Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 38: Huyền quy ngọc huyên

Chuyện kể rằng khi thiên địa sơ khai, linh khí biển sâu hoài dựng nên một chủng loại, tên gọi Huyền quy, Huyền quy chính là một thể song sinh, đầu quy, đuôi xà, quy xà bầu bạn sống ngoài Đông hải sâu. Là linh vật còn sót lại của thái cổ hồng hoang sơ khai.

Tương truyền Huyền quy tu luyện vạn năm, xà bò ra khỏi cơ thể quy, nhị thể phân ly, quấn quanh thân quy, Huyền quy kia vươn lên hàng ngũ thần tiên, hậu nhân bèn xưng là Huyền vũ.

Hai trăm năm trước, Thông Thiên giáo chủ bởi vì có chuyện ra khơi, khi đó mang theo đệ tử thân truyền thiếu niên Văn Trọng, sư đồ hai người ngẫu nhiên gặp được một con Huyền quy non ở biển. Văn Trọng tâm tính thiếu niên, hiếu kỳ không thôi đối với con vật kia, bèn đuổi theo chừng ngàn dặm.

Thông Thiên giáo chủ cưng chiều đệ tử, bèn ngự kiếm truy nhanh, vồ con Huyền quy kia, Huyền quy liên tục xin tha, song đầu quy xà mỗi cái phun ra hai viên nội đan nhất bạch nhất hắc mới được Thông Thiên giáo chủ thả đi. Văn Trọng có được hai viên nội đan tập hợp cả thể nguyên khí tự nhiên, yêu thích không rời tay. Sư đồ làm xong chính sự, sau khi trở về Kim Ngao đảo Thông Thiên liền lấy nội đan kia chế thành hai chiếc huyên.

Nội đan chẳng phải vàng cũng chẳng phải đá, toàn thân ngọc tịnh sáng trong, sau khi chế thành, âm sắc hắc huyên trầm lặng, bạch huyên cao vút. Thông Thiên giáo chủ tinh thiện nhạc luật, âm điệu, cùng Văn Trọng mỗi người chia nhau một chiếc, ngày ngày dạy Văn Trọng thổi ngọc huyên, tiếng nhạc ấm áp hòa hợp, bất dung tế ngôn, thời gian chóng vánh trôi qua, mấy chục năm sau Văn Trọng trở mặt với trên dưới Kim Ngao đảo, rời khỏi sư môn, hoài niệm tình xưa, cuối cùng cất giấu ngọc huyên được chế thành từ nội đan Huyền quy kia vào ngực.

Ngọc huyên được chế tạo từ nội đan linh thú thái cổ, không thua gì một kiện pháp bảo kỳ dị, nhưng Văn Trọng không biết, chỉ có Thông Thiên giáo chủ rõ tác dụng của nó; khi hai người đồng thời cầm ngọc huyên, tưởng niệm lẫn nhau, nội đan Huyền quy sẽ hô ứng đầu và đuôi, truyền đạt ngôn ngữ.

Tính tình Văn Trọng cương liệt, quật cường vô cùng, sau khi rời Kim Ngao có chừng mấy chục năm chưa từng thổi qua hắc huyên. Thông Thiên giáo chủ suốt ngày vuốt ngọc huyên mà vẫn chẳng nhận được nửa điểm hồi âm, trăm năm vội vã qua đi, Thông Thiên cũng chết tâm, không còn đụng đến nó nữa. Mãi đến hai trăm năm sau, Văn Trọng lần nữa lộng khởi âm luật thì Thông Thiên giáo chủ trên Kim Ngao đảo xa xôi đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào. Hai người cứ thế liên tiếp vuột mất nhau, tựa như trong tăm tối mỗi người tự đi trên ngã rẽ của riêng mình, thủy chung không chạm mặt nhau.

Mãi đến khi Thông Thiên đem ngọc huyên tặng lại cho Hạo Nhiên, Văn Trọng nhìn vật nhớ người, quyết định cũng đem hắc huyên truyền lại cho đệ tử tâm ái Ân Thụ Đức, Văn Trọng thấy tình ái vướng mắc giữa hai người thì như xúc động, bèn tính toán bình định xong Tây Kỳ rồi sẽ không màng chính sự nữa, quay trở về Kim Ngao. Chẳng ngờ lại bỏ mình tại Tuyệt Long Lĩnh, tâm nguyện cuối cùng đã trở thành tiếc nuối. Tạm gác chuyện này lại, không bàn tới nữa.

Lại nói trên Bồng Lai tiên đảo nọ, đội cứu viện Côn Lôn phân làm ba tổ, tiên nhân Khương Tử Nha chỉ đường, cùng Hạo Nhiên hai người thoát khỏi thạch trận kỳ môn độn giáp, nhảy vào giữa đình đài phía xa. Hạo Nhiên theo lời Tử Nha nhảy tới nhảy lui, cứ cảm thấy càng ly càng xa, xoay người một cái, đột nhiên lại gần thêm chút.

Mới minh bạch ra rằng mỏm đá dừng chân kia được bài bố theo bát quái biến trận “Hà đồ”. Khương Tử Nha thành thục《Dịch kinh》, nhìn thấy huyền diệu trong đó, lập tức ba hoa ríu rít, đắc ý gật gà gật gù. Hạo Nhiên thầm ghi nhớ phương vị loạn thạch kia, đối chiếu với thuật đã từng nghiên cứu cùng Cơ Xương, sau đó, không đợi Tử Nha nhắc nhở, Thái cực đồ đã lóe liên tục, cõng Khương Tử Nha trái dời phải chuyển ra khỏi loạn thạch trận.

Khương Tử Nha cười nói: “Xem ra Hạo Nhiên cũng lành nghề ghê”

Hạo Nhiên tức giận nói: “Quá khen” Một phen chuyển vọt, chân khí hao phí dữ dội, thở hồng hộc, lau mồ hôi, thở dốc dưới tàn cây: “Ta phải nghỉ mệt chút đã”

Cây kia chằng chịt phức tạp, trong rừng lại mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc, Khương Tử Nha nhíu mày: “Không được, phải…”

Lời chưa dứt, Hạo Nhiên bỗng biến sắc mặt, chỉ thấy dãy núi bốn phía đổ ầm ra ngoài, hồng thủy cuốn theo gỗ gãy ào tới, lập tức túm cổ áo Khương Tử Nha nói: “Cẩn thận!”

Nháy mắt trời long đất lở, ánh sáng mặt trời tối sầm xuống, lúc sáng lại thì mờ mịt vạn dặm, không thấy hiện vật, chỉ có ba đào cuồn cuộn, bụi mù dày đặc, lam quang mãnh liệt, khắp nơi đều phủ một tầng lụa mỏng, cảnh tượng trong lụa mỏng mông lung, giống như đặt mình vào đồng hoang cực đại, đồng hoang nọ vô cùng vô tận, lan đến tận cùng.

Tử Nha biến sắc nói: “Cửu khúc Hoàng hà trận, nguy, chúng ra rơi vào rồi”

Bồng Lai tam tiên chi Vân Tiêu, pháp bảo: Cửu khúc Hoàng hà trận. Lấy nguyên vẹn khí Hoàng hà, bùn đất vạn năm tinh luyện, tụ vào trong một viên châu, trong châu yên ba mờ ảo, biển rộng dập dờn, lúc tế khởi vây địch vào trong trận, phóng thích khí hoàng thổ, không gian trong châu vô tận, đầu đuôi tương liên, người bị vây hãm không thể thoát thân.

Hạo Nhiên và Tử Nha luân phiên sử dụng Thái cực đồ, nhưng thoát không ra. Trận kia xoay chuyển đến choáng váng đầu óc, sau cùng kiệt sức rã rời ngồi bệt xuống.

Tử Nha trầm ngâm nửa ngày nói: “Vùng chúng ta đứng vừa rồi là thủy”

Hạo Nhiên nhìn chỗ nghỉ chân của hai người, cuồng phong trong đồng hoang như lưỡi đao sắc bén gào thét tới lui, thổi đến toàn thân đau đớn vô cùng, khó khăn nói: “Ta tình nguyện ngâm trong hồng thủy kia…Tốt hơn cái này nhiều…”

Tử Nha nói: “Đừng vội, tìm một nơi an toàn trước đã, đợi ngươi nghỉ ngơi thỏa đáng xong rồi dùng chính khí Đông Hoàng chuông phá Cửu khúc Hoàng hà trận này là ổn”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, chỉ muốn đá Tử Nha vào trong trận, tự đi tìm một nơi có thể ngồi, ngẫm nghĩ thấy hết cách, đành túm lấy Khương Tử Nha, nỗ lực lướt ngang, lúc hạ xuống, hai người đồng thời la to, rơi vào một vùng cực nóng.

Rốt cuộc cũng tìm được một địa phương an toàn, Hạo Nhiên mệt mỏi rã rời ngồi xuống rìa đồng hoang hoàng thổ, đưa mắt nhìn sấm sét ầm ầm sát bên, xung quanh bão cát ngút trời, tìm một mỏm đá chắn gió, thè lưỡi thở hồng hộc như cẩu một hồi, Tử Nha lại nhặt lên một nhánh cây, vẽ gì đó ngang dọc trên mặt đất.

Hạo Nhiên biết Tử Nha đang nghĩ biện pháp cầu sinh, nên không quấy nhiễu hắn. Tuy bình Luyện yêu, Hạo thiên tháp đã phân cho đồng bạn, nhưng vẫn vô ý thức sờ soạng trong ngực, kỳ vọng có thể tìm được pháp bảo nào đó. Mò hồi lâu, móc ra ngọc huyên Thông Thiên giáo chủ tặng cho, ngơ ngác chốc lát, nhớ đến lúc này Văn Trọng đã thân vong, tâm tình càng thêm phiền muộn.

Thông Thiên tặng huyên có lẽ thâm ý chính là muốn phó thác tình xưa giữa hắn và Văn Trọng lên mình cùng Ân Thụ Đức, nhưng vận mệnh sư đồ này dường như bị nguyền rủa, liên lụy bọn hắn cũng trời nam đất bắc, vô phương gặp lại…

Khương Tử Nha liếc nhìn Hạo Nhiên, mỉm cười không nói, ném nhánh cây trong tay đi.

Hạo Nhiên ngồi thẳng người, hỏi: “Tìm được biện pháp chưa?”

Khương Tử Nha giang tay nói: “Chả có cách gì, đành phải chờ người tới cứu chúng ta thôi”

“…”

Hạo Nhiên nói: “Ngươi…Trên Côn Lôn sơn có người tới à?”

Tử Nha thần bí khó lường cười cười: “Không có, toàn Côn Lôn sơn đang bay về phía Giai Mộng quan để nghênh chiến chủ nhân của món đồ chơi này rồi” Nói xong chỉ chỉ vào bạch huyên nọ.

Hạo Nhiên chỉ cảm thấy một hơi suýt thở không ra, gần như sụp đổ hét lớn: “Trời ạ! Khương Tử Nha! Đồ quân sư đầu cẩu nhà ngươi! Cứ tưởng chung đội với ngươi sẽ sống khá giả hơn chút!”

Khương Tử Nha vội liên tục bò ra mấy trượng, sợ bị Hạo Nhiên bóp chết.

Hạo Nhiên khóc không ra nước mắt, dựa lưng vào tảng đá lớn, cầm huyên nọ trong tay, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt ngọc thuần khiết ấy, nó vặn vẹo khôi hài, một lát sau, ngọc huyên kia ông ông vang lên.

Hạo Nhiên nhíu mày đưa bạch huyên tới bên tai, tiếng gió như sóng biển cuồn cuộn thổi vù vù trong mấy cái lỗ nhỏ.

“Văn Trọng?”

Đó là phản ứng đầu tiên của Hạo Nhiên.

“Ngươi đang ở đâu?”

Hạo Nhiên đại kinh, đây là lần đầu hắn biết huyên này có thể lên tiếng, vội nói: “Văn Trọng? Hồn phách ngươi ở trong huyên sao?”

Nam tử kia không vui nói: “Chớ có dong dài. Ngươi và Khương Tử Nha đang ở đâu?”

Âm thanh từ trong huyên truyền ra, mơ hồ không rõ, có vẻ là Văn thái sư, nhưng cảm thấy chẳng giống lắm, song ngữ khí kia chung quy mang theo vào phần lạnh nhạt và uy nghiêm của Văn Trọng, Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Khương Tử Nha vẫn còn đứng phía xa, bèn khai báo đầu đuôi ngọn ngành tình cảnh của mình.

Chốc lát sau, giọng nói trong ngọc huyên lẩm bẩm: “Cửu khúc Hoàng hà trận…Theo như ngươi nói, trong trận có thủy, hỏa, mộc, kim…Kim mộc thủy hỏa thổ, chính giữa là thổ, chỗ hiện tại của ngươi đầy cát vàng đúng không?”

Hạo Nhiên nói: “Phải! Nơi này đúng là bão cát mịt mù!” Bất tri bất giác siết chặt ngọc huyên nọ, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nam tử kia mơ mơ hồ hồ nói: “Trận pháp tiên gia…ta chẳng rõ mấy, nhưng tiên trận và binh trận đại để giống nhau, theo ta phỏng đoán, trận này là đại trận bọc tiểu trận, trước nhập thủy trận, trong trận nhất định là lũ lụt khắp nơi, ngươi phải tìm được mắt trận…” Nói chưa xong, Hạo Nhiên đã minh bạch ra, lập tức hô: “Tử Nha ngươi ở đây chờ ta!” Đoạn xoay người chạy về phía tây.

Nam tử nọ lại nói: “Thổ khắc thủy, không thể vọng động, cần tìm được pháp bảo hệ thổ hoặc dùng đạo thuật ngũ hành mới có thể phá, ngươi đâu rành về đạo thuật tiên gia…Chờ đã”

Hạo Nhiên hỏi: “Cái gì?”

Trụ vương vội đứng dậy, chạy gấp về Thọ Tiên cung, la: “Hỉ Mị! Hỉ Mị đâu rồi?” Lập tức vội vội vàng vàng truyền chấp sự nói: “Mau đi tìm Hỉ Mị!” Lòng như lửa đốt, trong lúc chờ đợi, tay siết chặt hắc huyên, rồi lại tự mỉm cười.

Thật lâu sau Hỉ Mị mới tới, Trụ vương hỏi vài chuyện, rồi xoay người đi vào ngự hoa viên.

Bấy giờ trời đã sập tối, Trụ vương tìm thẳng tới một nơi kín đáo ngồi xuống, hỏi: “Ngươi đến chỗ nào rồi?”

Trong Cửu khúc Hoàng hà trận, nước như sóng lớn ngất trời, Hạo Nhiên một mặt dịch chuyển tránh né, một mặt hét: “Ta tìm được rồi! Phải làm gì đây!”

“Nghe ta nói” Nam tử trong ngọc huyên nọ niệm một lần khẩu quyết.

Sóng triều nghênh diện ập tới, Hạo Nhiên thình lình bị uống mấy ngụm nước, hô to: “Nói lớn chút! Nghe không rõ!”

Giữa trận nước có một luồng lam quang lượn vòng đi tới, Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nghe rõ khẩu quyết nam tử trong ngọc huyên kia dạy, niệm tụng qua thổ thuật, đá bay đội đất mà lên, vây khốn lam quang nọ, sau đó siết chặt lớp lớp, lam quang kia nhảy vọt tới lui, ầm một tiếng hóa thành hơi nước. Hồng thủy xung quanh đột nhiên lui sạch, xuất hiện đầm lầy rộng lớn, Hạo Nhiên đưa tay ra, hơi nước tụ vào lòng bàn tay, mừng rỡ hô lớn: “Có hiệu quả rồi!”

Trụ vương thình lình bị hét, não rung ông ông, dở khóc dở cười nói: “Nhỏ tiếng chút”

Hạo Nhiên bật cười: “Tiếp theo là Nam hỏa”

Trụ vương nói: “Chú ý, không thể khinh thường, cụm hơi nước kia chính là mấu chốt khắc chế hỏa trận đấy”

Trong Thọ Tiên cung đã tới giờ dùng vãn thiện, Đát Kỷ nhìn thức ăn đầy bàn nói: “Đại vương đâu?”

Hồ Hỉ Mị giơ đũa muốn gắp thì lại bị Đát Kỷ vỗ vào mu bàn tay một cái, vứt đũa, buồn bực nói: “Đại vương ca ca hỏi ta chuyển thổ thuật như thế nào, xong không biết đi đâu mất rồi”

Đát Kỷ nghi hoặc nói: “Hắn học đồ bỏ đó làm gì?”

Hồ Hỉ Mị nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị mà chẳng thể gắp ăn, nói: “Ta đi tìm hắn xem thử”

Hỉ Mị tìm nửa ngày, rốt cuộc phát hiện Trụ vương trong hoa viên nọ, nói: “Vương huynh, tỷ tỷ kêu ngươi ăn cơm”

Trụ vương nói nhanh: “Đã là như thế…Ngươi cứ cẩn thận mà tiến” Nói xong cất hắc huyên, vội vã theo Hỉ Mị về Thọ Tiên cung.

Trong buổi tiệc ai nấy đều vô thoại, Trụ vương chỉ lùa qua loa vài miếng cơm liền muốn rời tiệc, Đát Kỷ trách mắng: “Đại vương gầy đi rồi, ăn nhiều một chút”

Trụ vương bất đắc dĩ đành ngồi xuống, Đát Kỷ gắp thịt vào chén thiên tử, Trụ vương cười nói: “Ái phi lao tâm rồi”

Hồ Hỉ Mị ăn được phân nửa, ngừng nói: “Hôm nay đại vương ca ca vui vẻ quá nha”

Trụ vương chỉ cười không đáp, Đát Kỷ buồn bã nói: “Thái tử hồi triều, đại vương coi như hoàn tâm nguyện. Chỉ hận bụng thần thiếp mãi không biến chuyển…”

Trụ vương lại cười nói: “Tương lai còn dài, ái phi cần gì lưu tâm” Nói xong đem cơm ăn hết, ngửa cổ uống cạn rượu, nói: “Các ngươi ăn nhiều một chút, Cô có việc đi trước đây” Xong rời Thọ Tiên cung, cất bước không biết đi tới nơi nào.

Tô Đát Kỷ và Hồ Hỉ Mị hai mặt nhìn nhau, nửa ngày sau Đát Kỷ mới nói: “Hắn đi đâu nữa, hôm nay làm sao vậy?”

Hỉ Mị mờ mịt lắc đầu, đáp: “Đại vương thật cao hứng, y hệt tiểu hài nhi”

Hỉ Mị nói tiếp: “Thật kỳ quái, tâm tình hảo phải ăn thiệt nhiều mới đúng chứ, nhưng đại vương chỉ ăn có chút xíu; bình thường tâm tình bất hảo, lại ăn nhiều ơi là nhiều, theo đạo lý, tâm tình hảo sẽ ăn nhiều hơn, tâm tình bất hảo mới ăn không vô…”

“Hỉ Mị! Lo ăn cơm của ngươi đi, câm miệng!” Đát Kỷ mắng.

.

Hạo Nhiên được thủy hồn, bèn một mình nhập Nam Minh hỏa trận, tìm được mắt trận, lấy thủy khí phá cụm hồng quang trôi nổi trong dung nham kia, lại thu hoạch được hỏa hồn, tương tự hỏa khắc kim, kim khắc mộc, phá hủy toàn bộ dị tượng bốn phía Cửu khúc Hoàng hà trận, lấy được một nhánh cây xanh nho nhỏ trong mộc trận, đầu nhánh cây nhú vài chiếc lá non, thoáng chốc trời quang mây tạnh, hết thảy phong sa biến mất, chỉ còn lại đại địa mênh mông, một vòi rồng mang theo đất đá hồng thủy cuồn cuộn lao về phía chân trời.

Cùng lúc đó, phía tây Bồng Lai.

Một tràng cười như chuông bạc chắn đường Hoàng Thiên Hóa và Dương Tiễn.

“Núi này do ta mở_____Cây này do ta trồng_____” Thiếu nữ nghĩ ngợi, rồi lấy ra một mảnh tơ lụa ố vàng trong tay áo, hắng giọng, làm như thật niệm: “Muốn qua đây, phải để lại …Chữ này đọc sao nhỉ, tiền, tiền mãi lộ”

“…”

Hoàng Thiên Hóa co giật khóe miệng nói: “Xem ra quyết định binh phân hai đường của Tử Nha sư thúc là đúng”

Dương Tiễn hít một hơi nói: “Tiểu muội muội”

“A” Thiếu nữ nọ và Dương Tiễn nhìn nhau một hồi, mặt ửng hồng, xấu hổ nói: “Ta tên Bích Tiêu”

Hoàng Thiên Hóa kéo Dương Tiễn ngã thẳng xuống đất, nói: “Triệu Công Minh đâu, ngươi chính là Bích Tiêu? Mau dẫn bọn ta đi gặp huynh trưởng ngươi”

Bích Tiêu cầm hai thanh loan đao trong tay, loan đao kết dính vào nhau một cách quỷ dị ở khoảng giữa, như hình chiếc kéo, đây chính là một trong thất đại tiên thiên linh bảo Kim giảo tiễn sao?

Dương Tiễn cản Thiên Hóa chất vấn, ôn nhu nói: “Tại hạ Ngọc Tuyền sơn Kim Hà động, Thanh Nguyên Diệu Đạo Dương Tiễn. Công Minh trộm…Tiện tay lấy pháp bảo của bọn ta, có thể phiền Bích Tiêu tiên cô dẫn bọn ta qua không?”

Lam y của Bích Tiêu phấp phới trong gió, con ngươi đen nhánh chuyển vài vòng, nói: “Ân, ngươi qua đi, nhưng ngươi, không được qua” Nói xong nghiêng người nhường một con đường, ý bảo Dương Tiễn đi qua, nhưng lại ngăn chặn Thiên Hóa, không cho hắn tới gần.

Hoàng Thiên Hóa bị kỳ thị, lập tức xù lông: “Tại sao!”

Bích Tiêu nghiêm mặt nói: “Ngươi không phải người tốt”

Dương Tiễn khụ một tiếng, nói: “Đây là đồng bạn của tại hạ…”

Bích Tiêu giương Kim giảo tiễn trong tay xẹt xẹt cắt vài nhát, tức thì một tiếng long ngâm, kim ngân nhị sắc giao long không ngừng lượn vòng xung quanh Bích Tiêu, đáp: “Trên mặt gia hỏa này có vết đao chém, mặt mày khó ưa, hơn nữa lại vô lễ, không thể cho hắn vào được”

Mặt mày khó ưa mặt mày khó ưa mặt mày khó ưa…(n tiếng vọng nối tiếp nhau)

Hoàng Thiên Hóa tức muốn ứa gan, chỉ cảm thấy máu gà cuộn trào trong ***g ngực, hét lớn: “Cút! Nữ nhân ngươi mới mặt mày khó ưa á!”