

Nhưng không phải bà ta muốn không liên lụy, liền có thể không liên lụy a.

Còn có tình nhân kia căn bản không yêu Hà Uyển như bà ta nghĩ, ba năm trước, hắn đã rời bỏ Hà Uyển ở quê cưới vợ sinh con, tình nhân kia sau khi biết rõ hiện trạng của Hà Uyển, còn có thể như thế nào sẽ sợ hãi bà ta, sẽ lưu tình với bà ta.

Yến Tuy cứ như vậy bỏ qua cho Hà Uyển là không thể nào, anh xác thực không thể tự tay làm gì với bà ta, nhưng anh cũng không ngăn cản những người khác làm gì với bà ta, bà ta cõng khoản nợ lớn, một khi bà ta trong tài khoản có tiền, trực tiếp sẽ bị cắt đi.

Nhưng vô luận người trước, hay là người sau đối với Hà Uyển mà nói đều khó dự đoán, cuộc đời này, bà ta có thể trở lại Hải thành hay không đều là vấn đề, nhưng một khi bà ta đã tới, bà ta sẽ bị đưa tới nơi càng thêm tuyệt vọng.

Yến Tuy và Yến Vũ trở lại Yến trạch, buổi tối khoảng 11h, Mạnh Đình còn đang ngủ, anh cũng không đến gần, anh trước tiên tới phòng tắm tắm rửa, đặc biệt rửa tay mình sạch sẽ, mũi Mạnh Đình có bao nhiêu bén nhạy, anh đã mở mang kiến thức qua rất nhiều lần rồi.

Anh rửa xong đi ra ngoài, còn mang đến nước nóng và khăn lông, ngồi ở vị trí trước giường, để cho cô Vương trở về nghỉ ngơi.

Anh nhẹ nhàng lau trán và má Mạnh Đình, tiếp đó là cổ, cuối cùng là tay cậu.

Mạnh Đình từ hôm qua tới giờ ngoại trừ buổi chiều thời gian kia anh ngủ, lúc khác căn bản đều ngủ, Yến Tuy lúc lau mặt cho cậu, cậu đại khái cũng muốn tỉnh.

Mắt cậu còn chưa mở ra, mũi trước tiên đã co rút, "Anh tắm rồi?"

"Ừ," Yến Tuy trả lời, cúi người ở trên chóp mũi Mạnh Đình hôn hôn, "Em còn phải nhịn vài ngày, chờ tốt toàn bộ rồi, mới có thể tắm."

Mạnh Đình bình thường rất thích sạch sẽ, Yến Tuy cũng biết, nhìn cậu khẽ nhăn lông mày lại, nụ hôn của anh lại dời lên trên, đem khó chịu dư âm tỉnh lại của Mạnh Đình hôn tới, môi anh mới từ trên mặt Mạnh Đình rời đi.

Mạnh Đình rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại, mắt cậu mở rất lớn, lông mi thật dài run lên một cái, cậu giơ tay ôm cổ Yến Tuy, cọ cọ khuôn mặt anh, lúc này mới lại hỏi, "Anh đi đâu vậy?"

Nếu như Yến Tuy không ra ngoài, hẳn sẽ không cố ý tắm, tính ra anh hôm nay đã tắm hai lần.

Mạnh Đình hỏi mũi tiếp tục ngửi tới ngửi lui, tới lúc tai cậu bị Yến Tuy ngậm lấy, lại tăng thêm chút kỹ xảo liếm lộng, Mạnh Đình mới hoàn toàn bỏ qua ý định tìm ra ngọn nguồn.

"Lúc em ngủ, anh ra ngoài một lát, em muốn biết?"

Thân thể Yến Tuy lại hướng xuống một chút, tránh vết thương của Mạnh Đình hoàn toàn ôm cậu vào trong ngực.

Mạnh Đình ngược lại cũng không có không thích ứng cái ôm như vậy, cậu nghiêng đầu hôn hôn má Yến Tuy, lúc này mới trả lời anh, "Cũng không có đặc biệt muốn, anh về là tốt rồi, anh nói buổi tối muốn ngủ cùng em."

"Anh nhớ chứ," Yến Tuy đáp lời chậm rãi ngồi dậy.

"Ban ngày anh có việc, cứ việc đi bận rộn, em ở nhà không sao."

Mạnh Đình nhẹ nhàng cười một tiếng với Yến Tuy, trên mặt đã không có mù mịt lúc uống thuốc, ánh mắt trong suốt, nụ cười rực rỡ.

"Đã bận rộn xong rồi, anh sẽ bồi em, tới khi em hoàn toàn khỏi hẳn."

Mạnh Đình đối với việc này vẫn như cũ còn có do dự, Yến Tuy bình thường bao nhiêu bận rộn, cậu như thế nào không biết, nhưng tay Yến Tuy khẽ vuốt má cậu, đột nhiên rơi vào trên môi cậu, ngón trỏ điểm một cái, Mạnh Đình đem lời cậu muốn nói liền quên mất.

Cậu lộ ra đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay Yến Tuy, ánh mắt quét tới nhìn thấy tai đỏ hồng của Yến Tuy, nụ cười của cậu lại cong lên một độ cung.

"Tới đây, em còn muốn hôn."

Cằm Mạnh Đình khẽ vung lên, ánh mắt trông mong mà nhìn người, Yến Tuy đâu có ý chí cự tuyệt yêu cầu như thế này của Mạnh Đình chứ.

Ban đầu Yến Tuy còn có thể cố ý khống chế, để cho Mạnh Đình duy trì hô hấp thông thuận, nhưng anh có lẽ đánh giá quá cao chính mình, cũng quá coi thường năng lực quấn người của Mạnh Đình, anh vừa lui Mạnh Đình liền cuốn chặt mà tới, ở trong miệng anh tùy ý làm bậy, có lẽ có thể cảm giác phản ứng thân thể Yến Tuy, Mạnh Đình mắt cong lên, cậu cũng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

"Anh thích không?" Má Mạnh Đình cũng có chút đỏ bừng, ánh mắt cũng mang theo chút ý ngượng ngùng, nhưng lời nói của cậu vẫn như cũ rất trực bạch.

___________________

Hà Nội mưa nhiều quá, Đà Nẵng với Sài Gòn mưa có nhiều hôngggg???

Cầu ủng hộ "Hey, em là mặt trời nhỏ của anh":*******