Tâm Ma - Tiếu Kì

Tâm Ma Tiếu Kì Chương 61: Thần Binh

Thanh niên ngồi bật dậy trên mặt nước hồ, quyết định quay vào bên trong để thuyết thục nhị sư huynh cùng mọi người. Nhưng đúng lúc này, khung cảnh xung quanh đột nhiên tối sầm lại, khiến hắn bất giác ngẩng đầu lên.

“Thiên tượng khả biến?”

Ngơ ngác một lúc, thanh niên nhẩm lại những lời mà đại sư huynh đã nói trước đó. Tuy không tin vào trò bói toán này, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn cũng phải giật mình, bán tín bán nghi.

“Nhị sư huynh! Mau ra đây!” Hắn đạp mạnh lên mặt nước rồi bay thẳng vào trong đại điện, hô lớn.

“Hỗn xược!” Lão giả vận hồng sắc trường bào nghe thấy tiếng gọi thì hừ lạnh, lại tung ra một chưởng.

“Nhị sư huynh đừng đánh!” Thanh niên lách nhẹ người, khiến cho chưởng phong rơi vào góc đại điện, làm đổ xuống một mảng lớn tường gạch.

“Ngươi dám né!” Lão giả trừng mắt, râu ria thổi ngược lên trên.

Bình thường tên sư đệ này của lão rất biết điều, bị đánh bay ra ngoài thì cũng mượn cớ đó để bỏ đi, vài ngày sau tình hình ổn thỏa mới trở về. Vì thế, vừa rồi lão ra tay cũng không quá nặng.

Nhưng hôm nay, hắn không chịu rời đi mà còn hùng hổ quay trở lại, quát tháo ầm ĩ. Nghĩ đến việc trước đó hắn dám báng bổ thuật pháp do tiên tổ sáng tạo ra, lão càng giận hơn. Hai tay lão kết ấn quyết, trên đầu xuất hiện bảy điểm lam sắc tinh quang lượn lờ.

“Nhị sư huynh đừng đánh!” Trông thấy hành động của lão, thanh niên vô cùng khẩn trương, vội đạp đạp trong không khí để dừng lại, sau đó xoay người bỏ chạy. “Mọi người mau ra đây xem, thuật bói toán của đại sư huynh linh nghiệm rồi này.”

Hoàng, lục, lam, thanh, từng vệt quang mang lần lượt bay ra, đáp xuống phía đối diện thanh niên. Thanh niên nhìn bốn thân ảnh vừa xuất hiện, trong lòng chợt dâng lên cảm giác không ổn.

Đúng lúc này, vệt hồng sắc quang mang hiện lên trong mắt hắn, cùng với đó là một luồng khí thế bài sơn đảo hải. Lão giả vận hồng sắc trường bào lao tới, gương mặt giận dữ nhìn thanh niên, bàn tay đánh mạnh về phía trước.

“Nhị sư huynh bớt giận!” Thanh niên cũng thuộc dạng nhanh nhẹn, một lần nữa tránh được.

“Ngươi vừa nói cái gì nói lại ta xem nào!” Lão giả gầm lên đuổi theo, liên tiếp tung ra vô số chưởng, quyết không trúng không thôi.

“Nhị sư huynh đừng đánh nữa, ta không cố ý mà.” Thanh niên vừa gào vừa chạy, cố gắng mở miệng. “Huynh mau nhìn lên trên đi, thiên tượng khả biến, thiên tượng khả biến a!”

“Cái gì?” Đó chẳng phải là thứ mà đại sư huynh đã nói trước khi bất tỉnh hay sao?

Lão giả nhíu mày, thân hình lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ở đó, một đám mây đen khổng lồ từ đâu kéo đến, che kín toàn bộ khoảng không phía trên, không để lọt qua bất kỳ tia nắng nào.

“Hắc vân tụ hội.” Lão lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tinh quang.

Đại sư huynh hơn hai trăm lần dùng Thất Tinh Diễn Thiên Thuật để tìm kiếm sinh cơ, nhưng chưa lần nào những thứ đó hiện hữu dù chỉ là dấu vết nhỏ nhất, càng không dám nghĩ đến việc bày ra rõ ràng như lúc này.

Vì vậy, biến hóa của bầu trời lúc này đem đến cho lão chút hi vọng.

Đột nhiên, từ giữa đám mây bắn ra một vệt sáng kim sắc, nhằm thẳng vào một trong sáu đỉnh núi phía ngoài. Đám người chưa rõ là gì, nhưng nhận ra vật này không có tính công kích nên cứ để mặc cho nó rơi xuống.

Ầm!

Thanh âm chấn động truyền lại, dù khoảng cách không gần nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng. Trong lúc mọi người còn đang điều chỉnh lại tinh thần, một cái bóng màu tím nhanh chóng lao đi.

“Không…” Thanh niên mặc tử sắc trường bào la lên thất thanh, hóa thành một luồng quang mang vụt hướng về phía vệt sáng rơi xuống.

“Là Tử Dương phong!” Không biết ai là người lên tiếng, nhưng sau đó thì cả đám đồng thanh hô: “Mau! Đuổi theo!”

Hai câu đầu trong Diễn Thiên Thuật của đại sư huynh đã ứng nghiệm, vậy nên lúc này, bọn họ đều tin tưởng bên trong vệt sáng kim sắc kia rất có thể là thần binh giúp Thất Dương tông quật khởi.

Trên bầu trời, mây đen dần kéo đi về phương xa, phía dưới là một đạo ngũ sắc cầu vồng được vẽ lên, nối liền hai đỉnh núi lại với nhau, hệt như khung cảnh sau cơn mưa sẽ xuất hiện hi vọng.

“Chúng đệ tử nghe lệnh, lập tức khởi động đại trận hộ sơn, đồng thời không được lại gần Tử Dương phong. Người nào làm trái, xử theo môn quy!” Từ trên cầu vồng, một giọng nói truyền ra, vang vọng khắp thất sơn.

“Rõ!” Từ dưới những ngọn núi phát ra tiếng hô đồng thanh. Một lúc sau, trên bầu trời Thất Dương tông chợt xuất hiện một màn chắn vô hình, bao phủ toàn bộ bảy ngọn núi lớn.

Trong khi đó, tại Tử Dương phong, năm thân ảnh đồng loạt hạ xuống, đảo mắt nhìn xung quanh. Trước mặt bọn họ là một tòa bảo điện đã bị phá hủy, cùng một bóng người mặc áo tím rách rưới đang bới tung mọi thứ lên.

“Tiểu Nga! Con đâu rồi?” Thanh niên rưng rưng nước mắt, lật từng mảnh gỗ vụn ném sang một bên. Bộ dạng của hắn lúc này còn thê thảm hơn khi bị đuổi đánh bởi nhị sư huynh. “Mau trả lời cha đi, Tiểu Nga! Lúc sáng con vẫn còn nằm ngủ ở đây mà…”

Năm người thầm thở dài, từ từ đi về phía đống đổ nát. Tiểu Nga tuy quan trọng đối với thanh niên, nhưng trong mắt bọn họ lại không đáng nhắc đến. Việc cần làm hiện tại là tìm được thần binh vừa rơi xuống.

Vừa đến gần, bọn họ thì liền phát hiện ra có một luồng khí tức khác thường nằm sâu bên trong tàn tích của đại điện. Có lẽ vì thanh niên mải tìm kiếm Tiểu Nga nên không chú ý đến điều này.

“Thường ngày con hay bơi ở đây, cha biết con hậu đậu, nhưng cũng không đến mức để cho bản thân bị chết đuối chứ!”

Năm cặp mắt nhìn nhau rồi hướng về phía thanh niên đang đứng bên cạnh một hồ nước gần đó, bộ dạng vô cùng khẩn trương. Dù sao thì đây là ngọn núi do hắn cai quản, cũng nên gọi hắn đi cùng.

Nhưng chưa người nào kịp mở lời thì thanh niên đã nhảy xuống hồ, chớp mắt không thấy tăm hơi đâu. Cả năm người đành lắc đầu, kéo nhau bay về nơi có luồng khí tức kỳ lạ phát ra.

Đến gần hơn nữa, trong tầm mắt đám người xuất hiện một cái hố sâu rộng gần mười trượng, ở giữa là một quả trứng cao khoảng thước rưỡi, xung quanh tràn ngập ánh kim quang.

Đây chính là thứ vừa rơi xuống, phá hủy toàn bộ Tử Dương điện.

“Vật này là thần binh sao?” Trung niên nam tử vận thanh sắc trường bào nghi hoặc nhìn quả trứng. Thứ này được làm bằng vàng ròng, đối với thường nhân tuy có chút giá trị, nhưng lại không là gì trong mắt người tu hành.

“Trước mắt đem về Xích Dương điện, chờ đại sư huynh tỉnh lại rồi tính tiếp.” Lão giả vận hồng sắc trường bào nói. Tuy có chút hụt hẫng, nhưng hi vọng trong lão vẫn chưa tắt.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn bỗng phát ra phía sau lưng đám người, quay lại thì thấy hồ nước đã bị nổ tung. Nước trong hồ bắn tung tóe, rơi xuống như mưa. Thân ảnh mặc áo tím dần hiện ra, gào lên thảm thiết:

“Tiểu Nga, con ở đâu?”

Chợt, thanh niên ngoảnh đầu về phía các sư huynh, hai mắt trợn trừng lên. Hắn, dùng tốc độ nhanh nhất, hóa thành một vệt tử sắc quang mang lao tới, chớp mắt đã xuyên qua năm bóng người.

“Không được làm càn!” Lão giả vận hồng sắc trường bào vội lên tiếng, muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Thanh niên lúc này đã xuất hiện giữa cái hố, bàn tay nắm chặt lại, đấm bay quả trứng lên trời. Thân hình hắn ngã quỵ về trước, hai tay chống trên mặt đất, giữ cho bờ vai run rẩy không bị đổ gục xuống.

“Tiểu Nga!”

Ngón tay thanh niên gập lại, bốc từng nắm đất lên. Từng giọt nước mắt tràn ra, rơi vào vết máu vẫn còn chưa khô. Rồi hắn lấy từ trong người một túi vải, cẩn thận nhặt từng chiếc lông vũ còn nguyên vẹn bỏ vào.

Lão giả vận hồng sắc trường bào sau khi bay theo để bắt lấy quả trứng thì cũng quay trở lại. Lão đặt quả trứng xuống đất, cùng những người khác im lặng nhìn thanh niên, không biết phải nói gì.

Tiểu Nga là tên của một con ngỗng, được hắn đem về Tử Dương phong nhiều năm trước, nuôi nấng từ dạo ấy đến giờ. Ngoài những lúc tu luyện, thời gian còn lại hắn đều dành cho Tiểu Nga, chăm sóc cho nó từng li từng tí một.

Không ai nghĩ rằng hắn lại có thể vì một con ngỗng mà đau khổ đến như vậy. Trước tiếng khóc thảm thiết ấy, mỹ phụ vận lục sắc trường bào cũng không cầm lòng được, chầm chậm đi tới bên cạnh thanh niên, vỗ nhẹ vai hắn rồi an ủi:

“Khúc sư đệ bình tĩnh, dù sao cũng chỉ là một con ngỗng thôi mà.”

“Tiểu Nga không phải ngỗng!” Nghe thấy lời này của mỹ phụ, thanh niên lại càng khóc to hơn. Hắn gục đầu xuống đất, hai tay nắm chặt hai cái chân màu vàng sẫm, nước mắt tuôn ra như suối.

Mỹ phụ cảm thấy hình như mình đã nói sai gì đó, nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào. Nàng quay lại nhìn đám người đang đứng phía sau, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ngay lúc này, từng tiếng kêu răng rắc khẽ vang lên. Quả trứng vàng lắc lư dữ dội, bên trên cũng dần xuất hiện vô số vết nứt.