Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 55: Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm

“Thạch đầu tử, ‘chúng’ tới rồi!”

Nạc lão chợt lên tiếng nhắc nhở, trước mắt gã, mặt đất bỗng nhiên nhấp nhô, như có gì đó đang trườn bên dưới.

“Là Thiết Châm Đằng, đặc biệt hung hăng khát máu, bị roi gai quất trúng, thì cũng không dễ chịu mấy đâu...”

Ngay vị trí lúc nãy của phi đao thứ hai, một thân trụ gỗ to như bắp đùi người lớn trồi lên, cao gần hai mét, thụ đằng quấn vài vòng xung quanh. Toàn bộ đều được phủ kín gai nhọn hoắt, tuy vậy, mật độ tập trung lại chủ yếu nằm trên hai cái dây leo, đang dần tách ra, điên cuồng vũ động.

“Vẫn còn may mắn là, chúng không thể di chuyển, nên phạm vi công kích hoàn toàn tính toán được. Cái trước mặt này, chỉ có hai nhánh thụ đằng, mới chỉ sơ giai mà thôi”.

Lạc Thạch nãy giờ im lặng không nói, liền cởi áo vứt sang một bên, đoạn bắt đầu tiến nhập Tinh Thần Giới, chuẩn bị mở ra Lĩnh vực Trinh sát.

“Bán kính tấn công khoảng hai mét, tốc độ cũng cỡ như Trúc Quân Tử đàn hồi, quy luật thì... Ừm, chưa nắm được”.

Gã vừa lẩm bẩm, chân vừa nhấc lên, dò dẫm đi tới, song thủ đưa ra phía trước che chắn những chỗ yếu hại, các giác quan đều tập trung ở mức cao nhất, đề phóng trường hợp có sự phiền toái khác đang rình rập.

Thiết Châm Đằng dường như phát hiện kẻ địch trước mặt, vẫn chưa bị doạ chạy, thậm chí còn liều lĩnh áp sát lãnh địa mà nó cai quản, thì lại càng hung hăng tợn, dây leo quất sàn sạt, âm phong vun vút sởn cả da đầu, khiến thứ cát nâu đen bên dưới bắn ra tung toé. Sức sát thương khá lớn, nhất là đống gai kia, thực sự rất cứng cáp, có thể thấy được rõ ràng qua vết tích chúng lưu lại trên nền đất.

Còn cách nửa mét, Lạc Thạch dừng lại, hai chân để một trước một sau, hạ thấp trọng tâm, trong mắt gã chỉ còn phản chiếu bóng ảnh thụ đằng nhảy múa, tay nắm hờ, hoàn toàn đã bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Muốn duy trì Lĩnh vực Trinh sát liên tục, đòi hỏi gã chia ý thức làm mấy phần, khi vừa phải sử dụng Quán Mạch nhằm tăng cường các giác quan, lại vừa phải xử lý thông tin nhận được, rồi ‘thiết lập’ ra hình ảnh mô phỏng ở tại bên trong Tinh Thần Giới. Kết hợp với việc điều khiển cơ thể, và có lẽ còn thêm cả Ức Thống nếu cảm thấy cần thiết, lập tức đẩy não bộ tới giới hạn ‘tâm phân tứ dụng’ hiện nay của bản thân. Và mặc dù thể chất gã đã có những cải thiện rõ rệt, nhưng chừng đó là chưa đủ để chống chọi lâu dài với áp lực cỡ này, mười lăm phút liền là tối đa.

Trụ dồn lên nửa người bên trái, gã quét chân phải sang chầm chậm, kẻ thành vạch rõ nét trên mặt đất, rồi bất ngờ hét một tiếng “Ha” thật lớn, lấy thêm động lực, mắt như chớp loé tinh mang, đoạn dứt khoát xông thẳng qua.

Hai bóng roi vần vũ, dưới ánh sao đêm chỉ có thể lờ mờ đoán được phương hường nhờ tiếng gió, thi thoảng hoả hoa nổ ra loang loáng, người thường mà muốn nắm bắt, quả thực là vô kế khả thi. Bất quá, đối với Lạc Thạch thì không hoàn toàn như vậy, trong con mắt trái của gã, đồng tử nhảy nhót điên loạn, bám chặt theo từng quỹ tích điểm chuyển động. An tĩnh trôi nổi bên trong Tinh Thần Giới, mọi thứ liên tục được huyễn hoá ra, còn ‘Lạc Thạch’ ở đó cũng đang cấp tập ghi nhớ toàn bộ.

Mắt người, ngoài ‘thị lực thế năng’ (#1) chuyên bắt lấy các chuyển động theo phương ngang hoặc phương thẳng đứng của vật thể, còn có ‘thị lực động năng’ (#2) phụ trách nhận biết cự ly xa gần, hay nói cách khác, là dự đoán chiều sâu phần không gian quan sát được.

Cái đầu tiên cho người sở hữu khả năng bao quát, gần như là bẩm sinh, rất khó luyện tập, muốn cải thiện phải có sự hỗ trợ về mặt công nghệ Y Khoa tân tiến trên Trái Đất. Một số loài động vật bậc thấp trong chuỗi thức ăn, trời phú cho chúng tầm nhìn cực rộng để cảnh giới kẻ địch, thậm chí lên tới ba trăm sáu mươi độ, tỉ dụ như tắc kè, với cấu tạo hai tròng mắt để xoay chuyển độc lập. Lĩnh vực Trinh sát cũng vừa khéo cung cấp thứ ‘tầm nhìn toàn cảnh’ tương tự, nên gã mới quyết định chọn tin dùng.

Còn cái sau, thì khác hẳn, bởi ‘thị lực động năng’ có thể tập luyện, nhất là các loài săn mồi, và tất nhiên không hề dễ dàng. Nhưng Lạc Thạch lại cực kỳ may mắn, khi trời phú cho một cái tả nhãn đặc dị, và hơn mười lăm năm nay đều do gã ‘vô ý’ kiên trì mài giũa, không ngừng thúc đẩy thiên tư này phát triển. Đến bây giờ, dựa vào Quán Mạch, khi trạng thái ‘Cực hạn ghi nhớ’ kích hoạt, mắt trái đồng thời cũng nhận được khả năng đánh giá chuyển động chính xác một cách đáng sợ, kết hợp với tư duy nhạy bén vốn đã là thế mạnh của gã, khiến xung quanh giống như phim chiếu chậm, hiển thị vô cùng rõ ràng.

Năm phút trôi qua, Lạc Thạch hết né trái lại lách phải, lạnh lùng tránh thoát nhiều nhát quật chỉ trong gang tấc. Thiết Châm Đằng không thể nhanh chóng đem con mồi vụt chết, thì bản năng càng làm nó thêm cuồng dại, tốc độ liền tăng lên ít nhiều.

Gã đang cố tình kéo dài quá trình tránh né, vì vẫn còn dự định thí nghiệm phương thức tác chiến mới, tạm gọi là ‘Thuỵ Nhãn’ (#3). Liên tục ‘tắt’ khi vật rời ra xa, và ‘bật’ khi chúng tiến vào phạm vi Tam Bộ, vừa đủ để cơ thể phản ứng, mà vẫn giúp gã tiết kiệm sức lực, duy trì trạng thái này được lâu hơn đáng kể.

Tuy nhiên, do chưa thuần thục, gã thỉnh thoảng cũng vấp phải những sơ suất nho nhỏ, đơn cử, chính là vừa xong. Khi khởi động Thuỵ Nhãn, toàn bộ tầm nhìn toàn cảnh bị thu về chỉ còn ba bước quanh thân, trong thoáng chốc rồi mới lại khôi phục, nếu đúng vào thời điểm đó có thứ khác đột ngột tấn công, thì gã sẽ rất bị động, thậm chí trở tay không kịp.

Đây quả là một nhược điểm chí mạng, bất quá, Lạc Thạch đã dự liệu trước. Thiên nhiên rất công bằng, thú săn mồi có thị lực động năng càng phát triển, thì góc nhìn phổ quát đồng thời theo tỉ lệ đó mà càng thu hẹp, để chúng dễ dàng tập trung vào mục tiêu hơn. Lại lấy tắc kè ra làm ví dụ, tầm nhìn hoàn hảo bẩm sinh với hai mắt lồi độc lập, nhưng khi cùng hướng về con mồi, sẽ lập tức chuyển đổi từ chế độ ‘toàn cảnh’ sang ‘tập trung’, nhằm khoá chặt mọi quỹ đạo. Trong khoảng khắc đó, tin rằng cũng là lúc tắc kè buông lỏng cảnh giác nhất, rất dễ dàng bị tập kích.

Máu tươi rỉ ra trên má, một vết rạch lờ mờ dần nổi lên, Thiết Châm Đằng chợt giảm công kích, rút dây leo về khua khoắng tại chỗ, dường như đang nếm thử huyết tinh của gã, mà tỏ ra vô cùng hưởng thụ.

“Thạch đầu tử, Thiết Châm Đằng hấp huyết liền sinh biến, nếu như cảm thấy không ổn, thì lui đi!”

Nặc lão lại lên tiếng nhắc nhở, loài thực vật này chỉ khi nào gây ra vết thương khiến con mồi đổ máu, nó mới yên tâm mà thể hiện hết khả năng. Nhận định ‘cây cối vô tri’, chắc hẳn không thịnh hành lắm ở tại Thiên Diễn Tinh Cầu.

Quả nhiên, chưa đầy mấy giây sau, toàn bộ số gai quanh thân gốc Thiết Châm Đằng từ từ chìm xuống rồi biến mất, và đồng thời, xuất hiện trở lại trên hai nhánh dây leo. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, mật độ gai góc của thụ đằng rõ ràng dày hơn, quá khích đập liên hồi lên mặt đất.

“Thực sự từ bỏ phòng ngự, dồn hết cho tấn công ư?”

Gã nhếch mép cười lạnh, lần nữa hít một hơi căng tràn buồng phổi, đoạn quyết đoán lao vào.

Trong Tinh Thần Giới, hàng loạt cảnh tượng kỳ dị diễn ra. Dưới chân ‘Lạc Thạch’ lúc này ẩn hiện các dòng kẻ đan vuông vắn với nhau, lấy gã làm trung tâm, kéo ra bốn phía.

Phần không gian bảy bước của Lĩnh vực Trinh sát bên ngoài được mô phỏng thành một bàn cờ mười lăm ô, ở chính giữa là tia Tinh Hồn mang hình hài gã đang phiêu phù lơ lửng, gương mặt bình thản, duy chỉ có đôi mắt thì luôn luôn khép chặt.

“Phương pháp để bổ sung cho Thuỵ Nhãn, tạm thời đặt tên - ‘Tuệ Tâm’! (#4)”

Vừa dứt lời, Lạc Thạch liền kích hoạt ‘thị lực động năng’, mọi thứ lập tức chậm hẳn lại, xung quanh bất chợt tối hù, tầm nhìn toàn cảnh lần nữa bị bó hẹp, gã khẽ nghiêng người né được nhát roi đầu tiên. Bóng ảnh bên trong Tinh Thần Giới đồng thời cũng mở mắt, khiến cả bàn cờ ‘Tuệ Tâm’ dưới chân cùng sáng bừng theo, nơi ‘điểm mù’ của thị trường, hồng sắc hung quang bắt đầu xuất hiện.

Đưa mắt liếc nhìn từng ô cờ chớp loé mang sắc đỏ đậm nhạt khác nhau, đang lấy tốc độ điên cuồng từ góc chết xông thẳng về phía mình, Tuệ Tâm lập tức có phản ứng, ô cờ ngay cạnh bùng lên ánh xanh ngọc, khiến gã không chút do dự mà nhảy tới.

Ở bên ngoài, chân phải Lạc Thạch cũng đồng thời bước chéo sang, thụp người xuống, khéo léo né thoát nhát roi thứ hai vừa âm thầm áp sát. Mắt trái vẫn dán chặt vào nhánh dây leo kia, còn bàn cờ thì liên tục lập loè hồng thanh nhị sắc, vô cùng sống động.

Cơ sở để Tuệ Tâm vận hành cũng tương đối ‘đơn giản’, lấy ô cờ thể hiện toạ độ, sáng tối thì tượng trưng cho cao độ, gã chỉ việc làm theo, bỏ qua khoảng thời gian vốn cần thiết để tiếp nhận và xử lý thông tin, vừa vặn bù đắp cho khuyết điểm của Thuỵ Nhãn. Hai nhánh thụ đằng như cuồng phong loạn vũ, từ các góc độ khó lường liên tục phát động công kích, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thể gây thêm bất kỳ tổn thương nào cho gã.

Lạc Thạch cũng vô cùng phấn khích, mồ hôi toát ra như tắm, nhưng nụ cười dài đầy hưng phấn đã lại xuất hiện trên gương mặt loang lổ máu. Gã đang dần nắm bắt được cốt lõi của thứ thân pháp mới sáng tạo này, cuộc chiến thể lực đã vô tình trở thành trò chơi trí não, cơ bắp, gân cốt cứ thế tự siết căng hay thả lỏng, chỉ cần là Tuệ Tâm phát lệnh, sẽ răm rắp làm theo mà không cần hoài nghi.

‘Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm’ đã được Lạc Thạch suy tính kỹ trước khi lên đường tới đồi Hủ Thực, dựa vào cái mà Nặc lão từng mô tả là kỹ năng phụ trợ khi ký kết Khế Ước Triệu Hồi của Yêu Tộc - ‘Đồng Khán’. Theo đó, gã tự biến tia Tinh Hồn trong Tinh Thần Giới vốn chuyên phụ trách kiểm soát Lĩnh vực Trinh sát, thành thứ cao cấp hơn hẳn, có thể tự do chia sẻ tầm nhìn với nhau, thậm chí mang tư duy độc lập, giúp gã tiết kiệm được đáng kể thời gian đưa ra phản ứng hồi đáp.

Lạc Thạch lợi dụng hết sức triệt để thế mạnh trời sinh, khi đẩy ‘tâm phân tứ dụng’ lên đỉnh cao mới, mà chính gã lúc này còn chưa nhận thức được, rằng bản thân ngẫu nhiên vừa sáng tạo ra một thứ Thân pháp thập phần khủng bố.

Trong bảy ô cờ, hay nói cách khác, bảy bước quanh thân, theo sự nhuần nhuyễn của ‘Tuệ Tâm’ mà dần trở thành Lĩnh vực bất khả xâm phạm. Nếu đối thủ không quá mức vượt trội về tốc độ, thì quả thực sẽ rất khó chạm vào chéo áo gã, lại có cả ‘Thuỵ Nhãn’ liên tục chuyển trạng thái thị lực, khiến những thứ dù xâm nhập được vào vùng ba bước cũng hoàn toàn bị ‘bắt bài’.

Vấn đề duy nhất tồn đọng, cơ thể này vẫn còn quá yếu đuối, sức bền, độ cứng chắc, hay thậm chí sức đàn hồi của gân cốt đều chưa đạt chuẩn, nhưng bù lại, sự dẻo dai mềm mại, và khả năng phục hồi mãnh liệt là những gì gã đang sở hữu. Liên tục vận dụng Thân pháp, liên tục ma luyện tinh thần cũng nuốt chửng mảng lớn thể lực gã, hai mươi phút thoáng chốc trôi qua, liền đạp tới cực hạn.

Tâm Diệp trên tiểu đao cắm dưới đất gần đó dần chuyển màu, báo hiệu tác dụng sát khuẩn sắp hết, Lạc Thạch cũng đã nhận ra, ngay lập tức tìm đường thối lui. Mau chóng lướt về, rời khỏi phạm vi bị tấn công, gã bình thản điều chỉnh lại nhịp thở, đoạn với tay lấy áo mặc vào người, trước sự giận dữ đầy bất cam của Thiết Châm Đằng.

Bước qua ranh giới đồi Hủ Thực, rồi mới yên tâm ngồi xuống tiến hành Thổ Nạp, trong đầu gã vẫn luôn đề cao cảnh giác, Tuệ Tâm chưa hề gián đoạn giây phút nào.

Thiết Châm Đằng sau một hồi trút giận lên mặt đất, cũng đã rời đi, rừng đêm lại trở nên yên ắng như vốn dĩ, thỉnh thoảng trúc lâm phía xa xa mới theo gió mà xôn xao. Lạc Thạch vô cùng an tĩnh, hiện Tinh Hồn và nhục thân gã đang rơi vào trạng thái kỳ diệu, là ‘ký ức bào thai’ gần đây đã từng gặp qua.

Nặc lão từ nãy tới giờ không cất nổi tiếng nào, kinh hoảng từ ‘Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm’ chưa qua, thì cái tên quái trai trước mặt đây chuẩn bị có dấu hiệu đột phá tiểu cảnh giới. Nên biết chục ngày trước đó, gã mới chỉ là Hoán Cốt cảnh nhất giai, tốc độ tăng trưởng tu vi khủng khiếp như vậy, mặc dù giai đoạn Nhân Tu Ngũ Cảnh giống như căn bản tu hành, thì thực sự cũng có chút thiếu thoả đáng. Chứng kiến ngộ tính bậc này, nhưng tư chất Tu Chân lại vẫn bị đặt một dấu hỏi lớn, lão bất giác thở dài não nề, đoạn lắc đầu lẩm bẩm.

“Ông trời ghét bỏ, ông trời ghét bỏ a...”

(#1): dynamic vision.

(#2): kinetic vision.

(#3): mắt ngủ.

(#4): sáng dạ.