Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 62: Đưa lễ

Tống Khuyết dựa theo trong đầu bản đồ đánh dấu, rất nhanh tìm đến mục đích cần tới.

Kim Lộc Đổ trang.

Tên rất quê mùa, nhưng tuyệt đối là ổ sòng bạc lớn số 1 số 2 tại huyện Thanh Hà.

Đây là một trong những nguồn thu chính của Mãnh Hổ bang, vì vậy an ninh nơi này có thể nghĩ.

Gác cổng cùng đội ngũ bảo vệ thuần một sắc võ giả, Nhất giai võ giả tại Hoàng Diệp trấn đã là một phương cường hào, đến đây cũng phải ngoan ngoãn trông cửa, hơn nữa tuyệt đối không hề có lòng khó chịu.

Chỗ này công việc béo bở, nước luộc nhiều. Người khác còn tranh phá da đầu muốn tiến vào trong đây.

Lắc lắc trong tay mấy chục lượng bạc, rất nhanh Tống Khuyết được một người tiểu nhị dẫn vào bên trong.

Lần đầu đến đây, Tống đại gia cũng là hai mắt tỏa sáng.

Không gian rộng rãi sạch sẽ, trên tường treo đầy đèn lưu ly sáng lấp lánh, mùi trầm và hương liệu thoang thoảng xung quanh rất dễ ngửi. Bố trí bàn ghế hợp lý, gọn gàng, một bộ kim bích huy hoàng như thế.

Xung quanh còn không thiếu đám phong trần nữ tử à ơi câu khách, quả thật quản lý rất có đầu óc marketing, không biết học hỏi chỗ khác hay tự nghĩ ra. Nếu là phía sau thì người này tuyệt đối là một nhân tài. Tống Khuyết âm thầm lưu ý.

Đuổi đi mấy vị thanh lâu nữ tử đến gần, Tống Khuyết không vội vàng bắt đầu công việc, mà tự mình chậm rãi xung quanh đi dạo.

So với trong Trấn, nơi này đổ trang bất luận quy mô, lượng khách, chất lượng đều xa xa mà vượt trội. Tất nhiên hạn mức cá cược cũng là cất cao, chỉ riêng khách đặt 5, 10 lượng đâu đâu cũng có.

Các loại cược pháp cũng là phong phú, không những xúc xắc còn có đã xuất hiện bài lá, cờ, mạt chược đủ kiểu. Tống đại gia nhìn thôi cũng thấy hoa mắt. Đang lúc mải mê quan sát, bên cạnh tiến đến một vị ăn mặc tiểu nhị đồng phục ân cần hỏi:

“Khách quan, ngài có tìm được bộ môn hứng thú, hoặc có gì nghi vấn sao?”

“Há, không có gì. Chỉ là ta đang tìm xem có đồng bạn ở đây. Tối nay hẹn thêm người cùng đi giải thèm mà bây giờ còn chưa thấy một ai”

Tống Khuyết bất động thanh sắc lấp liếm qua chuyện.

“Thì ra thế, tiểu nhân thấy khách quan ngài lạ mặt vô cùng. Còn sợ ngài lạ lẫm với cách chơi ở chỗ này đây, nếu ngài có cần gì giải thích xin cứ gọi tiểu nhân”.

Thật tốt sức quan sát, cũng thật thiếp thân phong cách phục vụ. Tống Khuyết âm thầm thán phục nơi này phong cách làm việc. Tại thời đại này đã có thể như thế tư duy buôn bán, tuyệt đối khó được.

“Ân, ngươi cứ lui ra. Ta cũng chỉ tìm xem thế thôi, đã người không thấy thì kệ sao, không chờ nữa, tay ta đã sớm ngứa ngáy khó chịu”.

Tống – Đổ thần sang sảng xua tay đuổi đi kia tiểu nhị, xoa tay hằm hè nhắm về một bên sới xúc xắc đi đến.

Không quên liếc mắt theo dõi tiểu nhị đến bên cạnh một người trung niên áo trắng để 2 phiến ria mép, thấp giọng nói chuyện. Nhìn kỹ khuôn mặt đối phương Tống Khuyết mới đem chú ý tập trung vào trước mắt một bàn đổ cục.

Vẫn là như cũ phương thức, thắng tiền liền âm thầm cất vào không gian, thua tiền thì hận không thể báo cho cả làng cùng biết.

Đánh được mấy ván lại xung quanh đổi bàn, cho đến khi tiền trong tay hết đến cắc bạc cuối cùng, hắn mới hậm hực càu nhàu vài câu rồi tiếc nuối rời đi.

Tống Khuyết ra khỏi cửa còn chưa đi được mấy bước thì có người gọi lại, vẫn là khi nãy tiểu nhị, chỉ thấy hắn hai tay dâng lên 1 lượng bạc vụn, miệng cười nói:

“Khách quan, Chưởng quỹ nhà ta thấy ngài hôm nay đại gặp vận đen, tiền bạc trên người cũng đã thua sạch. Sợ ngài đêm nay sinh hoạt khó khăn, nên căn dặn tiểu nhân tặng ngài chút lộ phí phòng thân, hi vọng lần sau đại gia ngài hồng vận ngập đầu, thắng lớn trở về”.

Nhìn tiểu nhị đưa đến trước mặt bạc, Tống Khuyết trong lòng bội phục. Dịch vụ làm được thế này, dù khách hàng khó tính cũng sẽ thấy tâm trạng thư thích. Đối với trong miệng tiểu nhị vị kia Chưởng quỹ rất hiếu kỳ, hắn tò mò truy vấn:

“Không biết trong miệng ngươi Chưởng quỹ là ai?”.

“Hồi khách quan, chúng ta Chưởng quỹ tên là Phạm Nhất Vượng. Chính là nơi này người quản lý”.

Phạm Nhất Vượng sao, Tống Khuyết nhớ kỹ tên này. Đưa tay cầm lấy cắc bạc rồi lập tức nhét cho tiểu nhị, hắn cười hỏi:

“Bạc cho ngươi, ta đi cùng đồng bạn, còn không đến nỗi đói chết. Cho ta tỉ mỉ nõi rõ về vị kia Phạm Chưởng quỹ”.

Tiểu tử kia được tiền bo tâm trạng kích động, nhanh nhẹn đem bạc nhét vào trong áo, miệng không có van như thế biết gì đều nói.

Từ miệng hắn biết được, vị kia Phạm Nhất Vượng vốn là một giới thư sinh nghèo, trong nhà không đủ tiền đọc sách nên từ sớm đã phải ra đường nghĩ cách kiếm sống.

Từ ngồi đầu đường bán chữ, đến cho người ta làm sổ sách. Đối với buôn bán rất có thiên phú nên cũng nhanh trở nên nổi bật. May mắn lọt vào mắt xanh của Đại trưởng lão Mãnh Hổ bang Hứa Sủng, theo một đường đề bạt đến bây giờ đã là chưởng quỹ Kim Lộc Đổ trang.

Hơn nữa Phạm Nhất Vượng làm việc kín đáo, ổn thỏa, công trạng càng thêm đột xuất nên bây giờ trong bang cũng là có tiếng. Bang chủ Lỗ Thiên Hùng cũng từng nhiều lần đề cập đến người này.

Âm thầm ghi nhớ hết thảy, Tống đại gia mới khoát tay đuổi đi tiểu nhị. Đếm đếm trong không gian nhiều ra hơn 500 lượng bạc mới hài lòng trở về nhà.

......

Sáng hôm sau,

Ngủ một giấc đến mặt trời lên cao Tống Khuyết mới lười biếng rời giường.

Từ đêm qua đến giờ một mực lo lắng Chung Hồng sáng nay không nghe được trong thành có cái gì đại sự xuất hiện. Hơn nữa bây giờ nhìn Tống Khuyết bộ dáng an nhàn thoải mái ngồi trên ghế chầm chậm húp cháo mới thở dài yên lòng. Hiếu kỳ đến bên hắn ngồi xuống tò mò:

“A Khuyết, làm sao rồi, hôm nay dậy như thế muộn?”

“Hồng ca, không có gì, chỉ là đêm qua ngủ muộn, đến giờ còn có chút buồn ngủ”.

Nghe thế Chung Hồng bát quái hừng hực. Nửa đêm hóa trang ra đường làm chuyện khó nói, lập tức não bổ ra cảnh tượng trong đầu.

Thiếu niên lang lần đầu đến nơi phồn hoa, không nhịn được cám dỗ. Âm thầm trong đêm xách thương đi gặp, một mình quần chiến bầy yêu tinh. Lão hán đẩy xe, quan âm ngồi thiền... đôi bên đánh đến hôn thiên địa ám.

Nhìn bộ dáng của hắn có chút tiều tụy, sự thật chín phần mười là như thế không sai. Lập tức khuôn mặt dâm đãng cười:

“Tiểu tử ngươi còn trẻ cũng phải biết tiết chế một chút. Nếu không sau này thứ đó nó không nhú lên được nữa đâu. Hắc hắc hắc.... mà cho ta kể, hôm qua cảm giác thế nào, có gì còn chưa hiểu, để ca chỉ cho ngươi”.

Nói rồi còn tế mi lộng nhãn hướng về phía hắn chớp mắt.

Tống Khuyết đen mặt, cũng không thèm giải thích, lập tức xua tay đuổi người:

“Hồng ca, ngươi nghĩ nhiều. Ngươi rảnh thì giúp ta đi chuẩn bị một phần lễ vật, không cần quá đắt, 10 lượng tầm đó. Chút nữa ta đem sang Chiêm gia”.

“Hắc hắc, đều là đại lão gia có gì mà ngại. Hôm nào huynh đệ chúng ta cùng đi một chuyến, ta cũng muốn mở mang tầm mắt”.

Có chuyện công việc, Chung Hồng cũng không hàm hồ. Cười trêu ghẹo Tống Khuyết một câu rồi lập tức đứng dậy đi chuẩn bị.

Nhìn Hồng ca lắc lắc mông rời đi, Tống Khuyết một trận nghiến răng nghiến lợi, tức không có chỗ phát chỉ đành cắm đầu tiêu diệt nồi cháo.

.....

Chiêm gia,

Gõ xong cửa, Tống Khuyết cầm hộp quà lẳng lặng đứng nơi đó chờ. Không ra một lát đã có người ra mở cửa, một bóng hình xinh đẹp từ bên trong ngõ ra.

“Xảo Xảo cô nương, xin chào nhé”.

Nhìn trước mặt tuấn tú thiếu niên cười hướng mình chào, Chiêm Xảo Xảo lập tức đỏ mặt, cúi đầu đáp:

“Tống công tử, có chuyện gì sao? Bánh bao hôm nay đã bán hết rồi”.

Chẳng lẽ ngày nào mình cũng sang đây mua bánh nên nha đầu này nghĩ mình nghiện món này. Tống Khuyết một trận vô ngữ.

“Ha ha, hôm nay không mua bánh. Xảo Xảo cô nương, Chiêm lão bá có nhà sao?”.

Không phải mua bánh, cũng đúng, giờ quá muộn rồi. Vậy không biết sang gõ cửa làm gì, Chiêm Xảo Xảo chớp chớp đôi mắt hỏi:

“Cha ta? Hắn ở trong nhà đấy, Tống công tử có chuyện gì tìm hắn sao?”.

“Đúng vậy, tại hạ hôm nay đến tặng lễ, với muốn cầu Chiêm lão bá một chuyện”.

Gặp cha ta, còn tặng lễ.

Để cầu một chuyện.

Trong đầu mơ mộng linh tinh thiếu nữ lập tức đỏ thấu khuôn mặt, cúi đầu xuống, hai tay luống cuống vê góc áo lí nhí nói:

“Cái này... Tống công tử... chuyện này cũng quá nhanh sao”.

Nhanh, có nhanh sao.

Tống Khuyết nghẹo đầu nghĩ cũng thấy thời gian là vừa phải, cười cười trả lời:

“Đằng nào sớm hay muộn cũng sẽ phải như thế, ta thấy bây giờ sang hỏi cũng là thích hợp”.

Nói ra khỏi mồm chính hắn cũng ngẩn người.

Không đúng sao, nha đầu này làm sao mà biết mình sang cầu học. Vậy cô nương này hỏi mình ý gì?

Nhìn bộ dáng e thẹn Chiêm Xảo Xảo, Tống Khuyết trong lòng ngờ ngợ, sau đó cả người như hóa đá.

Girl, ngươi cũng nghĩ quá nhiều đi. Mới gặp nhau tính ra được mấy phút.

Không biết lúc này Xảo Xảo trái tim như hươu chạy, đạp lên liên hồi. Cả người cũng phát ngất, run giọng nói:

“Ta... ngươi... ta nghĩ... chúng ta.... còn cần tìm hiểu thêm”.

“Tiểu tử, ăn gan hùm mật báo, cũng dám trêu ghẹo nữ nhi của ta”.

Tống Khuyết còn chưa kịp há miệng, một đạo thao thiên hàn khí hướng hắn ép tới, tiếp theo là Chiêm lão đầu tiếng rống to.

Trong đầu hắn lập tức hỗn độn, cả người như bị sét đánh cho toàn thân toan sảng, ngoài tiêu trong nộn.

....

Lại nói Chiêm Thắng,

Hai cha con mới dọn hàng, đang thu thập một phen thì nghe tiếng có người gõ cửa.

Trong lòng hơi nghi hoặc ai giờ này tìm mình, nhưng trên tay dở việc hắn liền kêu nữ nhi ra mở cửa hỏi ý người đến.

Chờ một lúc lâu, ra ngoài nữ nhi bảo bối còn chưa thấy quay lại. Lời cũng không truyền vào cho hắn một câu, lão đầu lập tức nóng nảy.

Chẳng lẽ có kẻ muốn làm hại ta nữ nhi bảo bối.

Chán sống sao.