Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 70: Trù Nghệ Xuý Đan Thuật

...

Sớm mai sau Giao Thời, mưa phùn vẫn nhẹ bay, nhưng có vẻ thưa thớt hơn hẳn so với mấy ngày trước. Mặt trời chậm chạp lấp ló đường mây, giúp xua bớt đi sự ẩm ướt mang dấu hiệu hơi chút quá độ xuân thì.

Sân nhỏ không còn bóng dáng đứa trẻ nào, bếp hồng vấn vương làn khói nhạt, nồi hầm đã được gỡ niêm phong, nhóm ba người Phiên bà bà đang cẩn thận múc từng suất đồ ăn nóng hôi hổi, chuẩn bị cho bữa sáng đầu tiên của năm mới.

Tân Niên luôn là quãng thời gian đầm ấm quây quần nhất, nhà nhà đoàn tụ. Theo truyền thống, thiếu niên ở Lạc Dược Trai, kể cả bọn Bình, Thường, Ngôn, Vinh từ Biệt Phủ trở về vào đêm qua, đều cùng nhau ngồi lại, chờ đợi thưởng thức món Thực Vi Thiên.

Bên trong Thực Dưỡng Phòng, không khí vô cùng sôi nổi, đám nhỏ mắt tròn mắt dẹt, miệng “oa, oa” đầy hiếu kỳ, đương hóng hớt những câu chuyện thú vị, mà bốn người họ đích thân mục sở thị trên Biệt Phủ bá phụ bá mẫu.

Mại Ngầu xuất hiện trước cửa, giọng Phiên bà bà thúc giục, lũ nhóc nhốn nháo hò reo, lục đục ổn định chỗ ngồi; cuối cùng thì nhân vật chính của Thất Độ Bát Ương mấy ngày nay, cũng sắp sửa được dọn lên.

“Ồ... Thực Vi Thiên hoá ra lại là một loại tương hầm thập cẩm, dùng kèm Nhục Mễ hấp chín...”

Lạc Thạch thoáng ngạc nhiên, cách ăn này vốn không phổ biến lắm ở Giang Thành.

“Thực Vi Thiên được làm đặc biệt cầu kỳ cẩn thận, nên chỉ cần điều kiện khí hậu khô thoáng liền có thể bảo quản nhiều tháng trời...” Nặc lão từ tốn cất lời, giải thích khá cặn kẽ “...Rất phù hợp để chiến đấu lâu dài với nạn đói - Ngạ Kỳ đó! Dinh dưỡng dự trữ của nó, như cả ngàn thứ hợp thành”.

“Chúng con cảm Thiên tạ Địa, phù hộ tân niên thuận lợi, mùa màng tốt tươi. Nay dâng chút lễ mọn, nguyện chung tay cùng Sơn Thuỷ nhị vị Thượng Thần trừ bỏ Bát Ương...”

Tiếng lầm rầm cúng bái tràn ngập gian phòng nhỏ, Lạc Thạch cười tít mắt, hít lấy một hơi sâu đầy khoan khái, trong đầu trộm nghĩ.

“Thực Vi Thiên, đối với mình thì là ăn sướng như tiên. Hê hê... Nặc lão, vãn bỗi hiện không khách sáo nha...”

...

Sau bảy ngày liên tục cầu nguyện, hôm nay mới là đêm đầu tiên đám trẻ được trở về ở lại phòng mình, cả lũ ai cũng đã thấm mệt, nên đều lăn ra ngủ say.

Lạc Thạch tĩnh lặng đả toạ trên giường, trước mặt gã đặt một hộp gỗ nhỏ đậy kín, quanh mép có trét bùn cẩn thận.

“Thạch đầu tử, mau kiểm tra chất lượng Trữ Thực Đan...”

Gã gật đầu, đưa tay gỡ bỏ lớp niêm phong, rón rén mở nắp.

Ánh sao chui qua cửa sổ, va đập vào thứ trong hộp gỗ, lập tức phản chiếu tinh mang ảm đạm mờ nhạt. Lạc Thạch khẽ bốc lấy một viên tròn mây mẩy, giơ ngang tầm mắt, đồng tử nheo lại, đoạn cười toe.

“Thành công rồi, Nặc lão. Mùi hương, hình dáng, đặc điểm cho thấy đích thực là Trữ Thực Đan, Phàm cấp, trung phẩm. Tác dụng thì phải chờ nếm thử a...”

“Toàn bộ mười ba viên Thôn Thổ Ngọc Trai đều kết đan, tỷ lệ một trăm phần trăm, nhưng tiếc là chỉ mới đạt tam phẩm, cao nhất của Sơ phẩm thôi...”

Tuy vậy, lão cũng khá hài lòng, bởi lần đầu tiên thông qua bàn tay người khác thử nghiệm Y Thực Đồng Nguyên, phần luyện chế, đã có chút thành tựu.

“Y Thực Đồng Nguyên của lão phu, ngươi từng sơ lược nắm qua hai cái trợ thức. Phần thực hành, tức điều chế đan - dược phẩm, theo cách xưa nay ở phương Bắc, yêu cầu phải sở hữu Đan Lô, hoặc Dược Lư, thì hiện tại vô kế khả thi...”

Bất quá, Nặc lão sau cả trăm năm lưu lạc nơi đất khách quê người, thêm vào bộ óc tống cựu có thừa, nên đồng thời cũng đã nghiên cứu ra phương pháp cải biên, lấy Trù nghệ (#1) dân dã để thay thế cho toàn bộ quá trình truyền thống.

“Xuý Đan (#2) Thuật của lão phu, hơn hẳn Luyện Đan Thuật kinh điển ở chỗ, có thể dùng công cụ trong xó bếp phàm nhân để ‘nấu’ ra dược phẩm. Nguyên liệu vùng Nam Cương quá đỗi phong phú kỳ quặc, kiến thức cổ hủ từ miền Đông Bắc không cách nào áp dụng được. Nhập gia thì tuỳ tục, muốn xử lý sản vật tại địa phương, đương nhiên phải hỏi người bản xứ. Hắc hắc hắc, cải tiến liên tục, thích nghi mọi thứ, đích thị Tà Ý Y Đạo a...”

Quay ngược thời gian bảy ngày, khi Thất Độ chưa bắt đầu, gã đã dùng đủ mọi cách, từ dụ dỗ ngon ngọt, tới bóng gió đe doạ, cuối cùng tiêu tốn hết số thẻ bạc còn lại cho Sấu Thỉ. Theo lời Nặc lão, Lạc Thạch lén mua ngoài chợ thôn mười ba con Trai Thôn Thổ, vốn là ‘chất dinh dưỡng khoái khẩu’ nuôi Bách Ngọc Sâm, nhờ hắn bí mật đặt nơi đáy nồi Thực Vi Thiên trước lúc niêm phong.

Dĩ nhiên tên heo gầy nhẳng tham lam kia ban đầu nhát chết sợ sệt, sau cũng sáng mắt vì tiền, cộng cả việc thập ngũ thiếu gia đưa ra lý lẽ vô cùng đáng tin cậy, với Trù nghệ của Sấu Thỉ, thì Trai Thôn Thổ hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến chất lượng món ăn sắp nấu, nên đã răm rắp đồng ý.

Nghĩ đoạn, Lạc Thạch bỗng vô thức gãi gãi cằm, khịt mũi mỉa mai.

“Kẻ khôn ranh, quả thực vô cùng dễ dàng hợp tác nha...”

“Ngươi nói Sấu Thỉ đó?” Nặc lão nhàn nhạt hưởng ứng “Hắn tuy có chút kiến thức nấu ăn, nhưng cũng chỉ là phàm phu nho nhỏ, sao hiểu được ‘tính thời vụ’ của dược phương?”

Thôn Thổ Trai, ăn đất Thiên Căn Lĩnh, ngưng tụ ngọc trai đen. Sâm ở núi này coi chúng như dinh dưỡng, lấy rễ cuốn lấy rồi hút hết máu thịt, Ngọc Trai Thôn Thổ không bị tiêu hoá mất mà kẹt lại cùng rễ sâm, sinh ra Bách Ngọc Sâm nổi tiếng.

“Trai Thôn Thổ thường tháng ba tạo ngọc, tháng sáu mới vào mùa thu hoạch Bách Ngọc Sâm. Cho vào trong nồi hầm cùng mấy chục loại nguyên liệu, khiến tính thời vụ thay đổi, khả năng ‘ăn đất’ theo đó được kích hoạt lại, nhưng khác ở chỗ, chúng lúc này cướp đi toàn bộ dinh dưỡng và dược chất trong nồi hầm, rồi mới bồi tụ nên ngọc trai. Món Thực Vi Thiên năm nay, vì lẽ đó chỉ còn mỗi mùi vị thôi, tất cả tinh hoa nằm hết trong mười ba viên kia kìa. Khư khư khư...”

Trữ Thực Đan, thứ dược phẩm hỗ trợ được đánh giá hiệu quả nhất trong số các loại đan phương Phàm cấp, giá trị tuyệt đối không nhỏ, hiện bị Lạc Thạch gã cầm hết về tay...

...

Hai ngày sau, nhịp sinh hoạt thường nhật dần quay về với Lạc Dược Trai. Thực Dưỡng Phòng đã lại đông vui như trước, lũ trẻ đang chăm chú nghe Tuỳ lão sư hoạ tự, thi thoảng ê a lẩm nhẩm theo đầy thích thú.

Lạc Thạch dài người trên bàn, mặt không chút biểu tình, nhưng toàn thân nhức mỏi, âm ỉ tê rần. Đêm qua, thì đương nhiên là gã trốn đến đồi Hủ Thực, tập luyện cho thoả. Quãng thời gian vừa rồi quả thật tù túng, mặc dù đã rất chú ý giữ gìn, nhưng bản thân gã cũng tự cảm thấy, tình trạng ì trệ nhất định vẫn xuất hiện.

Lần này thậm chí Lạc Thạch còn tăng độ khó, quyết định đi lên cao hơn, không chỉ dừng ở ba mươi mét rìa ngoài chân đồi nữa, nhằm tạo cái động lực thật lớn, giúp cơ thể mau chóng thích nghi lại cường độ vận động. Bất quá, càng tiến sâu, ‘đối thủ’ càng trở nên khó chơi, gã đành chịu dừng bước nơi cách lối vào gần trăm mét, khi đồng thời phaie đối mặt với ba gốc Thiết Châm Đằng. Sáu đoạn dây leo to khoẻ huy vũ kín kẽ, tốc độ như chớp giật, đặc biệt chúng còn biết phối hợp nhịp nhàng, quần gã tơi tả.

Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm luôn duy trì ở mức độ tận cùng, liên tục tắt bật hai trường thị giác, toàn thân căng sức di chuyển né tránh, những thớ cơ được mặc sức co duỗi, khớp xương vặn xoắn kêu “cách cách” đầy sảng khoải, hai mươi phút trôi qua liền chạm tới cực hạn của Lạc Thạch thời điểm hiện tại.

Sau khi ngậm Lệ Sương và Thổ Nạp nửa giờ, thể lực khôi phục khoảng bảy tám thành, gã tiếp tục quay ra thí mạng với đám Thiết Châm Đằng, cho tới lần thứ ba, nhục cân hoàn toàn bị vắt kiệt, gã mới thực sự hài lòng.

“Có Trữ Thực Đan rồi, Thạch đầu tử ngươi cứ yên tâm ngược đãi bản thân. Hắc hắc...” Trông thấy điệu bộ hết hơi của Lạc Thạch, Nặc lão bỗng cất tiếng cười gian, đằng hắng hỏi.

“Đan phương chế luyện thứ này không hề phổ biến, dù chúng chỉ là Phàm cấp. Theo ngươi thì lý do tại làm sao?”

Nghĩ ngợi một lát, Lạc Thạch vô thức gãi cằm, đoạn nhăn nhỏ lẩm bẩm.

“Bởi nguồn gốc đan dược, hay cách thức phục dùng nhỉ...”

“Ha ha ha... Chính xác! Trữ Thực Đan vốn có khởi nguồn từ chính Nam Cương, vì toàn bộ nguyên liệu cấu thành đều rất thông dụng ở đây. Bất quá, tác dụng ban đầu của đan này, trên thực tế lại giống như một dạng lương khô cải tiến, mục đích được sáng tạo ra vốn dĩ để chống chọi đói kém, nên chỉ thuộc Phàm cấp nhất phẩm thì cũng dễ hiểu thôi...”

Nặc lão cư nhiên thay đổi đan phương, biến nó trở thành một cái phiên bản hoàn thiện hơn nữa, trực tiếp đề thăng tận hai phẩm. Lão gật gù vuốt râu, tiếp tục giảng giải.

“Ngoài ra, đúng như ngươi nói, sử dụng kèm với Lệ Sương, và thi triển cả Dẫn Dược Quán Mạch của lão phu, công dụng liền gân nối xương, sinh thịt mọc da mới trở nên rõ ràng. Thậm chí, nếu đem đặt cạnh mấy loại trung phẩm đan dược Phàm cấp, hiệu quả nhiều lúc còn muốn nhỉnh hơn một đoạn...”

Giá trị của mười ba viên Trữ Thực Đan trong mắt phàm nhân tuyệt đối kinh người, cấp tốc chữa lành vết thương nặng do tác động vật lý, tựa một lần cải tử hoàn sinh, nội việc này thôi, là xứng đáng để họ tranh nhau đánh đổi rồi.

“Chưa phải lúc khẩn yếu, cố gắng đừng lộ ra. Hiện tại, chúng có thể coi như lá bài chưa lật của ngươi a...”

...

“Các trò có từng thắc mắc, ‘Cầu Sinh Hoả’, mà phàm nhân đã đồng lòng thắp sáng, viện trợ Sơn Thuỷ nhị Thượng Thần trong Thất Độ Bát Ương, thực chất là thứ lửa gì, bao giờ chưa?”

Tuỳ lão sư đưa bút trúc điểm vào khay bạch sa, nói đoạn dừng lại chờ đợi.

“Lão sư, lão sư, học trò biết...” Lạc Mẫn ngập tràn năng lượng, vẫn như mọi lần, là đứa cướp lấy câu trả lời đầu tiên, hướng lũ còn lại, hồn nhiên kể chuyện.

“Chúng gọi chung là ‘Ngã Dục chi Hoả’ (#3), còn cho ngắn gọn, thì kêu ‘Dục Hoả’ nha. Là thứ lửa mà từ trong thâm tâm mỗi người, ai cũng có thể tự do đốt lên...”

Đối với phàm nhân, hình ảnh ngọn lửa dục vọng đơn thuần chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, tiền nhân lấy đó làm bài học răn dạy hậu thế về dục tính con người.

Nhân Tộc chen chân vào hàng Ngũ Đại Chủng Tộc trên Thiên Diễn Tinh Cầu, mặc dù chiến lực xếp hàng cuối cùng, nhưng bẩm sinh họ đã được lão Thiên phú cho trí tuệ, và nhất là cái thứ Thất Tình - Lục Dục sẵn có, trong khi các Đại Tộc khác, phải tới tận khi chúng đạt thành Nhân Hoán, thì mới manh nha trỗi dậy.

Dục tính thúc đẩy trí tò mò, khiến nhân loại phát triển nhanh vượt bậc, không nói đâu xa, Trái Đất thế kỷ 22, nơi con người với chiều dày lịch sử hiện diện ngắn ngủi, cơ thể yếu nhược, nhưng đã mau chóng đứng lên toàn khống mọi thứ.

Tại Thiên Diễn Tinh Cầu, trí tuệ cũng đưa Nhân Tộc mạnh mẽ tiến tới, nhưng bằng con đường thông thần rất khác - ‘Tu Chân nhất lộ’. Dục vọng bản thân, nếu nhìn theo hướng bản thiện, thì khi vừa đủ liền mang tới động lực tích cực, muốn thoả nguyện chính mình, vậy lẽ đương nhiên ngươi phải thập phần cố gắng.

Nhưng trái ngược hẳn, lập trường bản ác lại cho rằng, Ngã Dục chi Hoả một khi đã nhóm lên, sẽ càng cháy càng to, vô phương dập tắt.

“Cho đến lúc nào đó, Dục Hoả công tâm, tự dẫn ngọn lửa hư ảo thiêu thân, tự khắc đản sinh Thất Tình...”

Giọng Tuỳ lão sư vang lên, hoạ tự quen thuộc lập tức bắt đầu, bài giảng hôm nay, chính là về chữ ‘Dục’ vốn tồn tại sâu bên trong mỗi con người.

“Tinh Hồn luôn là lĩnh vực bí ẩn bậc nhất, nên thần thông hễ có khả năng tác động vào thứ này, đương nhiên cực kỳ trân quý, hầu hết đều là Cấm Kỹ hoặc Bí Thuật của các Đại Chủng Tộc. Ai ‘chẳng may’ chiếm được, thì cũng còn cần phải xem tư cách kẻ đó liệu giữ nổi không đã. Hoạ phúc song hành a...” Nặc lão đồng thời gật đầu, vuốt râu phụ hoạ.

Ngã Dục chi Hoả, thật bất ngờ, lại có thể coi như là một nửa cái thần thông dựa trên Tinh Hồn để thi triển, mà Nhân tộc ‘vô tình’ sở hữu.

“Trong Thất Độ Bát Ương, khát vọng sống sót bùng lên bên bờ vực diệt vong, Dục Hoả hiển linh dưới hình thái Cầu Sinh Hoả. Sơn Thượng Thần khéo léo dẫn dắt, lợi dụng sự ngoan cường của con dân mình mà vững vàng phản kháng lại ngọn Đông Bắc Si Phong đang tột độ điên cuồng. ‘Dục’, gần như chính là bản ngã con người. Nhân tính tồn tại, tức dục tính cũng song song tồn tại, không thể tách rời...”

Nét bút trúc chuyển động đầy khoáng đạt, từ trên tay Tuỳ lão sư, theo câu chữ bài giảng, cũng dần dần hiển lộ.

(#1): nghề nấu nướng.

(#2): Xuý = thổi/nấu/đun.

(#3): ngọn lửa ham muốn của bản thân.