Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 32

Đoạn quá khứ này của Nhược Nhất là gì?

“Huân Trì, ta đào được cái này sau núi”. Nhược Nhất của hai trăm năm trước vui sướng đặt nhân sâm lên bàn. Huân Trì đang đọc sách kinh hãi nhảy lên, vội nói: “Không được, không được, Nhược Nhất, nhân sâm này sắp thành tinh rồi, cô nhổ nó thì sẽ bị trời phạt đấy!”.

Cô buông tay vẻ bất cần: “Thế thì cứ để ông trời được lên sân khấu diễn cảnh trừng phạt một lần đi! Hôm nay ta phải dùng nó để hầm gà”.

“Nhược Nhất”. Huân Trì khó nhọc nói, “Con gà rừng ấy cũng…”.

“Sắp thành tinh rồi đúng không! Sẽ bị trời phạt đúng không?”. Nhược Nhất đập bàn, tức giận nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết Không Tang sơn của ngươi có thứ gì không thành tinh? Ăn cái gì sẽ không bị trời phạt! Chúng đều thành tinh, ngươi muốn giương mắt nhìn ta chết đói thành quỷ hay sao!”.

Huân Trì sững người một lúc, dở khóc dở cười nói: “Vạn vật đều có linh hồn. Ta để ý tới chúng nhưng lại quên Nhược Nhất không giống ta, ngày nào cô nương cũng phải ăn uống”. Nhược Nhất tức giận lườm hắn. Huân Trì thở dài: “Thôi, Nhược Nhất cứ đi tìm đồ ăn đi… Cứ coi như ta không nhìn thấy gì”.

Nhược Nhất mỉm cười vui vẻ: “Vậy thì ta không khách khí nữa, của báu trên núi này rất nhiều!”, nói rồi liền chạy ra ngoài.

Trong quá khứ này của Nhược Nhất, Thương Tiêu chỉ nhìn thấy một quân tử dịu dàng như ngọc và một nữ tử bướng bỉnh nghịch ngợm ngày nào cũng cười nói vui vẻ. Có lẽ là vì vui vẻ như vậy nên Nhược Nhất mãi lưu luyến với hồi ức này, mãi khắc sâu hình bóng nam tử ấy vào tim. Thương Tiêu cay đắng nghĩ, quay sang nhìn thấy Nhược Nhất còn cười cay đắng hơn mình.

Hai ngày trôi qua, mưa móc dầm dề, Nhược Nhất của trước đây vô cùng buồn chán ngồi trước cửa sổ nhìn những giọt nước mưa chảy xuống từ mái hiên: “Huân Trì”, cô nói: “Hôm qua ta men theo con sông nhỏ đi rất xa, nhưng vẫn không tìm thấy đường ra ngoài, có phải ở đây có mê trận gì không?”.

Huân Trì ngồi cạnh bàn đọc sách, động tác hơi sững lại: “Nhược Nhất muốn đi sao?”.

“Vết thương đã khỏi rồi, ta muốn mau chóng ra ngoài, nếu không sẽ có người lo lắng. Ta phải đi tìm hắn”.

“Có phải là người Nhược Nhất thích?”.

Nhược Nhất gãi đầu: “Thích? Ta cũng không biết đó có được coi là thích không, hắn là yêu quái, tính cách lại kỳ quặc chết đi được, có điều, ở bên cạnh hắn ta thấy rất vui, à, còn cả cái tính ra vẻ ta đây của hắn nữa… Không biết vì sao, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thấy thương. Vui buồn vì một người… có lẽ chính là thích nhỉ”.

Thương Tiêu từ từ mở to mắt, giống như đứa trẻ đói bụng sắp được người khác cho đồ ăn, ánh mắt thoáng niềm vui, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là niềm vui ấy sẽ vỡ vụ. Hắn nhìn Nhược Nhất đang ở bên cạnh mình.

Hai má Nhược Nhất không chút sắc hồng, cô nhìn Huân Trì và chính mình khi ấy, thờ ơ nói: “Đúng, là chàng”. Cô nói tiếp: “Thương Tiêu, ta cũng sắp quên ta đã từng cố gắng hết sức để yêu chàng như thế”. Nhược Nhất nắm chặt hai tay, móng tay sắc nhọn như đâm rách lòng bàn tay. Thương Tiêu cụp mắt, nuốt tất cả những niềm vui vỡ vụn vào trong.

Huân Trì nghe những lời Nhược Nhất nói, đặt sách xuống, cười bảo: “Chữ tình vốn không có quy tắc gì cả, do tâm mà sinh, Nhược Nhất nếu nghĩ là thích, vậy thì chắc chắn là thích rồi”.

Nhược Nhất ở bên cửa sổ mỉm cười chua chát.

Huân Trì nói tiếp: “Mảnh đất Không Tang này là linh sơn thượng cổ, người bình thường không gặp thời cơ thì không thể vào được, Nhược Nhất đến đúng lúc gặp thời cơ này, còn việc ra ngoài đương nhiên cũng phải tìm thời cơ. Ta tính ngày, ước chừng giờ Sửu ngày mai có thể xuống núi. Tới lúc ấy, ta sẽ tiễn cô nương”.

“Huân Trì, ngươi cùng ta ra ngoài đi. Phong cảnh ở Không Tang này tuy đẹp, nhưng ngày nào cũng nhìn thì sẽ nhàm chán, thế giới bên ngoài vô cùng thú vị, thú vị hơn cả truyện ‘Tây du ký’ nữa đấy”.

“Nhược Nhất, không phải ta không muốn ra ngoài, mà là chức trách của ta”. Huân Trì đi tới bên cửa sổ, nhìn thế giới qua màn mưa, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Cô nương biết chuyện yêu thú thượng cổ làm loạn nhân gian chứ?”.

Nhược Nhất lắc đầu.

“Thời thượng cổ, thần tộc dần dần suy yếu, yêu quái trong thiên hạ chịu ảnh hưởng sự biến đổi của đất trời nên đã nhập ma. Tổ tiên của ta phải trả giá bằng tính mạng, phong ấn chúng dưới ngọn núi quanh Không Tang, nhờ vào linh khí của đất trời để trấn áp. Anh Lương ở phía tây nam trấn áp Cửu Man – yêu quái khổng lồ chín đầu có thân hình giống rùa; Cảnh Sơn ở phía tây bắc phong ấn chim Toan Dữ – thân hình như rắn, có bốn cánh, sáu mắt và ba chân; Phong Sơn ở phía đông nam phong ấn Ung Hòa – thân hình như vượn, mắt đỏ thân vàng…”.

“Á… Huân Trì, ta không nhớ được, ngươi kể những chuyện sau khi tổ tiên của ngươi phong ấn chúng đi”.

Huân Trì bị ngắt lời cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nói: “Không Tang nằm ở nơi trung tâm phong ấn yêu ma, ta thân mang sức mạnh và sự phó thác của tổ tiên, trấn thủ linh khí Không Tang, áp chế sức mạnh bốn phương nên không được tùy tiện rời khỏi Không Tang”.

Nhược Nhất gật đầu, nửa hiểu nửa không, nói: “Thôi được, vậy ta không ép ngươi nữa, sau này ta nhất định sẽ tìm cơ hội quay lại thăm ngươi”.

“Tất cả đều tùy duyên”. Huân Trì cười, vỗ vỗ đầu Nhược Nhất, “Một mình trấn giữ Không Tang này nhiều năm như vậy, có thể gặp được cô nương, có người cùng mình nấu rượu dưới trăng, nói chuyện cười đùa thật là chuyện đáng mừng. Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao trong sách đều nói cuộc đời có một tri kỷ quả thực không dễ dàng. Nhược Nhất, cuộc đời buồn tẻ của Huân Trì may mắn được cô nương ở bên mấy chục ngày, Huân Trì rất mãn nguyện rồi, thật sự không dám cầu mong nhiều hơn nữa. Sau khi ra khỏi đây, cô nương cũng đừng nhắc về ta với người khác, cứ coi như là duyên phận tình cờ đi, nếu duyên chưa hết, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại”.

Những lời nói này của Huân Trì khiến Nhược Nhất khi ấy cảm động vô cùng, nhưng lúc này Nhược Nhất chỉ thấy chua xót vô bờ. Huân Trì nghiêm túc thực hiện chức trách của mình, một mình canh giữ linh khí Không Tang, không biết đã cô độc bao lâu rồi, nhưng hắn không một lời oán hận. Giao lưu trò chuyện với người khác vốn là chuyện bình thường nhất trong cuộc đời một con người, nhưng hắn lại coi chuyện bình thường này như châu báu.

Nhược Nhất đi có nghĩa là sẽ mang theo “chuyện may mắn” duy nhất này của hắn đi. Nhưng hắn vẫn mỉm cười nho nhã, đôi mắt trong veo không hề có chút tức giận và bất mãn.

Trái tim đau thắt tới mức Nhược Nhất cúi gập người. Thương Tiêu vội vàng đỡ cô, một tay đặt trên ngực cô, lòng bàn tay ngưng tụ một luồng sáng bạc. Yêu lực không ngừng truyền vào cơ thể Nhược Nhất, nhưng Nhược Nhất lại cuộn người, vẻ mặt đau đớn.

Thương Tiêu cau mày quát lớn: “Đừng nghĩ gì cả”.

“Huân… Huân Trì, tưởng rằng hắn và ta gặp nhau là duyên…”. Nhược Nhất mồ hôi nhễ nhại, mặt trắng bệch, cô run rẩy nắm vạt áo của Thương Tiêu, “Hắn tưởng là duyên, nhưng… đó chỉ là kiếp số”.

“Nhan Nhược Nhất, đừng nghĩ nữa”.

“Nếu… nếu hắn không gặp ta thì… tốt biết bao”.

Thương Tiêu ôm Nhược Nhất vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô như an ủi một đứa trẻ, giọng nói dịu dàng: “Nhược Nhất, không sao rồi. Không sao rồi”. Nhược Nhất gục đầu vào ngực Thương Tiêu, cảm giác đau đớn nơi lồng ngực dần tan biến. Nhưng cô vẫn yếu đuối dựa vào hắn.

“Thương Tiêu, nếu khi ấy chàng cũng ở đó thì thật tốt”. Bàn tay vuốt ve lưng Nhược Nhất khẽ cứng đờ. Thương Tiêu sững người một lúc lâu, đôi mắt màu tím ánh vẻ dịu dàng: “Ta sẽ mãi mãi ở bên nàng”.

Bây giờ Nhược Nhất đã biết, trong cuộc sống, không có ai ở bên mình mãi mãi, nhưng nghe thấy Thương Tiêu nói như vậy, trái tim cô vẫn thấy ấm áp vô cùng.

***

Giờ Sửu hôm sau, Huân Trì đưa Nhược Nhất tới chỗ rừng cây rậm rạp. Hắn nhìn song nguyệt trên trời, vung tay áo, giữa rừng cây liền hiện ra một con đường nhỏ. “Đi theo con đường này là có thể rời khỏi Không Tang. Nhược Nhất, cô nương hãy bảo trọng. Huân Trì chỉ có thể tiễn tới đây thôi”.

“Huân Trì, ngươi cũng bảo trọng nhé! Sau này ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, thời cơ cái gì chứ, một năm sẽ có mấy lần đúng không? Sau này ta sẽ mang theo Tiêu hồ ly sống ở ven Không Tang sơn, ngày nào cũng tới dạo hai vòng, sẽ có ngày có thể gặp được ngươi. Nhân tiện cũng để Tiêu hồ ly gặp ân nhân cứu mạng của ta”.

“Nếu đã vậy, sau này ngày nào ta cũng tới đây dạo hai vòng, như thế cơ hội chúng ta gặp nhau sẽ càng lớn”. Huân Trì cười nói: “Nhược Nhất đi đi, để ta tiễn cô nương”.

“Không được đi!”. Thương Tiêu kéo Nhược Nhất đột nhiên trở nên rất kích động lại. Nhược Nhất nắm lấy tay áo của Thương Tiêu, vẻ mặt đau buồn: “Không được đi… bảo nàng ấy không được đi, chí ít, chí ít phải để Huân Trì quay về trước”.

“Nhược Nhất, đây đều là quá khứ. Bây giờ chúng ta không thể thay đổi được gì”.

Nhược Nhất im lặng. Cô nhìn thấy mình của trước đây dần dần đi xa, từng bước, từng bước, đột nhiên, một bóng đen từ bụi cây bên cạnh lao ra, túm lấy Nhược Nhất.

Huân Trì chăm chú nhìn, nhanh chóng giơ tay kết ấn, một đường ánh sáng chói lóa xé toạc màn đêm, đánh lên người bóng đen ấy. Bóng đen kêu gào một tiếng, lập tức hóa thành một làn khói xanh. Huân Trì khẽ gọi: “Nhược Nhất quay lại!”.

Nhưng Nhược Nhất quỳ ở đó, không nhúc nhích.

“Nhược Nhất!”.

Cô vẫn quỳ ở đó, cúi đầu, không chút sinh khí.

“Nhược Nhất…”. Huân Trì lại run rẩy gọi.

Đừng qua đó!

Hắn bước một bước.

Đừng qua đó!

Hắn nhìn Nhược Nhất chăm chú, rảo bước đi tới.

Không…

Ngón tay run run, hắn khẽ chạm vào vai Nhược Nhất. Đột nhiên, Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười quỷ dị. Chỉ thoáng sau, một đường sáng màu đen “xoẹt” qua đâm thẳng vào ngực của Huân Trì. Những giọt máu ấm nóng bắn lên mặt Nhược Nhất, khiến nụ cười của cô càng thêm tàn nhẫn.

Sắc mặt Huân Trì không biến đổi, hắn kết ấn đập mạnh vào ấn đường của Nhược Nhất. Ánh sáng vàng lướt qua, nụ cười quỷ dị bên môi Nhược Nhất biến mất, cô dần nhìn thấy đôi môi tái nhợt của Huân Trì, cô kinh hãi và hoảng sợ vô cùng. Huân Trì yếu ớt khuỵu xuống, đổ lên người Nhược Nhất, gục đầu lên vai cô, miệng ộc máu đen, thấm ướt nửa bên vai Nhược Nhất. Nhược Nhất vẫn ngây người nhìn lên không trung, hai mắt mở to, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Tiếng gió thổi giữa khu rừng rậm rạp có chút kỳ dị, cây cối rung lên xào xạc, từng bóng đen không ngừng từ dưới đất chui lên. Nhược Nhất nghe thấy tiếng cười xấu xa của chúng.

“Nhược Nhất đừng sợ”, Huân Trì nói: “Nhược Nhất đừng sợ”.