Ta Không Thành Tiên

Chương 23: Hai không biết

"..."

Lúc này Kiến Sầu chỉ muốn thở dài một tiếng, hỏi một câu: Rốt cuộc tình hình là thế nào?

Thấy kẻ tự xưng tứ đệ tử Thẩm Cữu của Phù Đạo sơn nhân sau khi đang hỏi Kiến Sầu đã có đạo lữ hay chưa không ngờ lại bị tất cả các đệ tử Nhai Sơn còn tụ tập phía dưới phản đối.

Hơn nữa...

Những lời bọn họ nói quả thực làm người ta phải đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không có những gì nhìn thấy, nghe thấy trên đường đến Thập Cửu Châu, nếu Kiến Sầu không biết rõ về tiếng tăm của Nhai Sơn bên ngoài, chỉ sợ nàng sẽ cho rằng đây là một sào huyệt thổ phỉ.

Phía trước, Thẩm Cữu khí độ tao nhã cũng nghe thấy vô số tiếng chất vấn từ sau lưng truyền đến.

Hắn áy náy cười với Kiến Sầu: "Kiến Sầu sư tỷ chớ trách, đệ tử Nhai Sơn ta luôn luôn là những người gàn dở nhất Thập Cửu Châu này, cho nên không hiểu đối nhân xử thế cho lắm. Sư đệ sẽ giúp sư tỷ cho bọn chúng một bài học".

"Bậy nào!"

Phía dưới lập tức có người không nể mặt gì gân cổ hô một tiếng.

"Mẹ nó chứ, ngươi thật là xấu xa. Sao có thể nhân cơ hội dẫn đường cho Kiến Sầu sư bá mà hạ thủ trước chứ?!"

Thẩm Cữu áo trắng như, nụ cười có thể nói là hoàn mỹ trên mặt cuối cùng xuất hiện một vết rạn.

"Vừa rồi là ai tuyên bố phải theo đuổi Kiến Sầu sư tỷ? Đứng ra cho ta!"

"..."

Phía dưới yên tĩnh một lát.

Có mấy tên ngờ nghệch cảm thấy kì quái, cuối cùng vẫn đứng ra: "Bọn ta!"

"Các ngươi?" Khóe miệng Thẩm Cữu lộ ra một nụ cười lạnh, hai tay đặt lên trước ngực: "Các ngươi có vai vế thế nào mà đòi có tư cách theo đuổi Kiến Sầu sư tỷ của ta? Mấy người các ngươi phải gọi cô ấy là sư bá! Có muốn ta nói chuyện này với chưởng môn xem chưởng môn nói thế nào không? Xem các trưởng lão nói thế nào không?"

Ơ...

Mọi người lập tức cứng họng.

Đến lúc này những cái đầu nóng của đám người kia mới nguội bớt.

Nói với chưởng môn, nói với trưởng lão?

Còn muốn sống nữa không?

Bọn chúng tuyên bố phải theo đuổi Kiến Sầu sư bá mới tới, vạn nhất thành công, bối phận sẽ tính thế nào?

Chẳng lẽ sau này sư phụ của bọn chúng gặp bọn chúng lại phải cúi đầu?

Phải biết chưởng môn và bốn vị trưởng lão gặp Kiến Sầu cũng phải chào một tiếng "đại sư tỷ" đấy.

Được Thẩm Cữu nhắc nhở, mọi người cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Nhìn nụ cười hiền lành bên khóe miệng Thẩm Cữu, tất cả mọi người cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Thằng khốn Thẩm Cữu này...

Ép người quá đáng!

Có người kịp thời phản ứng lại: "Nhưng Kiến Sầu sư bá rõ ràng là của mọi người chúng ta, ngươi dựa vào cái gì mà theo đuổi trước?"

"Dựa vào cái gì à?"

Thẩm Cữu nghiêng đầu, đưa tay lên chỉ khuôn mặt mình.

"Mặc dù Nhai Sơn chúng ta đều dựa vào mặt mà kiếm cơm, nhưng bản thân ta chính là người đẹp trai nhất. Các ngươi bất mãn như thế, không lẽ muốn rút kiếm hay sao?"

Nói xong hai chữ rút kiếm, giọng Thẩm Cữu đột nhiên trở nên lanh lảnh.

Trong nháy mắt, một đấu bàn phạm vi hai trượng sáng lên trên Nhai Sơn đạo vắt ngang sườn núi.

Ánh bạc sáng lòa đột nhiên xuất hiện trong màn đêm đang dần buông xuống tỏ ra cực kì chói mắt, cực kì rõ nét.

Đấu bàn điên cuồng xoay tròn mang theo linh khí cũng xoay tròn.

Áo bào của Thẩm Cữu bay phần phật, khuôn mặt được ánh sáng từ đấu bàn hắt lên càng tỏ ra tuấn tú.

Mọi người đứng dưới quảng trường ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy Thẩm Cữu đứng ở vị trí chính giữa đấu bàn, tất cả đồng loạt im bặt.

Bây giờ Thẩm Cữu là tu sĩ Nguyên Anh kì!

Rút kiếm?

Bọn chúng đâu có tư cách nói chuyện rút kiếm với Thẩm Cữu?

Đúng là biến thái!

Đây là ức hiếp người khác trắng trợn!

Đáng tiếc là không có người nào dám xen vào một câu.

Thấy mình vừa phóng đấu bàn ra đã dọa được bao nhiêu người ở đây, Thẩm Cữu cũng thầm thở phào một hơi.

Hắn quay lại nhìn Kiến Sầu một cái.

Ánh mắt Kiến Sầu rơi vào đấu bàn dưới chân hắn, dường như rất hứng thú.

Thẩm Cữu khẽ động ý niệm, vạn tượng đấu bàn dưới chân lóe lên một cái rồi nhanh chóng chìm xuống đất.

Hắn lại quay xuống nhìn mọi người, tiếng nói chậm lại: "Được rồi, các vị sư điệt đi về trước đi. Trời đã tối rồi, hôm nay các vị đón gió tẩy trần cho đại sư tỷ, chắc hẳn đại sư tỷ cũng rất cảm động. Sư tôn đã dặn ta phải bố trí ổn thoả cho đại sư tỷ, không thể chậm trễ, có gì mọi người để ngày mai gặp sau. Còn có ai không phục thì cứ gặp nhau trên Bạt Kiếm đài!"

"Được rồi, mọi người giải tán thôi".

"Vốn ta cũng chỉ đến xem náo nhiệt, Nhai Sơn chúng ta đã có nữ đệ tử đầu tiên, chẳng mấy chốc sẽ có một đám nữ đệ tử".

"Ha ha ha, đúng vậy".

"Nhìn Kiến Sầu sư bá có vẻ rất hiền lành, hoàn toàn không giống Phù Đạo sư bá tổ".

"Ta cũng thấy lạ, tại sao sư bá tổ lại thu được một đồ đệ... bình thường... bình thường như vậy?"

"Hay là Kiến Sầu cũng chỉ là bề ngoài có vẻ hiền lành thôi?"

"Không phải đâu..."

Mọi người bắt đầu rì rầm.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, đám người cuối cùng cũng giải tán.

Kiến Sầu đứng yên tại chỗ, qua những gì nghe thấy có thể phát hiện không ít chuyện.

Nàng nhìn về phía Thẩm Cữu, ánh mắt như đang đánh giá hắn.

Vị tứ sư đệ này có vẻ không giống người thường.

Thấy mọi người đã giải tán, Thẩm Cữu đắc ý huýt sáo một tiếng.

Hắn vui vẻ đi đến bên cạnh Kiến Sầu, cười nói: "Bọn chúng đã đi, cuối cùng cũng được yên tĩnh. Sư phụ đã giao sư tỷ cho ta, hay là ta dẫn sư tỷ đi dạo một vòng Nhai Sơn?"

Kiến Sầu tạm thời không nói.

Nàng nhìn sang bên cạnh.

Lúc từ Nhai Sơn đạo đi lên, nàng nhớ còn có một vị sư đệ Khúc Chính Phong. Người đó hình như cũng không đáng tin lắm nhưng vẫn đáng tin hơn người trước mặt này.

Tuy nhiên khi quay lại nhìn thấy vẻ mặt Khúc Chính Phong đằng sau, khóe mắt nàng lại không nhịn được khẽ giật.

"Khúc sư đệ?"

Khúc Chính Phong vẫn nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt tán thưởng kì dị, giọng nói như ngâm nga: "Quả nhiên không hổ là đại sư tỷ Kiến Sầu có thể mang sư phụ về!"

Sau đó hắn lại nhìn về phía Thẩm Cữu bằng ánh mắt như cười như không.

"Quả nhiên không hổ là Thẩm sư đệ đẹp trai nhất Nhai Sơn ta, vừa rồi mở đấu bàn ra thật là có khí thế! Nhai Sơn ta có người kế tục rồi..."

"..."

Vị Khúc sư đệ này sao lại khiến mình cảm thấy đáng sợ vậy?

Kiến Sầu bỗng nhiên cảm thấy có nguy hiểm, nghĩ một chút rồi làm như không có vấn đề gì, quay lên nhìn Thẩm Cữu: "Thẩm sư đệ".

"Có sư đệ!" Thẩm Cữu vội vàng cười: "Sư tỷ có gì phân phó?"

"Không có gì phân phó, hôm nay ta mới tới Nhai Sơn, mới biết Thẩm sư đệ, cảm thấy Thẩm sư đệ là một người rất hóm hỉnh".

Lúc nói những lời này, Kiến Sầu cảm thấy hơi có lỗi với lương tâm mình.

Nàng ngừng lại một chút, nói tiếp: "Vừa rồi Thẩm sư đệ hỏi ta có đạo lữ hay không, câu trả lời của ta là... không có".

"Tốt quá!"

Hai mắt Thẩm Cữu sáng ngời.

Mí mắt cũng không nâng lên chút nào, Kiến Sầu mỉm cười, nói: "Có điều trên đường đi tới đây ta cũng có một nghi hoặc muốn nhờ Thẩm sư đệ giải đáp giúp".

"Kiến Sầu sư tỷ cứ hỏi, không sao, Thẩm Cữu nhất định biết gì nói đó, nói hết không giữ lại".

Thẩm Cữu đáp ứng không chút do dự, vẻ mặt chân thành.

Kiến Sầu gật đầu, hỏi: "Các ngươi hỏi người khác có đạo lữ hay không là muốn bày tỏ lòng mình à?"

"Xem như thế".

Thẩm Cữu tuyệt đối không ngờ Kiến Sầu lại hỏi thẳng một câu như vậy, thẳng thừng đến mức làm người ta không phòng bị kịp.

Hắn ngớ ra một lát mới đáp hai chữ.

"Thì ra là thế".

Kiến Sầu nghĩ, nếu nói như vậy thì Trương Toại cũng coi như đã bày tỏ tấm lòng với mình rồi.

Nhưng mà...

Nàng nhìn Thẩm Cữu một cái, cuối cùng lắc đầu không nói gì nữa.

Mặt trời lúc này đã hoàn toàn lặn xuống chân trời.

Cả quảng trường chìm trong bóng tối, một vành trăng cong cong chậm rãi hiện lên, càng ngày càng rõ ràng.

Kiến Sầu nhìn về phía cầu thang đá bên phải, từ nơi này có thể đi xuống quảng trường.

Nàng cũng muốn đi tham quan Nhai Sơn một chút, cho nên liền cất bước đi xuống.

Hành động của nàng làm Thẩm Cữu vô cớ cảm thấy kì lạ.

Hắn vội vàng đuổi theo Kiến Sầu, đi bên cạnh nàng từng bước xuống cầu thang đá.

"Sao Kiến Sầu sư tỷ không hỏi nữa? Cái gì mà thì ra là thế?"

"Không có gì cần hỏi nữa, chỉ là cảm thấy đạo lữ của tu sĩ các ngươi dường như không giống vợ chồng ở thế gian bình thường".

Kiến Sầu bước xuống bậc thang, nhìn ánh đèn vàng ấm áp sáng lên xung quanh quảng trường, lại có một loại ảo giác như nhìn thấy đèn đuốc ở trong làng trước kia.

Tuy nhiên nàng cũng biết là không phải.

"Trên đường đến Thập Cửu Châu, lúc ở đảo Trảm Nghiệp cũng có người từng hỏi ta một câu tương tự. Có điều khi đó ta còn không biết đạo lữ là gì".

Nghe đến đó, Thẩm Cữu hơi ngớ người.

Kiến Sầu lại không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nụ cười nhàn nhạt: "Ta ở nhân gian đã có phu quân, cũng từng có một đứa con. Người thường có lẽ quả thật tương đối phàm tục, yêu cầu phu thê ân ái đến đầu bạc răng long. Chỉ tiếc ta không được như vậy. Đạo lữ trong giới tu sĩ có vẻ tùy ý hơn nhiều, thực dụng hơn nhiều. Ta không hề thích, hôm nay không, sau này cũng sẽ không".

Hiểu rồi, đây là từ chối.

Có điều những lời từ chối này lại khiến Thẩm Cữu cảm nhận được sự bất đắc dĩ của nàng.

Chỉ nghe nói sư phụ đã thu nhận một đồ đệ tuổi không nhỏ, nhưng hỏi không nghĩ tới đây không những là một phụ nữ đã có chồng mà thậm chí còn đã từng có con.

Nàng đến Nhai Sơn, thế còn đứa con của nàng thì sao?

Thẩm Cữu định hỏi nhưng khi nhìn thấy nụ cười bình thản trên mặt Kiến Sầu không biết tại sao lại không hỏi nữa.

"Sư đệ hiểu rồi. Hôm nay là Thẩm Cữu mạo phạm, bình thường sư đệ vẫn quen lỗ mãng như vậy... Xin Kiến Sầu sư tỷ chớ trách!"

Hắn giả vờ đôn hậu gãi gãi đầu, cười hì hì, đúng là có vài phần phong thái của Phù Đạo sơn nhân.

"Còn các sư điệt hôm nay, kì thực đa số chỉ nói đùa chứ không có ác ý gì. Dù sao Nhai Sơn chúng ta có nữ tu sĩ cũng là một chuyện rất hiếm có, có thể sư tỷ vừa tới Nhai Sơn nên không rõ lắm... Ơ, tóm lại là sau này sư tỷ sẽ quen!"

Cảnh tượng lúc trước Kiến Sầu cũng nhìn hết trong mắt. Nàng lại không cảm thấy có gì lỗ mãng, chỉ có một sự náo nhiệt thật lòng, không nhìn ra có chán ghét hay ác ý gì nên đương nhiên cũng không hề để bụng.

Nàng chỉ cảm thấy lạ, "Đạo lữ" của các tu sĩ rốt cuộc là thế nào?

Nghĩ đến đây, Kiến Sầu cũng đã bước đến bậc thang cuối cùng. Nàng bước xuống đứng trên quảng trường ngước mắt lên nhìn, càng có thể thấy quảng trường dưới chân rộng rãi thế nào, đài cao trước mặt cao ra sao.

"Nhai Sơn, rất tốt".

Giọng nói của nàng mang theo ý cười làm người ta cảm thấy ấm áp.

Nhai Sơn rất tốt.

Tốt sao?

Thẩm Cữu đã vào môn phái rất nhiều năm, lại chưa từng nghe người ta nói đơn giản mà ấm áp như vậy.

Hắn đột nhiên ý thức được, vị đại sư tỷ trước mắt này đích thực không giống các đồng môn Nhai Sơn không thể thô tục hơn được nữa, lại không phải chỉ đơn giản vì nàng là một nữ tu sĩ.

Nàng cũng không giống những nữ tu sĩ khác.

Khi đó trong đầu Thẩm Cữu thậm chí có một ý nghĩ hoang đường: Chẳng lẽ sư tôn đột nhiên lương tâm thức tỉnh, cố ý tìm một vị đại sư tỷ đặc biệt như vậy đến để cảm hóa bọn họ?

Trong đầu lập tức hiện lên nụ cười gian trá của Phù Đạo sơn nhân.

Thẩm Cữu lạnh toát sống lưng, rùng mình một cái, vội vàng đè ý nghĩ này xuống.

"Vâng. Nhai Sơn nói lớn rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ. Phạm vi tông môn Nhai Sơn rất lớn, nhưng Nhai Sơn thật sự chính là ở chỗ này. Quảng trường này bọn ta đều gọi là Linh Chiếu đỉnh, có điều bình thường chủ yếu dùng để diễn võ".

Kiến Sầu nghe, gật gật đầu.

Lúc này cuối cùng Thẩm Cữu cũng về đúng vai một người dẫn đường và giới thiệu, hắn đi trước Kiến Sầu nửa bước.

Quảng trường rất lớn, bước chân hai người không coi là nhanh, cũng không coi là chậm.

Thẩm Cữu chỉ sang bên trái, đó là một vách núi dựng đứng bên quảng trường, dường như có ánh đèn từ đó hắt ra.

"Bình thường mọi người ở trên vách Nhai Sơn sát với quảng trường, trên vách có dựng không ít nhà. Vừa rồi ta thấy Khúc sư huynh đã đi rồi, có lẽ là đi chuẩn bị nhà cho Kiến Sầu sư tỷ. Giờ sư tỷ nhìn bên kia..."

Tay hắn chuyển hướng chỉ các công trình xây dựng xung quanh quảng trường.

"Bắt đầu từ bên trái, theo thứ tự là Luyện Khí đường, Luyện Đan đường, Quan Tinh đường, Chấp Sự đường. A, bên phải ngoài cùng là Giai Hào đường, có điều bình thường không có ai dùng..."

Các đường dùng để luyện khí, luyện đan phía trước thì Kiến Sầu còn hiểu được, còn quan tinh chắc là nơi quan sát sao trên trời, có lẽ còn có liên quan đến vạn tượng đấu bàn. Chấp Sự đường là cơ quan hành chính, nhưng còn...

"Giai Hào đường?"

Nghe đồn tu sĩ tu luyện đều có thể tích cốc, không cần ăn ngũ cốc. Tại sao Giai Hào đường lại nghe có vẻ như là nhà bếp thế?

Nói đến chuyện này, Thẩm Cữu dùng ngón trỏ gãi gãi trán, có chút khó xử.

"Cái này... có quan hệ khá lớn với sư phụ của chúng ta, à, ta cho rằng, sư tỷ..."

Hắn nói ấp úng có điều vừa nói lại vừa nhìn Kiến Sầu, vẻ mặt "Sư tỷ cũng biết mà".

Kiến Sầu lại dễ dàng hiểu được ý hắn. Nhớ tới những cái đùi gà chưa hề rời miệng Phù Đạo sơn nhân từ lần đầu gặp đến giờ, nhớ tới vẻ thèm thuồng của lão khi nhìn con ngỗng trắng...

Nàng ngán ngẩm gật đầu: "Hiểu rồi".

Vẻ mặt này của Kiến Sầu làm Thẩm Cữu bật cười thành tiếng.

"Cười cái gì?"

"Không có gì". Thẩm Cữu nhịn cười: "Chỉ là cho rằng thời gian Kiến Sầu sư tỷ ở bên sư phụ nhất định không dễ chịu lắm".

Đâu chỉ là không dễ chịu?

Kiến Sầu quả thực không muốn nói lắm nhưng cuối cùng vẫn đáp: "Cũng không hẳn là vậy. Sư phụ chỉ tham một chút, lười một chút, ngốc một chút, keo kiệt một chút, hay lừa người một chút..."

Nói đến đây, Kiến Sầu đột nhiên im bặt.

Thẩm Cữu ngẩng đầu nhìn trời: "Sư phụ còn có thể có ưu điểm gì hay sao?"

Kiến Sầu yên lặng một hồi lâu, ngập ngừng lên tiếng: "Tốt tính".

"..."

Thẩm Cữu lập tức nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt như nhìn cầm thú.

Vị đại sư tỷ này hình như hơi không giống ấn tượng ban đầu của hắn. Không ngờ lại có thể điềm nhiên, bình tĩnh nói ra hai chữ "tốt tính"! Quả nhiên là người cùng đường với lão Phù Đạo sơn nhân khốn kiếp kia!

Thẩm Cữu quả thực có cảm giác như bị lừa.

Hắn ngơ ngác nhìn Kiến Sầu một hồi lâu, không ngờ lại không biết nói gì.

Hắn vất vả cử động cơ miệng, nặ ra một câu: "Có lẽ thế".

Ha ha, Phù Đạo sơn nhân mà "tốt tính"?

Mặt trời nhất định là mọc từ đằng tây, chưởng môn Nhai Sơn nhất định cũng thích cái ghế mình đang ngồi lúc này!

Thế mà cũng nói được!

Từ khi trở thành đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân, Thẩm Cữu chưa được sống một ngày tốt lành nào, bị giày vò muốn chết không được muốn sống không xong, không dễ gì mới trở thành một kẻ lọc lõi như hôm nay, nghĩ lại vẫn xót xa rơi lệ.

Không ngờ hôm nay sư phụ thu một đại sư tỷ, đại sư tỷ lại nói sư phụ tốt tính!

Rốt cuộc là đại sư tỷ trắng vỏ đen lòng hay là sư phụ thật sự tốt với đại sư tỷ?

Thẩm Cữu nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy cả người không được khỏe.

Bất kể thế nào đều rất đáng sợ!

Cho nên, tốt nhất là không nghĩ nữa.

Lau mồ hôi lạnh tự dưng chảy ra trên đầu, cuối cùng Thẩm Cữu phá vỡ sự yên lặng một lần nữa.

Lần này giọng hắn rõ ràng đã hơi sợ hãi.

"Tóm lại Giai Hào đường bình thường cũng chỉ có sư phụ dùng. Sư phụ không ở đây ba trăm năm, có lẽ bây giờ mọc đầy nấm rồi".

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới vị trí trung tâm Linh Chiếu đỉnh. Lúc trước đứng trên Nhai Sơn đạo, Kiến Sầu đã nhìn thấy nơi này có một vũng suối, thoạt nhìn không nhỏ.

Hai bên vũng suối có hai dòng suối chảy sang hai bên trái phải Linh Chiếu đỉnh.

Ban đêm gió rất nhẹ, mặt nước trên vũng suối phản chiếu mặt trăng cong cong trên trời, vầng trăng bị bóp vỡ, trải ra trên những gợn sóng lăn tăn.

Kiến Sầu đứng bên cạnh vũng nhìn, lại không nhìn thấy đáy.

"Vũng suối này hình như rất sâu".

"Đây là một suối nước lạnh, đúng là rất sâu, từ nơi này xuyên thẳng xuống dưới, qua núi xuống tận dưới đất. Tháng tám hàng năm sẽ có một đàn bạch hạc từ trên trời bay tới dừng lại đây. Nghe nói đó chính là đàn bạch hạc khai sơn tổ sư của Nhai Sơn nuôi năm đó, cho nên nó có tên là Quy Hạc tỉnh". (giếng hạc về)

Thẩm Cữu cũng dừng lại, cười nói.

"Sau một tháng nữa là đại sư tỷ có thể nhìn thấy hạc".

Thì ra là một cái giếng, thế mà nàng còn tưởng cũng giống như đầm đá mình nhìn thấy trên đảo Đăng Thiên.

Ánh mắt nhìn mặt nước lấp lánh sóng gợn trên Quy Hạc tỉnh, trong đầu Kiến Sầu lại hiện lên cảnh đám phù du gần như trong suốt dưới nắng sớm.

Nàng nhất thời ngẩn ra một lát.

Ngẩng đầu lên nhìn trăng, thì ra đã sắp qua một ngày, bây giờ đã là đêm khuya.

Không biết thiếu niên đó thế nào rồi?

"Đại sư tỷ?"

Một hồi lâu không thấy Kiến Sầu có phản ứng gì, Thẩm Cữu hơi kì quái, không nhịn được gọi một tiếng.

Kiến Sầu phục hồi tinh thần, nói: "Vừa rồi nhìn thấy Quy Hạc tỉnh này liền nhớ tới một vị..."

"Cố nhân?" Thẩm Cữu xen vào.

Kiến Sầu lắc đầu: "Không, tình cờ gặp nhau thôi, vốn không hề quen biết, không quan trọng gì. Còn Quy Hạc tỉnh này không biết đến tháng tám sẽ thế nào, đến lúc đó phải xem cho mở rộng tầm mắt mới được".

"Những nơi phong cảnh đẹp trên Nhai Sơn còn có rất nhiều, trừ bạch hạc ở Quy Hạc tỉnh còn có Trích Tinh đài trên Nhai Sơn đạo, Lãm Nguyệt giai trước Lãm Nguyệt điện, từ Linh Chiếu đỉnh đi xuống còn có Phong Âm cốc..."

Tóm lại, có quá nhiều phong cảnh đẹp.

Thẩm Cữu vừa liệt kê vừa dẫn Kiến Sầu tiếp tục đi về phía trước.

Trước mặt là một đài cao rộng lớn.

Lúc trước đứng trên Nhai Sơn đạo, Kiến Sầu nhìn ra xa thấy đài cao này lơ lửng cách mặt đất phải đến ba mươi trượng, lại không nghĩ rằng lúc đến gần mới phát hiện giữa đài cao này và mặt đất không phải là không có thứ gì chống đỡ.

Có điều thứ dùng để đỡ đài cao này lại khiến nàng chấn động không thôi.

Thứ nang đài cao lên khỏi mặt đất lại là một thanh trường kiếm dài ba mươi trượng!

Trường kiếm quá nhỏ, mũi kiếm cắm xuống đất trên Linh Chiếu đỉnh, chuôi kiếm chống lên đế đài cao phía trên.

Đài cao này có chiều rộng hai mươi lăm trượng, dài bốn mươi trượng, độ dày cũng có năm trượng!

Một đài cao to lớn như thế sẽ nặng bao nhiêu?

Vậy mà thanh trường kiếm này lại có thể chống được?

Đứng trong khoảng bóng tối to lớn của đài cao in xuống đất, Kiến Sầu dừng bước nhìn lên, trong lòng có cảm giác chấn động vô cớ.

Âm thanh của Thẩm Cữu trong đêm cũng cực kì bình thản.

Hắn đứng bên cạnh Kiến Sầu, mở miệng nói: "Đài này tên là Bạt Kiếm đài".

"Bạt Kiếm đài..."

Kiến Sầu lẩm bẩm nhắc lại.

Thẩm Cữu nói: "Phàm là đệ tử Nhai Sơn ta, một lòng phò đạo, gặp tà ma rút kiếm, gặp bất bình rút kiếm, gặp giả dối rút kiếm... Thế gian có đủ loại âu sầu phiền muộn, sao không rút kiếm mà giải quyết?"

"Cho nên vừa rồi ngươi mới nói rút kiếm với bao nhiêu người?

Kiến Sầu còn nhớ lúc đứng trên Nhai Sơn đạo, Thẩm Cữu từng hét lớn một tiếng "Rút kiếm!" Phía dưới lập tức yên tĩnh lại.

Thẩm Cữu vốn chỉ thuận miệng nói một câu liên quan đến Bạt Kiếm đài, không ngờ Kiến Sầu lại nghĩ đến chuyện đó.

Hắn hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi, mở miệng nói: "Vẫn nói rút kiếm chém tâm ma, chém hết phiền muộn thế gian... Có điều trên Nhai Sơn chúng ta, mọi người đều... Một lời không hợp là rút kiếm!"

Một lời không hợp là rút kiếm!

Ai đánh thắng người đó là đại ca!

Rất rõ ràng, Thẩm Cữu chính là người xuất sắc trong nhóm đệ tử thuộc "phái rút kiếm" trên Nhai Sơn, từ khi rút kiếm đến nay chưa bao giờ đánh thua.

Cho nên hôm nay trên Nhai Sơn đạo dằn mặt một câu, tất cả mọi người bên dưới đều sợ hãi.

Kiến Sầu lại không ngờ Thẩm Cữu đột nhiên nói ra một câu "Một lời không hợp là rút kiếm". Nghe đúng là đủ đơn giản, đủ thô bạo, lại rất dứt khoát, không có gì vòng vo.

Suy nghĩ một lát, Kiến Sầu gật đầu nói: "Cái này ta thích".

"Sao?"

Thẩm Cữu hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Kiến Sầu, lập tức hai mắt sáng rực.

"Chẳng lẽ đại sư tỷ có ý định trở thành một thành viên phái rút kiếm của ta?"

Phái rút kiếm?

Kiến Sầu không hiểu.

Thẩm Cữu bắt đầu hưng phấn, vội vàng giải thích: "Đại sư tỷ cũng biết, trong môn phái luôn có một số người suy nghĩ không giống nhau. Có người cho rằng dùng lí lẽ tranh luận tốt hơn, có người trời sinh trong đầu đã không có suy nghĩ vòng vo, tính tình hào phóng lại thẳng thắn, chẳng hạn như sư đệ đây".

Hắn cũng biết trát vàng lên mặt mình cơ đấy, Kiến Sầu thầm nghĩ, cái này lại rất giống Phù Đạo sơn nhân.

Thẩm Cữu đương nhiên không biết Kiến Sầu đang nghĩ gì, nói tiếp: "Phái rút kiếm là phái lớn nhất trong các đệ tử Nhai Sơn ta, mọi người làm việc không cần biết đạo lí, chỉ căn cứ thực lực, có gì không thoải mái là trực tiếp rút kiếm. Sư tỷ... sư tỷ có cần suy nghĩ không?"

Suy nghĩ về việc một lời không hợp liền rút kiếm?

Kiến Sầu nghe, cảm thấy Thẩm Cữu trước mặt là một người rất thú vị.

"Để ta suy nghĩ".

Nàng thở dài một tiếng, thoáng nhìn Bạt Kiếm đài cao cao rồi chậm rãi xoay người đi, cả Nhai Sơn đều bị nàng thu vào trong mắt.

Lúc đến, nàng từ Nhai Sơn đạo nhìn xuống bên dưới, lúc này nàng đứng dưới Bạt Kiếm đài nhìn lên Nhai Sơn.

Vách núi như một vành trăng khuyết ôm lấy Linh Chiếu đỉnh hình tròn, trên vách núi Nhai Sơn dường như có rất nhiều cánh cửa, có ánh sáng nhàn nhạt từ sau cửa hắt ra, dường như có người ở bên trong tu luyện, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng người.

Các bức phù điêu bích hoạ trên Nhai Sơn đạo chỉ có thể nhìn thấy một nửa dưới ánh trăng êm dịu, nửa bên trên nhạt nhòa không rõ.

Thẳng phía trước mặt, phía dưới Nhai Sơn đạo lại có một hai cánh cửa cực lớn, đèn đuốc sáng rực.

Thẩm Cữu thầm nghĩ còn có nhiều thời gian, dù sao đại sư tỷ cũng là đồ đệ của sư phụ, sớm muộn gì cũng sẽ gia nhập phái rút kiếm của bọn hắn.

Thấy Kiến Sầu đang nhìn về phía trước, hắn mới nhớ ra cần giới thiệu: "Đó là nơi đệ tử Nhai Sơn tụ tập, lúc có chuyện gì hay rảnh rỗi đều đến tán gẫu với nhau, có điều những công việc trọng đại đều được tổ chức trên Linh Chiếu đỉnh này".

Kiến Sầu gật đầu, ngẩng đầu nhìn Nhai Sơn cao cao.

Nàng từ Nhai Sơn đạo đi lên, bây giờ đặt chân xuống đất nhưng thực tế vẫn ở bên trên tầng mây.

Nhai Sơn...

Từ ngôi làng nhỏ ở nước Đại Hạ, đi về đông vượt qua biển cả, đến Thập Cửu Châu, bây giờ đứng ở đây.

Những thay đổi lớn lao này khiến Kiến Sầu sinh ra một sự cảm khái vô biên.

Nơi này từ bây giờ chính là nhà của mình.

Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, phất vạt áo trắng, hai bàn tay đè lên nhau cùng đặt lên trán, trịnh trọng và trang nghiêm quỳ xuống vái lạy.

Từ nay về sau nàng không còn là Tạ Kiến Sầu được gả cho người ta để giúp chồng dạy con ở phàm thế nữa, mà là...

Môn hạ Nhai Sơn, đệ tử Kiến Sầu.

Đến lúc này, cảm giác cuộc đời đã sang trang mới trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.

Trán Kiến Sầu chạm xuống mặt đất lạnh giá của Linh Chiếu đỉnh. Nàng nhớ lại lúc mình bái Phù Đạo sơn nhân làm sư phụ dường như cũng giống thế này.

Mặt đất lạnh buốt.

Nhưng khác khi đó là lúc này trong lòng nàng ấm áp.

"Kiến Sầu sư tỷ..."

Thẩm Cữu đứng bên cạnh không lường được Kiến Sầu lại có hành động như vậy, sững sờ một lát mới vội vàng bước tới nâng nàng lên.

Kiến Sầu lại chỉ tự mình chậm rãi đứng lên, quay lại thản nhiên cười với hắn: "Không cần lo lắng, ta không sao".

"..."

Ánh mắt Thẩm Cữu lóe lên, trong lòng quả thực hơi khó hiểu.

Hắn nhớ Kiến Sầu nói nàng từng là vợ người ta, từng có một đứa con, bây giờ lại lẻ loi một mình đứng trên Linh Chiếu đỉnh ở Nhai Sơn này, nhớ nàng nói đạo lữ trong giới tu hành không giống vợ chồng ở phàm thế, sống đến đầu bạc không xa rời, nhưng nàng lại không thể nhận được...

Không hỏi vì sao Kiến Sầu lại bái Nhai Sơn, Thẩm Cữu suy nghĩ một lát, thậm chí gạt bỏ tất cả mọi nghi vấn của mình, cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa, sư tỷ từ Nhai Sơn đạo đi lên chắc là cũng mệt rồi? Có lẽ Khúc sư huynh đã chuẩn bị chỗ ở cho sư tỷ xong, mời sư tỷ đi theo ta".

Hắn đưa tay mời rồi đi trước dẫn đường.

Kiến Sầu gật đầu đi theo, chậm rãi bước đi trên Linh Chiếu đỉnh, hóa thành một bóng dáng mơ hồ dưới ánh trăng bàng bạc.

Ánh trăng ngàn dặm bao trùm cả Thập Cửu Châu.

Từ Nhai Sơn tiếp tục đi về phía đông, vượt qua một dãy núi dài, vượt qua một đồng bằng mênh mông liền có thể nhìn thấy mười ngọn núi đứng sừng sững trên đồng bằng. Sông Cửu Đầu cong cong lượn quanh mười ngọn núi này, cảnh tượng đẹp đẽ mà bao la hùng vĩ.

Một tấm bia đá cổ xưa loang lổ đứng lặng lẽ bên sông Cửu Đầu.

Côn Ngô.

"Không nghĩ tới đã ba trăm năm bỏ mặt chuyện của Trung Vực, bây giờ lại quay về thật..." Một lão đạo da trắng tóc bạc bắt tay sau lưng đứng bên bờ sông nhìn xuống mặt sông.

Sông Cửu Đầu luôn luôn chảy xiết, lúc qua núi Côn Ngô lại trở nên cực kì phẳng lặng.

Mặt sông rộng lớn như một tấm gương phẳng lì không có một chút sóng gió nào.

Trời nước một màu, ánh trăng như lụa.

Một thanh niên đeo kiếm đứng phía sau lão đạo, cau mày nói: "Sư tôn, Phù Đạo sơn nhân luôn luôn không để ý đến chuyện đời, đã bỏ mặc ba trăm năm, hẳn là không có tâm tư gì với vị trí trưởng lão chấp pháp này. Bây giờ đã sắp đến thời điểm chọn lại trưởng lão chấp pháp, lão ta lại đột nhiên quay về, có phải chỉ là trùng hợp không?"

Lão đạo mang nụ cười bình thản trên mặt, ánh mắt cơ trí xuyên thấu sương mù nhàn nhạt trên sông.

"Về cũng tốt, không về cũng thế, đều không có ảnh hưởng quá lớn với Côn Ngô ta. Lão và ta đã đối nghịch rất nhiều năm, ta hiểu tính lão, theo ta thì lão quay lại không phải vì vị trí trưởng lão chấp pháp này mà chỉ vì mới thu một đồ đệ".

Tại Trung Vực Thập Cửu Châu, nói Nhai Sơn có địa vị đặc thù thì không sai, nhưng nếu tính đến sức mạnh và địa vị thực tế thì Côn Ngô nhận thứ hai không có tông môn nào dám nhận thứ nhất.

Càng huống chi nơi này còn có Hoành Hư chân nhân, người có tu vi cao nhất giới tu hành hiện nay.

Gã thanh niên nghe vậy, dù dè dặt lên tiếng nhưng giọng nói vẫn không giấu được vẻ khinh thường: "Cả đám Nhai Sơn đều không nghiêm túc tu luyện, bây giờ thu một nữ đệ tử tên là Kiến Sầu gì đó, đồ nhi cũng đã nghe nói. Sư phụ..."

Gã thanh niên đang nói dở lại thấy Hoành Hư chân nhân đột nhiên giơ tay lên.

Hắn lập tức ngừng bặt, ngẩng đầu nhìn lên.

Một vệt sáng xanh mênh mang xuyên qua sương mù trên sông bay sang bên này, tốc độ cực nhanh.

Một người mặc áo bào xanh bay phần phật trong gió, dưới chân không hề ngự khí mà chỉ ngự phong, lúc ẩn lúc hiện, khí chất thoát tục.

Đợi đến lúc người này tới gần liền có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt vô tình như băng như sương của hắn.

Chính là đệ tử Hoành Hư chân nhân mới thu mười ba ngày trước.

Tạ Bất Thần.

Vệt sáng đang lao vút tới, thấy Hoành Hư chân nhân lại không hề chậm lại, thậm chí còn tăng tốc nhanh hơn.

Gã thanh niên không khỏi gồng người đề phòng, nhíu chặt lông mày, có vẻ hơi kiêng kị.

Còn Hoành Hư chân nhân thì chỉ mỉm cười tán thưởng, không tránh không né.

Vệt sáng xanh đó lao thẳng tới, không tạo ra một chút sóng gợn nào trên mặt sông, đột nhiên dừng lại trên sông, không thừa không thiếu, cách Hoành Hư chân nhân đúng ba thước.

Hắn chắp tay bái, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Bái kiến sư tôn".

Thấy hành động của hắn, Hoành Hư chân nhân than thở không thôi: "Bất Thần thiên phú trác tuyệt, quả thật bần đạo ít thấy trong đời. Vốn ta không muốn quấy rầy ngươi tu hành, có điều gần đây có vài việc ở Trung Vực cần dặn dò ngươi".

Tạ Bất Thần không nói gì.

Đuôi lông mày hắn xếch lên, lạnh buốt như đuôi kiếm Tam Xích Thanh Phong, ánh mắt lạnh nhạt, thậm chí là lạnh lẽo, một đôi mắt không có tình cảm nhìn Hoành Hư chân nhân trước mặt, cũng không thấy có vẻ tôn kính hay sùng bái rõ nét.

Dường như bất kì ai trong mắt hắn đều không khác gì cỏ cây.

Hắn chỉ dừng lại trên mặt sông mà dường như có ánh sáng lấp lánh bao quanh, dịu dàng như nước.

Vẻ tán thưởng trong mắt Hoành Hư chân nhân càng đậm thêm, lão bắt đầu từ từ căn dặn.

Còn thanh niên đứng phía sau Hoành Hư chân nhân lại không có tâm tư nghe lão nói, chỉ đưa mắt nhìn dưới chân Tạ Bất Thần.

Trúc cơ có thể ngự khí, kim đan có thể ngự không.

Vị Tạ sư đệ nghe đồn mười ngày trúc cơ, mười ba ngày lên đến trúc cơ thượng đỉnh, trở thành đệ nhất nhân dưới kim đan. Bây giờ hắn lại lăng không đứng trên mặt sông, dưới chân không có thứ gì!

Mười ba ngày kim đan, thanh niên này cảm thấy có một luồng khí lạnh thăm thẳm từ đáy lòng dâng lên.

Tạ Bất Thần không hề để ý, dáng vẻ vẫn thờ ơ như không.

Sau khi nghe Hoành Hư chân nhân dặn dò, hắn chậm rãi gật đầu, giọng nói bình thản: "Đệ tử hiểu".