Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 63: Từ chối

Trong lòng Chiêm lão đầu, Xảo Xảo chính là đời hắn tâm can bảo bối. Trong mắt hắn, con gái mình chính là thế gian này nhất đáng yêu, nhất xinh đẹp, ngoan ngoãn, giỏi giang. Như tiên nữ trên trời rơi xuống trần gian vậy.

Vì vậy bất cứ thằng ranh con nào dám bén mảng tới gần Xảo Xảo đều không thiếu bị hắn trừng trị, thế nên hắn nữ nhi đến bây giờ còn chưa từng cùng nam nhân nào kết bạn đâu.

Lão đầu cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn, mà coi đó là đương nhiên. Đám gia súc hành động theo nửa dưới chi phối đó nghĩ gì làm người từng trải hắn còn không biết sao.

Muốn đến gần của ta bảo bối. Đừng có mơ, Chiêm Thắng chính là cả ngày thời khắc canh giữ bảo vệ bên nữ nhi.

Hôm nay làm sao vừa sểnh ra một lát mà người đã như bị bắt cóc vậy.

Lão Chiêm hốt hoảng, vội vàng buông tay lao ra ngoài tìm hiểu.

Đến gần cửa, thấp thoáng thấy mình nữ nhi đang cùng một nam tử nói chuyện, dáng vẻ e thẹn, lòng đã khó chịu.

Lại còn nghe thấy mình bảo bối nói ra cần tìm hiểu thêm.

Còn định kết chung thân nữa cơ, hắn làm sao có thể nhẫn.

Chiêm Thắng cả người sôi máu, giận giữ gầm lên:

“Tiểu tử, ăn gan hùm mật báo, cũng dám trêu ghẹo nữ nhi của ta”.

......

Trợn mắt há mồm nhìn trước mắt nộ khí trùng thiên Chiêm Thắng.

Xem qua một bên còn đang cúi đầu e lệ Chiêm Xảo Xảo.

Tống Khuyết tâm mệt. Thầm nghĩ này cả nhà hai người làm sao suy nghĩ cũng quá thanh kỳ, khác hẳn thường nhân đi.

Vốn muốn sang đưa lễ, cầu học võ thôi. Làm sao đến mức như kẻ thù không đội trời chung thế này. Một bụng ủy khuất hắn không biết làm sao mở miệng.

Nhẫn nhịn trong lòng đậu xanh rau má, Tống Khuyết cưỡng ép nặn ra nụ cười cùng Chiêm gia 2 người giải thích.

....

Chiêm gia trong sân.

Nói đến gãy lưỡi, Tống Khuyết mới coi như đầu đuôi ngọn ngành kể ra cho 2 cha con lão Chiêm hiểu.

Bán tín bán nghi Chiêm lão đầu lúc này mới mặt cảnh giác né người cho hắn vào nhà.

Chiêm Xảo Xảo sau khi biết mình tự luyến, mặt đỏ xấu hổ nàng chỉ muốn tìm một lỗ để chui vào. đã sớm chạy vào nhà trốn mất dạng.

Chỉ để lại Chiêm Thắng, Tống Khuyết 2 người đứng ngoài sân 4 mắt nhìn nhau.

Lão Chiêm cảnh giác rất cao, tuyệt không cho phép nam tử xa lạ tiến vào trong nhà mình.

Đứng ngoài sân đã là nguy hiểm lắm rồi, không thấy nữ nhi bộ dạng đó sao. Hắn lão đầu trong lòng xiết chặt. Trầm ngâm nhìn qua đối diện người trẻ tuổi, nghi ngờ hỏi:

“Ngươi thực chỉ đến học võ”.

Thật so vàng còn thật,

Tống Khuyết ủy khuất gần khóc. Làm sao cứ gặp đôi cha con này là mọi chuyện đều trúc trắc thế này.

Xảo Xảo cô nương kia trong mắt Tống đại gia cũng chính là xinh xắn, dễ thương như thế. Cũng không đến mức chim sa cá lặn dường nào, vừa gặp mấy lần lấy đâu ra chuyện tình cảm. Hắn cắn răng trầm giọng:

“Sự thực là như thế. Chiêm tiền bối, còn xin ngài dạy ta kỹ xảo Ám Kình. Có bất cứ yêu cầu gì tiểu tử sẽ cố gắng hết sức”.

Làm sao lão Chiêm đối với hết thảy giống đực đến gần con gái mình đều cảnh giác rất sâu, bĩu môi nghi ngờ:

“Muốn học Ám Kình, tiểu tử mới bao nhiêu, đã luyện gân viên mãn sao?”.

Nhìn Chiêm Thắng ánh mắt không tin, Tống Khuyết không nói thêm, dùng sự thực chứng minh cho hắn. Giơ lên bàn tay, cánh tay bất động, rồi vẩy nhẹ bàn tay.

“Oanh”

Theo bàn tay chuyển động, trong cơ thể Tống Khuyết gân thịt chập trùng, Minh Kình theo động tác mà xuất, tại không khí để lại tiếng vang nhẹ.

Bất động cơ bắp có thể phóng xuất Minh Kình, đó là dấu hiệu luyện gân đại thành. Làm đã trải qua giai đoạn này Chiêm Thắng nhìn đây hết thảy lập tức minh bạch.

“Tiểu tử năm nay 15, nửa năm trước đã đến luyện gân viên mãn. Nề hà làm sao không có sư phụ chỉ dẫn, đến giờ đối với Ám Kình một khiếu còn không thông. Mong tiền bối chấp thuận dạy bảo”.

Nghe Tống Khuyết nói lão Chiêm trong lòng cũng kinh hãi. Khiếp sợ với thiếu niên tuổi tác đồng thời kinh ngạc với kẻ này tư chất.

Không sư phụ dẫn đường lại có thể năm 15 đạt đến Tam giai đỉnh phong.

Quả thật yêu nghiệt.

Đây cũng là điểm Tống Khuyết tự tin nhất có thể thuyết phục lão Chiêm. Với tư chất của mình, hắn tin chỉ cần có ý bái sư, bất cứ tông môn nào cũng sẽ mở cửa tiếp đón, hơn nữa dốc lực bồi dưỡng.

Chiêm Thắng tuy chỉ là tán nhân, nhưng nếu chỉ cần hắn trong lòng có ý niệm thu đồ. Tống Khuyết tự tin mình là hàng đầu nhân tuyển.

Biết làm sao được trong đầu lão Chiêm, Xảo Xảo mới là hết thảy. Đối với hết thảy nam tính, đặc biệt đối tượng nguy hiểm như Tống soái ca. Lão đầu trong lòng đã sớm đóng dấu Cancel.

Nội tâm giãy giụa một lúc lâu, tuy có lòng ái tài nhưng nữ nhi mới là số một, Chiêm Thắng cũng đành từ chối:

“Tiểu tử, rất tiếc. Lão đầu ta đã quyết quy ẩn, sẽ không dây dưa đến chuyện giang hồ. Ngươi còn là tìm kiếm cao minh khác đi”.

“Chiêm tiền bối, ngài có thể suy nghĩ lại hay không. Tiểu tử rất thành tâm muốn cùng ngài học võ, ngài xem có điều kiện gì có thể cùng ta nói ra”.

Ta muốn là ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữ nhi.

Nhìn thiếu niên anh tuấn mặt mũi, lão Chiêm ghen tị trong lòng nói. Ngoài mặt bắt đầu trở nên kiên định:

“Không có gì khác, chỉ là ta không muốn cuộc sống bây giờ bị xáo trộn. Tiểu tử, rất tiếc rồi”.

Nhìn lão đầu kiên quyết, Tống Khuyết tuy có nội tâm chuẩn bị nhưng cũng hơi thất lạc.

Xem ra còn cần phải nước chảy đá mòn, một lần ăn không được đậu hũ nóng sao.

Đã quyết cùng lão đầu quấn lấy Tống Khuyết rất nhanh khôi phục bình thường, mỉm cười nói:

“Chiêm tiền bối, mong ngài cứ suy nghĩ lại. Tiểu tử trước xin cáo từ, lần sau sẽ sang bái phòng ngài”.

Thấy Tống Khuyết sạch sẽ lưu loát quay đầu ly khai, lão Chiêm trong lòng tán thưởng. Nhưng lập tức tỉnh ngộ lắc bỏ những suy nghĩ nguy hiểm đó ra sau đầu. Thầm hạ quyết tâm hô:

“Tiểu tử, sau không cần đến. Lão phu là sẽ không đổi ý, còn nữa, lễ vật này mang về”.

“Tiền bối, lễ vật nào có mang về đạo lý. Ngài cứ coi đây là quà ra mắt hàng xóm mới thu đi”.

“Hừ, nơi này lão phu nói tính”.

Lão đầu cũng rất quật cường, quyết tâm không cùng hắn dây dưa. Dùng tay vỗ mạnh lên hộp lễ vật, chiếc hộp như đạn pháo từ trên giá bắn mạnh về phía Tống Khuyết.

Đang đi Tống Khuyết cảm nhận được đồ vật bay tới vội xoay người đón đỡ. Hắn giơ tay chụp lấy hộp, vốn tưởng rằng đồ vật lập tức sẽ vỡ vụn, nhưng không ngờ chiếc hộp mới tiếp xúc, kình lực trong đó lập tức tan, nó như bông nhẹ nhàng dừng trong lòng bàn tay hắn.

Cảm nhận lòng bàn tay có chút nhói nhói thoáng qua, Tống Khuyết ngẩn người.

Đây là Ám Kình sao?

Thật kinh người chưởng khống lực, thảo nào có uy lực cách sơn đả ngưu, cách không đả thương người.

Nhìn trong tay hoàn hảo hộp gỗ, Tống Khuyết trong lòng cảm thán.

Tuy sẽ không đồng ý Tống Khuyết, nhưng đối với đối phương lão Chiêm còn là rất thưởng thức. Vì vậy nhân cơ hội cũng thoáng bày ra cho hắn một chút kỹ xảo Ám Kình, xem như đáp lễ.

Trong đầu không ngừng lật lại cảm giác thụ lực của bàn tay, Tống Khuyết cau mày gật đầu với lão Chiêm rồi xoay người đờ đẫn đi về, vừa đi vừa loay hoay suy nghĩ.

Nhìn kẻ nguy hiểm đã đi xa, Chiêm Thắng mới hài lòng chốt chặt cửa. Chưa yên tâm hắn còn dự định hôm nay cần phải căn dặn nữ nhi nâng cao cảnh giác.

....

Ở bên nhà, nhìn Tống Khuyết vẻ mặt ngơ ngác, trên tay hộp quà còn nguyên mang về, Chung Hồng lắc đầu vỗ vai an ủi.

Đang miên man suy nghĩ bị người vỗ vai Tống Khuyết mới giật mình bừng tình, nhìn ra là Hồng ca hắn ngượng ngùng hô:

“Hồng ca, ngươi vừa nói gì, ta không để ý”.

“A Khuyết, ta nói thua keo này ta bày keo khác, mọi chuyện đều có cách”.

Lắc lắc đầu, Tống Khuyết cười:

“Ta không sao, chủ yếu vừa rồi mải suy nghĩ chuyện khác. Bị từ chối cũng là trong dự liệu rồi”.

“Ha ha, vậy mới đúng sao, cùng lắm ngươi dùng ra mỹ nam kế. Không tin lão đầu kia còn không chịu thua”.

Sợ hắn bị đả kích, Chung Hồng còn tìm chuyện cười trêu.

Chuyện khi nãy thoáng tức qua, Tống Khuyết cũng không kịp cảm nhận. Đã không tìm hiểu ra cái gì đầu mối hắn cũng đành thôi, tâm trạng rất nhanh thu hồi, cười đùa:

“Ta còn là chờ xem sau này biết đâu gặp vị nào công chúa, lúc đó mới thi triển đem mỹ nhân bắt lấy không phải lời to”.

Mấy người ha ha cho nhau cười đùa, chút khó khăn chỉ như cơn gió thoảng qua, rất nhanh quên sau đầu.

....

Buổi sáng bị một lần thất lợi, Tống Khuyết rất nhanh tìm ra biện pháp tạm thời ứng đối.

Hắn cũng không thể đem hết hi vọng chỉ đặt vào lão Chiêm. Hiện chưa có biện pháp nào tốt hơn hắn bắt đầu đặt chú ý vào việc tìm nguồn năng lượng cao để Tesseract tiến giai.

Dù không tìm được, ít ra cũng tìm chút dược liệu cường hóa thân thể. Tuy bây giờ hồng sắc năng lượng đối với hắn đã gần như bão hòa. Nhưng Tống Khuyết cũng có thể tập trung năng lượng để cường hóa các bộ phận riêng biệt của cơ thể.

Ví dụ như tăng cường ngũ giác, cải tạo nội tạng, gân cốt.

Nghĩ liền làm, sau khi ăn xong bữa trưa. Tống Khuyết kêu lên Chung Hồng 2 người cùng nhau đến thăm Vân Cửu.

Hắn cũng muốn nhìn một chút xem Vân gia thương hội có thể hay không đem lại cho mình kinh hỉ.

Đi không quá xa, tại nơi trung tâm huyện thành, một tòa lâu 5 tầng cao vút, sừng sững đứng ở đó đã hiện ra trước mắt 2 người.

Vân Hải các.

Nghe nói tại Dương Nam đạo này địa phương, ở mỗi huyện thành quan trọng Vân gia đều cho xây dựng 1 tòa lầu các như thế này làm phân bộ, cũng coi như là trung tâm thương mại đến sử dụng.

Tầng 1, 2 tất cả đều trưng bày các loại hàng hóa, bảo vật đem bán. Từ tầng 3 trở lên lại là nơi ở cho các thành viên quan trọng.

Đứng trước cửa báo ra mục đích đến, Tống Khuyết chờ không bao lâu đã thấy từ bên trong khuôn mặt mỉm cười Vân Cửu đi ra.