Tầm Tần Ký

Chương 56: Giặc đến chân thành

Xe ngựa dừng lại, khi Triệu Nhã đang tự trách mình, vẻ mặt trông rất hổ thẹn thì Ô Trác bước lên thùng xe cởi trói cho ả rồi kéo ả xuống xe.

Triệu Nhã nhận ra đây là khu rừng ở ngoài Ô phủ, trong lúc hoảng sợ thì có mấy người từ phía sau chạy ra, dẫn đầu chính là Hạng Thiếu Long.

Triệu Nhã hay chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, nước mắt tuôn rơi, nói không nên lời.

Hạng Thiếu Long đẩy người bên cạnh ra, bước tới cạnh Triệu Nhã, lạnh lùng cười, "Ta sẽ cho đôi gian phu các ngươi làm cặp quỷ uyên ương."

Tề Vũ run rẩy nói, "Ðừng giết tiểu nhân, đại gia đã từng hứa rồi mà."

Ngay cả Triệu Nhã cũng cảm thấy ghê tởm sự hèn nhát của y.

Gã đàn ông đẹp trai đó lúc bình thường thì có vẻ đội trời đạp đất, nhưng té ra cũng vô dụng nhát gan như vậy, so với Hạng Thiếu Long thực là một trời một vực.

Lúc này ngay cả Triệu Nhã cũng hoài nghi mình bị ma đưa lối nên mới yêu một con người như thế.

Triệu Nhã gượng đứng dậy, giọng thê lương nói, "Thiếu Long! Thiếp có lỗi với chàng, không xứng với chàng, hãy giết thiếp đi!"

Hạng Thiếu Long ngửa mặt lên cười lớn, nói với vẻ lạnh lùng vô tình, "Ta không muốn để con dâm phụ ngươi làm Ô uế bảo kiếm của Hạng mỗ này, nhớ chưa? Ta đã từng nói bất cứ kẻ nào muốn giết bổn nhân, thì phải trả một cái giá rất đắt, giờ đây ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, hãy gọi vương huynh và Triệu Mục của ngươi ra đây."

Triệu Nhã ngạc nhiên nói, "Chàng chẳng phải đã thoát ra ngoài rồi sao?"

Hạng Thiếu Long cười bí hiểm nói, "Ðương nhiên! Giờ đây ta sẽ lập tức đi, có được Chu Cơ, ta đã có thể đến gặp Tần vương."

Có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.

Hạng Thiếu Long lộ vẻ bất ngờ, kêu lên, "Hỏng rồi! Ðã bị phát giác."

Ô Trác cũng bàng hoàng, "Không còn thời gian chạy nữa, hãy về phủ trước rồi hẵng tính."

Triệu Nhã đưa mắt nhìn người đàn ông đã từng đem đến cho mình tình yêu thật sự, niềm hối hận như một con độc xà đang cắn rứt lòng dạ ả.

Tề Vũ mừng rỡ kêu lên, "Xem kìa! Triệu binh đã đến, chúng ta được cứu rồi!"

Triệu Nhã mắt chợt cảm thấy tối sầm lại, ngất đi.

Bọn Hạng Thiếu Long đại công cáo thành, quay về Ô phủ.

Ô Thị Lô thân hành ra sân đón tiếp, Triệu Bàn thì đang nấp sau lưng Ô Ðình Phương và Triệu Thiên.

Chu Cơ lúc này trong mắt chỉ thấy có tiểu Bàn, vẻ mặt hiện lên nỗi vui mừng không gì che giấu được, lao về hướng tiểu Bàn. Tiểu Bàn cũng khóc òa lên chạy ra lao vào lòng nàng, hai mẹ con đều khóc nức nở. Xa nhau mười năm, giờ gặp lại đứa con do mình rứt ruột sinh ra, nàng sao không khóc cho được. Tiểu Bàn thì lại nhớ đến người mẹ ruột của mình, khóc còn to hơn Chu Cơ, lại rất chân thành, bao nhiêu nỗi phẫn nộ trong lòng như tuôn trào ra hết.

Ô Thị Lô đến bên mẹ con Chu Cơ, giọng nói đầy cảm động, "Phu nhân, đây phải là lúc vui mừng mới đúng."

Tiếng tù và vang lên, quân Triệu đã đến ngoài phủ.

Chu Cơ ngẩng mặt lên, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng ấy nhìn Ô Thị Lô nói, "Mẹ con ta có ngày hôm nay, toàn nhờ Ô gia, cảm kích không nói được hết lời, chỉ cần mẹ con chúng ta còn một ngày ở nước Tần, thì đảm bảo Ô gia các vị sẽ được vinh hoa phú quý, con cháu hưng thịnh."

Nàng cũng nghe tin Ô Thị Lô sẽ sống chết cùng Ô phủ để yểm hộ cho nàng trốn thoát, nên mới nói ra những lời từ đáy lòng vốn rất hiếm hoi ấy.

Ô Thị Lô cười lớn nói, "Có câu nói này của phu nhân, Ô Thị Lô có thể ngậm cười nơi chín suối."

Tiêu Nguyệt Ðàm sợ đêm dài lắm mộng nên thúc giục, "Phu nhân! Chúng ta phải lập tức khởi hành thôi."

Ðội tinh binh của Ô ứng Nguyên và Kinh Tuấn, lại thêm ba mươi tay hảo thủ của Tiêu Nguyệt Ðàm đưa hai mẹ con nàng, cùng với Triệu Thiên ra nhà sau, từ địa đạo lên ra ngoài thành cùng hội họp với bọn Đồ Tiên.

Bọn Hạng Thiếu Long, Ô Trác và Ðằng Dực thì lưu lại, không có những đại tướng này thì làm sau có thể chống lại đại quân của nước Triệu đông gấp hàng chục lần.

Triệu quân không lập tức tấn công ngay mà chỉ bao vây, các toán quân đồn trú ở trong ngoài thành Hàm Ðan đều đến tăng viện, mang theo các công cụ đánh thành, đến ngày thứ ba thì mới bao vây được hoàn toàn.

Đó chính là điều mà bọn Hạng Thiếu Long hằng mong muốn, tức là giữ chân quân Triệu ở đây để cho Chu Cơ an toàn thoát về Hàm Dương.

Chỗ tuyệt vời nhất của kế hoạch này là người Triệu tưởng Doanh Chính ở trong tay chúng cho nên không cần để ý đến kẻ khác trốn chạy, chỉ cần hạ được Ô phủ, giết sạch người Ô gia thì đã thỏa mãn trong lòng.

Hạng Thiếu Long xuất hiện trong thành, lại sắp xếp cho Ô Thị Lô và Ô Ðình Phương lên thành lâu khiến cho người Triệu càng không hoài nghi bọn họ có mưu đồ khác.

Tối ngày thứ ba, toán quân chịu trách nhiệm canh giữ bốn địa đạo có thể dẫn vào Ô phủ, phát hiện ra quân Triệu đã vào, vội vàng ném các thanh củi đã tẩm dầu xuống địa đạo, lại quạt gió vào, khiến cho khoảng vài trăm tên đi đầu bị chết cháy, rồi mới dùng đá lấp địa đạo lại.

Triệu vương dĩ nhiên giận lắm, sáng sớm đã sai người đến trước thành mắng chửi ầm ĩ một phen.

Hạng Thiếu Long cảm thấy thú vị lắm, lần đầu tiên gã mới thấy kiểu"mắng thành" này.

Ðằng Dực không nói tiếng nào, mang loại cung nỏ mà y đặc biệt chế tạo, bắn ra một phát vào tên lính đang mắng chửi lớn tiếng nhất, tầm bắn xa đến tám trăm bước, còn xa hơn loại cung tên bình thường hàng chục trượng.

Chiến sĩ Ô gia reo ầm trời.

Triệu binh thì nín hẳn.

Bỗng nhiên có người thúc ngựa xông đến, lần này hắn biết khôn nên đến ngoài ngàn bước thì dừng lại, kêu lớn lên thành, "Hạng Thiếu Long, đại vương muốn nói chuyện với ngươi."

Hạng Thiếu Long cười thầm, "Ta không ngu đến nỗi la rách cổ họng để trả lời ngươi." Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Ô Trác gọi một người đến, cười nói, "Làm nhục y một phen cũng hay!"

Hạng Thiếu Long hiểu ý, nói, "Bảo y có rắm thì hãy đánh mau."* Nói xong thì cười ha hả.

Ô Trác và Ðằng Dực cũng bật cười, đối với Ðằng Dực đây là điều hiếm thấy.

Người ấy ngẩn ra một lát rồi quát lớn, "Có rắm thì mau đánh!"

âm thanh vang vọng khắp nơi.

Phía Ô gia cười rộ lên, không khí rất hoạt kê, còn bọn người Triệu thì tức giận vô cùng.

Tiếng trống trận nổi lên, quân Triệu bắt đầu tấn công vào thành, quân Triệu bao vây thành, không tính bọn hậu cần chi viện cũng đã hơn ba vạn tên, bộ binh làm chủ lực, lúc ấy người Triệu đã tập trung toàn bộ lực lượng để vây thành.

Trong thiên"Hùng thư thành" của Tôn Tử binh pháp chia thành thị làm hai loại, "Phàm những thành ở nơi cao hoặc lưng dựa vào núi, lại có nguồn nước tốt thì gọi là Hùng thành, rất khó bị hạ ; phàm là loại ở dưới chỗ thấp, hoặc giữa hai quả núi, hoặc lưng dựa vào vực sâu, nước không tốt thì gọi là Thư thành, chỉ cần đủ lực lượng, vừa đánh thì có thể hạ được."

Thành của Ô gia là loại hùng thành điển hình, lúc mới dựng thành, Triệu vương hi vọng đây sẽ là một cứ điểm kiên cố trong thành, nào ngờ đây lại là căn cứ địa để đối phó lại mình.

Cho nên người Triệu cũng không muốn công thành mà phải hao binh tổn tướng, ảnh hưởng đến nguyên khí, lúc đầu còn tưởng trong thành người và lương thực không đủ, giờ đây thấy sĩ khí trong thành rất cao, mới biết quả là sai lầm.

Lúc đầu các tướng đều ủng hộ sách lược bao vây dài ngày, nào ngờ câu nói của Hạng Thiếu Long khiến cho Triệu vương giận lắm, nên mới hạ lệnh công thành.

ô gia giàu nức tiếng thiên hạ, nên thành phủ cũng rất kiên cố.

Tường thành vừa dầy vừa cao, đủ để kháng cự lại kẻ địch đánh lên, leo lên hoặc đột kích, con kênh bảo vệ thành vừa sâu vừa rộng, trên thành lại có các chiến sĩ tinh nhuệ của Ô gia, cho nên dù cho quân Triệu có nhiều hơn mười lần thì cũng chưa chắc phá được thành, chỉ có một ưu điểm duy nhất là bên phía quân Triệu được chi viện, để khiến cho phía đối phương mỏi mệt.

Tuy phía Hạng Thiếu Long có địa đạo, nhưng lương thực vật dụng đều được mang vào đây, người ở ngoài mục trường thì lại phải chạy sang Tần nên trở thành lẻ loi, song mục đích của họ chỉ là thủ một thời gian, cho nên không lo lắng lắm, giống như là chơi trò chơi đánh trận với người Triệu mà thôi.

Hạng Thiếu Long nhìn bọn Triệu quân tay cầm mâu, khí thế đằng đằng, không ngừng tiến sát đến, nhíu mày nói, "Tại sao chúng không ngăn dòng nước lại, lội qua kênh như thế lại rất phiền toái?"

Ô Trác cười nói, "Con kênh này của chúng ta là kênh tự nhiên, không cần dẫn nước vào, bởi vì dưới hào có dòng suối phun ra, muốn ngăn lại là điều không thể."

Hạng Thiếu Long bừng tỉnh, đó là quả thật đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Ðằng Dực bình tĩnh nói, "Cách phá giải là đào kênh nhánh, dẫn nước ra, nhưng như thế phải cần ít nhất hơn mười ngày mới được, ta đoán bọn chúng ở hậu phương đang dựng cầu để vượt kênh công thành."

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, "Vậy thì bọn dưới này phải chăng chỉ là phô trương thanh thế?"

Ðằng Dực nói, "Quân vây thành kị nhất là lặng yên mà vây, cần phải để cho bọn chúng có hành động gì đó, xem như là thao luyện cũng được, chỉ có như thế mới giữ được sĩ khí."

Hạng Thiếu Long gật đầu hiểu ý, trong chiến tranh yếu tố tâm lý là không thể bỏ qua, cổ kim cũng vậy.

Bỗng nhiên quân Triệu quát lớn, cầm mâu xông lên, cho đến bờ đối diện của con kênh, quỳ xuống nấp sau tầm thuẫn, hàng ngàn cung nỏ giương lên, rồi tên bay như mưa lên thành.

Ðằng Dực quát lớn truyền lệnh, toàn bộ chiến sĩ Ô gia nấp sau thành, không cần đánh trả.

Ðằng Dực lại truyền lệnh, "Chuẩn bị sa thạch! Ðội dập lửa chuẩn bị!" Lời chưa dứt, bên trận địch, xuất hiện một đội hai ngàn tên lính cầm hỏa khí, dùng tên lửa bắn lên thành.

Cuộc chiến công thành cuối cùng đã mở màn.

Hai bên dùng các loại vũ khí công kích nhau, trên tường thành đều có những vết bị tấn công, nhưng đó chỉ là vết tích bề ngoài, không hề ảnh hưởng đến cấu kết của thành. Chiến sĩ Ô gia ở trên cao dùng đá ném xuống, giữ chắc thành, thương vong rất ít, còn người Triệu qua một ngày thì thương vong một ngàn tên, có thể nói là tổn thất nghiêm trọng.

Cho đến lúc này, Triệu vương và Triệu Mục cũng không biết đối phương chuẩn bị như thế nào, vì chúng trước giờ vẫn chú ý đến động tĩnh của Ô gia, chỉ thấy người và tài vật chuyển ra thành chứ không thấy chuyển đồ vật vào trong phủ.

Bọn chúng cũng không hề nghĩ đến sự tồn tại của địa đạo, cũng không thể trách bọn chúng ngu ngốc, bởi vì xây địa đạo dài như thế không phải là chuyện gần đây, là bởi vì nếu có địa đạo thì bọn Hạng Thiếu Long không có lý do để lưu lại đây Nào ngờ đó chính là một mắt xích quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch của Hạng Thiếu Long.

Ðêm ấy tin truyền đến, đại quân Tần đã vào đến biên giới, khiến Triệu vương sợ mất mật, đốc thúc bọn thủ hạ ngày đêm không ngừng công thành.

Ðến ngày thứ mười thì Triệu tổn thương trầm trọng, nhưng cũng bắc được ba chiếc cầu gỗ qua sông, thang mây được chuyển đến công thành, dùng gỗ lớn táng vào cửa thành.

Chiến sĩ Ô gia vẫn dùng đá và hỏa khí để trả đũa, lại dùng các loại vũ khí như móc câu dài để đối phó với những tên địch liều mạng trèo vào thành mà lên, lại dùng dầu để tạt xuống khiến cho thương vong của kẻ địch lên đến hai ngàn tên, lúc này quân Triệu mới rút lui chỉ để lại ba chiếc cầu gỗ, phía Ô gia chết năm mươi người, bị thương hơn trăm người.

Những người bị thương lập tức được đưa ra ngoài thành.

Cho đến lúc này, Hạng Thiếu Long mới thực sự cảm thấy trong chiến tranh, sức mạnh của cá nhân thật nhỏ bé, điều ấy đối với gã không phải là một cảm giác sung sướng gì.

Giữ cho đến được hai mươi ngày thì quân Triệu đã dẫn nước ra ngoài thành công, lại mất thêm ba ngày nữa để dùng đất đá lấp sông, ưu thế của Ô phủ đã mất.

Người Triệu lại tấn công, đẩy các loại xe công thành qua con sông đã được lấp.

Các chiến xa ấy loại nào cũng có, nhưng lợi hại nhất là xe leo thành, xe táng và lầu bay. Xe leo thành cũng cao như một bức tường thành, giúp cho kẻ địch có thể mau chóng vào thành ; xe táng trở chở gỗ cứng cứ liên tục táng vào cửa thành và tường thành ; lầu bay thì dùng cho các tiễn thủ, cao hơn cả bức tường thành, có thể đứng từ trên bắn tên xuống quân giữ thành.

Cách đối phó duy nhất là dùng đá tảng ném lại, không đầy hai ngày, đá tảng đã dùng hết, Hạng Thiếu Long lập tức hạ lệnh rút lui.

Khi quân Triệu tấn công vào thành, toàn bộ Ô phủ đã chìm vào biển lửa, vì nhà cửa cây cối đều được quét dầu nên không thể cứu hỏa được.

Người Triệu đứng nhìn lửa cháy mười ngày, cuối cùng chỉ còn lại một đống hoang tàn, cả một mảnh ngói cũng không còn, trong lòng không biết có cảm giác gì nhưng không phải là điều dễ chịu.

Trong trận này người Triệu mất hơn tám ngàn quân, bị thương hơn vạn người, là một chuyện rúng động cả nước.

Tiếng tăm của Ô gia trong quân dân nước Triệu rất tốt, Triệu vương lại o ép họ phản lại, vì thế lời oán thán vang lên khắp nơi.

Cho đến khi Triệu vương phát hiện được bí đạo thông ra ngoài thành dưới đống đổ nát thì mới biết trúng kế của Hạng Thiếu Long, nhưng lúc ấy chuyện này đã qua một tháng.

Triệu vương tuy giận lắm nhưng chẳng còn cách nào.

Lúc này y mới hơi hối hận, có một nhân tài như Hạng Thiếu Long mà không dùng, lại tặng không y cho người Tần, thật là ngu ngốc.