Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 7: Nghèo nàn.

Hàn Vũ Thiên nhìn qua một đám tộc nhân và nô bộc của Hàn gia nói:

"Phản tộc sẽ có kết cục như họ, tận tâm trung thành thì tương lại ta sẽ cho các ngươi lợi ích to lớn."

Hàn Vũ Đạo ra hiệu cho đám người dọn xác, lão nhìn Hàn Vũ Thiên phía dưới nói:

"Thiên nhi, con trở về thư phòng đọc sách đi, tổ phụ sẽ giúp con giải quyết mấy chuyện ở đây."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu thi lễ với Hàn Vũ Đạo và bốn vị gia chủ, hắn bước đi ra khỏi cửa thì truyền tới một đạo thanh âm:

"Hàn An và Hàn Phúc giúp ta tìm một ít vật dụng luyện đan."

Hai người trẻ tuổi tên Hàn An và Hàn Phúc nhìn nhau, hai người bọn họ nhìn về phía Hàn Vũ Đạo thì thấy đại gia chủ nhẹ gật đầu, Hàn Tuyên vung tay lên liền có một túi nhỏ rơi ở trêи tay Hàn Phúc.

Hàn Tuyên ngũ gia chủ nhìn thì thờ ơ với chuyện trong gia tộc, nhưng là người quản lý tài sản Hàn gia rất tốt, giỏi tính toán dù một đồng cũng không thiếu.

Nhìn thì chỉ nhỏ bằng nắm tay, nhưng đó là túi trữ vật có diện tích 10 trượng, bên trong chứa linh thạch.

Đương nhiên không thể dùng vàng bạc để mua như sinh hoạt thường ngày, tu sĩ mua đồ vật thường dùng linh thạch làm tiền tệ chính để lưu thông, mua thiên tài, địa bảo, tài nguyên, tài liệu đều là dùng tới linh thạch.

Hàn An và Hàn Phúc nhanh chóng đi ra bên ngoài theo lời Hàn Vũ Thiên đi tới lầu các mua đồ vật luyện đan.

Ở trong thư phòng trải ra một tấm bản đồ có từng cái dấu bút màu đỏ quẹt lên, Hàn Vũ Thiên ngồi ngầm nghỉ một lúc lâu lại quẹt lên một cái.

— QUẢNG CÁO —

"Gian tế đã xong, bây giờ chỉ còn thiếu linh thạch thôi."

Hàn Vũ Thiên nhìn vào cái túi trữ vật bên trong trống rỗng thở dài nói.

Là một cường giả phất tay liền có tài nguyên chất đầy thế giới, vậy mà giờ đây lại nghèo tới mức không có con ruồi nào bay ra, trống trơn như mới mua vậy.

"Nghèo tới đáng thương."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu vứt cái túi trữ vật lên trêи bàn, hắn cầm gậy trúc vung lên vài đường.

Một năm này Hàn Vũ Thiên rảnh rỗi thì đọc sách và đánh dấu bản đồ, nhàm chán thì luyện kiếm hoặc chơi cờ.

Không lâu sau Hàn An và Hàn Phúc đã trở về, bọn họ đi tới trước thư phòng gõ cửa thấp giọng nói:

"Tiểu đệ, đồ đã mang tới."

Từ trong thư phòng vọng ra một thanh âm:

"Để ở ngoài cổng, Giao lão sẽ đem vào."

Hàn An và Hàn Phúc ra hiệu cho mấy nô bộc đặt những vật dụng kia xuống rồi rời đi.

Giao lão đem mấy vật dụng đó vào trong thư phòng, Hàn Vũ Thiên hơi suy ngẫm một chút nói:— QUẢNG CÁO —

"Giao lão, ông đi mua dược liệu về đây."

Giao lão hơi vuốt râu một chút nói:

"Công tử muốn mua dược phẩm cảnh giới gì?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Dược liệu Phàm Cảnh là được."

Giao lão gật gật đầu tiếp tục nói:

"Vậy có nói với gia chủ không?"

Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Hàn gia đang có chút thiếu thốn, Giao lão..."

"Được rồi, lão nô biết mình phải làm gì mà."

Giao lão cắt ngang lời của Hàn Vũ Thiên cười bước ra khỏi thư phòng, lão vào phòng lấy ra toàn bộ tài sản mình tích góp rồi rời đi.

— QUẢNG CÁO —

Giao lão rời đi không lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, một nô bộc bước ra mở cửa thì thấy một nữ tử và một đứa bé quần áo rách rưới.

"Ăn xin sao? Hàn gia không có gì cho các ngươi đâu."

Hắn xua tay đuổi hai người đi, nhưng Tiêu Hạo lại chạy vào hô:

"Hàn Vũ Thiên, ngươi đâu rồi."

Tiếng ồ ào bên ngoài làm Hàn Vũ Thiên đang luyện kiếm hơi ngưng lại, hắn nhìn ra ngoài khe của thì thấy một tên tiểu tử chạy lòng vòng gọi tên hắn.

Cửa thư phòng bật ra, một bóng người nhanh như sóc vụt tới, gậy trúc trong tay quất một phát vào ʍôиɠ Tiêu Hạo.

"Ah!"

Tiêu Hạo giật bắn mình sau đó lăn ra đất khóc òa lên, Hàn Vũ Thiên nhìn Tiêu Hạo nói:

"Ngươi ồn ào quá đấy, ta lại đánh ngươi thêm một cái."

Tiêu Hạo lập tức ngậm miệng chạy về phía Tiêu Nhiên bên ngoài, mấy người trong Hàn gia bị âm thanh quấy phá của Tiêu Hạo thu hút sự chú ý.