Tâm Ma - Tiếu Kì

Tâm Ma Tiếu Kì Chương 86: Ngươi Thì Biết Cái Gì

Giữa tầng thiên không ở hướng tây nam, một đạo thân ảnh bay đi với tốc độ kinh nhân, vẽ nên một đoạn bạch sắc quang tuyến như muốn cắt đôi nền trời xanh.

Ngay khi vừa tiến vào phạm vi ngàn trượng bên ngoài Thất Dương tông, tốc độ của bạch quang dần chậm lại, hiện ra bóng dáng của một người, đó chính là Văn Hạc.

So với một tháng trước, mái tóc lão đã bạc thêm không ít, gương mặt nhiều hơn những nếp nhăn. Bạch sắc trường bào trên người lão cũng xuất hiện vài chỗ tổn hại, lấm không ít bùn đất lẫn vết máu.

Tuy nhiên, ánh mắt Văn Hạc vẫn một mực sáng quắc tinh tường, kết hợp với khóe miệng hơi cong lên, cho thấy tinh thần lão đang rất vui vẻ phấn chấn.

“Bái kiến Văn trưởng lão.” Trông thấy Văn Hạc, đám vệ môn đệ tử liền cúi đầu chào hỏi.

“Không cần đa lễ!” Văn Hạc mỉm cười nói. Lão chắp tay ra sau lưng, thân hình chậm rãi xuyên qua giữa Lam Dương phong và Thanh Dương phong, bềnh bồng hướng về phía Xích Dương phong bay đi.

Nhưng khi nhìn về phía trạch viện, đột nhiên Văn Hạc khẽ nhíu lại đôi hàng chân mày của mình. Lão nghiêng người giẫm nhẹ bàn chân, thân hình trong chớp mắt biến mất giữa không trung.

Lúc này, bên ngoài trạch viện, có khoảng hơn một trăm nữ ngoại môn đệ tử chắn ngay trước lối vào. Đám người đã áng ngữ tại đây được bảy ngày bảy đêm, còn dựng cả lều trại để ở lại, thay phiên nhau canh gác.

Kể từ khi Lý Vũ không thể bước chân ra khỏi nơi này, việc mất trộm áo yếm cũng không còn xuất hiện nữa, khiến cho ai nấy càng khẳng định tên trộm biến thái chắc chắn là hắn.

“Các ngươi không lo đến huấn luyện trường rèn luyện, tụ tập ở đây làm gì?” Thân ảnh Văn Hạc hiện ra phía trên đám người, nghiêm nghị nói.

“Đệ tử Bạch Tú Mai, bái kiến Văn trưởng lão.” Một thiếu nữ vai u thịt bắp tiến lên phía trước, cung kính cúi chào Văn Hạc.

Nàng chính là một trong bốn mươi hộ hoa sứ đã từng bao vây Lý Vũ tại phòng ăn, hôm nay cũng là ngày đến lượt nàng canh gác, để các tỷ muội khác có thể trở lại sinh hoạt bình thường.

“Sở dĩ chúng đệ tử tập trung ở nơi đây là vì…” Bạch Tú Mai ngẩng đầu lên, lần lượt kể ra từng tội danh của Lý Vũ một cách chi tiết nhất có thể.

“Có chuyện như vậy sao?” Văn Hạc nghi hoặc hỏi lại, không vội tin vào lời của đám nữ đệ tử bên dưới.

“Đúng vậy thưa trưởng lão!” Bạch Tú Mai khẳng định chắc nịch. “Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng.”

Về cơ bản, Văn Hạc tin tưởng Lý Vũ sẽ không đi làm những chuyện như vậy. Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì, hắn đúng là thường xuyên lén lút đi ra ngoài khi trời vừa chập tối, cũng hay có những hành động đáng ngờ khác, nên chuyện này cũng có khả năng.

“Trưởng lão, tên Lý Vũ này đã trốn ở bên trong được bảy ngày, mong trưởng lão ra tay tương trợ.” Bạch Tú Mai khẩn thiết nói. Nhắc đến chuyện này nàng lại cảm thấy uất ức, bởi thủ phạm ngay trước mắt mà không thể làm gì được.

Tông chủ cùng mấy vị chưởng tọa thì đột nhiên bế quan hoặc có việc bận. Trưởng lão chẳng có ai chịu ra mặt, người duy nhất là Giang Ngọc My thì vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Tóm lại là chỉ có thể chờ Văn Hạc về xử lý.

“Mong Văn trưởng lão xử lý tên biến thái, dâm tặc Lý Vũ, đòi lại công bằng cho chúng đệ tử.” Đám người bên dưới cũng lập tức ôm quyền, quỳ xuống trên một chân, đồng loạt lên tiếng.

“Thôi được rồi.” Văn Hạc khẽ gật đầu. “Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, nếu hắn thật sự có tội, ta nhất định không nương tay. Các ngươi tạm thời cứ lui về tây khu trước đi.”

“Văn trưởng lão, Lý Vũ thật sự có tội, mọi việc đều đã sáng tỏ.” Bạch Tú Mai nói. “Nếu còn để hắn nhởn nhơ ở bên ngoài ngày nào, chúng đệ tử thật sự không thể chuyên tâm rèn luyện được.”

“Ngươi không tin ta ư?” Văn Hạc hừ nhẹ một tiếng. Mặc dù Lý Vũ có điểm đáng ngờ, thế nhưng Lão cũng không thể kết luận việc này chỉ dựa vào lời nói từ một phía được.

“Tất nhiên là…” Là không thể tin được rồi! Khắp Thất Dương tông ai mà không biết Lý Vũ với lão có mối quan hệ mờ ám kia chứ. Nhưng Bạch Tú Mai nghĩ là vậy, còn miệng thì lại nói khác đi: “Đệ tử tin Văn trưởng lão sẽ phân định việc này một cách công bằng.”

“Vậy sao còn không mau giải tán? Hay muốn chờ ta tiễn một đoạn?” Văn Hạc mặt không biểu cảm nói. Lão vốn không thích có nhiều người xuất hiện quanh nơi ở của mình như thế này.

“Đệ tử không dám! Chỉ là có một vật muốn đưa cho Văn trưởng lão.” Bạch Tú Mai vội lấy từ trong người một chiếc hộp gỗ. “Đây là tích hương thiền, chỉ cần thả ra thì nó sẽ bay đến chỗ áo yếm bị mất trộm.”

Văn Hạc đưa tay khẽ hấp, chiếc hộp liền bay thẳng về phía lão. Lão chộp lấy hộp gỗ mở ra, con ve nhỏ bên trong lập tức vỗ cánh, muốn bay vào trạch viện nhưng không được, đành lượn vài vòng rồi quay trở về.

“Nếu không còn gì nữa thì các ngươi có thể đi.” Văn Hạc cất hộp gỗ vào trong tay áo. “Ta cho các ngươi một canh giờ để rời khỏi đây.”

Dứt lời, lão xoay người bước ra một bước, thân ảnh lập tức biến mất không còn thấy đâu. Bạch Tú Mai lo sợ lão sẽ bao che cho Lý Vũ, tuy nhiên cũng không dám nói thêm gì nữa, đành cắn răng dẫn các tỷ muội rời đi.

Trong khi đó, do lối ra của trạch viện đã bị bao vây, Lý Vũ cũng không thèm rời khỏi nơi này nửa bước. Suốt bảy ngày nay, có thể nói hắn đều dành toàn bộ thời gian để trông coi dược viên, không nghỉ ngơi một chút nào.

Cũng may dược viên có trồng một thứ gọi là địa mao cầu, tuy dinh dưỡng không đảm bảo đầy đủ, ăn nhiều còn gây nóng trong người, nhưng dùng tạm dăm bữa nửa tháng thì không vấn đề gì.

Thiếu ăn thiếu ngủ, nên Lý Vũ lúc này trông có phần gầy gò so với mấy ngày trước, gương mặt cũng hốc hác đi ít nhiều, còn con mắt phải thì trở nên đỏ ngầu, chằng chịt tơ máu.

Lý Vũ phải khổ sở như vậy, bởi vì có rất nhiều sâu bọ không biết từ đâu kéo đến, cứ bắt hết đám này thì lại chui ra một đám khác. Dù cho hắn đã cố hết sức dọn dẹp, dược viên vẫn bị tàn phá nặng nề, nhiều thêm một bãi đất trống.

Đến sáng hôm nay, lũ sâu bọ mới đột nhiên không thấy xuất hiện như những ngày trước đó nữa. Thế nhưng Lý Vũ cũng không dám thả lỏng, ngược lại còn tuần tra gắt gao hơn bình thường.

Sau khi đi đi lại lại khắp dược viên hơn mười vòng, Lý Vũ coi như tạm yên tâm vào nhà kho lấy cuốc xẻng, đào lên những gốc linh dược bị chết, đồng thời đắp lại mặt đất cho bằng phẳng.

Vo ve! Vo ve!

Lúc này, một cái bóng nhỏ màu cam nhạt chợt từ đâu bay tới, lượn lờ phía trên mặt đất trước mặt Lý Vũ, sau đó chậm rãi đáp xuống, hết xoay ngang rồi lại xoay dọc.

Phập!

Lý Vũ phang mạnh lưỡi cuốc, một nhát cắt đôi con côn trùng xấu số. Bởi số lượng sâu bọ quá nhiều, hắn không còn lúc nào cũng bắt sống rồi thả vào giếng nữa, chỉ cần giết được thì sẽ không ngần ngại ra tay.

“Lũ khốn kiếp!” Lý Vũ chuẩn bị tư thế, hệt như sắp bước vào một trận sinh tử đại chiến. “Tưởng ông đây sợ các ngươi sao?”

Hắn vểnh tai lên nghe ngóng, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, xem xem còn thứ nào giống thế này nữa không. Tuy nhiên, con côn trùng vừa bị giết chết chỉ có một, bởi đây chính là con tích hương thiền mà A Hạ mang đến.

Văn Hạc trước đó đã thả nó ra lần nữa, nhưng lão không theo sát mà chầm chậm đi ở phía sau một đoạn rất xa. Trong phạm vi trạch viện của mình, lão không cho rằng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ Lý Vũ lại hành động nhanh đến thế.

“Tiểu tử ngươi…” Văn Hạc vội đạp gió phi tới trước. Lão nhìn hai mảnh xác côn trùng dưới đất, sắc mặt cũng có chút biến đổi. “Sao ngươi lại giết nó!”

Tích hương thiền này mười năm mới sinh sản một lần, mỗi lần chỉ được vài trứng, số lượng khá ít. Trứng ấu trùng lại mất thêm bốn mươi năm để ấp, trong một thứ dược hương đặc biệt, trước khi nở ra.

Tốn nhiều công sức là vậy, nhưng tỷ lệ sống sót của chúng vô cùng thấp, nhiều khi còn bằng không. Vì lẽ đó, hiện tại trong Thất Dương tông, chỉ có tông chủ là nuôi được thứ này, số lượng cũng chỉ khoảng vài chục con.

Tuy nhiên, giá trị thật sự của tích hương thiền lại nằm ở chỗ, chúng được dùng để truy tìm tung tích của người hay đồ vật đều rất tốt, cho dù cách xa vạn dặm vẫn có thể lần theo mùi hương mà bay đến.

Văn Hạc từng rất muốn nuôi vài con, chỉ là quá mất thời gian, lại không phải thứ lão am hiểu nên đành thôi. Thế nhưng lúc này, Lý Vũ không nói không rằng, liền một cuốc diệt sát một mạng.

Dẫu vậy, điều khiến cho Văn Hạc càng bất ngờ hơn, đó là sau khi nghe lão chất vấn, Lý Vũ liền trừng con mắt đỏ ngầu lên quát:

“Lão già ngươi thì biết cái gì! Mau cút đi chỗ khác để ông đây làm việc!”