Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

Chương 41: Vì nhẫn đánh đố

"Lão bà, hôm nay thật sự rất xinh đẹp, là vì muốn tìm tướng công trong ngày ái thê sao? Nếu như ta không có xuất hiện có phải hay không đã có thể tìm được?" Khẩu khí Quân Tà Diễm chứa nồng đậm mùi chua, nếu như để cho thủ hạ của hắn nhìn thấy đường đường là Cung chủ của bọn họ lại làm nũng trước một nữ tử, tin rằng bọn họ cũng không giữ nổi bình tình của mình, tròng mắt đều có thể rớt ra ngoài. Mọi người đều biết Cung chủ Tà Cung lãnh khốc vô tình, nếu như ngươi ở trong tay hắn, cao hứng có thể cho ngươi chết một cách thoải mái bằng không ngươi liền có thể sống không bằng chết. Không ai có thể nhìn thấy bộ dáng của hắn, chỉ biết đầu tóc hắn màu bạc, mỗi khi giết người đều là lúc không có gió nhưng tóc vẫn tung bay, trên người đầy vết máu của đối thủ, giống một tu la đến từ địa ngục, hàn khí bức người.

"Hả? Ha ha, nào có, ta chỉ cảm thấy hôm nay có thể gặp được chàng nên muốn trang điểm một chút, còn không phải vì muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt chàng hay sao?" Hàn Vũ nói dối nhưng ánh mắt còn không chớp lấy một cái.

"Thật không?" Quân Tà Diễm ôm chặt Hàn Vũ, lại gần bên tai nàng hỏi.

"Phải, đúng vậy, ha ha ha" Hàn Vũ chỉ có thể cười gượng.

Hắn điều chỉnh cho Hàn Vũ một tư thế khác, đem Hàn Vũ quay lại nhìn hắn.

Quân Tà Diễm thâm tình nhìn Hàn Vũ, muốn nhìn thấu nàng, đem dung nhan của nàng lưu lại thật sâu trong đầu hắn. Hàn Vũ bị Quân Tà Diễm nhìn chăm chú chó chút ngượng ngùng, ánh mắt đảo loạn xung quanh. chỉ là không nhìn đến ánh mắt của hắn.

"Nàng đang tìm cái gì vậy?" Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ đảo mắt xung quanh, nghĩ đến nàng đang tìm cái gì.

"Không, không có gì..." Không hiểu vì sao hôm nay Hàn Vũ lại ăn nói cà lăm.

"Lão bà...nhìn ta" Hai tay hắn nắm lấy hai má nàng, bắt buộc nàng phải nhìn hắn.

Hàn Vũ không còn cách nào trốn tránh, đành nhìn hắn.

Lại là bốn mắt nhìn nhau. Tà Diễm tiến sát lại mặt nàng, Hàn Vũ nhìn thấy không tự chủ nhắm chặt hai mắt, không ngờ lại nghe thấy một câu rất là sát phong cảnh.

"Sư phụ, người thua rồi" Quân Tà Diễm nhìn vào rừng cây trước mặt không thấy một bóng người. (Diễm ca, sao huynh nỡ lòng nào như thế, phải lợi dụng cơ hội thật tốt chứ????)

Hàn Vũ mở to hai mắt, nàng còn nghĩ là Quân Tà Diễm sẽ hôn nàng đâu, vừa rồi nàng cũng có một chút chờ mong, hắn quả thật rất ngốc.

"Ha ha, đồ đệ, thật đúng là ngươi rất hiểu tiểu nha đầu a! Được rồi, ta thua, cái này cho ngươi" Không biết Tà lão nhân chui ra từ nơi nào, nói một câu lại quăng cho Tà Diễm một cái gì đó.

"Các ngươi đang nói cái gì? Đây là cái gì?" Bọn họ nói cái gì? Lại quăng cái gì cho Quân Tà Diễm đây?

"Tiểu nha đầu, ta cùng với Diễm nhi đánh đố, nói thời điểm hắn muốn hôn có phải ngươi nhắm mắt lại hay không, ta cá sẽ không, tên tiểu tử kia lại nói ngược lại, ha ha, thật đúng là hắn đoán đúng, đáng thương bảo bối của ta" Tà lão nhân nhanh miệng nói ra nội dung cuộc đánh đố, bởi vì hắn cảm thấy không có gì nhưng Hàn Vũ lại không chấp nhận được.

Cái gì? Hàn Vũ tức giận nhìn chằm chằm Tà Diễm, hắn lại tức giận nhìn chằm chằm Tà lão nhân, Tà lão nhân làm sao chịu được ánh mắt như muốn giết người của hắn, liền phi thân chạy trối chết.

Nhìn thấy Tà lão nhân đi xa, Quân Tà Diễm mới mở miệng muốn giải thích "Lão bà, ta là..."

"Không được gọi ta là lão bà" Hàn Vũ thật sự tức giận, cái này cũng có thể đem ra đánh cuộc hay sao? Hàn Vũ muốn rời khỏi cái ôm của hắn, chuẩn bị rời đi. Quân Tà Diễm làm sao có thể buông tha cho nàng, càng thêm ra sức ôm chặt Hàn Vũ không nói gì, hắn không am hiểu giải thích nhưng hắn biết, nếu hắn cứ buông tay như thế chắc chắn hắn sẽ hối hận.

"Lão bà, ta là vì nàng...."

"Nói" Chỉ phun ra một chữ, giọng điệu không tốt, cũng không giãy giụa thoát ra nữa, nàng muốn nghe hắn giải thích.

Quân Tà Diễm mở bàn tay ra, trên đó là một cái nhẫn cực kỳ tinh xảo, Hàn Vũ nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, kiểu dáng cái nhẫn này rất giống như những chiếc nhẫn ở hiện đại, một viên kim cương nhỏ được khảm trên bề mặt, được ánh trăng chiếu rọi phát ra ánh sáng nhu hòa.

"Ta rất thích cái thủ hoàn này của sư phụ, vài lần xin hắn cũng không cho, lần này hắn lại muốn đánh cuộc bị thua, lúc đầu ta cũng không muốn đánh cuộc cái này, muốn đổi nội dung khác, nhưng sư phụ không chịu, hắn nói chỉ có thể đánh cuộc cái này, còn không thì thôi, ta lại rất muốn cho nàng cái thủ hoàn này mới chấp nhận đánh cuộc. Lão bà, nàng không nên tức giận, ta thề chỉ duy nhất một lần này mà thôi" Quân Tà Diễm chĩa tay lên trời thề kết hợp với bộ dáng anh khí bức người của hắn lại rất đáng yêu.

Hàn Vũ vẫn duy trì khuôn mặt tức giận, không có một chút rung động nào, tựa hồ lời giải thích của Tà Diễm không làm cho nàng hài lòng.

Thời điểm Quân Tà Diễm muốn đeo nhẫn lên ngón áp út của Hàn Vũ thì nàng mới lên tiếng "Mang ngón giữa" chỉ duy nhất ba chữ sau lại im lặng.

Quân Tà Diễm rất là bất đắc dĩ, đành phải đeo vào ngón giữa.

"Vì sao phải đeo vào ngón giữa, ta cảm thấy đeo ở ngón áp út mới đẹp" Quân Tà Diễm muốn thay đổi nhưng Hàn Vũ đã quyết định.

"Về sau chàng sẽ biết" Ngữ khí của nàng đã nhẹ nhàng đi không ít.

Không khí lại tốt lên, Quân Tà Diễm lại ôm Hàn Vũ vào trong ngực, tuy nhiên hắn cũng không dám hôn nàng nữa, nếu như bị cự tuyệt thì không biết phải làm sao?

Vì ôm Hàn Vũ nên hắn không có thể nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của nàng mới lóe, sau đó lại phát ra một tiếng cười dễ thương.

Hai người cứ ngồi im lặng, không một ai lên tiếng, an ổn hưởng thụ không gian yên bình lúc này. Bọn họ biết sau này nhất định sẽ không được yên tĩnh như thế này nữa, cho nên rất quý trọng giây phút này.

Thanh âm náo nhiệt trong kinh thành đang dần yên tĩnh, bóng đêm vừa nặng nề lan tỏa, chắc yến tiệc trong Thịnh Hoa đình đã xong, biến mất lâu như vậy cũng không biết tiểu chính thái cùng Quân Phong Khải có đi tìm hay không. Tuy rằng không muốn đi nhưng không thể cứ ở đây, ngày sau còn dài, thời gian ở bên nhau sẽ không ngắn.

"Diễm, ta muốn trở lại"

"Ừ, được, ta mang ngươi về" Quân Tà Diễm đeo lại mặt nạ, ôm Hàn Vũ bay về hướng Thịnh Hoa đình.

Hắn thả Hàn Vũ ở một nơi cách Thịnh Hoa đình không xa liền quay người rời đi, mỗi lần như thế Hàn Vũ lại nhìn đến bóng lưng của hắn, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Hàn Vũ tiến vào Thịnh Hoa đình, đã không còn náo nhiệt như lúc trước, không biết tiểu chính thái đã về chưa, đi vào Đông Phượng lâu, tiểu nhị cho biết tiểu chính thái còn chưa ra, liền nhờ tiểu nhị mang vào nhã các, gõ cửa tiến vào, bên trong chỉ còn hai người tiểu chính thái và Thúy Trúc.

"Ừ, tỷ tỷ, tại sao trở lại nhanh như vậy? Không ở bên dưới dạo chơi nhiều một chút? BIểu ca còn chưa có trở lại"

"Tiểu thư, người đã trở lại"

Hàn Vũ không nói gì, tiến lại gần cửa sổ, mở ra cho bọn họ nhìn thấy khung cảnh bên dưới đã không còn mấy người, tựa hồ muốn hỏi bây giờ còn sớm sao?

Biểu tình tiểu chính thái cực kỳ xấu hổ nói "Ha, tỷ tỷ, không còn sớm, chúng ta trở về thôi" Nói xong liền xông ra ngoài, sác mặt của Thúy Trúc cũng rối rắm, không biết trốn đi đâu, nhìn Hàn Vũ không nói gì.

"Khụ, Thúy Trúc, chúng ta trở về thôi, không có gì phải ngại ngùng, lá gan phải lớn một chút, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, biết không?"

"Tiểu thư, nhưng mà em....Thân phận của em..."

"Ở trong tình yêu, thân phận không đáng một đồng" Nói xong xoay người rời đi.

Yến tiệc trong Thịnh Hoa đình cứ như vậy liền xong, không biết người chiến thắng tối nay là ai, không biết đối tượng bọn họ muốn thành thân là ai a.