Sủng Hôn Hào Môn

Chương 99

Edit: Vịt

Beta: Min

Lý Lan theo Mạnh Đình ngồi lên xe thật lâu, đều vẫn toét miệng cười, Mạnh Đình liếc mắt nhìn Lý Lan, cảm thấy nụ cười của hắn có chút kỳ quái, nhưng thần sắc Lý Lan nghiêm túc chốc lát, lại lập tức vui vẻ lên.

"Có gì buồn cười?" Mạnh Đình nhìn Lý Lan nói thầm một câu, nhưng cũng không phải thật sự muốn làm rõ ràng, cậu nhìn Lý Lan suy nghĩ một lát nói, "Sau này em giống đám Thi Thi gọi anh là sư phụ đi."

"A...... A?" Miệng Lý Lan lại tiếp tục mở lớn, hoàn toàn kinh ngạc sững sờ mà nhìn Mạnh Đình, vừa cao hứng vừa lúng túng.

Mạnh Đình nói xong lời này cũng không tiếp tục để ý tới Lý Lan nữa, cậu nhìn ra bên ngoài xe, bọn họ đã sắp tới cao ốc Yến thị rồi, như thế trên mặt cậu mới hiện lên chút tiếu ý, cậu cầm điện thoại di động, cực kỳ nhẫn nại, mới kiềm chế xuống được tâm tình vui mừng, không gọi thoại cho Yến Tuy.

Cậu quay đầu nhìn về phía Lý Lan vẫn như cũ vui tới không khép miệng lại được, "Em muốn cùng anh đi tìm Yến Tuy, hay là anh để cho tài xế trước tiên đưa em về?"

"Sư phụ!" Lý Lan hô một câu, thanh âm vang dội, Mạnh Đình chưa phát giác nghiêng nghiêng sang bên cạnh, nhưng lại nghe thấy thanh âm đột nhiên trở nên rất nhỏ của hắn, "Cái kia em đi theo anh có tiện hay không a, nếu không tiện, em trước tiên trở về."

Mạnh Đình nghe vậy nhìn nhìn Lý Lan, sau đó rốt cục yên tâm thoải mái lấy điện thoại ra, gọi cho Yến Tuy, cậu đây thực là có chuyện đứng đắn mà, mới không phải bởi vì nhớ Yến Tuy liền tùy tiện gọi đâu nha.

"...... Được, bọn em lập tức tới ngay," Mạnh Đình cúp điện thoại, xe bọn họ cũng dừng lại, cậu thu hồi điện thoại, nói với Lý Lan, "Yến Tuy nói không sao, chúng ta cùng đi đi."

"Vâng," Lý Lan cười tới mắt đều sắp không còn rồi, hắn ở làng du lịch lần đầu tiên gặp Mạnh Đình và Yến Tuy, đã cảm thấy bọn họ rất khác biệt, không giống với những người có tiền khác hắn từng gặp, nhất là Mạnh Đình, tín nhiệm và sùng bái của Lý Lan đối với cậu, đã vượt quá tưởng tượng.

"Ngài nguyện ý làm sư phụ em, thật sự là quá tốt." Lý Lan nói cúi đầu, mắt chớp lại chớp, sau đó lại nhếch miệng cười.

Mạnh Đình liếc mắt nhìn Lý Lan, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cậu trước tiên xuống xe, chờ Lý Lan xuống, bọn họ cùng nhau đi về phía cao ốc Yến thị.

Mạnh Đình ở cao ốc Yến thị quản lý nhiều ngày như vậy, nhân viên trên dưới không thể không nhận ra cậu, ánh mắt bọn họ nhìn Mạnh Đình mang theo tôn trọng cơ hồ giống đối với Yến Tuy, nhưng tâm trạng Mạnh Đình đã phiêu tới lập tức liền gặp được Yến Tuy, căn bản không phát hiện những khác biệt này trong mắt bọn họ.

Nhưng Lý Lan tâm tư rất nhạy cảm, ánh mắt hắn nhìn một vòng, kính nể trong lòng đối với Mạnh Đình liền càng nhiều.

Bọn họ từ trong thang máy đi ra ngoài, Yến Tuy cũng đến, Mạnh Đình bước nhanh tiến lên, cầm lấy tay Yến Tuy vươn ra, cậu mặt mày cong cong, cười đến hết sức đẹp mắt, "Em tới đón anh về nhà."

"Được, vậy phải chờ một lát," Yến Tuy nói xong lôi kéo Mạnh Đình đi vào trong, lại phất phất tay, để cho Vương Phong đi tiếp đãi Lý Lan, dẫn hắn khắp nơi đi tham quan một chút, lại mang người trở về phòng làm việc của hắn.

Mạnh Đình đem thời gian và địa điểm hội phẩm hương quốc tế đều nói với Yến Tuy, sau đó lại lặp lại mấy lời cậu nói với Yến Minh Á, "Có thể mang theo người nhà, anh có thời gian đi không?"

Ý tứ lời Mạnh Đình đã hết sức rõ ràng, Yến Tuy đi, cậu mới nguyện ý đi.

Yến Tuy nghe vậy trầm mặc hiếm thấy, anh mang Mạnh Đình ngồi vào trên ghế salon trong phòng làm việc, ôm người vào trong ngực, anh lại suy nghĩ một lát mới trả lời Mạnh Đình, "Thời gian mấy ngày đó, anh phải tới Lê thành một chuyến, không thể bồi em rồi."

Mạnh Đình nghe vậy thời gian trầm mặc còn muốn lâu hơn Yến Tuy, nhưng cậu rốt cục suy nghĩ hiểu mấy ý tứ trong lời nói Yến Tuy, Yến Tuy không chỉ không thể bồi cậu tới nước A, anh tới Lê thành, còn không chịu mang theo cậu.

"Em không thể đi theo sao?" Cho dù nghe ra rồi, Mạnh Đình vẫn là muốn xác định lại một lần, hơn nữa tiếu ý trên mặt cậu bất giác liền tản đi chút. Lê thành đó là nơi nào, Mạnh Đình cũng không phải là không biết gì cả.

Yến Tuy lại tiếp tục trầm mặc, kỳ thực trong lòng anh cũng rất mâu thuẫn, anh biết lưu luyến Mạnh Đình đối với anh, lo lắng đối với lần này anh đi, nhưng để cho Mạnh Đình đi theo anh tới Lê thành, anh cũng sẽ lo lắng.

"Anh đảm bảo chỉ có thời gian hai ngày đi nhanh về nhanh, em không muốn đi nước A, liền ở......"

"Em đi." Mạnh Đình quăng tay Yến Tuy để ngang trên tay cậu xuống, sau đó ngồi thẳng thân thể, cậu hít sâu một hơi, lại tiếp tục nói, "Em biết em không thể quá dính anh, sẽ chọc anh phiền."

Yến Tuy nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt đen xuống, anh cưỡng chế kéo Mạnh Đình về trong ngực, "Đây là lời gì...... em giận dữ? Anh sao có thể sẽ chán em, anh không mang theo em đi cũng không phải là chán em......"

"Diêm Uẩn Sinh con cáo già này, anh không thể không đi qua tự mình xem, anh sợ hắn sẽ chạy."

"Nha," Mạnh Đình tiếp tục nhìn Yến Tuy, con ngươi xoay xoay, "Đặng Vũ kia đi cùng anh?"

Tín nhiệm Yến Tuy đối với Đặng Vũ không giống bình thường, anh nguyện ý để cho hắn biết sự thật vết thương súng bắn ở ngực, này đổi lại đến trên người đám Cố Lãng tuyệt đối làm không được, đổi thành Chân Hàm vậy còn không sai biệt lắm.

Mạnh Đình cũng không biết tại sao mình đột nhiên liền nhớ tới Đặng Vũ, nhưng vừa nghĩ đến Yến Tuy không cùng một chỗ với cậu, lại cùng một chỗ với sư đệ thanh mai trúc mã, trong lòng cậu liền không quá thoải mái.

Vẻ mặt Mạnh Đình ăn giấm hết sức rõ ràng, hơn nữa con ngươi nhìn thẳng Yến Tuy, Yến Tuy cho dù muốn lắc đầu cũng có chút khó khăn, anh thành thực gật gật đầu, "Phải."

"Hừ......" Mạnh Đình hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không có lại thử từ trong ngực Yến Tuy ra ngoài, không chỉ có như thế, cậu còn chen chen vào tới trong ngực Yến Tuy, "Hắn không đẹp bằng em, thân thủ không tốt bằng em, khẳng định cũng không chăm sóc tốt bằng em......"

Mạnh Đình mâu quang lóe lóe lại chống lại ánh mắt Yến Tuy, hai gò má cậu khẽ phồng phồng, "Em biết anh thích em, không thích hắn."

Cái này, Yến Tuy thật đúng là không biết làm sao đáp lại lời Mạnh Đình, mới có thể tiêu tan đi vại dấm cậu đột nhiên có này, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn môi Mạnh Đình, thấy cậu mặt mày an tĩnh lại, anh lại tiếp tục từ từ làm sâu sắc hơn nụ hôn này.

Vừa hôn kết thúc, chút xoắn xuýt hai đầu lông mày Mạnh Đình rốt cục tản đi chút, Yến Tuy mới lại tiếp tục mở miệng, "Chúng ta giống như lúc trước, đeo tai nghe điện thoại, tùy thời giữ liên lạc."

"Vậy em còn ngồi máy bay đấy, anh cũng ngồi......" Mạnh Đình đột nhiên thông minh làm cho Yến Tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng cậu cũng không cam lòng làm khó dễ Yến Tuy, cậu nhẹ nhàng lẩm bẩm hai cái, sau đó mới gật gật đầu, "Ừ, anh đi đi."

Môi Yến Tuy hơi mở ra, anh đại khái muốn nói lời cảm ơn, nhưng suy nghĩ một chút lại không tiếp tục mở miệng, giữa anh và Mạnh Đình không cần lời khách sáo xa lạ như vậy.

Thời gian Yến Tuy đi Lê thành là 2 ngày sau, Yến Minh Á nói hội phẩm hương quốc tế là 4 ngày sau, nhưng đó là đất khách xa lạ, thời gian ở trên máy bay phải 1 ngày, ít nhất cũng phải trước 2 ngày lên đường, đến bên kia làm quen chênh lệch thời gian, bọn họ là cùng một ngày rời khỏi Hải thành.

Mạnh Đình không để cho Lý Lan trở lại thôn Lý gia, cậu để cho Yến Minh Á đi làm hộ chiếu tạm thời cho Lý Lan, chuẩn bị mang theo hắn cùng nhau đến nước A.

Lý Lan lần này có thể tới Hải thành chơi mấy ngày, hắn đã cực kỳ cao hứng rồi, mà hắn tham quan phòng thí nghiệm, tham quan cao ốc Yến thị, hiện tại còn sẽ theo Mạnh Đình tới nước A, số phận lập tức liền nghiêng trời lệch đất.

Mạnh Đình tới nước A, Yến Tuy cũng sắp xếp, chỉ có Yến Minh Á đi theo, anh vẫn là không yên lòng, anh để cho Chân Hàm cùng Yến Mạn Gia bồi Mạnh Đình cùng đi, hai vị này mười mấy tuổi đã bắt đầu thường xuyên chạy tới nước ngoài, có bọn họ, Yến Tuy mới sẽ yên tâm chút.

Nhưng trong hai ngày này Mạnh Đình bị năm lần bảy lượt dặn dò là tránh không khỏi, không chỉ có Yến Tuy nói, ngay cả Yến Vũ và Hà Việt cũng không thiếu, Mạnh Đình biểu hiện rất ngoan, toàn bộ quá trình thỉnh thoảng gật đầu, cực kỳ nghe lời, hơi có một điểm khác thường là, cậu đối với Yến Tuy lại không có quá nhiều muốn dặn dò.

Yến Tuy trong lòng bất đắc dĩ than thở, anh cảm thấy Mạnh Đình ít nhiều vẫn còn có chút tức giận, không, phải nói là buồn bực, liền hai ngày này đối với anh hơi lãnh đạm chút, nhưng giữa anh và Đặng Vũ thật sự quan hệ gì cũng không có, cũng không biết vại giấm này của Mạnh Đình là xuất hiện như thế nào.

"Ăn không quen thức ăn bên kia, liền bảo Chân Hàm làm cho em, biết không?" Yến Tuy tiễn Mạnh Đình đến sân bay, lại tiếp tục dặn dò một câu như vậy, rồi sau đó anh ôm người tới trong ngực, mấy cảm xúc không nỡ kia nồng đậm mà làm cho lực đạo tay anh hơi có mất kiểm soát, anh đem người càng ôm càng chặt.

Mạnh Đình không có ôm lại Yến Tuy, nhưng cũng không có kháng cự anh ôm, nhưng cậu như vậy, làm cho Yến Tuy trong lòng không nỡ cùng tự trách càng nồng đậm hai phần.

"Ngoan, sau này anh đi đâu đều mang theo em, em đi đâu cũng đều mang theo anh, có được hay không?"

"Được," Mạnh Đình lời này ngược lại dứt khoát đồng ý, cậu nhìn hai mắt Yến Tuy, rốt cuộc lại mềm lòng, mũi chân cậu kiễng lên, ở trên mặt Yến Tuy hôn một cái, "Anh cũng chăm sóc tốt chính mình."

"Ừ," Yến Tuy gật đầu một cái, sau đó hôn lên môi Mạnh Đình, lại giơ tay lên nhu nhu tóc cậu, "Thời gian nếu kịp, anh liền tới nước A đón em."

"Nha," Mạnh Đình trả lời, nhưng trên mặt cũng không có thần sắc cao hứng gì, đám Chân Hàm đều ở một bên chờ, thời gian lên máy bay sắp tới, Yến Tuy muốn dặn dò, mấy ngày này đều không biết dặn dò bao nhiêu lần, trước mắt tiếp tục kéo dài, cũng không có ý nghĩa gì.

Mạnh Đình chủ động mở miệng, "Vậy em đi đây."

Cậu lùi lại 2 bước, sau đó lại trợn mắt cường điệu hai lần, "Anh nhất định phải nhớ em."

Đám người Chân Hàm rốt cục bị phản ứng của Mạnh Đình chọc cười, bình thường không phải là đều nói không cần quá nhớ em, ai giống như cậu bá đạo như vậy, yêu cầu người nhất định phải nhớ cậu chứ.

"Được, anh nhớ em." Yến Tuy lời này nhưng nửa điểm không giả, loại tư niệm không nỡ nhanh chóng lên men bóp chặt tới trong lòng anh chát chát, trên đường tới sân bay, anh không chỉ một lần có kích động muốn để cho Mạnh Đình đừng tới nước A, trực tiếp đổi hành trình cùng anh đi Lê thành.

Nhưng Đặng Vũ rõ ràng nói với anh, Lê thành tình huống có chút phức tạp, nơi đó không phải là Hải thành, anh không dám để cho Mạnh Đình mạo hiểm, cho dù chỉ có một chút khả năng như vậy, anh cũng không nguyện ý.

Nói thật, Mạnh Đình có thể nghe lời như vậy, anh vui mừng, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, Mạnh Đình có chút nhiều lúc, biệt nữu lên rồi, ngay cả anh cũng khuyên giải không được. Mà hai ngày này Mạnh Đình đối với anh lãnh đạm như có như không, Yến Tuy trong lòng cũng rất lo lắng, nhưng những thứ này đều phải chờ anh giải quyết chuyện Lê thành bên kia, trở lại tìm Mạnh Đình giảng hòa.

Mạnh Đình đi thẳng đến cửa đăng ký kiểm an bên kia, rốt cục lại nhìn Yến Tuy một cái, sau đó lại vẫy vẫy tay với anh.

Yến Tuy cũng vẫy tay đáp lại, nhìn tới lúc bóng lưng Mạnh Đình không thấy, anh mới quay người từ sân bay rời đi, nhưng cũng trực tiếp tới sân bay khác, ngồi máy bay tư nhân tới Lê thành.

Nhưng không tới 5 phút sau khi Yến Tuy rời khỏi sân bay quốc tế, Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc cùng nhau xuất hiện ở trong đại sảnh sân bay.

"Nặc Nặc, như vậy thật sự được không?"

Mạnh Đình nghe vậy liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, thần sắc cậu khá bình tĩnh, "Không có cái gì được hay không, đây là lựa chọn của em, hơn nữa anh hai không phải là đáp ứng giúp em sao?"

Bị đôi mắt kia của Mạnh Đình nhìn, Tiêu Tử Mặc thật đúng là nói không ra "Không", hơn nữa sự thật là y đã giúp rồi.

Y vì Mạnh Đình mà đến, nói thành là Tiêu gia biết Mạnh Đình muốn tới nước A, phái y tới hộ tống, sau đó dùng liên lạc tình cảm làm yêu cầu, thuận lý thành chương đổi vị trí cho Mạnh Đình, sau đó bọn họ lại từ trong khoang hạng nhất chạy ra ngoài.

Chính là Yến Minh Á và Chân Hàm giữa đường phát hiện biết Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc trước khi máy bay cất cánh chuồn đi, máy bay của bọn họ đã cất cánh rồi, từ nơi này bay thẳng tới nước A cần 15 tiếng, trong thời gian này, Chân Hàm liên hệ không được Yến Tuy, cho dù y nghĩ biện pháp liên lạc Yến Tuy, vậy thời gian tốn cũng sẽ không ngắn, Mạnh Đình muốn làm cái gì đã sớm làm.

Hơn nữa mục đích của Mạnh Đình cũng rất rõ ràng, cậu căn bản là không yên lòng Yến Tuy tự mình tới Lê thành, đây không phải là vấn đề cậu có tin Yến Tuy hay không, mà là cậu cảm thấy cậu phải đi theo.

Tầng hầm hội sở giải trí nào đó ở Lê thành, Tô Tư Vũ liên tục mấy ngày bị hình phạt riêng và thẩm vấn, hắn hai kiếp chưa chịu qua nổi khổ da thịt như vậy, hơn nữa hoàn cảnh của hắn bây giờ, phòng tuyến tâm lý của hắn đã sớm sụp đổ.

Ngày đó người mang hắn và Niên Ngũ đi, không phải là người của Diêm Uẩn Sinh, cũng không phải là người của Hứa Thụ Mân, mà là người của Đặng Vũ, là Niên Ngũ sớm nói với Đặng Vũ vị trí của bọn họ, để cho bọn họ trước một bước tìm được hắn và Tô Tư Vũ, rồi mang bọn họ đi.

Sản nghiệp của Đặng gia cơ hồ bao trùm trong phần lớn các hội sở giải trí cao cấp ở thành phố quan trọng của nước Hạ, hắn muốn ở Lê thành giấu một người, bậc tiền bối như Diêm Uẩn Sinh thật đúng là không có cách gây khó dễ với hắn.

Đặng Vũ đã để cho Yến Tuy đến Lê thành, bản thân hắn tự nhiên cũng tới.

Mặt Tô Tư Vũ vẫn luôn bị che, lúc hắn bị thẩm vấn, Đặng Vũ ngồi ở trên một cái ghế nhìn, hắn tham gia thẩm vấn rất nhiều lần, nhưng Tô Tư Vũ một lần cũng không phát hiện tồn tại của hắn.

"Tôi nói, tôi nói......"

Tô Tư Vũ lúc trước vẫn luôn kẹp chết cũng không nói, là hắn yêu cầu muốn Diêm Uẩn Sinh tự mình tới hỏi hắn, hắn mới nói, nhưng hiện tại thật sự bị hành hạ, không dám làm yêu cầu như thế nữa.

"Mở ghi âm ra, mày nói đi." Tiếng người thẩm vấn vẫn như cũ lạnh tới giống như không có một tia cảm xúc nào.

Tô Tư Vũ nghe vậy hít sâu một cái, sau đó mới mở miệng.

"Đặng gia...... Chính là Đặng gia anh biết kia, thiếu chủ Đặng gia Đặng Vũ thích Yến Tuy. Hắn thích Yến Tuy, như vậy hắn liền không có khả năng tiếp nhận Yến Tuy thích Mạnh...... Không, là Tiêu Tử Nặc, người khác từ trong tay Yến Tuy không giết chết được Tiêu Tử Nặc, nhưng hắn tuyệt đối có thể."

Tô Tư Vũ biết cái này dưới cơ hội cực kỳ ngẫu nhiên, khi đó hắn đã ly hôn với Yến Tuy rồi, hắn vì có thể để cho mình trải qua tốt một chút, từng tầng quan hệ giới thiệu, hắn được giới thiệu cho Đặng Vũ.

Lúc Tô Tư Vũ ở Yến gia, cũng biết Đặng Vũ, còn gặp hắn mấy lần, nhưng khi đó hắn cũng không biết Đặng Vũ thích Yến Tuy, còn thích nhiều năm như vậy, nhưng hắn thỉnh thoảng có thể từ trên người Đặng Vũ cảm giác được địch ý như có như không kia, vốn hắn không rõ, lần đó Đặng Vũ thấy hắn, sau đó chính miệng nói với hắn những thứ này.

Ở trước mặt vợ cũ của Yến Tuy nói hết tình ý đối với Yến Tuy, cũng coi như Đặng Vũ đối với Yến Tuy những năm này cầu mà không được phát tiết tình cảm nồng nhiệt. Thậm chí Tô Tư Vũ hoài nghi phía sau hắn và Yến Tuy li hôn cũng có Đặng Vũ động tay.

Yến Tuy là không yêu hắn không sai, nhưng anh cũng không yêu người khác.

Hắn năm lần bảy lượt vượt qua ranh giới cuối cùng của Yến Tuy, nói không chừng có bẫy Đặng Vũ bố trí. Hắn, Tô Dương, Yến Tuy, bọn họ người tầng lớp kia, muốn âm một người rất nhiều biện pháp, đặc biệt là khi hắn không ưa ngươi.

Tô Tư Vũ cảm giác hoài nghi của mình rất có lý do, nhưng lúc này, hắn cũng không có khả năng đi thăm dò, thậm chí Đặng Vũ có thể nói với hắn những thứ này, cũng là xác định hắn đã không có biện pháp tiếp tục tiếp xúc Yến Tuy.

"Có lẽ, hắn sẽ nguyện ý phối hợp cùng anh phá hủy Yến thị, đây không hẳn không phải một loại phương pháp hắn có được Yến Tuy."

Tô Tư Vũ không nhìn thấy, cho nên đối với Đặng Vũ ánh mắt dần dần u ám không thể phát giác ra, bằng không những lời này của hắn như thế nào cũng không thông thuận được nữa.

"Giết chết Mạnh Đình, thừa cơ mà vào...... Bằng không Yến Tuy có Mạnh Đình, hắn vĩnh viễn không có cơ hội!"