Tâm Ma - Tiếu Kì

Tâm Ma Tiếu Kì Chương 35: Ước Hẹn

Tiếng thút thít trong phòng không còn nữa, có vẻ như cách làm này của Lý Vũ đã có hiệu quả. Hắn cứ thế ngồi dựa lưng vào cánh cửa, hát đi hát lại một giai điệu quen thuộc, có vẻ rất nhập tâm.

Sự nhập tâm của hắn cao đến nỗi, một bóng người đang tiến đến gần mà cũng không hay biết. Mộng Hoa nhìn thiếu niên ngồi trước phòng mình hát hò, không biết vì sao hắn lại bị như vậy. Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng nàng dần hết kiên nhẫn, tiến đến hỏi:

“Tiểu Vũ, sao con lại ngồi đây?”

“A, dì Hoa!” Lý Vũ vội đứng dậy, hai vành tai hơi ửng đỏ lên. Vừa rồi lấy ra hết can đảm để hát, nhưng lúc này chợt nghĩ lại, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu. “Dì về từ khi nào vậy?”

“Dì đứng đây cũng được một lúc rồi.” Mộng Hoa nói. Mấy ngày trước, nàng phải đi đến Hoàng thành để mua thảo dược cho Lý bà bà, đến hôm nay mới về.

“A, ra vậy.” Lý Vũ gãi gãi đầu rồi kiếm cớ rời đi. “Tự nhiên con thấy đói bụng quá, con đi ăn trước đây. Dì vào phòng thong thả nhé!”

Mộng Hoa đứng nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, khẽ lắc đầu. Khi đã bước vào trong phòng, Mộng Hoa càng suy nghĩ càng cảm thấy hành động vừa rồi của Lý Vũ không được bình thường.

Lý Vũ chạy được một đoạn thì cảm thấy cũng hơi đói bụng thật, liền chuyển hướng trở lại. Công việc bếp núc thường do Mộng Hoa phụ trách, nên phòng bếp cũng ở gần đó cho thuận tiện.

Từ trong phòng bếp, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu rọi qua những khe hở, từng đợt khói nhạt vì thế trở nên rõ ràng hơn. Trong gió, mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng khiến cho cái bao tử của Lý Vũ sôi lên sùng sục.

“Không ngờ dì Hoa vừa về đã vào bếp nấu nướng rồi.” Hắn xoa xoa bụng, hít một hơi thật sâu. “Là món bánh bao Tiểu Liên thích ăn. Đem vài cái để dỗ muội ấy xem sao.”

Không chỉ có bánh bao, hầu như tất cả các món ăn Mộng Liên đều thích, miễn ngon là được. Lý Vũ biết điều này, nhưng khả năng nấu nướng của hắn không ổn cho lắm. Hắn chỉ biết làm mỗi món kẹo đậu phộng.

Càng đến gần phòng bếp, mùi bánh bao càng thơm nồng, khiến cho đôi chân của Lý Vũ trong vô thức bước nhanh hơn. Nhưng khi vừa mở hai cánh cửa ra, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại, mắt mở to kinh ngạc.

“Tiểu…Tiểu…Tiểu Liên!” Hắn lắp bắp nói. “Muội…muội…sao muội lại ở đây?”

Mộng Liên đang ngồi trên chiếc bàn ăn, đôi mắt vẫn còn rơm rớm nước khẽ chớp nhìn hắn. Cái miệng nhỏ của nàng đang nhét đầy bánh bao, trên hai tay cũng đang cầm hai cái bánh.

“Muội đói!” Mộng Liên nuốt vội cái bánh vào bụng. Nàng chưa hết buồn chuyện trước đó, nhưng vẫn phải ăn để có sức mà buồn tiếp.

“Nhưng…nhưng…mà…từ khi nào?” Từ khi nào Mộng Liên đã chạy đến đây? Chẳng phải vừa nãy còn ngồi khóc ở trong phòng hay sao?

“Khi ca ca bắt đầu hát lần thứ ba.” Mộng Liên hơi cúi người, cắn nhẹ hết nửa cái bánh. “Ca ca hát dở tệ, còn ngồi chặn ở trước cửa phòng, làm muội phải ra ngoài bằng đường cửa sổ.”

Nói như vậy có nghĩa là hắn ngồi hát gần nửa canh giờ mà chẳng để cho ai nghe? Đã thế còn bị Mộng Hoa bắt gặp được, không nghĩ hắn bị điên mới là lạ. Lý Vũ gãi gãi đầu, cười trừ một tiếng rồi lảng sang chuyện khác.

“Còn cái bánh bao nào không? Cho ca ca ăn với.”

Mộng Liên không đáp. Có lẽ vì còn chưa ăn xong nên vẫn ngồi yên một chỗ, nhẹ nhàng cắn vào cái bánh bao nóng hổi. Lý Vũ thận trọng tiến đến gần, vừa đi vừa suy nghĩ nên nói những gì.

Liếc thấy bộ dạng giống như một tên trộm gà của hắn, Mộng Liên ho khẽ một tiếng, làm rơi ra nửa cái bánh vừa mới cắn được. Cơ hội là đây, Lý Vũ vội chạy đi lấy nước đưa cho Mộng Liên.

“Muội ăn từ từ thôi, ca ca không giành của muội đâu.”

Lời vừa thốt ra, Lý Vũ bỗng cảm thấy tự tin mười phần. Hắn quên mất là Mộng Liên rất thích ăn, chỉ cần không tranh giành với nàng thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Đầu xuôi đuôi lọt, xem ra không khó để làm lành với muội muội.

“Ca ca cũng ăn đi.” Mộng Liên cảm động rơi nước mắt, đưa cho hắn cái bánh còn nguyên của mình. Mặc dù ăn nhiều, nhưng nàng vẫn biết điều gì là quan trọng hơn. “Ca ca vất vả cả ngày ở dược quán để chữa bệnh cho thôn dân, cũng nên ăn để lấy lại sức.”

A!

Lý Vũ nhìn cái bánh, thật sự vô cùng bất ngờ. Hắn biết Mộng Liên coi đồ ăn như sinh mạng, nếu không phải là người mà nàng yêu quý thì nhất định không chịu chia sẻ. Điều này có nghĩa là nàng đã nguôi cơn giận.

Bước đầu đã đem lại kết quả còn hơn mong đợi, cần phải nhanh chóng thực hiện bước tiếp theo. Nghĩ vậy, hắn liền lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay đưa cho Mộng Liên.

“Muội đừng tin lời gia gia, toàn là bịa đặt thôi, không có chuyện ca ca ghét muội đâu.”

“Ca ca nói thật chứ?” Mộng Liên cầm lấy chiếc khăn tay, đưa lên lau vết dầu mỡ nơi khóe miệng. Tuy nhiên, lời nói của Lý lão như còn văng vẳng bên tai, nàng ngập ngừng hỏi. “Nhưng nếu là như vậy, tại sao ca ca lại không muốn lấy muội?”

Lý Vũ im lặng, con mắt hơi nhắm lại, hít sâu vào một hơi để suy nghĩ. Sự im lặng của hắn, khiến cho thời gian như kéo dài ra rất lâu, rất lâu, rất rất lâu. Khiến cho Mộng Liên tưởng như khoảnh khắc ấy kéo dài cả trăm năm.

Đột nhiên, Lý Vũ mở toang đôi mắt của mình ra. Cả người hắn xoay lại, hai tay nắm chặt vào hai bả vai Mộng Liên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh, lấp lánh như vết dầu mỡ nơi khóe môi của nàng.

Hắn từng nghe ai đó nói, muốn người khác tin tưởng mình thì phải nhìn vào mắt người đó khi nói chuyện, và hắn đang thực hiện điều này. Ba con mắt khẽ chớp, rồi lại mở trừng trừng ra nhìn nhau. Lý Vũ nói mà như gầm gừ:

“Muội phải tin ca ca! Chuyện với Tiểu Hà thật sự chỉ là ngoài ý muốn, mặc dù ca ca cũng có thích muội ấy. Nhưng hiện tại, ca ca muốn tập trung vào việc nghiên cứu y thuật, sau đó mới tính đến chuyện khác. Muội có hiểu không? Có thể chờ ca ca được không?”

Nhìn vào con mắt nóng bỏng như ngọn lửa bùng cháy trong đêm, cùng với đó là gương mặt có phần hung hăng dữ tợn của Lý Vũ, một niềm tin mãnh liệt bỗng chốc xuất hiện bên trong Mộng Liên.

Nàng cảm thấy một Lý Vũ như vậy đáng tin hơn một ca ca lúc nào cũng dịu dàng với mình rất nhiều. Trong lòng nàng lúc này giống như có một giọng nói bảo rằng phải tin hắn.

Tuy nhiên, vẫn còn một điều khiến Mộng Liên lo lắng.

“Muội đợi được!” Nàng nói. “Nhưng ca ca có thể cho muội biết phải chờ đợi đến khi nào không?”

Mẹ nàng vẫn hay nói, thanh xuân của nữ nhi không phải là thứ tồn tại vĩnh hằng, nếu không tranh thủ thời gian, đến khi già nua xấu xí rồi thì có hối tiếc cũng không kịp, có cho thì người khác cũng không thèm lấy.

Mộng Liên muốn có một câu trả lời. Vậy thì câu trả lời là gì đây?

Lý Vũ nhìn chằm chằm Mộng Liên, nhưng chính hắn mới là người cảm thấy hồi hộp. Hắn cắn răng, cố điều chỉnh hơi thở. Nhưng càng cố, hơi thở của hắn càng giống như tiếng hít thở của một con trâu rừng.

Ngực hắn phập phồng, bờ vai hắn cũng nhấp nhô theo từng nhịp. Con mắt hắn bắt đầu mỏi, chớp chớp liên hồi. Những dòng suy nghĩ chạy qua chạy lại trong đầu, có chút rối loạn. Cuối cùng, hắn cũng nghĩ ra được một đáp án.

“Hai mươi!” Hắn bật ra một con số. “Đến khi hai mươi tuổi, ca ca sẽ lấy muội, chắc chắn sẽ lấy muội?”

Thế giới trước của hắn, hai mươi tuổi là được lấy vợ, tuy ở thế giới này hơi trễ một chút nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Mà khi đó, hắn cũng đủ cứng cáp để chống đỡ một gia đình với hai người vợ.

Mộng Liên nhìn thật sâu vào con mắt Lý Vũ, cảm nhận được sự kiên định của một người đàn ông thực thụ. Nàng đã chờ câu nói này của hắn lâu lắm rồi, và chỉ cần có vậy, nàng chờ thêm vài năm nữa cũng chẳng sao.

Mộng Liên gật mạnh đầu, chẳng biết nói gì hơn.

Hạnh phúc! Đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.

Đôi mắt Mộng Liên càng thêm long lanh, một giọt lệ ứa ra lăn dài xuống bờ má, thấm vào khóe môi. Nàng nếm được vị của nước mắt, vị của hạnh phúc. Hương vị đó thật nồng nàn mãnh liệt, lấn át cả vị của bánh bao còn vương lại trong miệng.

“Đừng khóc nữa, mặt muội lem luốc hết rồi này.” Lý Vũ đưa ngón tay lên, lăn nhẹ trên gò má hồng hào của thiếu nữ.

Mộng Liên nở một nụ cười xinh đẹp, xì mũi vào chiếc khăn rồi trả lại cho Lý Vũ. Mỗi lần rơi lệ, nàng không cần phải tự lau nữa, bởi đã có ca ca làm việc đó rồi. Thế nên khăn tay dùng để xì mũi là hợp lý nhất rồi. Mà có lẽ, nàng cũng sẽ không bao giờ phải rơi lệ nữa.

“Tặng muội đấy.” Lý Vũ nhìn chiếc khăn, mỉm cười âu yếm nói.

“Cảm ơn ca ca!” Mộng Liên vui vẻ cất chiếc khăn tay. “Ca ca cũng ăn bánh bao đi.”

“Ngon thật đấy.”

“Hôm nào muội làm bánh cho ca ca ăn nhé!”

“Muội cũng biết làm bánh sao?”

“Đương nhiên là biết rồi. Món bánh đậu đỏ lần trước là muội làm đấy.”

“Thật thế à?”

“Thật! Muội nói dối làm gì chứ.”

“Vậy khi nào muội lại làm nữa nhé, bánh ngon lắm!”

“Ca ca thích ăn là được.”

“Cảm ơn muội nhé! Hôm nay ở nhà có gì vui không?”

“Như mọi ngày thôi, con chim của ca ca lại chọc phá muội.”

“Tiểu Thất trộm cái gì của muội à?”

“Cũng không có gì quan trọng đâu. Cho ca ca thêm cái bánh này.”

Trong gian bếp ấm áp, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng vang lên, khiến cho màn đêm cũng trở nên bớt lạnh lẽo. Chỉ có điều, không biết niềm vui đó sẽ kéo dài được bao lâu.