Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 46

Ta tiến lại gần, Thiên Ẩn nửa nằm nửa tựa trên giường, mái tóc màu bạch kim mền mại phủ xuống vai, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, không hiểu tại sao chỉ duy hình ảnh đơn giản đó cũng khiến ta cảm thấy cảnh tượng này đẹp không tả xiết, khiến ta có chút … xao động…

Khóe môi Thiên Ẩn cầm ý cười, nhìn thấy ta khẽ vẫy tay.

- Lại đây, rót cho ta cốc nước.

Ta gật gật đầu, sau đó bước đến bên chiếc bàn nhỏ đặt chính giữa căn phòng rồi cầm ấm trà lên rót ra ly, lại dùng chút tiểu thuật nho nhỏ làm cho ly trà có độ ấm vừa đủ, sau đó bước tới bên cạnh Thiên Ẩn định đưa cho chàng ta.

Đương đi bỗng dưng ta vấp phải cái gì đó, vì mải nhìn nước trà sóng sánh trong tách khỏi rơi rớt xuống nền đất nên ta không mất để tâm, liền mát đà ngã chúi về phía trước, chỉ kịp “ á” lên một tiếng. Cũng may khoảng cách lúc đó của ta với chiếc giường Thiên Ẩn đang nằm cũng không xa, ta ngã nửa người xuống đó, không bị va đập vào đâu, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng hự. Ta nghĩ chẳng là do ta động phải vết thương của Thiên Ẩn, liền hấp ta hấp tấp chống tay ngồi dậy. Thật bất cẩn, bất cẩn quá.

Định ngẩng đầu lên tạ lỗi với Thiên Ẩn, đột nhiên cánh tay bị ai đó nắm lại, hắn chỉ dùng có chút lực, đã kéo ta ngã trở lại, nhưng không phải xuống giường mà là vào trong lòng hắn.

Suy nghĩ trong đầu ta bỗng trở nên vô cùng chậm chạp, mũi hương dễ chịu của Thiên Ẩn và hơi ấm của hắn bao trọn lấy ta khiến khuôn mặt ta có chút ran ran nóng. Tình huống này,… thật khiến người ta khó xử mà. Ta lại nhớ cái lần ở dưới chân núi Diêu Hòa, ta cũng có vô tình ngã lên người hắn, lúc đó hắn đang bị thương ở tay, liền bắt ta phải chịu trách nghiệm. Nhưng lần đó hắn bị thương không đến nỗi nặng, ta lúc đó cũng miễn cưỡng có thể chịu trách nghiệm với hắn, nhưng lần này có lẽ không nhẹ, ta biết lấy gì để mà đền cho hắn đây?

Đột nhiên Thiên Ẩn cúi đầu xuống, môi ta bị hắn khóa lại. Ta thảng thốt, miệng há ra đã có cái gì đó mền mại len lỏi vào trong. Đầu óc dần trở nên tê dại, ta trợn tròn mắt không dám tin vào chuyện đang xảy ra. Cái này,.. cài này chẳng phải là “cách thức biểu hiện tình cảm thứ hai” mà trước đây ta đã thấy hay sao? Nói trắng ra thì là hôn, là hôn đấy, chỉ có những người yêu nhau, đôi tân lang tân nương thì mới làm như vậy. Lúc này Thiên Ẩn lại làm như vậy đối với ta, là ý gì đây?

- Nhắm mắt lại – Thiên Ẩn nhắc, giọng hắn khàn khàn khiến tim ta khẽ run. Vội làm theo lời hắn nhắm tịt mắt lại.

Không gian trở nên yên ắng tới lạ kì, lúc này cùng vừa hay tang tảng sáng, từ bên ngoài ánh nắng sớm đầu tiên len lỏi vào trong phòng, những sợi nắng mỏng manh như đang vui tươi nhảy múa, tô điểm không gian có chút tươi mới và rực rỡ, lại có chút mê đắm lòng người. Nhưng ta làm gì có thời gian mà để tâm đến những thứ đó, hiện tại cả người ta tê cứng, ngay cả dây thần kinh cũng tê dại, ta nghĩ, Thiên Ẩn đã có thành ý như vậy, thì ta cũng không nên cứng nhắc mà từ chối hắn, vẫn là nên đáp trả cho có qua có lại, liền vụng về bắt chước hắn đưa lưỡi ra mà ra sức liếm láp. Ta cảm nhận thấy Thiên Ẩn dường như có hơi sựng lại như là ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn lại càng tấn công mãnh liệt hơn. Không biết bao lâu sau đó, không thể thở được nữa, không cần biết hắn bị thương nặng như thế nào, ta vội vàng đẩy hắn ra. Vội vã thở gấp, Thiên Ẩn cũng biết điều không bắt ép ta nữa.

Ta thở xong rồi, lại nhớ lại những gì vừa diễn ra, mày mặt không biết từ bao giờ đã nóng ran cả lên như bị hấp, định đứng dậy, nhưng Thiên Ẩn vẫn không chịu buông ta ra, khóe miệng hắn hơi nhếch lên cười cười.

- Ngươi, khinh… nhờn ta sao? – ta lắp bắp nói.

- Là đang phạt nàng đấy thôi.

- Phạt, ta cố ý ngã lên người ngươi chắc? – chẳng phải là do hắn nhờ ta lấy trà sao, chẳng qua chỉ là bất cẩn vô tình, đã không cảm ơn thì thôi, lại còn.. phạt. Mà, hình phạt này cũng thực kì cục, hóa ra hành động này, trong mắt phàm nhân dùng để phạt?

- Chẳng phải tại nàng tự ý rời đi mà không nói với ta một câu hay sao? – Sắc mặt Thiên Ẩn bỗng nhiên tối lại. Ta lại nghĩ tới câu nói của hắn, tự ý rời đi, là ý chỉ việc hôm qua ta mò đến núi Nhữu Huyệt một mình mà không mảy may nói với hắn một tiếng nào, điều này khiến hắn tức giận?

Thật ra cũng không thể trách Thiên Ẩn được, hắn chẳng qua chỉ đang lo lắng cho ta mà thôi, còn đến bên ta khi ta gặp hoạn nạn, chung quy cũng là do ta có lỗi.

- Được rồi, được rồi, sau này ta sẽ không tự ý rời đi mà không báo với ngươi nữa.

- Không có lần thứ hai đâu.

Ta chớp mắt. Thiên Ẩn đưa tay lên, bàn tay thon dài đẹp đẽ khẽ lướt trên mặt ta, dừng lại ở khóe môi, ánh mắt hắn thâm tình sâu xa.

- Sau này dù nàng có ở đâu đi chăng nữa ta vẫn có cách để tìm ra.

- Nếu vậy… - ta e dè nói – sau này đừng có phạt ta theo kiểu này nữa.

- Nàng không thích? – Ánh mắt Thiên Ẩn bỗng trở nên sắc bén, mày nhíu lại, ta có cảm giác như mình vừa phạm phải sai lầm gì đó, liền vội vàng điều chỉnh.

- Không phải, ý ta là …

- Đánh thì không lỡ, ta lại không rộng lượng tới nỗi bỏ qua mọi chuyện, đành chỉ dùng cách này để chừng phạt nàng.

-…

Ta nên nói gì tiếp theo nhỉ?

* * *

Ngày hôm sau có một vị tiên quân đến đón Thiên Ẩn và Cốt Cốt trở về Thiên giới để trị thương. Miểu Miểu chưa được phép trở lên Cửu Trùng Thiên, nên chỉ đành ấm ức nhìn theo bóng dáng ba người nọ bay về trời. Ta không đi theo họ, cũng không có lí do gì để ở lại đây, liền quay về Bạch Sơn.

Đại sự của Huyết Vương, nỗi khổ tâm lớn lao của ta nay đã biến mất, ta cứ nghĩ bản thân sẽ có một khoảng thời gian vô cùng bình ổn, nào ngờ ngay ngày hôm sau, khi nhìn thấy binh quân ma tộc hùng dũng khí thế trên đỉnh đầu. Ta chỉ thầm than kiếp này mệnh khổ.

Huyết Vương cầm đầu hơn trăm ngàn ma binh, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, trường bào màu đen bay phất phới trong gió đêm, nheo mắt nhìn ta. Tu vi của hắn hiện tăng tiến không ít, nếu quyết sống mái một phen thì cả hai cùng khó mà sống sót, nhưng ta hiện chỉ có một mình, đằng sau lưng hắn có biết bao nhiêu là kẻ dưới chướng lợi hại, không nói tới việc mạnh yếu thế nào, chỉ xem xét về số lượng thôi cũng đủ biết kết cục của trận chiến ra làm sao. Được nửa canh giờ sau, ta vì không thể chống trả được nữa mà ngã gục xuống đất, lần này thê thảm không kém lần Cửu Vi hạ độc và bị Tiểu Vũ đâm. Huyết Vương lại phất tay áo, một tấm lưới buộc hồn tung ra, giọng nói hắn tuy không quá to nhưng ta nghe rõ ràng rứt khoát từng chữ một.

- Đến lúc phải trả giá về những việc đã làm rồi, Tử Bạch.

Ta bị hắn bắt, điều này không có gì là bất ngờ. Ta bị áp giải về Ma giới, nhìn thấy song nguyệt trên đỉnh đầu, tim khẽ run lên. Hắn cho ta uống một bát thuốc, vì bản thân đang bị lụa buột hồn trói lại vô cùng chặt, không sao vùng vẫy thoát ra được nên cũng đành miễn cưỡng nhuốt cái thứ sánh sánh nhầy nhụa trong chiếc bát ngọc màu huyết dụ vào trong. Không hiểu đó là thứ gì, nhưng mùi vị tanh nồng, dung dịch đó trôi đến đâu cổ họng ta lại như bị lửa thiêu bỏng rát đến đó, sau cùng thấy tay chân co rút kịch liệt, quằn quại đau đớn giống như ai đó đang rút từng miếng xương mảnh thịt ra khỏi cơ thể. Cuồi cùng ta mới biết, đó chẳng qua là thứ có thể phế đi hết tu vi ngàn năm của ta, sau những đau đớn bản thân vừa nhận phải, thì thứ này còn đả kích ta vạn lần.

Sau đó, Huyết Vương dẫn ta tới Vân Nhược điện, nơi trước đây ta từng ghé qua, mọi thứ vẫn như trước đây những gì ta nhớ được, không mấy thay đổi.

- Nhớ nơi này chứ?

Ta ngồi trên bàn, ánh mắt không có tiêu cự ném vào khoảng không vô định, tâm tư rối bời. Cảnh cũ người cũ, nhưng lòng đã khác rồi, ta không biết nên lấy niềm vui để rào đón, hay lấy nỗi buồn để đẩy đưa những đoạn kí ức nửa vui nửa sầu này chôn sâu vào dĩ vãng.

Huyết Vương đứng trước mặt ta, dáng người cao lớn hiên ngang, trường bào màu đen càng làm hắn trở nên thâm sâu băng lãnh. Hắn hỏi ta như vậy, là đang kiểm tra độ kém tốt trí nhớ của ta, hay là còn vì một dụng ý nào khác nữa. Từ trước đến giờ hắn vốn thâm sâu khó lường tâm tư khó đoán, ta chưa bao giờ thấu được, xa cách lâu như vậy rồi, không lí gì ta lại có thể đoán ra, đành chỉ biết không ngọt không nhạt buông ra một chữ.

- Nhớ. Trước đây cũng đã từng... không lí nào lại không nhớ.

- Nàng nghĩ những ai có thể ở tại được nơi này?

Cổ họng ta nghẹn ứ, trong lòng thầm nghĩ. Ai có thể ai không thể có hề gì, huống hồ trước đây ta cũng từng ở lại, trong mắt hắn chẳng qua cũng là thứ đồ bỏ, cùng lắm chỉ là khách qua đường ở tạm một thời gian, không hề quan trọng, chẳng đáng để tâm.