Sủng Hôn Hào Môn

Chương 72

Yến Tuy chống lên trán Mạnh Đình, còn đang điều chỉnh hô hấp, Mạnh Đình sợ Yến Tuy nghe không rõ cậu đang hỏi anh cái gì, cậu liền lại tiếp tục hỏi một lần.

"Anh thích em hôn anh như vậy không?"

Hoành hành ngang ngược, mấy lần thiếu chút nữa bị Yến Tuy cắn được, nụ hôn này có thể nói mạo hiểm.

Yến Tuy nhìn Mạnh Đình, vung lên đôi môi cười cười, lại tiếp tục khẳng định gật gật đầu, "Thích."

Nụ hôn có chút mạo hiểm quá mức, nhưng người hôn anh thật sự là rất thích.

Mạnh Đình gật gật đầu, lại tiếp tục mổ hôn má Yến Tuy, rất thỏa mãn đáp án của anh, cậu kéo chăn ra, "Mau nằm vào đi, chúng ta cùng nhau ngủ."

Yến Tuy bị hôn ra chút hỏa khí, nhưng không tới trình độ tiếp tục tắm một lần nước lạnh.

Anh đứng dậy cởi áo khoác, thay đồ ngủ mềm mại để không ngăn cách với Mạnh Đình, lại từ bên kia nằm tới trên giường.

Mạnh Đình ngược lại muốn dịch tới, nhưng vết thương của cậu đứng dậy thì không sao, nhưng hơi hơi dịch không tốt liền có khả năng tiếp tục rách ra.

"Anh dịch tới đây......"

Mạnh Đình nghiêng đầu qua, mắt nhìn sang, còn kém từ trong chăn thò tay ra ngoài vẫy.

Nhưng Yến Tuy kỳ thực mới miễn cưỡng nằm xuống thôi, căn bản chưa kịp có động tác khác, cảm giác được người bên cạnh gấp gáp, anh liền dịch qua.

Dịch tới hai người dính sát rồi, Mạnh Đình hài lòng, Yến Tuy mới dừng lại.

Mạnh Đình nghiêng đầu cọ cọ cánh tay Yến Tuy, cũng không nói nữa, thỉnh thoảng ngước mắt liếc mắt nhìn Yến Tuy, nhìn xem anh có cố gắng ngủ hay không.

Yến Tuy vốn có chút mệt, nhưng sau khi trở về tắm rửa, mấy mệt mỏi kia liền tan một nửa, mới vừa hôn nồng nhiệt như vậy, tới bây giờ liền thật sự không còn lại bao nhiêu.

Anh nghiêng người qua, tay ở trên chăn Mạnh Đình vỗ vai Mạnh Đình, từng cái từng cái, qua nửa tiếng, Mạnh Đình mới tỉnh ngủ ngược lại bị vỗ ra mấy phần buồn ngủ, cậu híp mắt lẩm bẩm, "Anh vỗ em ngủ, lại muốn làm gì?"

Tay vỗ người của Yến Tuy ngừng lại, ánh mắt quét một cái bộ dáng vừa buồn ngủ vừa buồn bực kia của Mạnh Đình, bất đắc dĩ thở dài, anh dừng lại động tác vỗ người, ôm Mạnh Đình càng chặt hơn chút, "Không có muốn làm gì, chỉ là muốn dỗ em."

Anh sợ vết thương của Mạnh Đình đau, sẽ ngủ không ngon, dỗ người như vậy, anh cũng không xác định có thể làm cho Mạnh Đình dễ chịu bao nhiêu, nhưng đây là anh chỉ có thể làm vì Mạnh Đình.

"Nha." Mạnh Đình đáp lời, đầu cậu càng ghé gần vào Yến Tuy hơn chút.

"Rất nhiều chuyện phiền não, cho nên không ngủ được sao?"

Yến Tuy đối với Mạnh Đình cơ hồ không cách nào nói dối, cũng không cần thiết nói dối, anh nhẹ nhàng đáp lại một câu, "Là có một chút."

Hà Uyển và Tiêu Tư đối với Yến Tuy mà nói cũng không tính là cái gì, kẻ phía sau bọn họ mới khiến anh muốn dùng toàn lực đối phó.

"Vậy làm sao bây giờ?" Trong thanh âm Mạnh Đình nhiều hơn chút lo lắng, thống khổ khi ngủ không được ngủ không ngon, cậu nhưng đã miễn cưỡng chịu đựng hơn 1 tháng, có bao khó chịu, cậu đã có thể nghiệm sâu sắc, cậu không muốn Yến Tuy cũng như vậy.

"Không cần......" Hai chữ lo lắng Yến Tuy còn chưa có ra khỏi miệng, tay Mạnh Đình liền trượt tới trong quần ngủ của anh, mục tiêu minh xác, chạy thẳng tới mục đích.

Mạnh Đình ngước mắt nhìn về phía Yến Tuy, dùng khẩu khí nghiêm túc nói, "Nhắm mắt!"

"Không cần," Yến Tuy lại tiếp tục lặp lại một lần, anh sao có thể để cho Mạnh Đình bị thương làm cái này cho anh, vậy cũng quá vô sỉ rồi.

"Ngoan, anh nhắm mắt," Mạnh Đình nhìn ngữ khí nghiêm túc không thể dùng, lập tức đổi thành mềm chút dỗ người, "Chỉ dùng tay không sao cả."

"Nhắm mắt, nhắm mắt......" Mạnh Đình lại tiếp tục cường điệu, Yến Tuy không nhắm mắt, cậu thư giải cho anh xong, anh vẫn không ngủ được thì làm sao giờ, Mạnh Đình cũng nghĩ không được cách khác.

Tay Yến Tuy rơi tới trên cổ tay Mạnh Đình, ngược lại muốn kéo cậu ra, nhưng thân thể anh so với bản thân anh muốn thành thục hơn nhiều.

Vết sẹo rất dài trên tay kia, rất có độ đánh dấu, chỉ vừa chạm một cái, phản ứng của Yến Tuy đã thức dậy, căn bản không cần Mạnh Đình khiêu khích thế nào nữa.

Yến Tuy nghiêng đầu nhìn lại, chống lại tầm mắt Mạnh Đình, nhịp tim hai người đồng thời rối loạn.

Mạnh Đình chớp chớp mắt, Yến Tuy liền sáp tới, hôn trụ cậu, lúc này cùng nụ hôn chủ động hoành hành ngang ngược, tùy ý làm bậy của Mạnh Đình là hoàn toàn bất đồng, nụ hôn của Yến Tuy là chủ động, triền miên, đồng thời cũng có một loại bá đạo không cho người cự tuyệt, chạy thẳng tới tim, khiến cho lòng người lung lay.

Mạnh Đình thừa nhận nụ hôn của Yến Tuy, còn muốn phân tâm tiếp tục tiến hành động tác trên tay, đây đối với cậu là khảo nghiệm không nhỏ.

Đối với Yến Tuy mà nói cũng là như thế, tay Mạnh Đình...... không, hẳn là bản thân Mạnh Đình đối với anh mà nói, có một loại lực hấp dẫn càng ngày càng mãnh liệt, cậu căn bản không cần trêu chọc anh, chỉ cần ánh mắt đối nhau, là có thể làm cho anh động tình, là có thể làm cho anh muốn hôn người, muốn triệt để chiếm lấy người.

Theo lý thuyết, bọn họ đã sớm qua kỳ trăng mật, nhưng cảm giác ấy lại một ngày so với một ngày càng cường liệt hơn, hoàn toàn không cách nào bị Yến Tuy chủ quan khống chế.

Môi Yến Tuy rời đi, má anh áp vào bên gáy Mạnh Đình, dựa theo Mạnh Đình không ngừng yêu cầu với anh, nhắm hai mắt lại, dùng giác quan ngoài thị giác tới cảm thụ Mạnh Đình, cảm thụ tâm ý của cậu đối với anh.

Nhịp tim tăng nhanh, nhiệt khí thân thể giống như không cần tỏa ra bên ngoài, thở gấp trầm thấp từ giữa hầu kết và răng anh thỉnh thoảng tràn ra.

Mạnh Đình nghe vậy tai đỏ, má đỏ, cổ cũng đỏ, nhưng đồng thời cậu cũng càng tò mò.

Đại khái lực khí lúc trước cậu ngủ lâu như vậy dưỡng trở lại lại tất cả dùng hết trên người Yến Tuy rồi, cậu thu tay lại, mắt nhắm lại, cũng ở đó thở, bất quá lại là mệt mỏi.

Yến Tuy bò dậy, trước tiên thanh lý tay Mạnh Đình một chút, sau đó anh lại tới phòng tắm thu thập chính mình một chút, mới một lần nữa trở lại nằm xuống, mà người lúc trước hăng hái đang cao, khắp nơi đốt lửa lại mơ hồ tới mức muốn ngủ thiếp đi.

Bất quá lúc cậu mơ mơ màng màng muốn ngủ, vẫn là dặn dò Yến Tuy một câu, "Yến Tuy, ngủ."

"Được, ngủ ngon." Yến Tuy đáp lại, nghiêng người qua, lại lần nữa ôm người, anh nghiêng người ở trên trán Mạnh Đình hôn hôn, sau đó mới tiếp tục nằm xuống cẩn thận nhắm mắt lại, trải qua một phen này, Yến Tuy cũng nghĩ không được chuyện khác nữa.

Như hi vọng của Mạnh Đình, anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Yến Tuy mấy ngày tiếp theo cũng không tới công ty, ngay cả có chuyện, anh cũng chỉ dành thời gian tới thư phòng, gọi điện thoại, hoặc là gặp một chút đám người Vương Phong chạy tới Yến trạch, ngoài ra, anh dựa theo anh nói với Mạnh Đình, bồi cậu, trông coi cậu, chờ cậu khỏe.

Mạnh Đình uống thuốc vẫn như cũ khó khăn, nhưng cậu rất kiên cường, cũng rất cố gắng, không có một lần phun thuốc ra, Yến Tuy mặc dù đau lòng, nhưng hoảng loạn và khó chịu của anh cũng không có tiếp tục biểu hiện ra, ngược lại Yến Mạn Gia và cô Vương hoàn toàn nhìn không được Mạnh Đình như vậy, ngẫu nhiên trông thấy, hai người kia cả ngày mắt đều hồng.

Yến Tuy từ trong phòng đi ra ngoài, giơ tay bảo cô Vương đi vào, Mạnh Đình uống xong thuốc, thể lực tiêu hao một phần, lại được Yến Tuy dỗ ngủ thiếp đi.

"Cháu tới thư phòng, lát nữa trở lại,"

"Vâng," Cô Vương trả lời, liền rón rén mà đi vào trong phòng.

Yến Tuy cầm lấy điện thoại đến trong thư phòng, gọi lại số lúc trước chưa nhận, "Cữu gia gia."

(Cữu gia gia a.k.a ông cậu, cơ mà để ông cậu đọc lên nghe có vẻ buồn cười nên để cữu gia gia cho nó văn chương)

Cữu gia trong miệng Yến Tuy là gia chủ hiện tại của Hứa gia ở Lê thành, cũng chính là anh trai ruột của bà nội anh Hứa Thục Âm Hứa Thụ Mân, ông và Yến Tuy ngược lại không tính là xa lạ, Yến Tuy trước 18 tuổi hàng năm nghỉ hè đều sẽ tới Lê thành ở nửa tháng, thời gian đó anh đều đi theo bên cạnh Hứa Thụ Mân học tập.

Có thể nói, Yến Tuy hiện tại tài giỏi như vậy, thiên tư bản thân anh là một mặt, Hứa Thục Âm và Yến lão gia tử giáo dục là một mặt, còn có chính là chỉ điểm của Hứa Thụ Mân, không nói quan hệ thông gia gần gũi hai nhà, chỉ riêng Hứa Thụ Mân dạy Yến Tuy nhiều năm như vậy, đối với Yến Tuy liền có ân dạy dỗ.

"Biết ta vì cái gì gọi điện thoại cho cháu không?" Thanh âm Hứa Thụ Mân nghe khá nho nhã, giống như nho sinh chân chính trong thư hương thế gia thời cổ đi ra vậy, tư văn hữu lễ, nhưng đồng thời cũng không thể phủ định năng lượng trong lời nói của ông.

"Biết." Yến Tuy làm cái gì trong lòng anh rõ ràng, chính là Hứa Thụ Mân không gọi điện thoại, anh cũng sẽ liên hệ ông.

"Tại sao nhằm vào Diêm gia?"

Diêm gia cũng không phải thế gia hào môn gì trong Hải thành, cội nguồn của nó ở Lê thành, ngoại trừ Hứa gia, là gia tộc hiển hách nhất, mấy năm gần đây thậm chí có người nói, tứ đại gia tộc đứng đầu chỉ sợ biến thành ngũ đại, nhiều ra này chính là Diêm gia của Lê thành.

Nhưng có thể khiến Hứa Thụ Mân gọi cú điện thoại này, là bởi vì động tác của Yến Tuy mấy ngày nay rõ ràng cho thấy đang đối phó Diêm gia.

Diêm gia ngoại trừ là gia tộc gần đây khá cường thế, nó từng còn là gia tộc lệ thuộc Hứa gia ở Lê thành, gia chủ hiện tại của Diêm gia là bạn thân của Hứa Thụ Mân, là trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên của bà nội Yến Tuy Hứa Thục Âm, quan hệ hai nhà khá thân cận.

Yến Tuy lúc tới Hứa gia ở Lê thành, cũng đi theo Hứa Thụ Mân ra mắt gia chủ Diêm gia Diêm Uẩn Sinh, một gia chủ thoạt nhìn khá kém cỏi, nhưng Diêm thị ở trong tay hắn những năm này, phát triển vượt xa bậc cha chú và tổ tông của hắn, có thể thấy được năng lực của hắn cũng không có kém như vậy.

"Chuyện ở Hải thành, cữu gia gia hẳn cũng biết rồi," Yến Tuy vẫn duy trì tôn trọng nên có trong ngữ khí, nhưng kỳ thực thần sắc của anh cũng không có chấn động gì, anh nhìn về phía sân cỏ ngoài cửa sổ, mắt khẽ híp híp, "Từ trong tay Hà Uyển mua cổ phiếu chính là Diêm gia."

"Năm đó cháu tiếp nhận Yến thị, người trong âm thầm gây xích mích chi bên cũng là Diêm gia," Nếu lúc ấy Yến Tuy năng lực không đủ chút, Yến thị cũng sẽ không có Yến thị hiện tại, tứ đại gia tộc quyền thế đứng đầu có lẽ vẫn là tứ đại gia tộc quyền thế đứng đầu, nhưng trong đó lại sẽ không có Yến thị Hải thành.

Hứa Thụ Mân bên kia trầm mặc hồi lâu, tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì đó, nhưng ông lại không có mở miệng nói thêm với Yến Tuy, chỉ một câu khá đơn giản, liền cúp máy.

"Ta biết rồi."

Nhưng Yến Tuy cũng chỉ muốn lời này của ông là đủ rồi, anh không cần ông phản bội bạn thân phản bội bạn chí cốt nhiều năm tới giúp anh, anh chỉ cần ông ai cũng không giúp là được rồi.

Về phần Diêm Uẩn Sinh tại sao phải ra tay với Yến thị, cái này rất dễ đoán, từ trên gia tộc mà nói, Diệm thị thậm chí bất kỳ một gia tộc có chút tư lịch nào cũng sẽ muốn cao hơn một tầng, thôn tính Yến thị rõ ràng dễ dàng khiến nó đạt thành mục tiêu này.

Từ trên tình cảm mà nói, là ông nội Yến Tuy cướp đi người yêu thanh mai trúc mã của Diêm Uẩn Sinh.

Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ từng người kết hôn sinh con, chính là từng hận hơn nữa, Diêm Uẩn Sinh cũng sẽ không tới mức như vậy, chân chính có thể khiến hắn ra tay vô tình vẫn là bởi vì lợi ích.

Yến và Diêm nghe tới, khá tương tự, nhưng vì cái gì không thể là Diêm chứ?

(Yến đọc là [yàn], Diêm đọc là [yan])

Cái này chỉ sợ là chấp niệm lớn nhất đời này của gia chủ Diêm thị Diêm Uẩn Sinh, đương nhiên muốn tra ra hắn, đối với Yến Tuy mà nói khá không dễ dàng.

(Vịt: ôi một con người chỉ vì cách đọc hai từ gần giống nhau mà chấp niệm mấy chục năm, thật đáng thương T_T

Min: Đưa ông này cho Triệu Tước trong S.C.I thôi miên ổng đê…)

Diêm Uẩn Sinh già rồi thành tinh, làm việc giọt nước không lọt, che giấu tới cực sâu, nếu không phải Yến Tuy suy nghĩ đột phát (*) trực tiếp khóa định Diêm thị làm đối tượng điều tra, bọn họ có lẽ gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa, mới phát hiện ra hắn, cho tới lúc đó, Diêm thị liền cũng tích lũy đầu đủ tư cách cùng Yến thị tới tranh giành vị trí gia tộc quyền thế đứng đầu.

((*) xem lại chương tìm được Yến Vũ sẽ thấy suy nghĩ đột phá của Yến Tuy)

Yến Tuy để điện thoại xuống, đi trở lại vị trí bàn làm việc, tiếp tục xử lý chuyện một lát.

Anh hiện tại phải đối mặt không chỉ có Diêm thị Lê thành còn có Tiêu gia Bắc thành, nhưng cho tới bây giờ Tiêu gia Bắc thành cũng không có động tác gì, dường như bọn họ không biết Tiêu Tư bị Yến Tuy và Yến Vũ phế vậy.

Yến Tuy cũng còn không có động tác nhằm vào bọn họ, anh hiện tại toàn lực đối phó chính là Diêm thị, Yến Tuy mặc dù tự tin, nhưng cũng không có tự tin tới cùng lúc đối kháng hai gia tộc, hơn nữa nơi này còn có một gia tộc quyền thế đứng đầu uy tín lâu năm và cường đại giống như Yến thị.

Nhưng anh cũng không có sợ hãi, hoặc là nao núng, anh tại thời điểm cố ý động thủ, cũng đã làm xong chuẩn bị cho điều xấu nhất.

Lại hai ngày, Mạnh Đình sau 5 ngày uống thuốc, Cổ Lê rốt cục mở miệng nói cậu không cần tiếp tục uống thuốc nữa, vết thương của cậu căn bản khép lại, vẫn không thể làm vận động kịch liệt, nhưng xuống giường đi lại là không có vấn đề gì.

Cậu rốt cục có thể trở lại dưới lầu ăn cơm, bất quá cậu muốn tự mình đi, có Yến Tuy ở đây vẫn là không được cho phép, cậu được Yến Tuy một đường ôm tới trên bàn cơm, ăn xong điểm tâm, lại được ôm tới ghế sa lon.

Mạnh Đình cũng không có cự tuyệt, cậu cảm giác được, Yến Tuy rất thích ôm cậu, cậu cũng thích để cho Yến Tuy ôm, như thế cậu liền cũng không nghĩ ra lý do cần phải cự tuyệt.

Yến Tuy đặt Mạnh Đình xuống, Mạnh Đình lập tức ở bên má anh ôm một cái, "Anh bận rộn thì đi đi, Mao Cầu Đại Hoàng bồi em rồi."

Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại tiếp tục ở trên môi cậu hôn hôn, lúc này mới đứng thẳng người, "Anh liền ở thư phòng, em tùy thời có thể đi vào."

"Được," Mạnh Đình ngoan ngoãn gật gật đầu, sao đó lại ôm eo Yến Tuy một chút, lúc này mới buông ra.

Cậu đưa mắt nhìn Yến Tuy chờ thân ảnh anh hoàn toàn không thấy, cậu mới thu hồi ánh mắt lại.

"Mao Cầu, Đại Hoàng, chúng ta đều phải ngoan, không thể để cho Yến Tuy thêm phiền."

Yến Tuy cũng không có nói cho Mạnh Đình quá nhiều, nhưng anh cũng không cố ý giấu diếm Mạnh Đình, giữa hai người bọn họ không cần có chuyện gì vì tốt cho đối phương, mà muốn cố ý giấu diếm.

Mạnh Đình xem TV một lúc lâu, Yến Vũ mới đẩy Hà Việt từ trong phòng đi ra ngoài, bọn họ sau khi ăn xong điểm tâm, Hà Việt tới bên ghế sa lon bồi Mạnh Đình cùng nhau xem TV, Yến Vũ có việc phải đi ra ngoài một chuyến, ông đi đón người.

Bác sĩ Bart hôm nay liền có thể đã tới Hải thành, để không có phát sinh ngoài ý muốn, Yến Vũ quyết định tự mình đi đón.

Mà Yến Mạn Gia bình thường từ lâu hẳn đã xuống, chờ bọn họ đều đi rồi, bà vội vàng liền trên lầu đi xuồng, nhưng là bộ dáng thay xong quần áo muốn ra ngoài.

"Em đi gặp một tên bệnh thần kinh, cơm trưa em sẽ trở lại ăn."

Yến Mạn Gia lưu lại lời này, mang theo tài xế và bảo tiêu liền đi.

Tên bệnh thần kinh trong miệng Yến Mạn Gia, Mạnh Đình cũng đã nghe bà nói, chính là có một người đặc biệt thích tranh của bà, đặc biệt chạy tới Hải thành hiệp thương (*) với bà, lại chọc tức Yến Mạn Gia, nhưng Mạnh Đình còn vì bà mà rất cao hứng nha.

((*) thoả hiệp để mua)

Dù sao tranh của Yến Mạn Gia không đẹp, người ta cũng không tới mức chấp nhất như vậy a.

Mạnh Đình quay đầu chống lại tầm mắt Hà Việt, cậu cười cười, "Cô chính là như vậy, hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn là rất đáng yêu."

Hà Việt nghe vậy nhẹ nhàng gật gật đầu, "Mạn Mạn rất thích cháu."

Mạnh Đình khẽ gật đầu một cái, cậu đặt Mao Cầu vào trong ngực Hà Việt, sau đó cậu xoay người ôm lấy Đại Hoàng, vuốt lông cho Đại Hoàng.

Hà Việt nhìn vật nhỏ bị nhét trong ngực, nhẹ nhàng cười cười, cũng vuốt lông cho Mao Cậu. Hai con thú cưng này rất giống chủ nhân của nó, rất ngoan ngoãn đáng yêu.

Yến Mạn Gia ngồi xe một tiếng tới tiệm cà phên danh nghĩa Mạnh Đình, nhìn thấy người khăng khăng muốn mua tranh của bà kia, ở trong điện thoại nghe ra là thanh âm đàn ông, nói là bình ủy phía bình chọn(*), còn là họa sĩ lớn nổi tiếng đã lâu, Yến Mạn Gia dựa theo hiểu biết của bà, liền cho rằng đối phương là một lão nam nhân bốn mươi năm mươi tuổi.

((*) đại khái là giám khảo bình chọn)

"Cậu là Amos?" Yến Mạn Gia nhìn thấy người thật, ngữ khí còn mang theo chút hoài nghi, bà hiện tại vẫn gọi không được họa sĩ, nhưng đối với giới mĩ thuật cũng không phải là hoàn toàn không biết, tác phẩm của Amos trong buổi đấu giá trước đây không lâu được xào tới giá hơn 500 vạn.

Yến Mạn Gia còn đặc biệt tới xem qua triển lãm tranh của hắn, giá trị tác phẩm của hắn còn chưa có đạt tới cực hạn, chờ thêm vài năm nữa, đoán chừng còn có thể được xào ra giá cao hơn, nhưng đối với tin tức của hắn bảo vệ tới khá tốt, Yến Mạn Gia vẫn cho rằng hắn và bà tuổi không sai biệt lắm.

"Đúng, tôi là Amos."

Hắn thừa nhận, Yến Mạn Gia lại nhìn hắn vài cái mới ngồi xuống, thấy tuổi không sai biệt lắm với Chân Hàm nhà bà, cho dù lớn hơn nữa cũng sẽ không lớn bằng Yến Tuy, bà quả nhiên là già rồi.

"Cậu cư nhiên trẻ như vậy......" Yến Mạn Gia rất bị đả kích, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bà chính là sóng trước bị vỗ chết trên bờ cát a.

Amos cười cười, "Người quen biết tôi đều nói như vậy."

Hắn ngược lại một chút cũng không ý định chột dạ, ánh mắt hắn quét tới đồng hồ đeo tay trên cổ tay, cũng không có ý định lãng phí thêm thời gian.

"Tôi nguyện ý ra giá 100 vạn mua tranh của bà."

Yến Mạn Gia ở trong đầu bà không ngừng nói thầm, nếu nói 100 vạn, nhà bà cũng không thể thiếu số tiền này, nhưng dùng bức tranh của bà kiếm 100 vạn, Yến Mạn Gia còn chưa từng có qua, bà nói thầm vẫn là rất quyết đoán mà lắc lắc đầu.

"Không được," Nhưng bà lại thêm một câu, "Đó cũng không phải tác phẩm tốt nhất của tôi, cậu thích tranh của tôi, có thể xem mấy bức khác, cậu tùy ý chọn một bức, tôi đều bán cho cậu.

Nói thật, khiến Amos đuổi theo mua tranh của bà, Yến Mạn Gia vẫn cảm thấy rất có mặt mũi, nhưng bức kia là quà sinh nhật của Mạnh Đình, không thể bán, những cái khác đều dễ nói. Bán lấy tiền, bà muốn mua quà cho Mạnh Đình và Chân Hàm, Yến Mạn Gia nghĩ tới có chút phấn chấn.

Amos nhận lấy tablet Yến Mạn Gia mang đến lật xem, vẫn là lắc lắc đầu.

"Tôi nói thật với bà đi, tôi mua bức tranh kia là muốn tặng cho mẹ làm quà sinh nhật, cảm giác người trong bức tranh, tôi rất thích, ngoại trừ cái đó, cậu ta và mẹ tôi còn có vài phần rất giống."

Nếu như không phải là mẹ hắn đóng cửa không ra, cũng không có hình lộ ra bên ngoài, hắn cũng hoài nghi Yến Mạn Gia là dựa theo hình dáng bà ấy vẽ. Nếu như không phải vậy, vậy thì càng có thể nói là duyên phận rồi, cho nên hắn mới chấp nhất như vậy, nhất định phải mua bức tranh này tới tay.

Yến Mạn Gia kinh ngạc mà nhíu nhíu chân mày, lại cẩn thận nhìn Amos mấy lần, cuối cùng bà cũng lắc lắc đầu, "Người trên bức tranh là người nhà của tôi, tôi cũng muốn tặng cậu ấy làm quà sinh nhật, thật đúng là không khéo rồi."

Phải nói thật là rất trùng hợp...... Amos muốn làm quà sinh nhật tặng người, bà cũng là như vậy.

Yến Mạn Gia đều nói như vậy, Amos tiếp tục đuổi theo không tha, không chỉ vô lễ, cũng vô dụng, hắn nhìn ra được Yến Mạn Gia cũng không thiếu tiền, chính là tăng giá tới 10 lần đều không đả động được bà.

Hắn cúi đầu nhìn bức tranh trên tablet của Yến Mạn Gia, tiếp tục mở ra mấy bức, nhưng ngay sau đó ngón tay hắn dừng lại, lại tìm trở lại một chút.

Lại là một bức hình Mạnh Đình cầm một cành hoa hồng trắng đang trêu chọc mèo con, ngũ quan cậu hoàn chỉnh mà bại lộ ở trước mặt hắn, với bức tranh của Yến Mạn Gia, hắn cảm thấy cùng mẹ hắn có mấy phần giống nhau, như vậy bản thân Mạnh Đình ngoại trừ đường cong trên mặt rõ ràng hơn chút, cơ hồ cùng mẹ hắn lúc trẻ giống nhau như đúc.

Người có tương tự, nhưng sẽ không tương tự tới loại trình độ này a.

Yến Mạn Gia thấy hắn nhìn chằm chằm hình Mạnh Đình, bà suy nghĩ một chút, muốn cầm tablet về, bà cũng không muốn tìm cho Yến Tuy một tình địch, nhưng Amos nắm rất chặt, Yến Mạn Gia rút vài cái đều không rút về được.

"Đây chính là người tôi tặng quà sinh nhật, tôi nói với cậu, cậu ấy là vợ cháu trai tôi!" Nghĩa là hoa có chủ, đã kết hôn rồi.

Tay Amos đột nhiên buông ra, Yến Mạn Gia cầm tablet trực tiếp ngồi trở lại vị trí, bà ôm tablet vào trong ngực, rất là kinh ngạc mà nhìn Amos, mơ hồ cảm thấy thần sắc Amos có chút không đúng.

"Ây, cậu làm sao vậy?"

Bộ dáng âm u này của hắn, có chút đáng sợ, Yến Mạn Gia cũng muốn gọi điện thoại kêu bảo tiêu và tài xế ngoài cửa tiến vào.

"Cậu ấy năm nay bao nhiêu tuổi?" Amos nhìn ra được Yến Mạn Gia rất là đề phòng, nhưng hắn cũng đợi không được tiếp tục từ từ đi thăm dò, hắn cơ hồ khẩn cầu mà nói, "Thỉnh bà nhất định nói với tôi."

"Mười tám......" Bà ở nhà, chuyện của Mạnh Đình tự nhiên cũng biết nhiều, cậu không phải con cái Mạnh gia, là bị người buôn bán trẻ em lừa gạt tới cô nhi viện kia, thời gian rất lâu, ngay cả Yến Tuy cũng còn không tra ra thân thế Mạnh Đình.

"Cậu...... Cậu hỏi cái này làm gì?"

Yến Mạn Gia đối với chính mình cũng có mấy phần gấp gáp, bà thật không có nhìn ra Amos và Mạnh Đình có chỗ nào giống nhau, thật không giống như là người nhà của Mạnh Đình, Mạnh Đình mới trải qua ám sát nguy hiểm đáng sợ như vậy, bà tuyệt đối không thể để tin tức lộ ra bên ngoài.

Amos không có trả lời lời của bà, hắn đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu với Yến Mạn Gia, sau đó liền xách theo túi của hắn, từ trong quán cà phê đi ra ngoài.

Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại, "Anh, em út...... có thể không chết......"

Bên này Yến Mạn Gia cũng không tiếp tục ở trong quán cà phê trì hoãn thêm, bà lên xe trực tiếp về nhà, cũng mới 10 rưỡi sáng, bà sau khi chào hỏi với Mạnh Đình Hà Việt, trực tiếp lên lầu 2, gõ cửa thư phòng Yến Tuy.

"Vào đi."

Yến Mạn Gia đi vào, đặt túi lên ghế salon, bà đi tới, Yến Tuy cũng mới ngẩng đầu nhìn bà.

"Tuy Tuy, cô có việc muốn nói với cháu."

Yến Tuy gật gật đầu, Yến Mạn Gia cũng không tiếp tục trì hoãn, bà đem cuộc gặp mặt một tiếng trước của bà và Amos, lời bọn họ nói, tất cả phát hiện của bà chi tiết đều nói với Yến Tuy.

"Lúc trước hắn gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, cô có thể cảm giác được, hắn ban đầu cũng chỉ là muốn mua tranh của cô......"

Yến Mạn Gia có chút chột dạ, tranh của bà mang đi dự thi tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng bà lại đem tranh có hình dáng Mạnh Đình đi. Bây giờ cũng không biết là phúc là họa, nhưng đại khái, bà biết bà lại gây họa rồi.

"...... Cô không xác định hắn có phải người nhà Đình Đình hay không, nhìn dáng vẻ hắn rất khiếp sợ, lại rất sốt ruột."

Yến Mạn Gia nói xong, liếc mắt nhìn Yến Tuy, chủ động nhận lỗi.

"Thật xin lỗi, cô không nên đưa tranh của Mạnh Đình đi dự thi, lại càng không nên để cho hình của Mạnh Đình bị người ngoài nhìn thấy."

Tấm hình kia là bà chụp, định sắp tới vẽ, không để ý vẫn ở trong tablet, đâu nghĩ sẽ bị Amos nhìn thấy, còn có thể dẫn tới phản ứng của hắn lớn như vậy.

Yến Tuy đúng là có chút tức giận, nhưng hiện tại vẫn không phải lúc so đo với Yến Mạn Gia, tay anh chỉ ở trên bàn gõ gõ, tựa hồ đang suy nghĩ lại giống như cảnh cáo Yến Mạn Gia.

"Cô...... Cô lập tức gọi điện thoại đem bức tranh về." Yến Mạn Gia bị gõ tới da đầu tê dại, Yến Tuy mặt đen lên, trong nhà ngoại trừ Mạnh Đình, căn bản không ai không sợ, bà cũng là khá sợ.

"Không cần," Yến Tuy phất phất tay với Yến Mạn Gia bảo bà đi ra ngoài, nhưng trong lời nói vẫn như cũ mang theo mùi vị cảnh cáo, "Chỉ như vậy một lần thôi."

Chuyện Yến Mạn Gia cầm tranh đi dự thi đã báo qua cho Mạnh Đình rồi, chỉ sợ cậu cũng đang chờ tin tức Yến Mạn Gia đoạt giải, cầm cái này về, chính là muốn Mạnh Đình thất vọng một đoạn thời gian, nhưng những chuyện tương tự sau này, Yến Tuy tuyệt không cho phép.

"Ờ, cô nhớ rồi," Yến Mạn Gia nói cầm lấy túi của mình, lại qua đầu lại nhìn Yến Tuy một cái, sau đó ra khỏi thư phòng.

Yến Tuy cầm lấy điện thoại di động, ấn ra một dãy số, "Tra cho tôi một chút bối cảnh gia đình họa sĩ Amos, cố gắng nhanh lên."

Yến Tuy bên này tra, Amos bên kia cũng đang tra, Yến Mạn Gia cũng không phải dùng tên thật đi dự thi, nhưng người đề cử bà cũng là có hồ sơ ghi chép trong công hội tranh sơn dầu, lại một phen cố gắng tra được Yến Mạn Gia cũng không khó.

Vợ của cháu ngoại bà, 18 tuổi, đã kết hôn, hơn nữa trước đó không lâu đoạn video trong thang máy kia tuôn ra, cắt tới một bức ảnh ngũ quan của cậu khá rõ ràng...... người trong tranh của Yến Mạn Gia là Mạnh Đình, vợ của gia chủ Yến thị Yến Tuy!

Trong khoảng thời gian này Yến thị thường xuyên lên tin tức, bát quái trên mạng một đống, về sự thật Mạnh Đình cũng không phải con riêng của Mạnh gia, còn là Yến Tuy tự mình giơ chứng nhận, tướng mạo, tuổi tác, thậm chí bối cảnh hết thảy đều phù hợp.

Amos ở trong phòng khách sạn đi lòng vòng, trong lòng giống như có móng vuốt cào khó chịu, hắn rất muốn cứ như vậy xác định, nhưng lại sợ cuối cùng toi công vui mừng một trận. Hắn càng không dám để cho mẹ hắn Ninh Chu biết, chuyện con trai út bị bắt cóc làm con tin rồi bị giết, vẫn luôn là bóng ma trong lòng bà, nỗi đau mà những năm này tuyệt đối không thể chạm đến.

Amos nguyên danh là Tiêu Tử Mặc, là nhị công tử đích tôn của Tiêu gia Bắc thành, người hắn ra tiệm cà phê gọi điện thoại, là anh cả ruột của hắn Tiêu Tử Ngang. Ông nội bọn họ mặc dù còn tại thế, nhưng gia chủ hiện tại của Tiêu gia đã là cha bọn hắn Tiêu Huy Dân.

Chi bọn họ mới coi là mạch chính thống nhất của Tiêu thị Bắc thành, nếu như Mạnh Đình chính là em út của bọn họ 17 năm trước bị bắt cóc giết con tin, vậy tên của cậu hẳn gọi là Tiêu Tử Nặc, Nặc của nặc ngôn.

(Nặc là đồng ý, cho phép, hứa; nặc ngôn là lời hứa)

Tên của Tiêu Tử Mặc và Tiêu Tử Ngang đều là ông nội bọn họ đặt, chỉ có tên em út là cha bọn họ Tiêu Huy Dân đặt. Ý nói rằng cậu đối với Ninh Chu thủy chung giống như một cam kết.

Nhưng rõ ràng người còn sống, như thế nào năm đó cả nhà liền đều nhận định là đã chết chứ, trong phần mộ tổ tiên của Tiêu gia nhưng đã xây xong mộ bia, bọn họ thanh minh hàng năm đều tới thăm cậu, hồi bé Tiêu Tử Mặc còn mang theo một món đồ chơi đi, sau đó dần dần hiểu, nhưng điều này cũng trở thành thói quen.

Hắn thỉnh thoảng có tâm sự cũng sẽ tới gặp cậu, nhưng mấy năm nay chạy trong nước ngoài nước, cách quá lâu trở lại, hắn cũng sẽ đi, nhưng hiện tại rất có thể người được bọn họ tế lễ mấy năm này, căn bản là không chết.

Nhưng mấy tài liệu trên mạng kia, cũng làm hắn hoảng hốt, nếu như Mạnh Đình chính là em út nhà hắn, vậy trải qua cũng quá thảm rồi, Lý Nhất Phỉ kia quả thực không biết sống chết!

Tiêu Tử Mặc cũng không biết di chuyển bao lâu, Tiêu Tử Ngang rốt cục gọi điện thoại cho hắn.

"Căn bản có thể xác định, Mạnh Đình chính là Nặc Nặc nhà ta. Anh đặt vé máy bay, em đừng hành động thiếu suy nghĩ......"

Nhưng nửa câu sau, hắn còn nói chưa hết, đã bị Tiêu Tử Mặc cúp. Hắn lại gọi lại, bên kia đã không ai nhận.

Khu Đông thành Bắc Tiêu Tử Ngang ở trong phòng hắn di chuyển trong chốc lát, sau đó ra cửa lái xe trở lại nhà cũ Tiêu gia, đi gặp cha hắn Tiêu Huy Dân.

(Min: Anh em giống nhau, cứ di chuyển trong phòng như tập thể dục)

Tiêu Huy Dân dựa theo yêu cầu của lão gia tử, đang tính toán làm sao đối phó Yến thị, trước mắt còn không có động tác, nhưng thật sự muốn động rồi, không được bao lâu sau chắc bọn họ sẽ hối hận tới xanh ruột.

Chú ba kia của bọn họ những năm này chọc không ít phiền toái, toàn dựa vào chi lớn giải quyết tốt hậu quả cho gã, lần này còn trêu chọc đến trên đầu Nặc Nặc nhà bọn họ, bị Yến Tuy phế đi cũng là đáng đời, căn bản là không cần hai nhà tiếp tục trở mặt.

"Cha, đây là con tạm thời tra được." Tiêu Tử Ngang cũng không muốn nói thừa lời, vé máy bay hắn đặt là ba tiếng sau, hắn cũng không thể để cho Tiêu Tử Mặc làm loạn, Yến Tuy của Yến thị căn bản không phải y có thể ứng phó được.

Tiêu Huy Dân rất là kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Ngang một cái, ông đã rất nhiều năm không nhìn thấy bộ dáng xúc động này của hắn, vốn còn muốn mở miệng dạy dỗ mấy câu, nhưng Tiêu Tử Ngang đã đưa tài liệu tới trước mặt ông rồi, Tiêu Huy Dân cũng chỉ có thể xem trước một chút rồi hãy nói.

Nhưng tùy ý một phen, mắt ông liền trợn tròn, tiếp đó không lâu người mất bình tĩnh liền biến thành chính ông, ông chợt đứng lên, tài liệu lật đổ chén trà trên bàn làm việc, ông cũng không để ý, "Đây, đây...... đây là thật?"

Thanh âm Tiêu Huy Dân khống chế không được có chút phát run, con trai út chết không chỉ là điểm mấu chốt vượt qua không được trong lòng vợ ông Ninh Chu, ông cũng vậy.

Ninh Chu thân thể khá kém, sau khi khó khăn sinh ra Tiêu Tử Mặc cũng có chút bị thương, nói là không dễ tiếp tục thụ thai nữa, nhưng bọn họ có hai đứa con trai rồi, liền cũng không thiếu con, không nghĩ đợi một ngày năm năm sau, Ninh Chu đột nhiên nói buồn nôn, mời bác sĩ tới xem, lại là mang thai hơn hai tháng.

Đứa nhỏ này hoàn toàn ngoài dự đoán, bọn họ có bao kinh hỉ có thể tưởng tượng.

Bọn họ vẫn luôn muốn sinh con gái, cuối cũng vẫn là con trai, nhưng con trai so với bé gái bình thường muốn xinh đẹp hơn.

Đừng nói Ninh Chu thích như tâm can bảo bối, ngay cả ông cũng vậy, ông lật khắp từ điển mới lấy chữ "Nặc" này, vì cái gọi là quyền lợi, ông vẫn luôn cùng lão gia tử tranh cãi mấy ngày.

Nhưng không nghĩ cả nhà bọn họ tới nông thôn ở vài ngày, bảo mẫu tư thông bọn cướp, Ninh Chu và con trai nhỏ ở trong nhà bị bắt cóc tống tiền, Ninh Chu được cứu trở lại, con trai nhỏ nhưng làm con tin bị giết, chỉ chừa cho bọn họ một cái tã lót đầy máu, Ninh Chu bệnh hơn nửa năm, Tiêu Tử Nặc đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn họ.

Nhưng hóa ra đứa con được nói là con tin bị giết, kỳ thực không có chết......

Tiêu Huy Dân ước chừng tiêu hóa hơn mười phút, mới đón nhận sự thật này, ông mở tài liệu ra một lần nữa tìm tới tấm hình cao trung của Mạnh Đình, Tiêu Huy Dân rất nhiều năm mắt không đỏ qua, đột nhiên mắt chua xót lợi hại.

Tiêu Tử Ngang cũng có thể hiểu thất thố của Tiêu Huy Dân, hắn lớn hơn Mạnh Đình khoảng 10 tuổi, lúc Ninh Chu mang thai, hắn và Tử Mặc cũng rất cao hứng, hắn đã từng cảm thụ qua máy thai, còn ôm qua Mạnh Đình mới sinh không lâu, cho rằng cậu làm con tin bị giết chết, hắn cũng khổ sở một đoạn thời gian.

"Nặc Nặc tháng 7 năm nay kết hôn với Yến Tuy của Yến thị, nhìn tài liệu, anh ta đối với Nặc Nặc còn rất tốt......"

"Tốt cái rắm!"

Tiêu Tử Ngang đột nhiên bị Tiêu Huy Dân phun đầy mặt nước miếng, hắn bất đắc dĩ lui về phía sau hai bước, lỗ tai đều bị chấn động tới có chút đau.

"Nặc Nặc nhà ta mới bao nhiêu, cậu ta cư nhiên hạ thủ được......"

Tiêu Tử Ngang lớn hơn Mạnh Đình 10 tuổi đều chưa kết hôn đâu, Mạnh Đình kết hôn đều sắp nửa năm rồi.

Tiêu Tử Ngang cũng không khuyên gì nữa, hắn lại tiếp tục lui về phía sau một bước, "Tử Mặc ở Hải thành, con đặt vé máy bay lát nữa qua, chuyện còn lại ngài đi tra, mẹ bên kia...... Chúng ta vẫn là chờ chút thời gian nữa nói cho bà ấy biết."

Ít nhất phải chờ bọn hắn tra rõ ràng chuyện năm đó, chờ hắn gặp được Yến Tuy, gặp được Mạnh Đình sau đó sẽ nói cho bà biết. Đương nhiên, hắn cũng dự đoán được cảnh tượng hắn bởi vì giấu diếm mà bị trách mắng một trận.

Tiêu Huy Dân hơi hơi suy nghĩ mới gật gật đầu, "Con đi đi, mang người về."

Lời này Tiêu Tử Ngang cũng không dám trả lời, ngay cả Tiêu Huy Dân tự mình ra sân e rằng đều làm không được, Yến Tuy của Yến thị gần đây nhưng là có ý định đồng thời chống lại Tiêu gia bọn họ và Diêm thị Lê thành, người như vậy, liền hắn chỉ sợ không đủ khiến cho Yến Tuy buông tay Mạnh Đình.

Đương nhiên, Tiêu Tử Ngang hiện tại lo lắng hơn chính là Tiêu Tử Mặc có thể làm hỏng chuyện hay không.

"Không, con trước tiên đi, ta bên này an bài xong cũng tới."

Tiêu Huy Dân e rằng cũng nghĩ tới điểm này, sau khi Tiêu Tử Ngang đi ra hai bước, ông lại sửa lời.

"Vâng," Tiêu Tử Ngang xoay người lại gật đầu một cái, ra khỏi thư phòng, ngồi lên xe trực tiếp đi về phía sân bay.

Tiêu gia ở Hải thành cơ hồ không có căn cơ, duy chỉ có nhà của Tiêu Mục chi bên, trước đó một đoạn thời gian cũng bởi vì Tiêu Tư đắc tội Yến Tuy, Tiêu Mục trực tiếp ở trong lớp học bị cảnh sát mang đi điều tra, chi bên Tiêu gia duy nhất ở Hải thành cũng coi như bại.

Tiêu Tử Mặc nhờ mấy bạn học của hắn ở Hải thành, thật vất vả mới tìm ra điện thoại của Vương Phong bên cạnh Yến Tuy, hắn tính khí chịu đựng không nổi trực tiếp chạy tới cao ốc Yến thị chờ tin tức, nhưng lại biết được Yến Tuy đã gần 1 tuần không có tới công ty.

Hắn lại tiếp tục gọi điện thoại cho Vương Phong, nhưng không phải hỏi y lúc nào thì Yến Tuy bằng lòng gặp hắn, mà là tình huống của Mạnh Đình, Yến Tuy một tuần đều chẳng quan tâm tới công ty, chẳng phải là nói Nặc Nặc nhà bọn họ bị thương rất nghiêm trọng?

"Vết thương phu nhân nhà ông rốt cuộc như nào? Tại sao không đi bệnh viện? Bác sĩ tư nhân đáng tin sao? Tôi bên này có biết bác sĩ nước ngoài có thể giới thiệu cho ông......"

Vương Phong ở trong hành lang Yến trạch nhận được điện thoại của Tiêu Tử Mặc, đều muốn bị mấy vấn đề của hắn làm hôn mê rồi.

"Thật xin lỗi, đây là chuyện riêng trong nhà chủ tịch, tôi không cách nào biết, ngoài ra chủ tịch trong khoảng thời gian này hành trình khá chặt, không cách nào cùng ngài gặp mặt." Vương Phong dứt lời, Tiêu Tử Mặc bên kia trầm mặc rất lâu mới trả lời.

"Được rồi......" Ngữ khí Tiêu Tử Mặc tương đối không cam lòng......

Hắn lại trầm mặc một lát mới tính toán cúp điện thoại, bên kia lại nghe thấy thanh âm hoàn toàn ngoài dự đoán.

"Anh tới tìm Yến Tuy sao? Anh ấy trong thư phòng."

"Vâng, phu nhân."

Có thể được Vương Phong gọi là phu nhân còn có thể là ai, đó là Mạnh Đình, là thanh âm của Nặc Nặc nhà hắn!

Nhưng hắn còn muốn nghe nữa, Vương Phong hẳn là phát giác điện thoại còn chưa cúp, liền ấn tắt.

Tiêu Tử Mặc tương đối kích động, nhưng không tiếp tục gọi cho Vương Phong nữa, hắn lại gọi điện thoại cho Tiêu Tử Ngang, y đã trên đường tới sân bay, hai tiếng nữa sẽ tới Hải thành, hắn không gặp được Yến Tuy, nhưng anh trai hắn Tiêu Tử Ngang nhất định là có biện pháp.

Bọn họ bên này điều tra tới nhanh như vậy, Yến Tuy bên này cũng không chậm, Vương Phong lúc tiến vào anh cũng đang nhìn tư liệu của Amos, kỳ thực chỉ cần đề cập là Tiêu gia, Yến Tuy đại khái đều rõ ràng.

Nhưng anh vẫn xem, là bởi vì anh cũng cần vì Mạnh Đình tra một chút 17 năm trước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có lẽ liền có thể biết rõ chân tướng Mạnh Đình bị đưa đến cô nhi viện.

Vương Phong lúc trước ở trong điện thoại đã nói với Yến Tuy chuyện Tiêu Tử Mặc muốn gặp anh, cũng dựa theo yêu cầu của Yến Tuy cự tuyệt, nhưng sau khi hắn đi vào, vẫn là đem phen câu hỏi kỳ quái kia của Tiêu Tử Mặc, lại nói với Yến Tuy một lần.

Vương Phong yên lặng vì Yến Tuy lau mồ hôi, phu nhân nhà bọn họ tính cách quá tốt, người cũng quá xinh đẹp, không cẩn thận một cái liền gọi nhiều hoa đào như vậy, điện thoại đều gọi tới chỗ hắn, khiêu khích đều chọn tới trước mặt Yến Tuy, không thể nói là lá gan không lớn.

Yến Tuy không có tỏ bất kỳ thái độ gì với lời này, anh bảo Vương Phong tới đây là có chuyện khác.

Bọn họ đại khái tán gẫu gần một tiếng, Vương Phong mới từ thư phòng rời đi, nhưng cửa mới bị đóng lại, lại lần nữa bị mở ra, đi vào là Mạnh Đình.

Yến Tuy ngước mắt nhìn sang, Mạnh Đình lập tức liền cười với anh, "Em nhớ anh rồi, đi vào xem anh một chút."

Cậu nói ngồi vào bên ghế salon, nằm nhoài trên lưng ghế salon, mặt hướng về phía Yến Tuy, thật đúng là giống như cậu nói, cậu chính là đơn thuần nhớ Yến Tuy, vào thư phòng để nhìn anh một chút.

Yến Tuy cúi đầu nhìn thoáng qua văn kiện, liền đẩy bọn chúng ra, đứng dậy đi về phía Mạnh Đình, ánh mắt Mạnh Đình vẫn như cũ đuổi theo anh.

"Em nhìn anh, anh không làm việc được sao?"

Mạnh Đình dường như không thể hiểu Yến Tuy không tiếp tục làm việc, chạy tới bên cạnh cậu làm gì.

Yến Tuy nhẹ ôm lấy Mạnh Đình ngồi xuống, vững vàng ôm người vào trong ngực, anh cảm thấy một chút cảm giác nguy cơ, nhưng anh còn chưa có gặp người Tiêu gia, cũng vẫn không phải lúc nói với Mạnh Đình.

"Anh cũng nhớ em, tới đây ôm em một cái."

Đáp án này đối với Mạnh Đình mà nói, hết sức có sức thuyết phục, cậu nghiêng đầu ở trên khuôn mặt Yến Tuy hôn hôn, "Ừm, em cho anh ôm." Cậu chỉ cho Yến Tuy ôm.

Yến Tuy nghe vậy ở trên cổ Mạnh Đình hôn một chút, bọn họ lại ôm như vậy hơn 10 phút, Yến Tuy mới một lần nữa đi làm việc.

Mạnh Đình cũng không rời đi, cậu vẫn nằm nhoài nhìn Yến Tuy, chờ sắp tới thời gian ăn cơm, bọn họ mới cùng nhau đi xuống lầu.

Bác sĩ Bart đã được Yến Vũ đón rồi, bất quá phương án giải phẫu hắn và Cổ Lê còn phải nghiên cứu một chút, thời gian định ở hai ngày sau. Yến Vũ và Hà Việt đều chờ nhiều năm như vậy rồi, liền cũng không quan tâm chờ thêm 1-2 ngày, tự nhiên là càng chu toàn càng tốt.

Cổ Lê và Bart không tới chủ trạch ăn cơm, bọn họ đều ở trong tòa bên cạnh, hai người rất có nhiều chuyện để nói, Chân Hàm cơm nước xong lại "Lẻn" qua.

Sau khi ăn xong, Yến Tuy mang theo Mạnh Đình tản bộ một chút, nhưng đi không xa lắm, Mạnh Đình mặc dù khỏe hơn rồi, nhưng vẫn không thể vận động kịch liệt, ngay cả tản bộ cũng phải có chừng mực.

Bọn họ không đi về phía sân cỏ, mà trực tiếp đi tới hậu viện.

Hai hàng phong đã bắt đầu nhuốm đỏ, bầu trời chỉ lưu lại một đường trắng nhạt, vẫn như trước không ảnh hưởng tới bức phong cảnh rực rỡ tươi đẹp này.

Mạnh Đình nắm tay Yến Tuy, liếc mắt nhìn cảnh sắc trước mặt, lại liếc nhìn Yến Tuy, lặp lại như thế, cuối cùng cậu rốt cục bỏ qua.

"Em không nhìn ra anh nghĩ cái gì...... Anh muốn em làm gì liền nói với em đi."

Yến Tuy đầy bụng suy nghĩ nghe Mạnh Đình nói như vậy, vẫn là nhịn không được cười cười, anh dừng bước lại, kéo Mạnh Đình tới trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy.

"Không cần em làm gì, chỉ cần em hảo hảo mà ở bên cạnh anh, không sinh bệnh, không bị thương, mỗi ngày đều vui vẻ, như vậy là tốt rồi."