Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 48: Bàn cổ phủ ● phá toái hư không

Cửu thiên lôi kiếp tổng cộng một trăm hai mươi mốt phát, là thí luyện cuối cùng mà thượng tiên phải đối mặt sau khi đắc đạo, ngàn năm một lần hàng lâm, nếu có thể độ kiếp, liền tiêu dao được thêm ngàn năm nữa, miễn chịu thiên quy, miễn chịu đạo ước, miễn chịu chính khí thiên địa trói buộc.

Nếu ứng lôi kiếp, nhẹ thì thân kim tiên binh giải, luyện thêm trăm năm nữa mới đạt được cơ thể cốt nhục; nặng thì hồn phi phách tán, mãi mãi biến mất khỏi thiên địa. Trong mỗi phát thiên lôi lại chứa ngũ hành chi tượng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, vô phương biến ảo, xuất phát từ trên cửu thiên, còn được gọi là “Thiên khiển”

Thượng tiên bất lão bất tử, cuộc sống ngàn năm cũng như một ngày, chung quy sẽ dẫn tới thiên khiển. Trời làm sao có thể để mặc ngươi phồn hoa hay hiu quạnh cả đời được?

Trừ phi vượt cấp thành thánh, bằng không một ngày sống trên cõi đời này, thì phải đối mặt với sự hủy diệt cuối cùng. Thánh nhân đã thoát khỏi tam giới, không còn trong ngũ hành; nếu không vô tình vô nghĩa, xem bách tính vạn nhân như chó cỏ thì không thể thành thánh.

Đương nhiên Thông Thiên giáo chủ không làm thế được, cho nên, hắn rốt cuộc phải ứng kiếp.

Phát thiên lôi đầu tiên như bài thánh ca băng sương và liệt hỏa, trải rộng khắp bố cảnh của màn kịch cuối cùng trên đại địa mênh mông.

Ba phát thiên lôi tiếp theo, lôi điện dường như muốn thiêu mù đôi mắt của tất cả mọi người, Thông Thiên gắng sức nâng tay vẽ ra đóa đóa thanh liên giữa cơn bạo liệt luân phiên kia, cuốn lấy cuồng lôi vạn khoảnh.

Chín phát lôi giáng, hung hăng đâm vào kiếm khí hộ thể của Thông Thiên giáo chủ, đánh vỡ nát thanh liên kia!

Hai mươi bảy đạo lôi điện, Thông Thiên phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể bay lên như diều đứt dây.

Phán quyết cuối cùng đã tới, tám mươi mốt luồng cuồng lôi vô tình phá hủy đại địa, cảnh tượng đập vào mắt, chỉ có bạch quang như biển, muốn thiêu mù đôi mắt; âm thanh lọt vào tai, chỉ có tiếng vù vù không ngớt.

Phàm nhân kinh hoảng kêu gào, lại phát hiện trong tai đã không còn nghe được tiếng la hét của đồng bạn nữa.

Qua tiếp một lúc lâu, dư âm lôi điện rốt cuộc tiêu tán, khắp nơi đều là mùi cháy khét, điện mang tán loạn tản vào hư không.

Từ lúc thiên kiếp hàng lâm cho đến khi kết thúc, bất quá chỉ chừng bốn hơi ngắn ngủi, nhưng đã hủy đi đạo hạnh trên vạn năm của Thông Thiên giáo chủ.

Trụ vương run giọng hỏi: “Sư tổ…Hắn, chết rồi sao?”

Thân Công Báo mờ mịt lắc đầu.

Trụ vương đi tới đống phế tích sau trận đại chiến giữa lưỡng giáo, khó có thể tin nhìn một cánh tay cháy sém gian nan vươn ra từ trong cái hố sâu bị đất đá vùi lấp kia.

Tru tiên kiếm nhẹ nhàng quét qua, tảng đá lớn vỡ làm đôi, ầm một tiếng rơi xuống.

Trụ vương hít sâu một hơi, đã không còn nhận ra cái người bị chôn vùi trong đống phế tích nọ là ai nữa.

Toàn thân Thông Thiên bị cháy nám đen, đã sớm mất đi dáng vẻ kiếm tiên tiêu sái, chi dưới bị vỡ thành mảnh vụn trước thiên uy, chỉ còn nửa người trên gian nan chống đỡ, làn da sau khi than hóa bong tróc, máu trong cơ thể chảy ra ồ ạt.

Song, chiến tranh của hắn, vẫn chưa kết thúc.

“Ngươi thua rồi”

Thanh âm trầm hậu kia phảng phất như sao trời nơi xa, nháy mắt đã tới trước mặt.

Trụ vương ngừng cước bộ.

Rốt cuộc Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng bước ra khỏi hư không, đứng dưới đại tuyết vô tận đưa mắt nhìn Thông Thiên giáo chủ.

Song mâu của hắn một tím một vàng, quanh thân tiên khí lưu chuyển, tay trái hư nhón hồng hoàn, tay phải cầm một dải phiên cân tím sẫm, phiên cân kia quay cuồng trong không trung tựa như hắc hỏa địa phủ.

Song mục Thông Thiên ảm đạm vô thần, đôi môi động động, một mảnh than trên môi tróc ra, từ vết thương tiên huyết tuôn ồ ạt.

Ngón tay hắn dường như muốn nắm chặt Tru tiên kiếm, nhưng vừa sử lực, năm ngón tay liền tan rã, thanh kiếm theo cổ tay vụn nát leng keng rơi xuống đất.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhẹ đẩy tay trái về phía trước, toàn thân hồng hoàn phát ra ánh sáng ngọc nhuận, dẫn dắt tiên khí không còn lại bao nhiêu trên người Thông Thiên quay về mình.

Nháy mắt Trụ vương đã thấy rõ Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn làm gì, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối đen.

Nguyên Thủy đang cắn nuốt! Tam Thanh Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Quân vốn cùng một thể, đều là hơi thở sau cùng của Bàn Cổ trước khi tử vong, hiện giờ Thông Thiên sắp chết, Nguyên Thủy hẳn đã đợi rất lâu rồi, muốn hấp thu hỗn nguyên chính khí trong cơ thể Thông Thiên.

Cảm giác buồn nôn truyền thẳng tới cổ họng, Ân Thụ Đức gần như muốn nôn mửa ra. Nguyên Thủy Thiên Tôn đạo mạo trang nghiêm, thời khắc này trong mắt mấy vạn người lại biến thành ác quỷ hút máu.

Thông Thiên không cách nào giãy dụa được nữa, một luồng dư lực dần dần rời khỏi cơ thể, đôi môi lại động động.

Đó là tiếng giễu cợt sau cùng mà hắn phải hao phí cả sinh mệnh để phát ra, thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng vô cùng, khinh miệt vô cùng.

“Thua chính là ngươi”

Thoáng chốc hồng hoàn nổ tung, sóng xung kích hất ngã Trụ vương ra xa hơn trăm trượng, dư hài của Thông Thiên giáo chủ hóa thành mảnh vụn trong trận nổ tung kia.

Đồng tử Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện thần sắc sợ hãi, trong khoảnh khắc hồng hoàn nứt vỡ, một đạo hắc quang phun ra, như vải rách siết chặt toàn thân Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Đó là sát chiêu cuối cùng của Thông Thiên giáo chủ, một cái bẫy rập đã giao cho Triệu Công Minh bố trí cách đây rất lâu. Cơ quan chôn trong hồng hoàn.

Vật sau cùng của tiên thiên linh bảo_____Lục hồn phiên.

Đột biến bất ngờ, Lục hồn phiên cuốn lại tầng tầng quấn chặt khuôn mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, kế tiếp là toàn thân, Nguyên Thủy Thiên Tôn vươn một cánh tay ra, còn chưa kịp kêu cứu đã bị bó vào trong vải cờ đen nhánh.

Lục hồn phiên thu hẹp, cuối cùng trở thành một điểm nhỏ, tiêu thất vào hư không.

Xiển giáo tiên tôn cứ thế chết đến kiền kiền tịnh tịnh, không sót lại chút dấu vết nào. Chỉ còn một lá tiểu phiên tím sẫm lớn cỡ bàn tay rơi xuống, cùng Tru tiên kiếm bên cạnh khẽ cộng hưởng, phát quang.

Mấy ngày sau, Lê sơn Oa hoàng cung.

Bông tuyết bay khắp trời, mùa đông năm nay tựa hồ đặc biệt đến sớm. Lưỡng đại nghịch thiên chi thuật Tru tiên kiếm trận và Tịch diệt tâm chung lay động nhau, vào khoảnh khắc triển khai toàn bộ uy lực, dư âm đã quét tới trước Oa hoàng cung.

Lê sơn mờ mịt chỉ còn lại một pho tượng ngọc hoàn hảo và một mặt tường cổ. Hiện giờ nhân gian đại chiến, đã không còn ai tới tu sửa Oa hoàng cung nữa. Huống hồ, điện thờ thật sự của Nữ Oa cũng không phải đặt tại nơi hương hỏa nhân gian cung phụng này, mà là ở trên trời.

Hôm nay có một gã khách tới viếng thăm, hắn bất chấp tiểu tuyết trèo bộ lên đỉnh núi, mất một khoảng thời gian rất dài. Hắn ngắm nhìn đôi mắt của ngọc tượng Nữ Oa, thật lâu sau trầm mặc quỳ xuống, gỡ kim long đầu khôi xuống, ra sức lạy Nữ Oa. Trán của hắn đụng vào mặt đất phát ra một tiếng trầm đục, thêm hai tiếng nữa, dập đầu ba cái, cho đến khi tiên huyết chảy dài mới ngừng lại.

“Thụ Đức tự ngẫm lại lúc trước: bởi vì chuyện đề thơ mà dấy lên chiến loạn nhân gian không ngừng, nay đặc biệt tới bồi tội cùng Nữ Oa nương nương, mong nương nương thương cảm muôn dân đại địa, thứ cho Thụ Đức trẻ người non dạ, ngu ngốc xằng bậy. Đợi Thụ Đức về Triều Ca rồi, nhất định sẽ vì nương nương trọng kiến Oa hoàng cung”

Trụ vương nói xong lại bái tiếp, lần này trán chỉ nhẹ nhàng chạm đất, vũng máu kia lặng lẽ lan rộng, nhiễm đỏ cả nền đất khiết bạch phủ băng tuyết. Hắn cúi đầu quỳ thật lâu, bả vai hơi run rẩy, sau một hồi lại nói: “Nữ Oa nương nương chưởng quản chuyện tình ái thế gian, Thụ Đức cầu nương nương…”

Chợt chẳng biết khi nào sau lưng Trụ vương đã tới thêm một người, người nọ phì cười, nói: “Ta chỉ quản ‘Tình ái’ nam nữ, đại vương, ngươi cầu nhầm thần rồi”

Lúc này Trụ vương mới chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Không phải ngươi đã tới rồi đó sao?”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, đang muốn lãng sang chuyện khác thì Trụ vương nói tiếp: “Lại muốn giảo biện? Tâm ngươi bất thành, nhưng tâm Cô thì thành”

Hạo Nhiên không phản bác được, đành thở dài. Nhìn thấy vũng máu trước gối Trụ vương, nói: “Ngươi tới đây làm gì vậy?”

Lúc này Trụ vương mới chậm rãi đứng lên, xoay người ngồi trước bàn thờ, lấy cái túi da tùy thân ra, định mở cho Hạo Nhiên nhìn, nhưng rồi quyết định đưa cả túi da qua luôn. “Đây là vật của giáo chủ và thiên tôn, Cô tìm được từ trong đống phế tích của hai đảo”

Hạo Nhiên không nhận, chỉ ngơ ngác nhìn dòng máu chảy xuống trên trán Trụ vương, hồi lâu sau khom lưng hốt nắm tuyết, dùng độ ấm của lòng bàn tay hòa tan, thấm ướt y tụ, lau đi vết máu.

Trụ vương lấy một vật từ trong túi da ra, nói vòng vo: “Cô biết ngươi muốn tìm rìu Bàn Cổ, đây là Tru tiên kiếm, đây là Bàn Cổ phướn, này, ngươi xem, Cô chưa từng nuốt lời, đều tìm cả về cho ngươi rồi”

Bộ dáng đó cực kỳ giống một thiếu niên lang tìm được cổ ngọc tới lấy lòng tình nhân.

Hạo Nhiên vừa thấy Tru tiên kiếm, bi phẫn khó nhịn, hét lên: “Đừng lấy ra!”

“Càn rỡ, ngươi lại thị sủng sinh kiêu, vô pháp vô thiên nữa phải không?”

Hạo Nhiên lẳng lặng đứng, Trụ vương chợt buồn cười, chỉ lắc đầu cười không nói gì. Chốc lát sau lên tiếng: “Được rồi, Hạo Nhiên, Cô biết ngươi và giáo chủ…”

“Hạo Nhiên?”

Chợt Trụ vương nói: “Giáo chủ một đời anh minh, trọng tình trọng nghĩa, nhân sinh trên đời, ai mà không chết? Oanh oanh liệt liệt chiến một trận…”

Hạo Nhiên bỗng giễu cợt lại: “Ai mà không chết? Chung quy đều phải chết, vậy sống còn có ích gì?”

Trụ vương không đáp, chỉ nói: “Ngươi xem” Bèn lấy Tru tiên kiếm ra, còn Bàn Cổ phướn lẫn túi da kia thì vứt xuống đất, như khinh thường liếc nó một cái.

Trụ vương cầm bao kiếm cổ mộc, chuyển đổi chuôi kiếm, đưa về phía Hạo Nhiên, Hạo Nhiên thở dài, bàn tay phủ lên chuôi kiếm, chậm rãi rút Tru tiên kiếm ra.

Tru tiên phong mang tựa tuyết, phản chiếu diện dung Hạo Nhiên, một khắc đó, song mâu của Thông Thiên như loáng thoáng tái hiện ngay trước mắt.

“Tiếp nhận kiếm này, ngươi sẽ trở thành quan môn đệ tử của hắn, lấy chí nguyện của sư phụ làm hoài bão cả đời” Trụ vương chậm rãi nói: “Tựa như sư phụ ta Văn Trọng, ngươi còn nhớ tiếc nuối duy nhất của Văn thái sư trước lúc chết không?”

Hạo Nhiên nhớ tới thời khắc Văn Trọng mệnh quy Tuyệt Long Lĩnh, nói: “Hắn và giáo chủ, nguyện vọng duy nhất trước lúc chết, chính là…”

Lời còn chưa dứt, hai người đều tự hiểu trong lòng, không nói tiếp nữa. Có lẽ thâm ý khi Văn Trọng và Thông Thiên tặng song huyên hắc bạch kia chính là như thế. Trụ vương mỉm cười, nhặt túi da lên, giũ Bàn Cổ phướn ra, giao vào tay Hạo Nhiên, nói: “Rìu Bàn Cổ đã giành được, ngươi tạm thời làm chính sự trước, Cô có một cách, chút nữa sẽ giải thích kỹ với ngươi sau”

Hạo Nhiên hơi bớt ưu thương, gật gật đầu. Giơ tay trái, dấu ấn của Thái cực đồ vẫn còn.

Hắn đẩy nhẹ một chưởng, tiếng chuông khánh rung động quanh người, Thái cực đồ xoay tròn rời mu bàn tay, bay ra. Hắc bạch lưỡng nghi xoay tròn; Bàn Cổ phướn, Tru tiên kiếm hé mở hào quang tím xanh, phát sinh cộng hưởng, bị Thái cực đồ hút qua, sau đó phân chiếm lưỡng nghi, hòa làm một luồng sáng.

Hào quang lụi dần, hóa thành một thanh rìu, cán rìu xanh sẫm, lưỡi rìa mơ hồ ánh sắc tím.

“Đây chính là rìu Bàn Cổ” Trụ vương nói.

Hạo Nhiên cất rìu Bàn Cổ vào trong bình Luyện yêu, đáp: “Trên rìu này có tính mệnh của vô số người, chắc có lẽ trọn đời ta không dùng tới nó nữa”

Trụ vương chọn một bãi đá sạch sẽ, tự ngồi xuống, hai người cùng ngắm nhìn đại tuyết miên man ngoài Oa hoàng cung, đều biết rằng hôm nay hạ Lê sơn, ai nấy sẽ quay về quân đoàn của mình, không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại nhau. Trong lúc nhất thời nói không thành câu.

Hồi lâu sau, Hạo Nhiên mới nói: “Lúc Hoàng Đế đưa ta tới Ân Thương, điểm dừng chân chính là nơi này” Hắn nhìn về phía Sơn hà xã tắc đồ phía sau ngọc tượng Nữ Oa, hai chữ ‘Làm chứng’ vẫn ở trước mắt như cũ, nhớ tới chuyện hoang đường mà mình làm khi đó, không khỏi buồn cười, nói: “Đến nay vẫn không biết Hiên Viên kiếm ở nơi nào, Cơ Phát lĩnh binh chiếm Giai Mộng quan, hôm trước ta có ý định tới đây dạo, xem có manh mối gì không”

Trụ vương ừm một tiếng, nói: “Thông Thiên giáo chủ chưa từng nói cho ngươi biết Hiên Viên kiếm rơi ở đâu sao?”

Hạo Nhiên mờ mịt lắc đầu, chợt nhớ tới lời Thái Thượng Lão Quân nói khi tiến vào Đâu Suất cung lần đầu, bèn bảo: “Lão Quân…Hắn nói, đợi sau khi cuộc chiến này kết thúc, sẽ có được Hiên Viên kiếm”

Trụ vương gật đầu nói: “Cô cũng muốn nói chuyện này, từ lúc hồ yêu nhập cung tới nay, có rất nhiều biến cố liên tục xảy ra; xã tắc Ân Thương, hẳn có nguy cơ khuynh đổ”

Hạo Nhiên mơ hồ phát hiện được gì đó, hỏi: “Sao ngươi biết Tô Đát Kỷ…”

Trụ vương chợt cười nói: “Tạm thời không bàn tới ta, Cô muốn nói cho ngươi biết, Côn Lôn sơn sụp đổ, thượng tiên đã vẫn, cho dù lúc này Cô cưỡng ép mang ngươi về Triều Ca, thế gian cũng không ai làm gì được chúng ta”

“Nhưng nếu phải kết thúc cuộc chiến này mới tìm được Hiên Viên kiếm, vậy cứ chiến một trận thôi. Cô và ngươi đánh cuộc, thế nào?”

Hạo Nhiên hơi cúi đầu, thấy Trụ vương đang nhìn bông tuyết mênh mông tinh mịn, trên gương mặt cương nghị lộ ra nét tươi cười. Đó là thần sắc kiên quyết mà hắn mê luyến nhất.

Trụ vương đưa mắt nhìn về phương xa, tựa như nói với Hạo Nhiên, lại tựa như nói với chính mình, hắn chậm rãi bảo: “Cô và ngươi đánh cuộc, thần khí, pháp bảo, tiên đạo đều không tham chiến; Ân Thương Tây Kỳ lấy lực lượng phàm nhân phân thắng bại. Chờ Cô thắng rồi, tìm được Hiên Viên kiếm, Cô sẽ truyền ngôi cho Ân Giao, cùng ngươi trở về. Như thế có tốt không?”

“Lỡ đại vương thua thì sao?”

Trụ vương không đáp, nói: “Ngươi quỳ xuống”

Hạo Nhiên quỳ một chân trên đất, hai người yên lặng chăm chú nhìn nhau, chốc lát sau, bàn tay dày rộng của Ân Thụ Đức ôm lấy cổ Hạo Nhiên, đôi môi ấm áp phủ lên.

Cả thiên địa đều băng lãnh, nhưng tâm bọn hắn lại ấm áp vô cùng. Hơi ấm ngăn trở đại tuyết và cô tịch vô biên vô tận.

Hồi lâu sau, nhiệt khí giữa đôi môi phân ly, ngón tay Hạo Nhiên sờ nhẹ khóe môi Trụ vương, tựa như sợ phá vỡ mộng cảnh của nam tử anh vĩ này, khẽ nói: “Nếu…đại vương thua, sẽ như thế nào”

Trụ vương đứng dậy, nói: “Cô phải đi đây, đợi ngươi tới chiến, kẻ làm tướng phải quan tâm đến tính mạng của tướng sĩ, suy nghĩ tường tận, nếu chưa định liệu trước thì không được tự tiện hành động” Rồi không chút biểu hiện tình cảm lưu luyến, đứng dậy đi khỏi Oa hoàng cung.

“Cô sẽ không thua, vĩnh viễn không”

————————————–

✿ Quyển bốn – BÀN CỔ PHỦ – Hoàn ✿