Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 70: Hàn Ma Viêm, Mạnh Lang tử.

Một tháng trôi qua cũng là lúc thu tới, lá cây rụng theo gió mà bay, Vạn Niên cung tràn ngập tiếng nghị luận ở chính điện.

Hàn Vũ Thiên cầm lấy hoàng ấn đi tới chính điện giao lại cho Hồ Vân, nhóm người của hoàng thất kinh ngạc không thôi, ai cũng cảm kϊƈɦ cúi người liên tục tạ ơn hắn.

Hồ Vân trước khi rời đi cười nói:

"Cung chủ, sau này còn có việc nhờ vả người rồi."

Hàn Vũ Thiên khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên nói:

"E là không được."

Hồ Vân cung chỉ cười cười xoay người rời đi, không lâu sau đó trêи dưới Vạn Niên cung đều đóng cửa, truyền tống trận cũng bị phong ấn không thể hoạt động.

"Cung chủ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Mạch liên cung kính hỏi, Hàn Vũ Thiên khí tức ngập trời giọng nói băng lãnh:

"Hoàng tộc vừa vặn đem tới tài nguyên đủ để bản cung chủ đột phá tới Thiên Vũ Cảnh, các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt vào đi."

Toàn bộ đều nhanh chóng quay người cấp tốc cưỡi yêu thú đạp không rời đi, từng người có chức vụ trong Vạn Niên cung đều là mang theo một thứ gì đó sau lưng được bộc bằng vải lao ra tứ phía.

Cảnh tưởng này thu hút toàn bộ ánh nhìn của những người trong thành, Hàn Vũ Thiên bay lên ở giữa không trung Bát Quan thành, ánh mắt quen qua có chút lạnh lẽo vô tình.

Bàn tay vung lên hóa ra ma trảo ngập trời giáng xuống Bát Quan thành, từng cái đều hút đi sinh cơ của mọi người trong thành, từ người giả đến trẻ nhỏ, từ tu sĩ đến thường dân toàn bộ đều bị giết.

Thanh Hoa lâu lại bị ma trảo vây khốn từng chút thôn phệ toàn bộ pháp bảo, Mạnh Lang lão một thân khí tức bùng nổ lao ra ngoài.

"Ngươi! Ngươi làm như vậy là có ý gì chứ? Thanh Hoa lâu bọn ta đã làm gì?"

Hàn Vũ Thiên ở đó ánh mắt băng lãnh vô tình thản nhiên nói:

"Không làm gì cả, chỉ là vô tình nằm trong kế hoạch của ta thôi."

Một con khổng tước gầm thét mà lao tới đánh với Mạnh Lang lão, lão cắn răng bùng nổ sức mạnh chiến đấu.

Một con khổng tước nữa xuất hiện phía sau, hai cánh như lưỡi dao sắc bén xoẹt lên hai vệt xẹo chéo sau lưng lão.

Mạnh Lang phun máu bay về phía trước liền bị khổng tước phía trước dùng hai cánh đâm vào ngực.

Ở trêи lại xuất hiện một con khổng tước khác, lông đuôi tựa như đao sắc bén đã cắt đầu của Mạnh Lang lão xuống.

Huyền Ảnh được kết ấn trêи người Mạnh Lang lão chuẩn bị bỏ trốn thì đã bị Hàn Vũ Thiên chộp được bóp nát.

Giao lão từ trong Hàn gia vụt ra bên ngoài, trường thương trong tay hướng về Hàn Vũ Thiên mà đâm tới.

"Công tử, vì sao phải là Mạnh Lang vậy?"

Ánh mắt Giao lão tràn ra dòng lệ như suối chảy, vô cùng đau khổ nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Thiên.

Trưởng thương chưa tới đã bị khổng tước chặn lại, một vuốt đá bay Giao lão xuống dưới đất.

Hai cái ma trảo xuất hiện giữ lấy lão ở nơi đó, Hàn Vũ Đạo băng khí ngập trời từ trong Hàn gia bước ra.

Từng đám đệ tử Hàn gia cũng là bay theo sau đại gia chủ, bọn họ đều là kinh hãi nhìn Hàn Vũ Thiên.

"Thiên nhi, như vậy là sao đây?"

Hàn Vũ Thiên giọng nói đã có chút thay đổi nói:

"Tổ phụ, người và Hàn gia đừng nhúng tay vào chuyện này."

"Nghịch tử."

Hàn Ma Viêm phá vỡ đất đá một kiếm hướng về Hàn Vũ Thiên, nhưng không ai nghĩ tới kẻ trước mắt chỉ chợp động thân hình đã nắm được cổ của lục gia chủ trong tay.

"Hàn Vũ Thiên!"

Hàn Vũ Đạo lúc này đã có chút không thể kiềm chế liền quát lớn, Hàn Vũ Thiên lại xem như không nghe thấy liền hút lấy sinh mệnh của vị lục gia gia này.

"Ngươi!"

Bốn vị gia chủ khác lập tức động thủ, nhưng đã bị Hàn An và Hàn Phúc ngăn lại, hai người này giờ đã là Hợp Đan viên mãn, có thể 2 đấu 4 với mấy vị gia chủ.

Hàn gia cũng là động thủ nhưng bị hơn vạn đệ tử Vạn Niên cung bao vây vào giữa, toàn bộ đều không dám manh động.

Hàn Vũ Thiên hút xong sinh mệnh của Hàn Ma Viêm liền quăng tấm da vào trong biển lửa, hắn từng bước giết đi cường giả định phá vây bỏ trốn, từng cái từng cái ngã xuống ngay trước mắt.

Chỉ có người lang y trong Cẩm y quán là không bị ma trảo thôn phệ, nhưng ông ấy nhìn thấy quê hương của mình bị tàn diệt, đạo tâm sụp đổ không chịu đựng được mà uống thuốc độc đoạn tuyệt nhân sinh.

Dù sao chỉ là phàm nhân, làm sao có thể chịu được cảnh tượng tàn khốc trước mắt.

Kiều Nguyệt Nga vẫn là ở bên trong động phủ bế quan tu luyện, nàng ấy vẫn không biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài.

Hàn Vũ Thiên bước đi tới đâu thi thể cường giả ngã liền ngã xuống, có một số người có ấn ký ngay tim lúc trước đều chui ra một đầu bọ cánh cứng có sừng.

Bọn chúng hội tụ trêи bầu trời rất đông, Hàn Vũ Thiên tiếp tới là nhìn về phía Hàn gia là kẻ duy nhất sống sót.

Hàn Vũ Thiên ra lệnh bắt toàn bộ trở về cùng với Giao lão, hắn cũng định xuống tay với Hàn gia, nhưng nhớ lại lời đã hứa với Hàn Vũ Thiên kia thì liền bỏ đi ý nghĩ.

Vả lại người của Hàn gia lúc nào cũng đối tốt với mình, sao có thể vô cớ giết người chứ, chỉ có Hàn Ma Viêm liên tục 2 lần động sát tâm, nên hắn mới ra tay giết chết, Giao lão vì đau buồn mà mất kiểm soát hắn liền không tính toán.

Hàn Vũ Thiên tạo ra trận pháp nâng một mảnh đất rộng 2 dặm hóa thành hòn đảo biết bay, hòn đảo này kết nối với dây xích trong Vạn Niên cung.

Hắn để mảnh đất này chính là cho Hàn gia sinh sống ở trêи đó, sau khi người của Hàn gia đều được giải về Vạn Viên cung.

Hàn Vũ Thiên bước vào sảnh Hàn gia nhìn xuống trung tâm trận pháp dưới chân, bàn tay đặt xuống đọc một pháp chú huyền diệu không phải của thế giới này.

Cuối cùng trận pháp xuất hiện hào quang kì lạ trêи từng hoa văn ở trêи trận pháp, không kẻ nào có thể hiểu được hoa văn ấy là thứ gì.