Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 41: Cảm giác đào cho mình một cái hố to (1)

Cái này vốn không phải là vấn đề có cố gắng thêm hay không mà.

Đường Tô Mộc cúi đầu nhìn kỹ lại nhiệm vụ từ đầu tới đuôi một lần, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn.

"Những người bị trúng cổ Phệ tâm này có điểm đặc biệt gì tương đối rõ ràng không?"

"Có, nếu như bản thân người trúng cổ Phệ tâm không có tu vi, vậy thì trên người sẽ mọc ra những nốt tròn lớn khoảng đầu ngón tay màu xanh lá cây."

"Trừ điều này ra, trên tính cách cũng xảy ra chút ít thay đổi, ví dụ trở nên im lặng ít nói, hay quên, hoặc là sáng nắng chiều mưa, đột nhiên giận dữ."

Tính cách thay đổi quá khó để nhận rõ, dẫu sao bách tính trong kinh thành cũng nhiều như thế, y cũng không thể tự nhìn qua từng người, trái lại đặc điểm trên người có nốt tròn màu xanh lá cây này, thật sự có thể lợi dụng một chút.

Việc này không nên chậm trễ, ba ngày là quá ngắn, Đường Tô Mộc không kịp đưa ra nhiều kế hoạch hơn, tùy tiện gọi một chiếc xe ngựa chạy tới cửa tiệm đan dược.

Trưa hôm đó, bên ngoài cửa tiệm đan dược dán một tờ cáo thị, cho thấy trong kinh thành đột phát một loại bệnh cấp tính cổ quái, trên người của người mắc bệnh sẽ nổi những nốt tròn màu xanh, đến khi nghiêm trọng thậm chí có thể nổi điên làm hại đến người khác.

Hiện bên trong cửa tiệm đan dược đã chuẩn bị xong đan dược để chữa trị loại bệnh cấp tính này, tất cả trị liệu đều miễn phí, hy vọng bách tính mắc bệnh có thể mau chóng chạy chữa.

Tin tức vừa ra, bên trong đường phố nhất thời xôn xao một mảnh.

"Chứng bệnh cấp tính? Các ngươi có thể nói rõ ra một chút hay không, còn cả chữa trị miễn phí gì đó nữa, chắc chắn là gạt người rồi."

"Đúng vậy, miễn phí chữa trị, nào có chủ tiệm nào có lòng tốt như vậy chứ."

"Chuyện giật gân, ta sống tới từng tuổi này rồi, chưa từng nghe nói đến chứng bệnh cấp tính sẽ nổi lên nốt tròn màu xanh lá cây, theo ta thấy thì vốn là đang nói hươu nói vượn mà thôi."

Đường Tô Mộc đã sớm đoán được dân chúng sẽ có phản ứng như thế nào, giơ tay lên để thị vệ giúp giải thích.

"Yên lặng!" Thị vệ cất giọng nói: "Bệnh này có tên là bệnh Phệ tâm, là chứng bệnh mà mấy ngày trước Thái y viện vừa mới phát hiện ra. Bởi vì quan tâm tới an nguy của bách tính, đặc biệt ủy thác của Đường công tử tìm ra người bệnh và cách chữa trị."

"Tất cả tiền chữa bệnh đều do Thái y viện trả hết, cho nên chư vị yên tâm, nếu có xuất hiện triệu chứng tương tự, nhất định phải mau chóng tới đây chữa trị."

Thì ra là Thái y viện bỏ tiền, vậy thì không có gì mà không an tâm nữa rồi.

Dân chúng vây xem nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau, chỉ chốc lát sau đã có người đứng dậy, vẻ mặt bất an che ngực, bị Dương chưởng quỹ mặt đầy ôn hòa dẫn vào bên trong phòng.

Thấy chuyện được thuận lợi đẩy tới, thị vệ không nhịn được xúc động: "Đúng là công tử anh minh, Thái y viện bên kia vốn có người của điện hạ, mượn danh tiếng của bọn họ quả nhiên dễ dàng làm việc hơn."

Đường Tô Mộc liếc nhìn đám người: "Trước hết sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, đừng để xảy ra chuyện gì."

"Vâng." Thị vệ vội vàng gật đầu.

Bởi vì mở đầu khá thuận lợi, cả một buổi sáng bên trong cửa tiệm đan dược chen đầy người dân đến khám bệnh, có người đúng là trúng cổ Phệ tâm, có người chỉ vì bệnh đa nghi quá nặng, chứ bản thân không có vấn đề gì.

Cổ trùng của cổ Phệ tâm cũng coi như một loại tương đối dễ giải quyết, chỉ cần uống đan giải độc là có thể đẩy cổ trùng ra bên ngoài cơ thể, phiền phức hơn là ở chỗ điều dưỡng sau đó.

Đường Tô Mộc cẩn thận nhìn giúp mấy người trúng cổ trùng, trong đó có một nửa đều cần duy trì uống thuốc bổ sung khí huyết một tháng, nửa còn lại thì cần sử dụng hương an thần mỗi ngày, cố gắng để tâm trạng ở trong trạng thái tốt nhất yên bình nhất.

Người dân cần tiếp quá nhiều, nhân viên trong tiệm thiếu trầm trọng, thị vệ phụ trách canh gác bên ngoài thấy thực sự không nổi nữa, cũng bắt đầu đi theo cùng nhau hỗ trợ.

"Sao lại nhiều người như thế chứ, rốt cuộc là ai hạ cổ trùng, cũng nham hiểm quá đó." Thị vệ trẻ tuổi tới giúp không nhịn được mở miệng nói.

Đường Tô Mộc lắc đầu một cái: "Bây giờ vẫn chưa biết được, nhưng mà có thể một lần hạ xuống nhiều cổ trùng như thế, người dùng cổ chắc chắn có đạo hạnh cực cao."

"Đạo hạnh cực cao, vậy chắc chắn là do người Tây Di làm rồi." Thị vệ trẻ tuổi suy đoán nói.

"Đúng vậy." Thị vệ bên cạnh nói theo: "Cho dù là ở bên giới Tây Di, người chân chính sử dụng cổ trùng cũng là của quý hiếm có, phần lớn đều có gia tộc truyền thừa."

Thị vệ trẻ tuổi liếc nhìn người dân lại khạc ra một con cổ trùng màu xanh lá cây nữa, thở dài nói: "Đáng tiếc, thị tộc Nạp Thánh giao hảo với chúng ta không hề điều khiển cổ trùng, nếu không có thể nhờ bọn họ phái một người biết dùng cổ tới, đoán chừng có thể nhìn ra rốt cuộc là ai điều khiển cổ Phệ tâm."

"Có thể ư?" Đường Tô Mộc bỗng nhiên mở miệng nói.

Thị vệ sửng sốt một chút: "Chắc là có thể đó ạ, cho dù không nhìn ra cụ thể là người nào, ít nhất cũng biết được rốt cuộc được phái tới từ hệ của gia tộc nào."

Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút: "Chọn cho ta mấy cổ trùng còn sống, dùng cái hộp đậy kín lại, sau đó ta muốn đưa về trong phủ."

Mặc dù không hiểu đối phương muốn lấy cổ trùng sống làm gì, thị vệ trẻ tuổi vẫn gật đầu một cái: "Vâng."

Bận rộn cả một buổi sáng, mấy người trong tiệm đều người ngã ngựa đổ, số người nhiệm vụ cần từ bốn mươi sáu người giảm xuống chỉ còn mười hai người.

Thu cất cổ trùng cần mang về xong, tạm thời giao lại chuyện còn thừa cho Dương chưởng quỹ, cuối Đường Tô Mộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Bên trong phòng nghỉ ở gác nhỏ trong cửa tiệm đan dược, Đường Tô Mộc buồn ngủ ngáp một cái, đỡ cái trán bởi vì sử dụng kỹ năng quá độ mà có chút mơ màng, hình như mình đã quên đi một chuyện rất quan trọng.

Là cái gì vậy nhỉ...

Bên trong Hầu phủ Lâm Dương.

Đã là xế trưa, mặt trời lên đến đỉnh đầu, cả người Thái tử mang theo lửa giận.

"Ngươi còn có gì muốn nói không?" Đi vào bên trong phòng, mặt Thái tử đầy âm trầm nhìn Đường Đạc.

Bởi vì để giấu giếm người ngoài chuyện đêm hôm qua phái người xông vào trong cửa tiệm đan dược, trừ ám vệ tiếp ứng bên ngoài, cuối cùng không một ai có thể ở lại.

Đường Đạc ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái: "Nói gì?"

"Ngươi..." Thái tử trừng hai mắt.

"Thành thật mà nói." Đường Đạc xoa xoa tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Trong khoảng thời gian này, ta thật sự đã chịu đựng ngươi đủ rồi, ngu xuẩn, hèn yếu, rõ ràng không có chút xíu bản lĩnh nào, nhưng hết lần này tới lần khác cứ cố chấp."

"Ngươi nên vui mừng vì do hoàng hậu sinh ra, nếu không với năng lực của ngươi, e rằng chưa đợi tới khi trưởng thành đã đi đời rồi."

"Ngươi điên rồi?" Thái tử không dám tin mà nhìn hắn: "Sao ngươi dám nói chuyện với cô như thế!"

Đường Đạc thở dài, xoay người mở tủ, chọn và lấy một cái bình sứ màu trắng ra.

Bình sứ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cầm trong tay có hơi lắc lư, Đường Đạc cẩn thận mở nút bình, đổ một cổ trùng màu vàng bên trong bình ra.

Thái tử nhíu mày, không hiểu rốt cuộc hành động này của đối phương có nghĩa là gì, nhưng theo bản năng cảm thấy chuyện có chút không đúng.

"Ngươi muốn làm gì?" Thái tử không nhịn được lui về sau một bước, lại một lần nữa đụng phải cửa phòng không biết đã đóng chặt từ lúc nào.

"Không cần nói lớn như thế đâu." Đường Đạc không nhịn được nhíu mày một cái: "Nơi này là Hầu phủ Lâm Dương, lại còn ở trong viện của ta, ngươi cho là những thị vệ kia của ngươi có thể nghe thấy hay sao?"

"Không được, ngươi không thể giết cô." Thái tử lùi về sau từng bước một: "Trước kia cô đối đãi với ngươi không tệ, nếu ngươi thật sự giết cô, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi. A đúng rồi, không chỉ là ngươi, mà cả gia tộc của cha mẹ ngươi nữa, sau chuyện này khó thoát khỏi cái chết!"

"Điện hạ hiểu lầm rồi, ta nói muốn giết chết điện hạ hồi nào vậy?" Đường Đạc nghi ngờ nhìn hắn ta một cái: "Thân phận Thái tử điện hạ tôn quý, lại là chỗ dựa duy nhất của hạ quan, tương lai phải sống khỏe mạnh mới được."

Mắt Thái tử sáng lên, cứ như chộp được cọng rơm cứu mạng: "Đúng, ngươi không được làm bậy, tất cả vinh quang hôm nay của ngươi đều là cô cho ngươi, nếu không có cô, dù không có ai trị tội ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không thể khá hơn!"

"Đúng vậy." Đường Đạc đi tới, kéo tay phải của Thái tử, đặt cổ trùng màu vàng lúc nãy vào trong lòng bàn tay đối phương: "Cho nên ấy à, hạ quan phải bảo vệ Thái tử điện hạ thật tốt, để tránh cho Thái tử điện hạ ra quyết định sai lầm, bị sự ngu ngốc của mình tổn hại đến."

Đau đớn tấn công tới.

Thái tử kêu to lên, nhưng không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể thấy cổ trùng kia phát ra tiếng vang si si, mới một lát đã không còn trong lòng bàn tay mình.

Trước mắt Thái tử tối sầm, sau đó không còn ý thức nữa.

Bên trong thư phòng.

Quản sự Hứa Trung Nghĩa dẫn theo hai tiểu tư, dè dặt dời Thái tử điện hạ đã hôn mê đến trong phòng.

"Công tử, người này nói thế nào cũng là Thái tử Đông cung, cho dù loại bỏ được những thị vệ bên người hắn đi, lỡ có người ngoài hỏi tới..." Lòng Hứa Trung Nghĩa tràn đầy sợ hãi.

Nhốt Thái tử đương triều, đây chính là tội lớn phải tru di cửu tộc, một khi vô tình bị người khác phát hiện.

"Hắn tỉnh rồi." Đường Đạc nhàn nhạt mở miệng.

"A." Trông thấy Thái tử bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường, Hứa Trung Nghĩa suýt nữa kêu lên thành tiếng, đáng tiếc đối phương cũng chỉ ngồi dậy mà thôi, sau đó cũng không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào.

Thấy con ngươi đen sì không có chút thần thái nào của đối phương, Hứa Trung Nghĩa rùng mình một cái khó hiểu.

"Ngươi tên là gì?" Đường Đạc đi tới, giọng ôn tồn hỏi.

Vẻ mặt Thái tử đờ đẫn, qua một lúc lâu mới phản ứng lại: "Không, không biết."

Đường Đạc đưa tay lấy ra một thanh đoản đao trong ngực: "Cầm lấy thứ này, chặt tay phải của ngươi xuống."

--------------------

Sao tác giả cứ viết tận 4 5k chữ thế :(( Nhìn đã nản không muốn dịch rồi, tui đăng trước một nửa nhé. Cứ dài quá thì đăng trước một nửa, dịch đỡ hãi, mà đọc cũng đỡ kinh, chứ cứ một lèo dài ơi là dài mãi không thấy điểm cuối.