Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 53: Mật đàm

‘Tiếng thơm’ của Lạc Thạch, chỉ trong mấy ngày đã truyền khắp toàn Trai. Thập ngũ tiểu sư đệ mới đến không lâu, đã được Lạc thiếu chủ đánh giá rất cao, tới nỗi quyết định trao ra bộ thẻ trúc Tinh Vẫn cực kỳ quý giá.

Ở đây tồn tại một quy tắc bất thành văn, mà mãi sau này gã mới để ý, do đám gia nhân rỉ tai nhau, đó là, dựa vào mức độ hiếm lạ của món quà gặp mặt, liền có thể lờ mờ phán đoán tương lai kẻ đó tại Lạc Dược Trai. Thiếu gia chủ được xưng tụng thiên tài ngoại giao, lớp trẻ trong Giang Thành khó ai bì kịp, con mắt nhìn người, đương nhiên cũng có điểm đặc sắc riêng.

Câu chuyện từ miệng bọn họ bị xào nấu thêm nếm, tốc độ lan toả thông tin chóng mặt, khiến tên tuổi gã được ném lên tận chín tầng trời. Tinh Vẫn Bài vô cùng tinh xảo, Sấm gia chỉ chế tác số lượng giới hạn, bộ này vốn là do đích thân Sấm Thời Dự dụng tâm thiết kế riêng cho Lạc thiếu chủ, độc nhất vô nhị, ấy vậy mà lại trở thành quà ra mắt của Lạc Phàm. Tâm lý của nô tài cũng rất đơn giản, vị thiếu gia mới tới này, về sau quan lộ nhất định thênh thang, bất khả tư nghị, vậy chần chờ gì nữa, bây giờ không qua bám đùi, thì còn đợi đến bao giờ?

...

Sấu Thỉ là kẻ nhạy bén tin tức, ngồi săn đón nửa ngày trời, vừa nhác thấy bóng Lạc Thạch xuất hiện nơi cửa bếp, hắn liền vội vàng chạy ra, lật đật kéo gã vào. Trong lòng vẫn còn đang vô cùng giương giương tự đắc, thầm gật đầu thán phục ánh mắt của bản thân, lần này đã vuốt đúng cái mông ngựa mịn màng, tương lai muốn nghèo cũng khó.

“Sấu Thỉ ca, ta muốn mượn mấy cái lọ đựng bằng gỗ Sĩ Biệt, chút mề Sa Kê khô, và Nhục Mễ nữa”, vừa húp canh nóng, gã vừa đẩy tới trước mặt Sấu Thỉ một túi vải nhỏ, đoạn không chút khách sáo đề nghị “Ngoài ra, đây là ba thẻ bạc, huynh có thể bí mật nhờ người làm giúp ta mấy miếng kim loại, khối lượng kích thước đều đã được viết rõ ra giấy, để cả ở trong này...”

Thoáng ngạc nhiên, nhưng Sấu Thỉ cũng rất nhanh nở nụ cười cầu tài, cầm túi vải lên, vạch ra ghé mắt nhìn, rồi cất vào trong người hết sức lanh lẹ và thuần thục.

“Phàm thiếu gia yên tâm, ta biết phải làm sao. Bất quá, không cần nhiều tiền như vậy a...”

“Số còn lại, huynh cứ cầm. Người thông minh, nghe ít liền hiểu nhiều. Ta nói, có phải không, Sấu Thỉ ca?”

Lạc Thạch chăm chú thổi canh cho bớt nóng, đoạn quay sang cười gian manh, trả lời, khiến cả hai lập tức cùng phá lên ha hả.

Sấu Thỉ mừng húm như tìm thấy mỏ vàng, vị tiểu thiếu gia này thực ‘hào phóng’, quá mức đến độ cực kỳ ‘non nớt’. Hắn vừa nhẩm tính sơ sơ, tất cả chỉ tốn chưa tới hai thẻ bạc, nếu được cầm cả thì lãi to.

Trong lòng Lạc Thạch cũng thầm nhếch môi cười nhạt, gã đi chợ thôn hai lần liền, đương nhiên đã từng tìm hiểu qua. Đưa cho cái tên khôn lỏi trước mắt này, ngay lần đầu tiên ‘sai vặt’, nhiều gấp đôi số công sức mà đáng lẽ hắn phải bỏ ra, không cần nói, liền thoả hiệp vô cùng dễ dàng. Mặt khác, cái giá của ‘giữ im lặng’ cũng cần ở vào mức độ tương xứng, nên chắc chắn sẽ không rẻ, đạo lý như thế, gã đã hiểu từ lâu rồi.

Thời gian trôi quá giữa trưa, khu nhà bếp hoàn toàn vắng vẻ, bóng gã lại nhanh chóng rời đi, quay trở về phòng mình, đầu vẫn đang mải miết suy nghĩ, khá mông lung với kế hoạch sắp tới.

...

Thuỵ Giang Cấm Cung, tại Giang Thành Nội, được phòng vệ cực kỳ nghiêm ngặt, người thường chắc chắn không bao giờ có cơ hội đặt chân đến đây.

Bên trong mật thất, dưới ánh Dạ Tinh Sa leo lét, là Lạc Dược Siêu đứng chắp tay sau lưng, thái độ ung dung, thong thả chờ đợi. Bên cạnh còn có một thân ảnh nữa, đang ngồi nhàn nhã thưởng trà, khuôn mặt bị bóng tối ẩn đi toàn bộ, khi tỏ khi mờ.

“Dược Siêu, tình hình bên kia, thực như lời đệ nói, tên Mộc Trường Tồn đó...?”

Nam tử thần bí cất tiếng, độ tuổi rơi vào khoảng trung niên, chất giọng trầm ổn, vừa đủ nghe nhưng cũng đầy quyền uy. Qua cách xưng hô, thì dễ dàng đoán được, đây chắc hẳn là Sào Uy Võ - Thành chủ Giang Thành hiện nay.

“Ài, đúng vậy, và tất cả chứng cứ cũng theo đó mà biến mất. Công sức của mọi người thời gian qua, sợ là có thể phải đem đổ sông đổ bể hết rồi...”

Lạc Dược Siêu thở dài, thẳng thắn nói rõ sự tình, khiến không khí trong phòng lần nữa rơi vào im lặng.

“Tạm thời huynh cứ yên tâm, Sấm gia vẫn luôn theo sát, tin rằng cũng không đến mức đó, đệ chỉ nói trường hợp xấu nhất thôi”, chẳng phải đợi quá lâu, Lạc gia chủ liền cất tiếng trấn an, đoạn tiếp tục kể “Vừa rồi đệ về Bách Hộ Thôn, chủ yếu là để dự Bách Tinh Yên Tiệc, xem xem Ngũ Yên Ngưu Chấn có thực sự như lời đồn. Bất quá, khi còn chưa kịp đánh giá tiểu tử này ra sao, thì đệ lại nhìn thấy được đôi ba ‘điểm gợn’ khác...”

Bữa tiệc sinh thần của Ngưu Chấn, thực chất giống một cái cớ để các gia tộc thị uy lẫn nhau, là sàn diễn chính trị cho vài thế lực trong Giang Thành tha hồ nhảy múa.

’Thái độ’ luôn là thứ bị săm soi kỹ nhất, qua con mắt mấy tên cáo già như Ngũ Yên Tam Khôi, Lạc Dược Siêu, hay Sào Uy Võ v.v... thì đám tiểu bối rất khó lòng che giấu. Những mối quan hệ mập mờ, những liên minh ám muội, đều có thể từ trên ‘thái độ’ của tụi thanh niên trẻ tuổi non nớt kinh nghiệm, trong lúc vô ý mà bị ‘phách’ ra.

“Ngũ Yên Bạt Phong, Hoàng gia Hoàng Lạc Nhạn?” Sào Uy Võ ngạc nhiên hỏi lại.

“Đại ca, người chẳng phải luôn đề phòng Hoàng gia sao? Nói gì thì nói, Giang Thành hơn hai trăm năm trước vốn thuộc về họ. Lão khọm Hoàng Phi đó, nào có dễ dàng ngoan ngoãn như thế?”

“Ha ha ha” Sào Uy Võ chợt cười lớn, người huynh đệ này, ông lại chẳng hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai.

“Dược Siêu à Dược Siêu, nói như vậy, chắc hẳn đệ cũng đã lựa chọn được đối sách?”

Vuốt râu ngẫm nghĩ một hồi, rồi dường như vừa có quyết định trong lòng, Lạc Dược Siêu thận trọn hướng Uy Võ thành chủ mở lời.

“Trước hết có thể bắt đầu từ phía Ngũ Yên gia ở Hạt Thực Phì, đồng thời đệ cũng sẽ cho người theo sát động tĩnh của phụ tử Hoàng Phi - Hoàng Phục. Hạt Định Biên là nơi địa đầu Giang Thành, là cửa ải đầu tiên ‘đón tiếp’ Cảnh Môn Đế Quốc, nếu chúng cả gan muốn vượt nam. Thế nên, huynh tuyệt đối không thể lơ là”.

“Hay lắm, rất hợp ý Sào mỗ. Kết hợp với nguồn tin tình báo đáng tin cậy, mà ta mới nhận được gần đây, càng có đủ lý do để chúng ta phải cẩn thận phòng ngừa. Người đâu?”

Nói đoạn, Sào Uy Võ liền cất tiếng gọi, mau chóng truyền lệnh xuống. Lạc Dược Siêu lại trầm ngâm không nói, mật báo mà Thành chủ nhắc tới, quả thực khiến người ta đau đầu.

...

“Thạch đầu tử, ngươi đang làm gì?”

Thấy Lạc Thạch ngó trân trân bộ Tinh Vẫn Bài từ nãy đến giờ, Nặc lão liền cất tiếng hỏi.

“À không có gì, vãn bối chỉ hơi tập trung quá độ...” vẫn nguyên tư thế ngồi, tay gã bốc lên hai ba cái thẻ đen xì, lật qua lật lại xem xét, miệng tiếp tục lẩm bẩm “Bây giờ ta chưa có được Tụ Khí Châu, đồng nghĩa với việc, chiến đầu vẫn phải dựa hoàn toàn vào nhục thân và ‘công cụ hỗ trợ’. Cứ tạm rèn luyện thể thuật, đằng nào cũng phù hợp với Thực Quyền mà mình đã học khi trước...”

Gã muốn sử dụng môn công phu cận chiến này, phát triển nó đến mức cao nhất, vượt xa những thành tựu từng tồn tại ở Trái Đất kia. Lý thuyết võ thuật cận chiến của cả TUE hay Bất Trị Khu Không Số, đều được các chuyên gia tính toán và đúc rút kinh nghiệm, qua nhiều năm nghiên cứu Giải Phẫu Cơ Thể Người trong Y Học hiện đại, mới dần dần hoàn thiện.

Kết hợp cùng những võ phái cổ truyền khác nhau, tỉ như Miên Hoa Quyền của Hoa Hạ Cổ kéo tới tận Hãn Tử Đại Đế Quốc ngày nay, Trường Minh Quyền do cao thủ Hương Đô tân thời cải tiến, Bách Thủ Cầm Nã từ Ma Ảnh Thánh Đàn v.v..., liền tạo ra Thực chiến Quyền pháp vô cùng hiệu quả.

Hiện giờ, với bốn khái niệm chính của Thực Quyền, Lạc Thạch dùng Quán Mạch, kích phát Lĩnh vực trinh sát để ‘phán đoán’; ‘gạt né’ và ‘thu về’ thì cũng được luyện thể hỗ trợ tăng cường đáng kể, duy chỉ còn ‘phản công’, gã vẫn chưa tìm ra phương án nào phù hợp.

Trong toàn bộ mấy cái tên danh môn đã đề cập ở trên, cấm kỹ bất ngoại truyền của họ cùng tồn tại những miếng đánh hiểm hóc, thậm chí mang khả năng thuấn sát rất cao, và dĩ nhiên tất cả đều có điểm chung, đó chính là cái khoảng cách ba bước nhỏ quanh thân.

‘Tá lực Đả lực’ của Miên Hoa, ‘Tiệt Mạnh Thốn Kình’ - Trường Minh, ‘Đoạn Cân Toả Cốt’ - Cầm Nã Thủ v.v... tinh hoa sở học mỗi nhà được chắt lọc cản thận, tạo nên tuyệt kỹ ‘Tam Thốn Tất Sát’ của Thực Quyền. Chiêu số không hề cố định, thường nhắm thẳng vào điểm yếu nhược nhất trên cơ thể, lực phát chỉ cần vừa phải, nhưng lại cực kỳ chí mạng.

“Ồ, ‘Tiệt Mạch Thốn Kình’ ư?” Nặc lão gật gù vuốt râu, miệng cười không ngừng, nhận xét “Kiến thức Địa Đàng Động các ngươi cũng rộng lớn quá chứ? Phư phư phư. Vừa khéo trợ thức thứ hai trong Y Thực Đồng Nguyên của lão phu có liên quan đấy”.

‘Di Cung Hoán Vị’ cho phép người tu luyện nắm rất rõ đường Thiên Địa chi Khí chảy trong Kinh Mạch, từ đó sử dụng thủ pháp để chuyển rời vị trí các Huyệt Đạo, phong toả hoặc đả thông Nội Ngã Chu Thiên, không chỉ của bản thân mà còn của đối phương.

“Lão phu sáng tạo trợ thức này, ban đầu nhằm mục đích chẩn đoán và chữa trị một số bệnh hư nhược, giúp cơ thể hấp thu dinh dưỡng tốt hơn. Bất quá, nếu thay bằng ‘Ám Kình’ đánh vào, trong khoảng khắc ngắn ngủi sẽ gây nhiễu loạn Chu Thiên của kẻ trúng chiêu. Nhẹ thì khựng lại, không thể đề khí, nặng liền dẫn đến Kinh Mạch, Huyệt Đạo bị phế bỏ, tạm thời làm các bộ phận quan trọng mất đi chức năng, trực tiếp đe doạ tính mạng...”

Nặc lão từng là Luyện Thần Giả, sử dụng Thần Niệm Lực phá vỡ Kinh Mạch hay phong bế Huyệt Đạo đều hết sức dễ dàng, còn Lạc Thạch gã, bắt buộc phải tìm một phương thức khác. Đòn đánh được tung ra vẫn chưa thể ngay lập tức kết liễu đối phương, mặc dù đã nhắm rất kỹ, nhưng tác động vật lý thông thường cũng không đủ sâu để nhất kích tất sát.

Ở Thiên Diễn, chỉ cần nắm chút võ kỹ phòng ngự trong tay, Tu Chân Giả liền tự tin đao thương phàm nhân bất nhập, cùng lắm gây nên vết thương ngoài da không đáng ngại, thêm vào sự chênh lệch thể trạng giữa hai bên, mới gây ra tâm lý khinh địch. Biết rõ điều đó, gã hoàn toàn có thể lợi dụng nó để hoàn thiện sát chiêu của mình.

“Được, Lý Chấn Phiên nổi danh bởi đức tính kiên trì nhẫn nại, rồi từng bước phá vỡ giới hạn của con người. Lạc Thạch ta chắc chắn phải thành công”.

Nói đoạn, gã cởi áo vứt sang một bên, bắt tay vào tập luyện. Theo lời Nặc lão, Lạc Thạch tập trung rèn chỉ lực, bởi hầu như quyền pháp đều có xuất phát điểm từ đây. Ngón tay vốn dĩ rất linh hoạt, có thể dùng để sử ra quyền, chưởng, chỉ, trảo vô cùng đa dạng. Bất quá, những cách thông thường sẽ khiến da tay thô ráp đi, mà trở nên thiếu nhạy cảm. Tuy hầu hết Tu Chân giả không quan tâm lắm tới việc này, nhưng hành y giống như lão thì lại khác.

Xúc giác nơi đầu ngón tay chính là mạng sống của một Y Sư, bắt buộc giữ gìn thật cẩn thận. Chỉ lực, vì thế cũng nên được hiểu là sức mạnh của khớp và gân ngón tay, chứ không phải độ bám dính bề mặt.

Hữu thủ Lạc Thạch nắm vào chân bàn gỗ, các đầu ngón tay hướng cố định vuông góc, ép chặt vào sao cho tiết diện tiếp xúc càng nhỏ càng tốt, để tránh lực ma sát từ vân tay hỗ trợ, khiến bài tập không thể đạt hiệu quả truy rèn cao nhất.

Hai chân vững vàng thế khai sơn, gã nhắm mắt tập trung toàn bộ tinh thần vào năm đầu ngón tay, rồi vận sức, nhấc lên.

“Ừm, khoảng mười lăm cân...” thầm đánh giá, rồi Lạc Thạch bắt đầu đề thăng nhịp thở, chiến ý bỗng dâng lên cao vút “Ba mươi phút, tiến hành thôi!”

...

Giang Thành Ngoại Vi bao gồm sáu Quản Hạt lớn, trong đó có hai Hạt nằm dọc bờ biển Hướng Nhật dài gần ba ngàn cây số.

Hạt Hộ Hải ở phía bắc, nơi dãy Bách Lĩnh Hoành Liên Sơn kết thúc sự đồ sộ của nó, khi đâm thẳng ra Hy Vọng Đại Hải Vực.

Tận cùng là phần núi dựng đứng cao ba bốn ngàn mét, kéo xa mãi ngoài khơi mấy trăm cây, tựa hình cánh cung ôm lấy cả vùng biển khổng lồ bên dưới, tạo thành khu vực nước sâu vô cùng kín đáo, dễ thủ khó công, hung danh ‘vịnh Thâm Uyên’ vang dội khắp Thập Minh, thậm chí làm hải quân Cảnh Môn Đế Quốc run rẩy mỗi lần nhắc tới.

‘Đoạn cánh cung’ giống như ‘bức vách’ tự nhiên vững chãi, mang cái tên ‘Phong Ba’, đang ưỡn căng lồng ngực ra che chắn cho toàn bộ vùng vịnh này. Và dù vách Phong Ba hiểm trở, vẫn tồn tại một nhóm người nhỏ sinh sống, dựng nhiều nhà gỗ san sát, cheo leo ngay giữa trời, từ nhiều đời nay lập nên Thôn Kỳ Nhân, chuyên các nghề săn bắt và thu thập kỳ hoa dị thảo, mà chỉ ở đây mới có.