Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Chương 12: Ôi, duyên phận

Ngày hôm sau, quả nhiên hắn vẫn còn ở đó.

Nhưng ta cũng không thể ném hắn ra ngoài như suy nghĩ đêm qua được. Vì…

Mạch Khê túm chặt ống tay áo của người đang hôn mê bất tỉnh kia, vẻ mặt luống cuống nhìn ta, nôn nóng muốn ta qua giúp gã.

Ta thở dài, nghĩ thầm, nếu bây giờ ném gã ra ngoài, có phải quá tàn nhẫn không? Hơn nữa ta không thể chịu nổi ánh mắt Mạch Khê nhìn ta như vậy, chỉ có thể nhanh nhẹn bước đến, lôi gã vào trong nhà, cởi lớp áo khoác, rửa sạch miệng vết thương trên lưng, lại bôi thuốc băng bó.

Thấy hơi thở của gã dần dần dịu xuống, sắc mặt hoảng hốt trắng bệch của Mạch Khê mới khôi phục lại. Ta nghĩ, với vết thương này, nếu là Chiến Thần Mạch Khê chỉ e là ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí, mà Mạch Khê bảy tuổi này, lại non nớt như vậy đấy.

Ta rửa tay, nhìn Mạch Khê, hỏi thẳng: “Cứu hắn có thể dẫn tới phiền toái lớn, nhưng nếu ngươi muốn ta cứu, sau này đừng nói câu hối hận với ta.”

Mạch Khê nghe câu hiểu câu không, gật gật đầu.

Hắn dùng đôi mắt to ngập nước nhìn ta không chớp mắt, trên mặt vẫn còn rõ cảm xúc hoảng sợ, lòng ta mềm đi, không kiềm chế được, hung hăng hôn “chụt” một cái lên gương mặt trắng mịn của hắn.

Hắn trợn mắt to hơn nữa.

“Thích không?” Ta giống như lưu manh, chọc chọc cằm hắn hỏi.

Mạch Khê vuốt mặt, còn thật sự tự hỏi bản thân trong chốc lát, lại còn thật thà gật đầu.

Ta cười đắc ý: “Thích thì thích, nhưng chỉ có thể làm chuyện này với người quan trọng nhất của chính mình. Không được phép tùy tiện.”

Mạch Khê vuốt vuốt mặt mình hai cái, bàn tay nhỏ bé lại chạm vào mặt ta, đôi mắt trong suốt ấy chứa đựng toàn bộ bóng dáng ta. Hắn kiễng mũi chân, bắt chước ta, hôn “chụt” một cái lên má ta.

Lại vuốt chỗ vừa hôn qua, vẫn nhìn ta, giống như đang nói “Ta chỉ làm như vậy với Tam Sinh mà thôi.”

Ta không kiềm chế được, lại hôn lên má hắn vài cái nữa, còn dây đầy nước miếng lên má hắn, hắn không dám đẩy ta ra, chỉ có thể nhoẻn miệng cười yếu ớt.

“Mạch Khê, Mạch Khê, sao Tam Sinh có thể không thích ngươi cho được?” Ta vuốt vuốt mấy sợi tóc vương trên trán hắn, hận không thể đưa hắn vào trong thân thể chính mình để có thể che chở cho hắn.

Ta và Mạch Khê vẫn lặng lẽ sống qua ngày. Nhưng trong nhà lại có một nam nhân vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mà nhiều ngày nay quan binh không ngừng đi tới đi lui trong kinh thành. Quán rượu đã mấy lần bị quan binh xông vào lục soát, may mà chưa lục soạt nhà ta.

Ba ngày sau, Mạch Khê đi học, ta ở nhà không có việc gì làm, lại lôi thoại bản ra đọc, đang ngồi trên xích đu trong viện, nhìn trời một cái, lại cúi xuống nhìn thoại bản, lẩm nhẩm tính ngày, ngóng trông hoa mai trong viện nở.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân đi lại trong phòng. Ta nhắm mắt lại, nghe hắn từ từ đi từ buồng trong, qua đại sảnh dạo một vòng, lại đi qua phòng chứa củi, cuối cùng đi tới cửa viện, bước chân dừng lại.

“Cô nương là ai?” Hắn hỏi, giọng lãnh đạm, “Vì sao lại cứu ta?”

“Ôi, duyên phận [29]!” Ta thở dài, “Nơi mềm mại nhất trong lòng ta muốn cứu ngươi, ta cũng không thể từ chối.”

Người phía sau trầm mặc một lúc, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn cô nương đã ưu ái. Nhưng hiện giờ tại hạ không có tâm tư quan tâm chuyện gió trăng.”

Ta cười thầm. Ta nói nơi mềm mại nhất trong lòng ta là ám chỉ Mạch Khê, nhưng cái người tự cho là thông minh này lại tự mình đa tình, hiển nhiên là đã hoàn toàn hiểu nhầm ý ta. Ta cũng không muốn giải thích, đúng hay sai cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, ta chỉ muốn hắn mau rời đi.

Hắn thấy ta không nói gì, lại nói: “Đã nhiều ngày nay, có phải là cô nương… ừm, băng bó thay thuốc cho tại hạ?”

“Ừ.” Ta không quan tâm, nói: “Tiểu tiện, đại tiện, gội đầu, lau người, lau mông, đều là ta hầu hạ ngươi.” Sau khi Mạch Khê đi ngủ, ta dùng pháp thuật là xong. Ta suy nghĩ một chút, nói thêm, “Vì muốn tốt cho ngươi, ta nhắc nhở ngươi một câu. Khi ngươi bài tiết, hơi nặng mùi, có bệnh, cần chữa trị.”

Phía sau không có tiếng đáp lại.

Lần này, im lặng đến chạng vạng tối.

Mạch Khê trở về, đẩy cửa vào thấy, ngẩn người. Hắn chạy tới bên người ta, kéo tay ta, lại chỉ vào nam tử kia, nụ cười trên mặt rất kinh ngạc và vui vẻ. Lúc đó ta đang bê một đĩa rau xào, vừa đi vào trong nhà, vừa gật đầu: “Ừ, ta biết, ta biết.”

Người kia thấy Mạch Khê, vẻ mặt ngạc nhiên, chớp mắt hỏi: “Đây là…”

Ta liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đệ đệ của ta."

Mạch Khê mỉm cười với hắn, giống như nghĩ gì đó, lại cúi mình chào người kia một cái, ra dáng tiểu đại nhân. Dường như người kia cũng có hứng thú với Mạch Khê, đi vòng quanh Mạch Khê vài vòng nói: “Căn cốt kỳ giai [30], có năng khiếu luyện võ. Nhưng, cậu bé không biết nói ư?”

“Ừm, bẩm sinh.” Câu cuối cùng hắn thận trọng hỏi, nhưng ta lại đáp tùy tiện, Mạch Khê cũng không để tâm, chỉ liên tục nhìn hai người chúng ta.

“Cô nương độ lượng.”

Trên bàn ăn, ta gắp rau cho Mạch Khê, hắn vẫn như mọi khi khoa chân múa tay kể cho ta nghe những chuyện ở trường. Người nọ nhìn không hiểu, nói: “Đến bây giờ vẫn chưa biết chữ ư?”

Mạch Khê mỉm cười, cúi đầu ăn cơm. Ta đặt đũa xuống, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Ta…”

“Dù ngươi có ý gì, ta cũng không quan tâm.”

Hắn im lặng, thở dài, “Cô nương hiểu nhầm rồi, ý ta là tới trường, phu tử thấy cậu bé như vậy, sẽ có thành kiến với nó, không dạy nó chu đáo. Nay cô nương có ơn cứu mạng ta, ta không biết đền ơn cách nào, chỉ có thể dạy cho nó những thứ cơ bản, để nó có gốc rễ, sau này có thể tự mình sống yên ổn độc lập.”

“Ngươi hỏi Mạch Khê ấy, nhìn ta làm gì?” Ý ta là, từ trước tới nay Mạch Khê đều ngang hàng với ta, chuyện của hắn, hắn phải tự quyết định, sao ta có thể làm thay hắn.

Người nọ lại thở dài, cảm thấy nói chuyện với ta thật khó khăn. Đang muốn nói tiếp, đột nhiên Mạch Khê túm tay áo hắn, còn chăm chú nhìn hắn, liên tục gật đầu.

Hắn ngẩn người, cười nói, “Nếu đã như vậy, ta sẽ là sư phụ của ngươi, ngày mai ngươi không cần tới trường. Theo học ta rất vất vả, ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

Mạch Khê vẫn gật đầu. Ta thản nhiên nói: “Ngươi tên gì? Dù sao ta cũng không thể cứ luôn gọi ngươi là này này được.”

Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Tại hạ tên là Bạch Cửu.”

Ta cười nhạo một tiếng, cái tên giả này cũng chẳng hay lắm, “Được, ta tên là Hoàng Tửu, thằng bé tên là Hùng Hoàng Tửu.”

Cơ mặt Bạch Cửu giật khẽ: “Cô nương thật hài hước…”

Ta thản nhiên nói: “Quá khen.”

Từ đó, Mạch Khê bắt đầu kiếp sống bái hắn làm thầy.

Sư phụ, không chỉ với Mạch Khê, ngay cả với ta mà nói, vẫn là người xa lạ. Bạch Cửu dạy Mạch Khê biết chữ, biết vẽ, dạy hắn tập võ rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng còn dạy hắn mấy khúc nhạc phong nhã.

Hắn dạy nhiều lắm. Mạch Khê cũng học rất nhanh, giống như trời cao tước đoạt khả năng nói chuyện của hắn, nên bổ sung cho hắn trí thông minh.

Nhất là khi học đàn, hắn có khả năng thiên phú, học không bao lâu, đã có thể đàn một khúc nhạc.

Ta thích nhất ngồi bên cạnh đàn hắn, chống cằm nhìn dáng vẻ tiểu đại nhân của hắn. Ngón tay non nớt nhẹ nhàng gẩy gẩy dây đàn, xoay tròn. Vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ về phối âm, nhưng dáng dấp đáng yêu như vậy, khiến người ta không thể không thương.

Nhân lúc Bạch Cửu không có ở đó, ta lặng lẽ ăn đậu hũ của Mạch Khê.

Có một lần ta ôm Mạch Khê bày tỏ tình cảm “coi trọng.”

Hôn đến mức hắn đỏ bừng mặt, trùng hợp bị sư phụ hắn nhìn thấy. Từ sau hôm đó, sư phụ hắn đề phòng ta như đề phòng Hắc Sơn lão yêu.

Ta khó khăn lắm mới sàm sỡ được Mạch Khê. Hận gã Bạch Cửu vô duyên thấu xương. Đang suy nghĩ xem lúc nào sẽ cho cái gã cản đường này một trận bầm dập, đột nhiên hắn lại bảo có việc, thường xuyên không thấy bóng người.

Ta mừng rỡ, cả người thư thái, nếu không có việc gì đều dính chặt bên người Mạch Khê, nhưng không biết Bạch Cửu nói gì đó với Mạch Khê, khiến hắn vẫn thân thiết với ta, nhưng biểu hiện lại ngượng ngùng, luống cuống không biết phải làm sao.

Ta không muốn ép buộc Mạch Khê, nhưng trong lòng càng thêm ghi hận Bạch Cửu.

Mạch Khê rất chăm học, dù không có Bạch Cửu đốc thúc, mỗi ngày hắn đều hoàn thành vượt mức nhiệm vụ Bạch Cửu giao cho. Nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ, sau một thời gian, bắt đầu thấy mệt mỏi.

Đợt tuyết đầu tiên trong năm, ta làm một chiếc áo mới cho Mạch Khê, hắn cầm lên nhìn trái nhìn phải, vừa muốn mặc, lại tiếc không nỡ. Gương mặt đỏ bừng khiến ta không kiềm chế được. Nhưng nghĩ mấy lần trước hắn xấu hổ, ta cố gắng kiềm chế không biểu hiện “coi trọng” hắn, nói: “Ngươi thử đi, ta đi nấu cơm.”

Nhưng lúc ta bưng đồ ăn lên, Mạch Khê lại đang ôm áo nằm ngủ sấp trên bàn. Ta ôm hắn về giường, đắp chăn giúp hắn, thấy khuôn mặt hắn gầy đi nhiều, rất đau lòng.

Ta cho rằng, dựa vào năng lực của ta, muốn giúp hắn vượt qua lịch kiếp cũng không phải là không thể, giúp hắn qua kiếp “muốn mà không được” này, hắn có thể sống một đời yên ổn. Nhưng dù sao đây cũng là cuộc đời của chính hắn, muốn làm thế nào, phải do hắn quyết định.

Ta xoa xoa mặt hắn, nghĩ rằng: Chờ kiếp này của chàng kết thúc, sau này chúng ta còn có thể bên nhau nữa không? Hắc Bạch Vô Thường nói chàng nổi giận đùng đùng dưới Địa phủ… Đúng là một Thần Quân khó hiểu, ta giúp chàng độ kiếp, chàng chẳng nhưng không cảm ơn, lần nào cũng nổi giận với ta, đúng là lấy oán trả ơn! Lấy oán trả ơn!

Nhưng, dù Mạch Khê đối xử không tốt với ta, ta cũng không thể nào tàn nhẫn không quan tâm tới hắn, không thể đối xử không tốt với hắn. Ai bảo hắn là tình kiếp của Tam Sinh chứ?

Khẽ thở dài, ta thấy hắn ngủ say sưa như vậy, chính mình cũng buồn ngủ. Cũng không quan tâm cả một bàn đầy đồ ăn dần nguội ngắt, nằm ghé xuống giường, ôm hắn chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng, cảm giác ngứa ngáy trên mặt khiến ta tỉnh ngủ. Mở mắt ra, thấy Mạch Khê đang cười tủm tỉm nhìn ta, trên tay còn cầm tóc ta, quệt qua lại má ta, lại buồn buồn.

Xưa nay ta ghét nhất ai động vào mái tóc quý giá của ta, nhưng là Mạch Khê thì không sao. Dù có hơi khó chịu, nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ của hắn, ta lại không giận nổi. Chớp mắt nhìn hắn, nói: “Mạch Khê, ngươi đang trêu Tam Sinh ư?”

Hắn bắt chước ta chớp mắt, khó hiểu nhìn ta, không hiểu “trêu” là cái gì. Ta cười cười, vui vẻ cắn tai hắn: “Đây gọi là trêu nè.”

Hắn ngẩn người, ôm tai, khuôn mặt nhỏ xíu ửng hồng. Ta thở dài, đứa bé này, da mặt kiếp này sao lại mỏng như thế, không ngờ hắn lại chu miệng, “chụt” một cái mạnh mẽ trên má ta.

Lần này đến lượt ta ngẩn người.

Hắn giữ tay ta, dùng ngón trỏ viết từng nét trên lòng bàn tay ta, hắn viết: “Tam Sinh, thích nhất.”

Chờ đến khi tỉnh táo lại, ta cũng không khách khí cắn má hắn một cái, rồi cởi giầy, trèo lên giường, gắt gao ôm hắn trong lòng: “Hôm nay không làm gì cả, nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chúng ta nằm chưa được bao lâu, chăn bị xốc lên.

Gân xanh trên trán Bạch Cửu giật giật, nhìn Mạch Khê, hung ác nhìn ta, cuối cùng nhắm mắt lại, kìm chế một lúc lâu mới có thể nói giọng bình thường: “Vì sao hôm nay không học bài?”

Mạch Khê ngồi bật dậy, vội vàng trèo xuống giường đi giầy. Bị người khác làm phiền đúng thời khắc ấm áp như vậy, trong lòng ta nổi trận lôi đình, vừa giữ Mạch Khê, vừa nhìn Bạch Cửu: “Sao phải chạy? Cũng không phải bắt gian tại trận."

Mạch Khê không hiểu từ này có nghĩa là gì, nhưng Bạch Cửu lại giận tới mức mặt mũi tái mét, chỉ tay vào người ta, lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

Nửa ngày trôi qua cũng không nói lên lời. Tay phải vươn lên muốn kéo Mạch Khê qua, ta lầm lì nhìn Mạch Khê, một tay giữ chặt Mạch Khê.

Hắn không bắt được người, sắc mặt càng khó coi.

Ta cười đắc ý, kiêu ngạo nói: “Hừ! Mạch Khê là của ta!”

“Sao ngươi có thể dùng thủ đoạn thâm độc với trẻ con?”

Ta chẳng thèm để ý hắn, quay lại xoa xoa đầu Mạch Khê, hỏi: “Một lão đầu xấu xa như vậy, ngươi có còn muốn theo học hắn không?” Thực ra Bạch Cửu cũng chỉ tầm hai mươi ba mươi tuổi, vẫn còn cách rất xa cảnh giới lão đầu xấu xa. Nhưng hiện giờ, theo ý ta, tư tưởng của hắn cổ hủ như thế chả khác gì mấy lão già xấu xa ở trường.

Vừa nói xong, sắc mặt Bạch Cửu xạm lại như màu gan heo, giống như muốn phun một ngụm máu đen vào mặt ta, lại muốn hành hung ta.

Mạch Khê vội vàng che miệng ta, không tán đồng lời ta nói. Ta gỡ tay hắn ra, hỏi: “Vẫn muốn học hắn?”

Mạch Khê nhìn Bạch Cửu, gật gật đầu. Khóe mắt ta thoáng thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Bạch Cửu, giống như nét vui mừng trên mặt kẻ tiểu nhân, vừa giống như trẻ con chiếm được lợi thế.

Nhất thời ta không diễn tả được cảm giác trong lòng. Chỉ có thể thản nhiên nói: “Được, vậy tiếp tục học đi.” Sau đó, ngay cả giầy cũng không đi, đi thẳng ra ngoài cửa, chạy đến quán rượu, ở trong quán rượu ngủ tạm một đêm.

Đây là lần đầu tiên ta đi cả đêm không về, cũng là lần đầu tiên ta giận Mạch Khê, hoặc có thể nói, cảm xúc như vậy, giống như là đang ghen. Rõ ràng ta đã cứu một kẻ xa lạ, kẻ đó và hắn mới sống chung vài ngày mà thôi. Thằng nhóc chết tiệt kia, khuỷu tay lại hướng ra ngoài. Đúng là…

Ngủ lại quán rượu một đêm, đêm đó ta cho Lưu chưởng quầy và tiểu nhị ra về, đổ toàn bộ rượu trong tửu quán vào nhà xí.

Chú thích:

[29]: 猿粪啊!: ở đây nghĩa đen là phân vượn, nhưng 猿粪 là từ đồng âm với từ 缘分(duyên phận) trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là nói một cách bỡn cợt.

Chuyện kể rằng, có 1 con hắc tinh tinh bất cẩn đạp trúng một đống phân vượn. Một con khỉ cái thấy thế mới giúp nó lau chùi sạch sẽ. Rồi, 2 đứa "nẹt lửa" nảy sinh 419. Sau đó, có người hỏi làm sao 2 đứa bay quen được nhau? Hắc tinh tinh trả lời: "Phân vượn (duyên phận), đều do phân vượn!!!

[30]: Căn cốt kỳ giai: gân cốt, cơ mạch tốt, thích hợp cho việc luyện võ.