Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 60: Thê Vân Thuỷ Bích

...

Bờ Tây Nam Lục Địa, tại nơi mà phàm nhân thường hay gọi ‘Thê Vân Thuỷ Bích’ (#1), phía trên muôn dặm cửu thiên lúc nào cũng giăng đầy thất thải dị vân. Chúng ‘đậm đặc’ tới nỗi quần tụ thành từng khối, sắp xếp đan xen cao thấp bất định, trông như những bậc thang mây khổng lồ, lơ lửng giữa không trung, cứ thế kéo dài ra xa, che kín cả đường chân trời.

Nước từ Thê Vân thi nhau trút xuống mặt đất, bọt li ti trắng xoá bắn ngược lên, khiến vô số cầu vồng đủ màu ẩn hiện, tạo nên kỳ quan hiếm có - một bức trường thành bằng nước hùng vĩ, cao lớn chạm mây, chia đôi cả thiên địa.

Nghe nói, cái ‘thác’ này là thượng nguồn của tất cả mạng lưới sông ngòi đang chảy trên Phàm Nhân Lục Địa, cung cấp nước ngọt đến toàn bộ hệ thống Võng Hà, Thác Bậc Thang v.v... liền đủ cho người ta mường tượng được mức độ khủng bố.

Phàm nhân đều truyền tai nhau rằng, phía đằng sau Thê Vân Thuỷ Bích là thánh địa của những vị Sáng Thế Thần - ‘Thượng Nhân chi Giới’, khiến nó nghiễm nhiên trở thành biểu tượng để người người kính ngưỡng, măc dù chưa từng ai đặt chân đến. Đứng bên cạnh sự đẹp đẽ choáng ngợp, rúng động tâm thần, phàm phu tự cảm thấy mình chỉ giống như sâu kiến, nguyện ý cúi đầu triều bái cũng là lẽ thường tình. Đương nhiên, tự cổ chí kim, luôn tồn tại những kẻ liều lĩnh tiến vào, nhưng kết quả đều chỉ có một: hoàn toàn bặt vô âm tín, chưa thấy trở về.

Đâu đó, phía dưới chân dòng thác hung dữ, liên tục trút xuống ầm ầm xuyên ngày đoạn tháng, vẫn có thể nhận ra được một bóng hình lẩn khuất, trong tư thế Liên Hoa Toạ cơ bản, đang ngồi thiền vững chãi như bàn thạch.

Mặc kệ áp lực huỷ diệt đè nén nhục thân, mặc kệ thanh âm ồn ã chấn động tinh thần, chỉ thấy gương mặt y thấp thoáng, tuy ngũ quan không thể nhìn rõ, nhưng biểu tình thì chắc chắn rất an nhiên tự tại. Da thịt nâu bóng mang màu đồng đỏ, liên tục bị khối nước điên cuồng gõ lên mà đàn hồi, lồi lõm kỳ dị, chứng tỏ sức mạnh nhục thân của kẻ này cường hãn khủng khiếp, dù là ai chứng kiến, tin rằng đều sẽ được một phen kinh hồn táng đảm.

“Thiền Nô, lại chơi với tiểu nữ đi...”, bất chợt bên tai y vang lên tiếng thì thầm ma mị, mơn trớn nũng nịu.

Cùng lúc đó, đằng sau lưng y cũng hiện ra một thân ảnh nữ tử hư hư thực thực, hoàn toàn không mặc quần áo, khiến cả toà thiên nhiên ngọt ngào lấp ló, tuyệt đối là vưu vật trần gian, toan chạm vào người Thiền Nô.

“Tịnh!”, Thiền Nô khẽ niệm, bóng nữ nhân loã lồ chớp mắt như từ ảo ảnh biến thành thực thể, “uỳnh” một tiếng, tan xác dưới dòng trọng thuỷ.

Rồi không chút do dự, y nhấc tay, nắm hờ, nhuần nhuyễn làm ra cái thủ thế cầm quân cờ, đoạn hạ xuống, miệng tiếp tục hô.

“Bắt Soái!”

Lập tức, hình ảnh hai quân cờ Tứ Binh Hý Kỳ đột nhiên huyễn hoá giữa lưng chừng trời, bên trên lần lượt viết ‘Soái’ và ‘Xa’, đoạn vụt kéo dài thành hai cái bóng cực lớn, phủ trong sương mù phân biệt hai màu xanh đỏ đối lập.

Phía bên quân Soái, trước hết là một cái đuôi bọ cạp khổng lồ xuất hiện, rồi lần lượt tới từng phần của cơ thể, toàn bộ đều được chiến khôi bọc kín, thỉnh thoảng lại lập loè thanh mang. Chưa dừng ở đó, khí xanh kỳ dị vẫn tiếp tục bốc lên, tự cuốn lấy nhau, dần tụ thành nửa thân trên nữ tử, y giáp tả tơi, đầu đội mũ trụ, chụp xuống che cả nửa khuôn mặt, cặp càng như đôi gọng kìm to khoẻ thay thế cho hai bàn tay đang điên cuồng vũ động.

Bên còn lại, quân Xa lúc nãy cũng đã hoàn tất việc ngưng hình. Một cây cự bổng đâm xuyên qua đám xích vụ, cấp tập xoay tròn, đồng thời, chủ nhân của nó như tật điện lao vút ra, thẳng hướng chính diện dị thú nửa người nửa bọ cạp mà xông tới, đoạn mạnh mẽ nhảy lên cao.

“Ùng...”

Tàn ảnh cự bổng từ sau lưng giáng xuống trước mặt vô cùng dứt khoát, quỹ tích hoạ thành cung tròn đẹp mắt, rạch vào Thê Vân. Thuỷ Bích nơi Thiền Nô đang ngồi, dưới uy áp kinh thiên động địa lập tức bị bổ làm đôi, mặt nước bên dưới cũng theo lực xung kích phát nổ dữ dội, dư ba khởi tạo hàng loạt con sóng cao ngàn mét, cứ thế lan rộng.

Độc Hạt Nữ Soái hứng trọn nhất kích khủng bố, trở tay không kịp liền vỡ vụn, biến trở lại thành sương đỏ, nhanh chóng tan mất. Ảo ảnh khổng lồ cũng đã lui về thủ hộ cho Thiền Nô, cự bổng dựng sát bên hông, một tay chắp hờ trước ngực, trường bào hồng sắc khoác chéo, chỉ che nửa thân người, im lìm như tượng.

Bức tường nước tách đôi vẫn chưa kịp hồi phục, khiến chân diện Thiền Nô hoàn toàn lộ ra. Eo gấu lưng hùm, khuôn mặt nghiêm nghị, ngũ quan sắc nét tựa đao khắc, nhưng đầu y lại bóng loáng, trên đó thấp thoáng xăm dị văn giống bàn cờ, đem so với cự nhân trước mặt, thì có tám chín phần tương tự.

“Khúc cây nhà ngươi, không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc à? Cả ngày chỉ biết chơi cờ...” Thanh âm phóng khoáng vừa rồi tiếp tục cất lên, nửa trách móc hờn dỗi, nửa đầy ắp xuân tình.

“Thậm chí còn không thèm nhường nhịn nữ tử yếu đuối, chưa kịp làm gì liền phũ phàng đập một cái. Độc Ái ta dù sao cũng là tiểu mỹ nhân đó, đáng lẽ phải hấp dẫn hơn Hý Kỳ chứ...”

Thiền Nô lắc đầu, nhẹ nhàng phất tay ra lệnh, thân ảnh quân Xa đang sừng sững đứng đó lập tức mờ dần rồi mất hẳn, màn nước lại rủ xuống, lần nữa che khuất bóng dáng y.

“Độc Ái cô nương, đánh cờ đâu có phân biệt nam nữ, mà đã chiếu bí thì lẽ đương nhiên là phải diệt Soái. ‘Tà Hoả Dục Tâm’ của cô, nào thay đổi được gì?”

“Ài, đồ đầu đất! Bỏ đi! Thật mất hứng! Việc riêng của bổn cô nương cứ để đấy, tới khi nào đánh cờ thắng ngươi mới thôi!”

Độc Ái càng bực dọc, giọng điệu trẻ con pha chút tủi hờn càng thêm đáng yêu, nhưng đáng tiếc, thần nữ hữu tâm, tương vương vô mộng, Thiền Nô kia vẫn giống như tượng gỗ, lãnh đạm vô tình.

“Đại nhân hiệu triệu, không hiểu có chuyện lớn gì mà phiền cả ta và ngươi vậy?” Bóng Độc Ái chợt nhàn nhạt hiển hoá trước Thê Vân Thuỷ Bích, ào choàng đen trùm kín thân thể, mặt nạ trắng che lấp diện mạo, đoạn thay đổi chủ đề, cất tiếng hỏi.

“Đoán già đoán non vô ích. Đi liền biết!”

Vừa dứt lời, Thiền Nô cũng đồng thời xuất hiện bên cạnh Độc Ái, trên người đã phủ hắc bào, đeo bạch diện, ôm lấy nàng ta, nhấc bổng đặt lên vai mình, rồi “bụp” một cái, trực chỉ hướng Đông, phá không lướt đi.

...

Thiên Diễn Tinh Cầu, nếu xét theo tiêu chuẩn Công nghệ Vũ trụ ở thời đại gã, thì ngoài việc thiếu đi Mặt trăng, mọi thứ còn lại đều có tám chín phần tương đồng với Trái Đất; từ chu kỳ tự xoay tự hành của chính nó, cho tới cách quy ước phân chia niên lịch được Nhân tộc công nhận và phổ biến rộng rãi hàng ức vạn năm qua.

Đông hết xuân sang, tháng chạp hàng năm thường là tiết nông nhàn, trồng trọt chăn nuôi đều rất không thuận lợi, phàm nhân vì tránh rét mướt mà co ro trong nhà, chờ đến tháng giêng liền có thể bắt đầu vụ mùa mới. Những ngày cuối năm này, gia hảo đoàn viên, nhà nhà quây quần bên bếp lửa hồng, chờ đón Tất Niên, họ tổ chức ăn chơi ca hát, cầu cho mưa thuận gió hoà, chúc phúc cùng nhau, mong ngóng ngày Nguyên Đán.

Đương nhiên tại Lạc Dược Trai cũng không ngoại lệ. Tuy bệnh nhân vẫn khá đông, nhưng nếu đem so sánh với khoảng thời gian khác trong năm thì hoàn toàn không thấm vào đâu, một phần vì họp chợ thôn sẽ tạm nghỉ hai phiên, nên liệp thương đội, lái buôn hay nông dân đều đã rời đi, hẹn giữa tháng giêng gặp lại.

Một phần nữa, giống như luật bất thành văn bao năm qua, Lạc Dược Trai sẽ tiến cử một số đứa lớn nhất tới Lạc gia Biệt Phủ trong Giang Thành Nội để phụ giúp, đồng thời dần làm quen với công việc mà có thể sau này chúng phải làm. Thiếu nhân sự, nên dĩ nhiên họ cũng dừng mở Chẩn Y miễn phí theo chợ phiên, chỉ tiếp nhận duy nhất những trường hợp khẩn yếu.

Gia nhân trong Trai vẫn chẳng hề nhàn hạ, ngoài bệnh nhân, họ còn phải tất bật chuẩn bị cho Tất Niên, rơi vào ngày cuối cùng của năm, nên đôn đáo ngược xuôi, bất quá, ai nấy cũng đều hồ hởi phấn chấn, bởi bầu không khí lễ tết đang cận kề.

Nam Cương vốn đã nóng ẩm, thêm vào đó, vị trí địa lý Giang Thành lại là duyên hải, nên mùa đông giá buốt dù rét cắt da cắt thịt, thì vẫn vô cùng hiếm lần thấy được cảnh tuyết rơi, mà đa phần sẽ có mưa phùn nho nhỏ, người ta thường gọi ‘Khinh Vụ Đáo Xuân’, báo hiệu cho một năm mới tốt đẹp.

Trong sân nhỏ trước Thực Dưỡng Phòng, bọn trẻ chơi đùa, nói cười rôm rả, quây quần bên bếp hồng, phía trên là nồi lớn phải mấy người khiêng mới xuể, đậy vung kín mít, hơi nước bốc ra nghi ngút.

Phong tục tập quán hình thành từ lâu đời, già trẻ lớn bé trong nhà đều tề tựu đông đủ, cùng nhau trông coi củi lửa, hầm món truyền thống ‘Thực Vi Thiên’ (#2) bảy ngày bảy đêm, cho tới khi Giao Thời thì hạ xuống.

Lạc Thạch yên vị một góc, tò mò ngắm cảnh xuân mới lần đầu chứng kiến, người người hân hoan. Trước đây, gần ba mươi năm cuộc đời, gã nào đã được hưởng qua thứ không khí lễ tết gia đình này, quanh năm suốt tháng chỉ có ăn, ngủ, huấn luyện, nghiên cứu, nghiêm ngặt đến mức độ nhàm chán. Sách giấy từng miêu tả ngày Tết cổ truyền ở Bách Việt Quốc, có cả ‘tràng pháo’, ‘bánh chưng’, ‘câu đối đỏ’ v.v... và đương nhiên, gã cũng như bao đứa trẻ cùng thế hệ khác, chỉ đọc mà chưa từng trực tiếp trải nghiệm.

Phiên bà bà vẫn tất tưởi, vừa quản tụi nhỏ chơi đùa, vừa trông coi bếp lửa, miệng không ngừng hò hét Sấu Thỉ, Mại Ngầu, Cẩu Vận ba tên liên tục thêm nước, bớt củi. Bốn đứa Lạc Bình, Lạc Thường, Lạc Ngôn, Lạc Vinh vì lớn nhất Trai nên bận việc trên Biệt Phủ; hai huynh đệ Kiên, Định vẫn luận bàn Hý Kỳ như thường lệ, đám kia thì lại đang tụ tập chơi thẻ trúc Nhân Phẩm.

Lạc Thạch đưa mắt sang bên, Lạc Kỷ luôn ngồi cạnh gã, cặm cụi với mớ vải cũ từ nãy giờ, cô bé muốn tự tay làm ‘thân thể mới’ cho Tiểu Niệm. Lạc Nhiễm quanh quẩn bên cạnh, hệ miễn dịch vốn yếu kém, nên nó tự ý thức được sức khoẻ mình đến đâu, chủ động né xa những trò nguy hiểm.

“Nhiễm ca, bình thường, ca thích chơi cái gì? Huynh không có sở thích gì đặc biệt sao?” Thu lại ánh mắt hiếu kỳ, Lạc Thạch bỗng dưng hướng Lạc Nhiễm cất tiếng hỏi.

Nó khẽ giật mình. Bản thân mờ nhạt, tính cách vì thế cũng mờ nhạt, nên ít ai để ý sự hiện diện của nó, gọi ‘Nhiễm ca’ lại càng không có mấy.

Phát hiện chủ nhân giọng nói vừa rồi, Lạc Nhiễm tần ngần hồi lâu, xong mới rụt rè trả lời.

“Thật ra thì có đấy. Ta từ nhỏ đau ốm triền miên, phụ mẫu thân sinh không nuôi nổi mà đem đặt trước cửa Lạc Dược Trai rồi bỏ đi. May mắn, ở đây mọi người đều vô cùng tốt, giúp ta duy trì và bồi bổ, tuy rằng chưa dứt hẳn bệnh tình, nhưng thế này đã là cầu còn không được rồi”.

Ngưng một chút, thấy Thập ngũ tiểu đệ đệ vẫn đang hứng thú với câu chuyện của mình, nó mới yên tâm tiếp tục kể, giọng điệu liền có phần hồ hởi hơn lúc nãy.

“Lạc Dược Trai đối với ta có ơn tái sinh, cho ta một cái mái ấm, nên ta sẵn lòng vì Trai đóng góp chút sức lực nho nhỏ. Hàng ngày ta hay phụ giúp ghi chép nhắc nhở thời gian biểu, thích để ý mọi người. Ngoài ra, do thường xuyên phải tìm hiểu kỹ càng trước khi bỏ bất kỳ thứ gì vào miệng, chỉ cần có chất lạ khiến cho hệ miễn dịch không thể chịu nổi thì sẽ lập tức loại ra, lâu dần hình thành tính yêu thích việc sưu tầm và nghiên cứu dược liệu, thực phẩm các loại...”

Lạc Nhiễm dường như đã lâu chưa được giãi bày, cứ thế thao thao bất tuyệt. Gã lắng nghe, đôi khi gật đầu hưởng ứng, góc sân riêng của ba đứa trẻ bỗng nhiên vô cùng thoải mái, ngay cả Lạc Kỷ cũng hóng hớt, thi thoảng lại đóng góp vài câu mà theo cô là do Tiểu Niệm truyền đạt.

Ngửa mặt lên nhìn trời chiều nhá nhem có phần ảm đạm, mặc kệ Lạc Nhiễm đang giúp Lạc Kỷ làm búp bê, đâu đó vang vảng tiếng Manh Kê báo hiệu hoàng hôn, khiến Lạc Thạch bất tri bất giác hít một hơi thật sâu, đoạn mỉm cười, trong lòng tự thầm cảm khái.

“Nhân sinh, đời này quả thực thú vị hơn nhiều rồi đấy...”

(#1): Thang mây tường nước.

(#2): Thiên = ngàn. Thực Vi Thiên = ăn cả ngàn thứ.