Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 73: Thánh Nhân như rác rưởi.

Bóng đen kia vừa xuất hiện đã lấy đi sinh mệnh của mấy ngàn người, Mạch Liên và Hồng Thiên lại khϊế͙p͙ sợ xanh mặt, Luân Chi và Tiêu Hạo thì run rẩy muốn tè ra quần.

Hàn Vũ Thiên rất nhanh đã gọi hai người bọn họ trở về, nếu không bóng đen kia rất có thể không chú ý mà lỡ động thủ với họ.

"Không ngờ những thứ phàm phu tục tử ở đây, lại có vị thật đặc biệt, không giống với những nhân tộc khác mà ta từng nếm qua."

Bóng đen kia rất thích thú lại vung tay rút cạn sinh mệnh của mấy ngàn người, pháp tắc nổ vang hóa ra một vị lão già, sắc mặt của lão đã trầm xuống như già thêm mấy phần.

"Ôi trời, pháp tắc nổ vang làm ta sợ quá đi."

Bóng đen kia dùng quạt che nửa khuôn mặt dưới tỏ vẻ sợ hãi lui về sau hai bước, hắn lại dùng giọng trêu chọc nói:

"Tiểu tử, mau tới cho bản đế xem thử ngươi có bao nhiêu thực lực."

"Tiểu tử?"

Một đám người kinh ngạc không thôi, đường đường là thánh chủ trị vì 4000 năm lại bị một tên ma đầu gọi là tiểu tử, nhúng tai vào xô nước rửa sạch nghe thử lại xem tai của họ có phải nghe nhầm không?

"Con mẹ nó, giết nó."

"Thằng cha nhà ngươi cái đồ ma vật ngu xuẩn."

"Khốn nạn tới vậy là cùng rồi."

Từng tiếng chửi bới ở phía dưới vang lên làm cho bóng đen kia cảm thấy hơi ồn ào, hắn lại phất tay lấy đi sinh mạng của những kẻ đang chửi bới hắn kia.

"Ôi trời, tiểu tử ngươi cứ ở đó nhìn ta làm gì chứ?"

Bóng đen xếp quạt lại chỉ vào mặt thánh chủ Nam Quan, cứ như thật sự đã xem lão đầu trước mắt là một tên tiểu tử vậy.

Lão thánh chủ Nam Quan cũng hít vào một hơi thật sâu kiềm chế tức giận nói:

"Ngươi rốt cục muốn gì ở Nam Quan thành? Vì sao lại ra tay với người vô tội chứ?"

— QUẢNG CÁO —

Thánh chủ Nam Quan là đang muốn tìm cách không để mình phải xuất thủ, cứ cho là đối phương nhở tay hay gì đó đòi bồi thường là xong.

Không phải vì lão sợ, mà là Thánh Nhân càng lớn tuổi am hiểu pháp tắc càng cường đại, nhưng thời gian chiến đấu lại có hạn, rất nhanh bị kiệt sức trong cuộc chiến dài hơi vì tuổi già.

Nam Quan lão thánh chủ chỉ khi chắc chắn một đòn diệt xác mới không đứng nói nhảm như vậy, nhưng kẻ trước mắt phỏng chừng cũng rất là cường đại không kém lão là bao.

"Mấy tiểu tử nhân tộc, khi râu dài tóc bạc đều nói chuyện nhàm chán như vậy sao?"

Bóng đen kia thật không hài lòng ngồi xuống giữa hư không phe phẩy cây quạt.

"Đây rồi!"

Nam Quan lão thánh chủ chộp tới một chưởng che trời giáng xuống bóng đen kia.

"Hừ."

Một tiếng hừ lành từ trong cái vòng không gian vang lên, một đạo bạch quang chém tới chưởng kia.

"Ah!"

Nam Quan lão thánh chủ ôm bàn tay trái nhìn vào thì thấy vết chém sâu thấy xương cốt.

"Ngươi lại dám làm Thánh Nhân bị thương?"

Lão già tức giận rống lớn về phía vòng tròn không gian kia, pháp tắc ập tới nện cho vòng không gian sơ sát không thôi.

"Dẹp cái tính trẻ con ấy đi."

Âm thanh từ trong vòng không gian vang lên rồi không xuất hiện thêm gì nữa, bóng đen kia đứng dậy nét mặt đã nghiêm túc hơn một chút, nhưng chỉ là một chút thôi.

Thân hình chớp động như bóng ma quỷ dị xuất hiện ở chỗ này rồi chỗ kia làm ai cũng khϊế͙p͙ sợ không thôi.

— QUẢNG CÁO —

"Ôi trời mẹ ơi."

"Là ma sao?"

Mấy người kia kinh sợ lui về sau mấy bước, lão già thánh chủ vẫn cau mày vung chưởng về phía bóng đen.

Nhưng hắn lại cứ xuất hiện rồi biến mất, rất khó để thăm dò ra phương hướng mà vung chưởng chính xác được.

"Tiểu tử, ngươi vốn không đủ tư cách để đánh với ta, nhưng vì lâu rồi muốn hoạt động gân cốt, nên đành ăn hϊế͙p͙ tiểu tử ngươi thôi."

Bóng đen xuất hiện phía sau, lưng áp lưng với lão thánh chủ cười khinh thường.

Nhưng lão vừa mới quay đầu thì đã không thấy bóng đen kia đâu nữa.

"Đây này."

Lão thánh chủ vừa quay đầu lại liền bị một ngón tay cong lên, búng một phát văng ra xa mấy dặm đậm vào trêи tường thành.

"Graaaa!"

Lão thánh chủ phẫn nộ lập tức dốc toàn lực lao tới, bóng đen phe phẩy quạt lách người liền tránh thoát.

Tựa như một thanh niên trêu chọc một đứa trẻ vậy, Hàn Vũ Thiên ở trong vòng xoáy chém ra một đạo bạch quang.

"Ngươi muốn kết liễu lão ta sao?"

Bóng đen nhìn đạo bạch quang cười cười, nhưng phút chốc liền nhận ra điểm khác thường, hắn nhanh chóng hóa ra một thanh trường thương hắc ám ném về phía bạch quang.

"Đừng ra dáng tiền bối nữa, câu giờ thêm thì lão tử sẽ cho ngươi thần hồn câu diệt đấy."

Hàn Vũ Thiên âm thanh đã mang theo sự thiếu kiên nhân rõ rệt, không phải hắn lo lắng vòng xoáy không gian biến mất, mà lo lắng bóng đen kia tiêu hao quá nhiều năng lực thôi.

— QUẢNG CÁO —

"Được rồi, giết tiểu tử này là xong chứ gì."

Bóng đen kia biến mất, một lúc sau từ trêи cửu thiên giáng xuống vô số đạo thiên thạch màu đen.

"Ngươi tính làm hỏng toàn bộ tài nguyên ở Nam Quan sao?"

Âm thanh không vui của Hàn Vũ Thiên vang lên, bóng đen ngồi xếp bằng ở một cái thiên thạch chỉ biết thở dài.

Hắn búng tay một cái toàn bộ thiên thạch đều hóa thành tro tàn, chỉ còn viên thiên thạch mà hắn ngồi từ từ hóa nhỏ thành một tảng đá.

Đạo thiên thạch này khóa chặt lão thánh chủ ở giữa không trung, lão thì đờ đẫn tới sợ hãi tột độ, chỉ một viên thiên thạch nhỏ này đủ để giết lão mấy chục mạng.

"Không!"

Lão thánh chủ thiêu đốt nhục thân và nguyên hồn hướng về một nơi để bỏ trốn, nhưng lại bị một đạo bạch quang ngăn lại.

Thiên thạch hạ xuống lão thánh chủ, tạo ra một vụ nổ giữa không trung làm cho lão thánh chủ hóa thành bụi đất.

"Thánh chủ của chúng ta!"

"Không, thánh chủ chính là bất bại mà, làm sao có thể!"

"Đây chỉ là mơ thôi, là mơ thôi."

Một tượng đài bất bại mà bọn họ tôn thờ, tới cuối cùng là hóa thành tro bụi ngày trước mắt, ai cũng kinh sợ nước mắt lăn dài trêи má.

"Thánh Nhân với ta chỉ là rác rưởi không đáng nhắc tới thôi."

Bóng đen kia hạ xuống một cái vung quạt thôi lấy đi toàn bộ sinh mệnh trong Nam Quan thành, bọn họ đều hóa thành năng lượng cho bóng đen hấp thụ.