Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

370 Chương
3/5(16 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm là một truyenchu của tác giả Lý Đạo Nhiên sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Huyền huyễn, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm.

Vùng núi phía Tây Bắc Trung Quốc giống như một vùng nguyên sinh, không có đường, không có ô tô, thậm chí ngay đến bóng người cũng vô cùng ít.

Ở giữa dãy núi bao quanh có một ngôi nhà tranh hiu quanh nằm đó.

Bên ngoài ngôi nhà tranh có cơ man là thảo dương, mùi thuốc tỏa ra xung quanh.

Không gian căn nhà tranh không lớn, chỉ kê một chiếc giường và chiếc bàn, trên bàn chất đầy sách vở và các loại giấy bản.1

Lúc này, nằm trên giường là một ông già râu tóc bạc trắng, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt bình thản.

Một thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi ngồi ở mép giường.

“Tiểu Hạ ta thật sự rất ngưỡng mộ con, mới sống có tám mươi mốt năm đã có thể bình thản ra đi.” Phương Vũ nhìn ông già vừa qua đời cách đây không lâu nằm trên giường, trên mặt nở nụ cười lẩm bẩm.

“Aizzz, ta thì thảm rồi, không biết còn phải sống bao nhiêu năm nữa mới có thể rời đi.” Phương Vũ thở dài, trong mắt có sự thống khổ, càng nhiều hơn nữa là bất đắc dĩ.1

Từ lúc anh bắt đầu bước lên con đường tu luyện, đến nay đã gần năm nghìn năm rồi.

Trong suốt thời gian dài dằng dẵng qua, Phương Vũ không cách nào chết đi được mà cảnh giới cũng không cách nào tiến thêm một bước.

Anh tu luyện đã gần năm nghìn năm, vậy mà vẫn chỉ ở luyện khí kỳ!

Đúng vậy, luyện khí kỳ! Cảnh giới căn bản nhất của luyện khí!

Nếu theo nguyên tắc chính cống thì luyện khí kỳ thậm chí còn chẳng được coi là một cảnh giới, chỉ được xem là thời kỳ luyện thể.

Chỉ có sau trúc cơ mới thật sự bước vào con đường tu luyện.

Nhưng Phương Vũ, hết lần này đến lần khác vẫn luôn kẹt ở giai đoạn luyện khí kỳ, bất luận làm thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.

Mấy nghìn năm nay, anh uống vô số trúc cơ đan, cũng không có tác dụng gì.

Ngàn năm trước, sư phụ của Phương Vũ còn an ủi anh, nói vì linh căn mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào khác nên luyện khí kỳ mới lâu hơn một chút.

Nhưng một ngàn năm qua đi rồi Phương Vũ vẫn không cách nào đột phá lên trúc cơ kỳ.

Lúc này, sư phụ anh cảm thấy có phải ông đã hiểu lầm gì rồi không, Phương Vũ thực ra chỉ là một người bình thường không có linh căn?

Nhưng nếu chỉ là một người bình thường thì sao có thể sống được đến ngàn năm, ngay cả dấu hiệu già yếu cũng không có?

Sau này, sư phụ của Phương Vũ độ kiếp thành công, phi thăng thành tiên, rời khỏi trái đất.

Từ đó về sau cũng không còn ai quan tâm đến cảnh giới của Phương Vũ nữa.

Thời gian dần trôi, tài nguyên linh khí trên trái đất ngày một mỏng đi.

Trái đất bây giờ dù cho Phương Vũ có đột phá cảnh giới cũng không cách nào độ kiếp thành tiên được nữa.

Nhưng Phương Vũ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện độ kiếp thành tiên, anh chỉ muốn có thể đột phá luyện khí kỳ chết tiệt này mà thôi.!

Đây là chấp niệm của anh.

Đến nay anh đã tu luyện đến tầng thứ chín ngàn tám trăm ba mươi hai của luyện khí kỳ rồi.

Tu sĩ bình thường chỉ cần tu luyện đến tầng thứ mười hai là có thể đột phá trúc cơ kỳ.

Vừa nghĩ đến chuyện tu luyện, trong lòng Phương Vũ lại có chút buồn bực.

Anh hít sâu một hơi, đứng dậy nhìn giấy thảo trên bàn đầy các phương thuốc.

“Sớm biết con trở thành một kẻ say mê thuốc như vậy thì năm đó ta đã không dạy con y thuật rồi!” Phương Vũ khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

Dựa theo di nguyện của Tiểu Hạ, anh mang toàn bộ những phương thuốc này đi.

Vừa bắt đầu thu dọn không bao lâu, đã nghe thấy có tiếng bước chân ồn ào, anh lập tức ngẩng đầu nhìn về một phía ngoài cửa sổ nhà tranh.

Tiểu Hạ đã xây nhà tranh ở tận nơi thế này rồi vậy mà vẫn bị người ta tìm được?

Phương Vũ khẽ chau mày.

Mười phút sau, một đoàn người đến trước nhà tranh.

Tổng cộng có bảy người, trong đó có hai nam nữ thanh niên, một ông già ngồi xe lăn và bốn người đàn ông mặc vest đi giày da, dáng người cường tráng vừa nhìn đã biết là vệ sĩ.

Nhìn ông già ngồi trên xe lăn tỏa ra tử khí, Phương Vũ biết ngay đám người này chắc chắn tới để cầu thầy trị bệnh.

“Dược thần Hạ, xin chào, tôi là Đường Phong, chúng tôi đến từ nhà họ Đường ở Giang Nam, chúng tôi muốn mời ông…” Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước lên trước, lớn giọng nói.

Phương Vũ đẩy cửa ra, cắt đứt lời anh ấy nói.

“Các người đến muộn rồi, Hạ Tu Chi vừa qua đời cách đây không lâu.”

Gì cơ?!

Biểu cảm của tất cả mọi người có mặt đều thay đổi.

Bọn họ vất vả lắm mới tìm dược thần Hạ Tu Chi… Vậy mà lại qua đời rồi!?

“Sao, sao lại…” Sắc mặt Đường Phong tái nhợt, ngây người nhìn Phương Vũ.

Vì chữa bệnh nặng cho ông cụ Đường mà bọn họ đã sử dụng tài nguyên của cả gia tộc, tiêu tốn biết bao nhiêu sức người sức của mới nghe ngóng được vị trí được dược thần Hạ Tu Chi lánh đời gần hai mươi năm.

Trải qua trăm cay ngàn đắng bọn họ mới tìm được ngôi nhà tranh Hạ Tu Chi ở, nhưng không ngờ là, cái có được lại là tin này!

“Sao lại trùng hợp đến vậy? Chúng tôi vừa mới tìm được… Không đúng, dược thần Hạ nhất định là chưa qua đời, ông ấy chỉ là lánh đời, không muốn gặp chúng tôi mà thôi!” Cô gái trẻ có vẻ ngoài thanh tú đôi mắt đỏ hoe, kích động nói.

“Phai! Dược thần chắc chắn là vẫn còn trong nhà tranh!” Hy vọng trong ánh mắt Đường Phong lóe lên, bước thẳng vào ngôi nhà tranh.

Sau đó, anh ấy nhìn thấy Hạ Tu Chi đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trên giường.

Đường Phong cẩn thận quan sát, phát hiện ông lão trên giường đã không còn hơi thở nữa rồi.

“Sao, sao lại vậy…” Đường Phong chỉ cảm thấy hy vọng tắt ngẩm, cả người mất đi toàn bộ sức lực.

“Tôi nói rồi mà, Hạ Tu Chi đã qua đời, các người có thể về rồi.” Phương Vũ khẽ chau mày, có phần không hài lòng với hành động xông vào nhà tranh của Đường Phong.

Đường Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nhìn Phương Vũ hỏi: “Cậu là học trò của dược thần đúng chứ? Cậu chắc chắn đã kế thừa y thuật của dược thần, cậu chữa bệnh cho ông nội tôi đi, chỉ cần chữa khỏi dù cho mất bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẵn sàng bỏ ra!”

Phương Vũ lắc đầu, nói: “Tôi không phải là học trò của ông ấy… Tôi chỉ là một người bạn cũ của ông ấy mà thôi.”

Thực ra nghiêm túc mà nói, Phương Vũ xem như sư phụ của Hạ Tu Chi.

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện