Ta Không Muốn Yêu Đương Với Chưởng Môn

Chương 30: 30: Sư Tôn Của Ta Quá Ngọt Rồi!

- Vốn dĩ thí luyện cũng mất hơn một tháng rồi, cộng với việc về nhà nữa, chẳng phải là rất lâu ta mới có thể gặp lại Nhiên Nhi sao?

Trong lòng Lãnh Vô Yên mất mác.

Vốn dĩ với cảnh giới của nàng, tùy tiện bế quan một lần cũng phải mấy chục năm, chút thời gian ấy chẳng qua cũng chỉ là búng ngón tay một cái mà thôi.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng gian nan.

Lý Nhiên xoa xoa bàn tay nhỏ bé của nàng.

- Đệ tử nhất định sẽ nhanh chóng trở lại, còn chờ mong lần hẹn hò thứ hai với sư tôn nữa chứ.

- Hừ, mơ đẹp đấy, ai muốn hẹn hò với ngươi chứ?

Lãnh Vô Yên ngoài miệng nói như vậy nhưng trong mắt lại xẹt qua tia mỉm cười.

Mây mù trong lòng tản đi không ít.

- Haizzz, vừa nghĩ tới thời gian dài như vậy không được nhìn thấy chưởng môn, trong lòng đệ tử cũng vô cùng khó chịu.

.

.

Hay là ta không đi nữa nhỉ?

Lý Nhiên thở dài nói.

- Được rồi, tu tiên không kể năm tháng.

Đối với ngươi và ta mà nói, đây chẳng qua là chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, tương lai còn nhiều thời gian mà.

Lãnh Vô Yên thoải mái nói với hắn.

Trong mắt Lý Nhiên lóe lên một tia giảo hoạt, đảo khách thành chủ nói.

- Vậy thì trước khi đi, ngài có thể thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của đệ tử không?

Lãnh Vô Yên tò mò nói.

- Nguyện vọng? Nói nghe một chút?

Lý Nhiên hắng giọng.

- Chính là xưng hô vừa nãy ta nói với ngài đấy, đệ tử đặc biệt muốn nghe ngài gọi một tiếng.

- À?

Lãnh Vô Yên nhất thời chân tay luống cuống, vẻ mặt hoảng loạn nói.

- Không được, Bổn Tọa không gọi được!

- Được rồi.

.

.

Vẻ mặt Lý Nhiên tràn đầy tiếc nuối.

Lãnh Vô Yên nhìn dáng vẻ của hắn, do dự rất lâu, nhỏ giọng nói.

- Cái đó nếu như Bổn Tọa gọi thì ngươi có thể về sớm một chút được không?

- Đương nhiên!

Ánh mắt Lý Nhiên sáng lên.

- Đệ tử đảm bảo đi nhanh về nhanh!

- Được rồi.

.

.

Lãnh Vô Yên bụm mặt, giọng nói giống như muỗi kêu.

- Tướng, tướng công ~

Xuyên qua kẽ hở trên ngón tay, có thể thấy gò má nàng đỏ ửng.

Không đợi Lý Nhiên đáp lại, bóng dáng của nàng biến mất trong nháy mắt, lại có thể xấu hổ đến trực tiếp bỏ chạy.

Lý Nhiên ngồi yên trên ghế, hồi lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

Hắn ôm trái tim đang điên cuồng đập loạn, lẩm bẩm nói.

- Sư tôn này của ta, thực sự là ngọt muốn chết …

Vô Ương Thành.

Nơi này là Đế Đô của vương triều, Thành Bang phồn hoa nhất.

Lúc này muôn người đều đổ xô ra đường, mọi người đều tụ tập trước Vấn Đạo Đài, nhìn về phía các vị Tiên Trưởng tiên phong đạo cốt trên đài.

Đăng Tiên Đại Hội!

Đây là ngày phàm tục và Tu Hành Giới gần gũi nhất.

Mỗi đại gia tộc đều sẽ phái ra tôn tử ưu tú nhất, tới đây Vấn Đạo Đài khảo thí thiên phú, để có cơ hội xin được bái nhập Tiên Tông.

Mà mỗi một tông môn cũng sẽ liên tục để mắt tới để tránh bỏ qua hạt giống có tư chất tốt.

Năm đó Lý Nhiên tám tuổi, chính là ở nơi này được phát hiện ra là Thánh Phẩm Thiên Phú, trực tiếp dẫn đến cuộc tranh đoạt giữa các đỉnh cấp Tông môn.

Cuối cùng được U La Điện thu nhận làm môn hạ.

Lúc này chấp sự chủ trì đại hội nói.

- Hiện tại mời đệ tử Tiêu gia lên đài trắc phú.

Một đám thiếu nam thiếu nữ đi tới, trong đó tuổi nhỏ nhất, chỉ có sáu bảy tuổi.

Bọn họ dựa theo thứ tự trong danh sách, lần lượt từng người dùng tay chạm vào Trắc Phú Thạch.

- Tiêu Phong, Hạ Phẩm Thiên Phú.

- Tiêu Vân, Hạ Phẩm Thiên Phú.

- Tiêu Tam, Trung Phẩm Thiên Phú.

Mãi đến lúc chỉ còn một người cuối cùng, tốt nhất cũng chỉ là một Trung Phẩm Thiên Phú.

Có thể nói là vô cùng thê thảm.

Nữ hài xếp cuối cùng hít sâu một hơi, đặt tay ấn trên Trắc Phú Thạch.

Một lát sau, không phản ứng chút nào.

Chấp sự cất cao giọng nói.

- Tiêu Thanh Ca, Vô Tu Hành Thiên Phú!

Nàng ta thu tay về, mi mắt rủ xuống.

- Quả nhiên không có kỳ tích xảy ra.

.

.

Thiên phú của ta, thực sự mất hẳn rồi…

Nàng ta không phải lần đầu tiên tham gia Đăng Tiên Đại Hội.

Lúc còn tấm bé đã được trắc ra là Siêu Phẩm Thiên Phú, mặc dù kém hơn Lý Nhiên một chút, nhưng cũng là trăm năm khó gặp, trong một vạn không có một.

Ngay tại chỗ được đỉnh cấp tông môn Thần Đạo Cung thu nhận làm đích truyền.

Mười tuổi Luyện Khí, mười lăm tuổi Trúc Cơ, mười tám tuổi cũng đã chạm đến ngưỡng cửa Kim Đan.

Tốc độ tu hành nhanh chóng, gần như chỉ dưới Lý Nhiên người được ca tụng là Đại Đế chuyển thế.

Lại cộng với dung mạo phong thái khuynh quốc khuynh thành dung mạo phong thái, được thế nhân ca tụng là "Thanh Tiên Tử", toàn bộ hạo thổ vô số người ngưỡng mộ.

Không có gì ngoài ý muốn thì nàng ta sẽ trở thành Cường giả nhất phương, dẫn dắt Tiêu gia trở nên hưng thịnh.

Nhưng tất cả những điều này, không bao lâu trước kia đã thay đổi rồi.

Nửa tháng trước, tu vi của nàng ta đột nhiên biến mất, mười năm khổ tu hóa thành hư không.

Ngay cả Thiên phú Siêu Phẩm nguyên bản, đều biến thành “Vô” kém cỏi nhất.

Tông môn và gia tộc nghĩ hết tất cả các biện pháp, đều không thể tìm ra biện pháp giải quyết.

Cuối cùng chỉ có thể đổ cho "Thiên ý".

Tông môn không nuôi phế nhân, nàng ta hoàn toàn mất đi thiên phú, ngay cả tư cách làm tạp dịch trong tông môn cũng không có.

Sau khi xác định không thể khôi phục lại, nàng ta đã bị Thần Đạo Cung kiếm cớ đuổi đi.

Lúc trước bay cao bao nhiêu, bây giờ rơi ngã thê thảm bấy nhiêu.

Mọi người nhìn trên đài, bàn luận sôi nổi.

- Móa, không ngờ Tiêu Thanh Ca thực sự không còn thiên phú nữa?

- Đúng vậy đó, ta còn cho là lời đồn thôi, kết quả lần này thạch chuỳ rồi!

- Hay thật, tiêu hao nhiều tài nguyên như vậy, kết quả thành một phế nhân, lúc này Tiêu gia lỗ nặng rồi!

- Nghe nói nàng ta bị Thần Đạo Cung trục xuất tông môn rồi…

- Không chỉ có như vậy, ngay cả Lý gia cũng rêu rao muốn từ hôn đấy!

- Tiêu gia và Lý gia có hôn ước sao? Việc này sao ta chưa từng nghe thấy nhỉ?

- Nói ra cũng rất dài dòng, đó là.

.

.

Tiêu Thanh Ca đi xuống Vấn Đạo Đài, bình tĩnh đi qua đám người, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả..