Tam Thánh Mẫu Trùng Sinh Chi Đứng Sau Người Thủ Hộ

Chương 3

- Đông Hải Tứ công chúa nói không sai! Khắp tam giới này, không ai là không nợ Dương Tiễn.

Giọng nói uy nghiêm của Vương Mẫu nương nương vang khắp đại điện. Không chỉ có các tiên, ngay cả Ngọc đế cũng kinh ngạc khi lời đầu tiên của Vương Mẫu trong suốt buổi chầu hôm nay lại là nói đỡ cho Dương Tiễn.

- Vương Mẫu nương nương, ngài nói vậy là có ý gì? Là Dương Tiễn nợ tam giới chúng sinh, cớ sao lại thành tam giới nợ hắn?

Trư Bát Giới giận dữ đập đinh ba xuống. Mấy người này thật sự là giỏi đổi trắng thay đen. Nói một thôi một hồi, tội của Dương Tiễn đã giảm nhẹ biết bao nhiêu lần. Không phải mọi người nên chửi mắng, nhạo báng Dương Tiễn, sau đó vui vẻ đưa Trầm Hương lên vị trí Tư pháp thiên thần sao? Đây mới là kết quả mà hắn nghĩ tới nha!

Vương Mẫu nương nương cười lạnh. Không có Dương Tiễn ở đằng sau lo liệu chu toàn, các ngươi chỉ như những con khỉ nhảy nhót mua vui mà thôi.

- Các khanh, thường ngày các khanh vẫn hay làm những gì?

Chúng tiên đều hai mặt nhìn nhau. Mọi người đều không hiểu vì sao Vương Mẫu lại hỏi như vậy.

- Bổn cung nghe nói, các khanh nếu không phải công việc khá nhàn tản thì chính là không có việc gì, uống rượu ngâm thơ, thăm thú nhân gian.

“Hừ, nếu không tại sao lại rước ra lắm mối duyên tiên trần như thế?”

Chúng tiên cúi đầu chẳng dám kêu. Tuy rằng không phải tất cả đều như vậy, nhưng là đại đa số thì vẫn có.

- Vương Mẫu nương nương, ngài muốn gì thì nói thẳng ra, cứ úp úp mở mở như thế lão ngưu không hiểu.

Ngưu Ma Vương là người đầu tiên không kiên nhẫn.

- Được, vậy bổn cung cũng nói thẳng. Ai cũng biết vị trí Tư pháp thiên thần rất quan trọng, nhưng không phải cứ ở vị trí này là phải lo liệu tất cả mọi việc lớn nhỏ trong tam giới. Chúng tiên có việc sẽ đăng cáo lên Thiên Đình, ai là người lo? Yêu quái bốn phương hoành hành, ai là người bắt? Vị trí Tư pháp thiên thần này, làm tốt thì bị coi là cứng nhắc, lạnh lùng, không niệm tình người, làm không tốt thì là không hoàn thành chức trách. Hơn tám trăm năm qua, ai dám nói Dương Tiễn làm không tốt? Thiên Đình an ổn, các ngươi có thời gian rong chơi, nhưng có người sẽ vì vậy mà vất vả gấp trăm ngàn lần. Các ngươi thử nói xem tam giới có nợ hắn không?

Tất cả cúi đầu im lặng. Người hay tiên đều như vậy, khi đã phủ nhận một ai đó, họ không bao giờ nhìn thấy mặt tốt, mặt mạnh của người ấy. Mà cho dù bây giờ họ biết thì sau này họ cũng sẽ quên. Bởi vì đó không phải là người họ thực sự quan tâm.

Tam Thánh Mẫu ngã ngồi trên mặt đất. Ánh mắt nàng đờ đẫn:

- Là ta, là ta đã hại Nhị ca. Ta biết huynh ấy chấp chưởng luật trời, thế nhưng lại cố ý vi phạm. Ngàn năm qua, ta không giúp gì được cho huynh ấy, không thông cảm cho huynh ấy, còn ích kỉ vì bản thân mà tạo gánh nặng cho huynh ấy. Nhị ca, Tam muội bất hiếu! Tam muội bất hiếu!

Tiếng khóc của Tam Thánh Mẫu như đứt từng khúc ruột. Những người khác đều bối rối không biết khuyên nhủ thế nào. Nhạo báng Dương Tiễn, ủng hộ giết Dương Tiễn, bọn họ đều có phần.

Lưu Ngạn Xương cảm thấy mặt mũi của mình đã mất hết. Tam Thánh Mẫu đây là đang hối hận vì lấy hắn phải không? Hắn quả thực không bằng một góc Nhị ca nàng. Nếu nàng thấy hắn vô dụng như vậy, tại sao năm đó còn chấp nhận hắn? Đâu đó, hạt giống tăm tối gieo vào trong trái tim, lặng lẽ nảy mầm.

- Mẹ, mẹ đừng như vậy!

Lưu Trầm Hương đau xót. Hắn hối hận rồi. Hắn không nên nóng nảy mà giết chết cậu. Dù gì đó cũng là cậu của hắn, là anh trai ruột của mẹ.

Vương Mẫu nương nương quay về phía Ngọc đế, thấy người kia giống như xuyên qua mẹ con Lưu Trầm Hương nhìn một người khác thì thầm thở dài. Chuyện của Dao Cơ muội muội năm đó mãi mãi là gút mắc không thể gỡ bỏ trong lòng bọn họ. Nhưng vì uy nghiêm Thiên Đình, uy nghiêm của người đứng đầu tam giới, bọn họ không có sự lựa chọn nào khác.

Về Dương Tiễn, bà thực sự tức giận khi bị hắn tính kế. Bà không phủ nhận bà nói giúp hắn là có mục đích riêng của mình. Nhưng, những gì bà thốt ra cũng là những lời thật lòng. Đối với đứa cháu trai này, dù là tài năng hay cơ trí, bà đều cảm thấy nể phục, thậm chí còn có chút tự hào. Dương Tiễn chết đi, vị trí Tư pháp thiên thần bỏ trống, không biết sau này sẽ còn loạn đến mức nào nữa.

- Nhị ca ta đã làm gì?

Tam Thánh Mẫu khàn giọng hỏi. Thấy mọi người ngơ ngác không hiểu, nàng hét lên:

- Ta hỏi các ngươi Nhị ca ta đã làm gì? Hắn rốt cuộc đã làm ra chuyện trời đất không dung gì để người người đều phỉ nhổ hắn, đều căm ghét hắn, đều muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Tất cả nghẹn họng. Bọn họ có thể nói gì đây, nói Dương Tiễn không làm ra chuyện gì thương thiên hại lí gây họa cho tam giới chúng sinh, nói bọn họ ghen tị Dương Tiễn quyền cao chức trọng, nói bọn họ nhìn Dương Tiễn làm việc bản khắc cảm thấy không vừa mắt, hay là nói bọn họ bất bình thay một nhà Tam Thánh Mẫu bị chia cách?

- Hắn... hắn sai Ngưu Ma Vương tới giết ta!

Bách Hoa Tiên Tử cố lấy dũng khí lên tiếng.

- Hắn còn bắt nhốt sư huynh ta... um um...

Trư Bát Giới không thể nói tiếp vì bị Tôn Ngộ Không bịt miệng. Lôi kéo tên sư đệ ngu ngốc nhà mình, Tôn Ngộ Không nhảy lên Cân Đẩu Vân.

- Chúng ta sẽ không quản chuyện của Thiên Đình nữa! Trầm Hương, sau này cũng đừng tới tìm ta.

- Sư phụ!

Trầm Hương vội vàng gọi to một tiếng, nhưng vị Đấu Chiến Thắng Phật nào đó đã mất hút sau biển mây.

Ngao Xuân tiến lên nửa bước. Hắn định nói Dương Tiễn giết chết Tứ tỷ và Đinh Hương của hắn. Thế nhưng hắn chợt nhớ ra tỷ tỷ mình còn đang đứng bên cạnh nên ngậm miệng. Chờ đã! Nếu Tứ tỷ có thể sống lại, vậy phải chăng Đinh Hương cũng...

- Các vị thật sự chắc rằng đây là vì tam giới chúng sinh chứ không phải vì bản thân mình? Hừ, Tiểu Ngọc cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt thế nào là thần tiên trên Thiên Đình.

Lời nói trào phúng của tiểu hồ ly khiến chúng tiên nổi giận. Nhưng vì Ngọc đế cùng Vương Mẫu không nói gì, bọn họ lại phải nín nhịn.

- Ta... ta phải đi tìm Nhị ca. Ta phải đưa huynh ấy về Quán Giang Khẩu. Ta phải đưa huynh ấy về nhà.

Tam Thánh Mẫu lảo đảo đứng dậy. Nàng không muốn nói lời vô nghĩa với bọn họ nữa. Nàng muốn gặp Nhị ca của nàng. Nàng muốn gặp Nhị ca ngay bây giờ.

- Vô ích thôi! Nhị Lang chân quân đã không còn ở đó nữa.

Lời nói của Tứ công chúa khiến tất cả kinh ngạc. Ngay cả Thái Thượng lão quân từ đầu đến giờ vẫn giả bộ hồ đồ cũng phải ầm thầm nhíu mày.

- Dì Tứ, người nói vậy nghĩa là sao?

Tiểu Ngọc vội kéo tay Tứ công chúa.

- Ta vừa từ chân núi Côn Lôn lên đây. Ở đó ngoại trừ vết máu vànhững mảnh vỡ áo giáp thì... không còn gì cả.

Ngao Thính Tâm dứt lời, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Tam Thánh Mẫu cùng Tiểu Ngọc đều lắp bắp không tin nổi.

- Sao... sao có thể như thế được?

- Các khanh!

Giọng nói uy quyền hùng hậu từ phía trên đại điện vang lên. Cuối cùng, Ngọc Hoàng đại đế cũng đã lên tiếng.

- Tân thiên luật xuất thế, đây là điều khiến cả tam giới đều vui mừng. Trẫm quyết định, đặc xá tam giới, lấy ân đức trợ tân thiên luật thêm dày rộng, tạo phúc cho chúng sinh.

- Bệ hạ anh minh!

Chúng tiên đồng loạt hô lên, trong lòng thầm than cuối cùng đã kết thúc. Ai cũng hiểu, Ngọc đế đây là ngầm tha cho Dương Tiễn. Thôi thôi, hắn cũng chết rồi, truy cứu hay không truy cứu thì có ích lợi gì. Dù sao bọn họ với Dương Tiễn không hề có thâm thù đại hận.

Mọi người lục tục rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại đám người Trầm Hương ở trong đại điện trống trải.

Tam Thánh Mẫu kéo tay áo Ngao Thính Tâm.

- Tứ công chúa, ngươi có thể đưa ta tới chỗ Nhị ca... Nhị ca... bị...

- Được!

Tứ công chúa gật đầu đồng ý. Thấy Dương Thiền như vậy, nàng cũng không khỏi cảm thấy đau xót. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Đám người Lưu Trầm Hương vốn định đi theo, thế nhưng bọn họ lại bị Tiểu Ngọc ngăn cản.

- Tiểu Ngọc, muội làm gì vậy?

- Trầm Hương, ngươi đưa cha ngươi về Lưu gia thôn trước. Còn những người khác, các ngươi đến từ đâu thì cũng về đó đi!

- Tiểu hồ ly, ngươi nói gì hả?

Mai Sơn chúng thánh nổi giận. Bây giờ thi thể của Nhị gia mất tích, bọn họ tất nhiên là muốn đi tìm. Na Tra đứng bên cạnh cũng có chung ý nghĩ như vậy.

Tiểu Ngọc trừng mắt, tay nàng siết chặt lấy kiếm.

- Các ngươi nghĩ các ngươi đang đi đâu? Đó là nơi các ngươi liên hợp giết cha ta. Đừng nói là Tam Thánh Mẫu, ngay cả ta cũng không chắc mình sẽ giữ được bình tĩnh nếu nhìn thấy cảnh tượng ở đó. Chỉ cần nghĩ đến việc các ngươi đã làm, ta liền muốn giết các ngươi trả thù cho cha.

Tiểu Ngọc xoay người bay xuống trần gian, bỏ lại một đám thần tiên bối rối đứng một chỗ. Khi giết được Dương Tiễn bọn họ hân hoan bao nhiêu thì bây giờ lại trầm lặng bấy nhiêu. Dù cho lí trí vẫn không ngừng nhắc nhở rằng bọn họ làm đúng, bọn họ không sai, nhưng lương tâm bọn họ không cho phép bọn họ làm lơ. Những lời mà Tam Thánh Mẫu và Tiểu Ngọc nói giống như từng nhát búa đánh nứt niềm tin của bọn họ, làm cho bọn họ đau đớn mà hiểu được rằng, dẫu với bất cứ lí do gì, việc bọn họ làm cũng không thực sự tốt đẹp như họ nghĩ.

Trầm Hương thở dài:

- Mọi người về trước đi! Chúng ta... đều cần có thời gian để bình tĩnh lại.

oOo

Cùng lúc đó, trong Dao Trì, ba vị tiên có vị trí cao nhất Thiên Đình đang họp bàn để giải quyết những chuyện mới xảy ra.

- Nương nương, lúc nãy khanh nói như vậy là...

Ngọc đế hiển nhiên là thắc mắc chuyện Vương Mẫu nói giúp cho Dương Tiễn.

- Bệ hạ, ngài thử nghĩ xem, chuyện hôm nay, ai là người bẽ mặt nhất?

- Tất nhiên là đám người Lưu Trầm Hương.

- Đúng vậy! Tiểu tử Lưu Trầm Hương phá núi cứu mẹ, giết Dương Tiễn, đưa tân thiên luật xuất hiện. Khắp tam giới đều coi thằng nhóc đó là đại anh hùng. Nhưng sự xuất hiện của Tam Thánh Mẫu và tiểu hồ ly đã làm thay đổi tất cả. Thần thiếp nói giúp Dương Tiễn, vừa là để người khác thấy được Thiên Đình ta công chính liêm minh, phân rõ phải trái, vừa là để giảm bớt uy khí đang lên cao của đám người Trầm Hương.

Ngọc đế nghe vậy cũng gật gù. Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt ông trở nên khó coi.

- Nhưng Tam Thánh Mẫu và tiểu hồ ly kia cũng thật lớn mật. Dám coi rẻ uy nghiêm Thiên Đình! Phải nghiêm trị!

- Bệ hạ! Nương nương!

Thái Thượng Lão Quân nãy giờ vẫn đứng một bên làm vật trang trí bỗng lên tiếng.

- Lão phu cho rằng, chúng ta không nên động đến đám người Lưu Trầm Hương nữa.

- Lão Quân có ý gì?

- Bệ hạ có nhớ Nhị Lang Chân Quân chết ở đâu không?

- Tất nhiên là nhớ! Hắn chẳng phải chết dưới chân núi Côn Lôn sao? Khoan đã! Côn Lôn? Xiển giáo?

Cả Ngọc Hoàng và Vương Mẫu đều biến sắc. Bọn họ thực sự đã quên mất đám người cố chấp đầy phiền toái này.

- Nương nương, phải làm sao bây giờ? Lỡ như Xiển giáo vì trả thù cho Dương Tiễn mà đánh lên Thiên Đình, chúng ta...

- Bệ hạ, ngài bình tĩnh! Nếu thật sự muốn đánh lên Thiên Đình, bọn họ đã sớm xuất hiện rồi, đâu còn đợi đến lúc này mà vẫn chưa ra mặt?

Tây Vương Mẫu vội trấn an Ngọc đế. Cả hai nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân.

- Khụ, theo lão phu thấy, có lẽ việc này do Nhị Lang Chân Quân đã can thiệp từ trước.

- Dương Tiễn?

- Đúng vậy! Người cẩn trọng như Chân Quân, làm sao có thể không chuẩn bị chu toàn đâu. Đám người Trầm Hương là do Chân Quân dùng mạng để đổi. Cho dù bây giờ Xiển giáo không có động tĩnh gì, nhưng với cá tính bao che khuyết điểm của sư đệ và các sư điệt lão phu, chỉ cần có cơ hội, bọn họ...

- Ý Lão Quân là nếu chúng ta động đến đám người Lưu Trầm Hương, Xiển giáo sẽ vịn vào cớ đó để lên đây gây chuyện với Thiên Đình?

Vương Mẫu nương nương nghiến răng nghiến lợi hỏi. Dương Tiễn chết tiệt, không ngờ hắn còn chiêu này.

- Nương nương, hay là chúng ta thôi đi! Dù sao đám người đó cũng rất phiền toái...

Ngọc Hoàng lên tiếng khuyên nhủ Tây Vương Mẫu. Ông rất kiêng kị đám người Xiển giáo kia. Nếu không phải sau trận chiến Phong Thần, Xiển giáo đã lập lời thề với Nữ Oa nương nương không ra khỏi Côn Lôn, Thiên Đình chưa chắc được an ổn như bây giờ.

Vương Mẫu hừ lạnh. Cục tức này, bà thật sự nuốt không trôi.

Xẹt!

Một luồng sáng bảy màu hiện lên. Cả ba người đều kinh ngạc nhìn về phía đó.

- Kia... kia là thiên điều mới mà!

- Mạch lân ngân bạc? Làm sao có thể...

Cả Ngọc Hoàng và Vương Mẫu đều thốt lên. Thái Thượng Lão Quân dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn những hàng chữ của tân thiên luật đang thoát ra và bay về phía xa. Những tia sáng màu trắng bạc uốn lượn, quấn quanh các con chữ trong ánh vàng rực rỡ chói lòa. Mà đích đến của chúng, không đâu khác, chính là Chân Quân thần điện.

/span>

- Đông Hải Tứ công chúa nói không sai! Khắp tam giới này, không ai là không nợ Dương Tiễn.

Giọng nói uy nghiêm của Vương Mẫu nương nương vang khắp đại điện. Không chỉ có các tiên, ngay cả Ngọc đế cũng kinh ngạc khi lời đầu tiên của Vương Mẫu trong suốt buổi chầu hôm nay lại là nói đỡ cho Dương Tiễn.

- Vương Mẫu nương nương, ngài nói vậy là có ý gì? Là Dương Tiễn nợ tam giới chúng sinh, cớ sao lại thành tam giới nợ hắn?

Trư Bát Giới giận dữ đập đinh ba xuống. Mấy người này thật sự là giỏi đổi trắng thay đen. Nói một thôi một hồi, tội của Dương Tiễn đã giảm nhẹ biết bao nhiêu lần. Không phải mọi người nên chửi mắng, nhạo báng Dương Tiễn, sau đó vui vẻ đưa Trầm Hương lên vị trí Tư pháp thiên thần sao? Đây mới là kết quả mà hắn nghĩ tới nha!

Vương Mẫu nương nương cười lạnh. Không có Dương Tiễn ở đằng sau lo liệu chu toàn, các ngươi chỉ như những con khỉ nhảy nhót mua vui mà thôi.

- Các khanh, thường ngày các khanh vẫn hay làm những gì?

Chúng tiên đều hai mặt nhìn nhau. Mọi người đều không hiểu vì sao Vương Mẫu lại hỏi như vậy.

- Bổn cung nghe nói, các khanh nếu không phải công việc khá nhàn tản thì chính là không có việc gì, uống rượu ngâm thơ, thăm thú nhân gian.

”Hừ, nếu không tại sao lại rước ra lắm mối duyên tiên trần như thế?”

Chúng tiên cúi đầu chẳng dám kêu. Tuy rằng không phải tất cả đều như vậy, nhưng là đại đa số thì vẫn có.

- Vương Mẫu nương nương, ngài muốn gì thì nói thẳng ra, cứ úp úp mở mở như thế lão ngưu không hiểu.

Ngưu Ma Vương là người đầu tiên không kiên nhẫn.

- Được, vậy bổn cung cũng nói thẳng. Ai cũng biết vị trí Tư pháp thiên thần rất quan trọng, nhưng không phải cứ ở vị trí này là phải lo liệu tất cả mọi việc lớn nhỏ trong tam giới. Chúng tiên có việc sẽ đăng cáo lên Thiên Đình, ai là người lo? Yêu quái bốn phương hoành hành, ai là người bắt? Vị trí Tư pháp thiên thần này, làm tốt thì bị coi là cứng nhắc, lạnh lùng, không niệm tình người, làm không tốt thì là không hoàn thành chức trách. Hơn tám trăm năm qua, ai dám nói Dương Tiễn làm không tốt? Thiên Đình an ổn, các ngươi có thời gian rong chơi, nhưng có người sẽ vì vậy mà vất vả gấp trăm ngàn lần. Các ngươi thử nói xem tam giới có nợ hắn không?

Tất cả cúi đầu im lặng. Người hay tiên đều như vậy, khi đã phủ nhận một ai đó, họ không bao giờ nhìn thấy mặt tốt, mặt mạnh của người ấy. Mà cho dù bây giờ họ biết thì sau này họ cũng sẽ quên. Bởi vì đó không phải là người họ thực sự quan tâm.

Tam Thánh Mẫu ngã ngồi trên mặt đất. Ánh mắt nàng đờ đẫn:

- Là ta, là ta đã hại Nhị ca. Ta biết huynh ấy chấp chưởng luật trời, thế nhưng lại cố ý vi phạm. Ngàn năm qua, ta không giúp gì được cho huynh ấy, không thông cảm cho huynh ấy, còn ích kỉ vì bản thân mà tạo gánh nặng cho huynh ấy. Nhị ca, Tam muội bất hiếu! Tam muội bất hiếu!

Tiếng khóc của Tam Thánh Mẫu như đứt từng khúc ruột. Những người khác đều bối rối không biết khuyên nhủ thế nào. Nhạo báng Dương Tiễn, ủng hộ giết Dương Tiễn, bọn họ đều có phần.

Lưu Ngạn Xương cảm thấy mặt mũi của mình đã mất hết. Tam Thánh Mẫu đây là đang hối hận vì lấy hắn phải không? Hắn quả thực không bằng một góc Nhị ca nàng. Nếu nàng thấy hắn vô dụng như vậy, tại sao năm đó còn chấp nhận hắn? Đâu đó, hạt giống tăm tối gieo vào trong trái tim, lặng lẽ nảy mầm.

- Mẹ, mẹ đừng như vậy!

Lưu Trầm Hương đau xót. Hắn hối hận rồi. Hắn không nên nóng nảy mà giết chết cậu. Dù gì đó cũng là cậu của hắn, là anh trai ruột của mẹ.

Vương Mẫu nương nương quay về phía Ngọc đế, thấy người kia giống như xuyên qua mẹ con Lưu Trầm Hương nhìn một người khác thì thầm thở dài. Chuyện của Dao Cơ muội muội năm đó mãi mãi là gút mắc không thể gỡ bỏ trong lòng bọn họ. Nhưng vì uy nghiêm Thiên Đình, uy nghiêm của người đứng đầu tam giới, bọn họ không có sự lựa chọn nào khác.

Về Dương Tiễn, bà thực sự tức giận khi bị hắn tính kế. Bà không phủ nhận bà nói giúp hắn là có mục đích riêng của mình. Nhưng, những gì bà thốt ra cũng là những lời thật lòng. Đối với đứa cháu trai này, dù là tài năng hay cơ trí, bà đều cảm thấy nể phục, thậm chí còn có chút tự hào. Dương Tiễn chết đi, vị trí Tư pháp thiên thần bỏ trống, không biết sau này sẽ còn loạn đến mức nào nữa.

- Nhị ca ta đã làm gì?

Tam Thánh Mẫu khàn giọng hỏi. Thấy mọi người ngơ ngác không hiểu, nàng hét lên:

- Ta hỏi các ngươi Nhị ca ta đã làm gì? Hắn rốt cuộc đã làm ra chuyện trời đất không dung gì để người người đều phỉ nhổ hắn, đều căm ghét hắn, đều muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Tất cả nghẹn họng. Bọn họ có thể nói gì đây, nói Dương Tiễn không làm ra chuyện gì thương thiên hại lí gây họa cho tam giới chúng sinh, nói bọn họ ghen tị Dương Tiễn quyền cao chức trọng, nói bọn họ nhìn Dương Tiễn làm việc bản khắc cảm thấy không vừa mắt, hay là nói bọn họ bất bình thay một nhà Tam Thánh Mẫu bị chia cách?

- Hắn... hắn sai Ngưu Ma Vương tới giết ta!

Bách Hoa Tiên Tử cố lấy dũng khí lên tiếng.

- Hắn còn bắt nhốt sư huynh ta... um um...

Trư Bát Giới không thể nói tiếp vì bị Tôn Ngộ Không bịt miệng. Lôi kéo tên sư đệ ngu ngốc nhà mình, Tôn Ngộ Không nhảy lên Cân Đẩu Vân.

- Chúng ta sẽ không quản chuyện của Thiên Đình nữa! Trầm Hương, sau này cũng đừng tới tìm ta.

- Sư phụ!

Trầm Hương vội vàng gọi to một tiếng, nhưng vị Đấu Chiến Thắng Phật nào đó đã mất hút sau biển mây.

Ngao Xuân tiến lên nửa bước. Hắn định nói Dương Tiễn giết chết Tứ tỷ và Đinh Hương của hắn. Thế nhưng hắn chợt nhớ ra tỷ tỷ mình còn đang đứng bên cạnh nên ngậm miệng. Chờ đã! Nếu Tứ tỷ có thể sống lại, vậy phải chăng Đinh Hương cũng...

- Các vị thật sự chắc rằng đây là vì tam giới chúng sinh chứ không phải vì bản thân mình? Hừ, Tiểu Ngọc cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt thế nào là thần tiên trên Thiên Đình.

Lời nói trào phúng của tiểu hồ ly khiến chúng tiên nổi giận. Nhưng vì Ngọc đế cùng Vương Mẫu không nói gì, bọn họ lại phải nín nhịn.

- Ta... ta phải đi tìm Nhị ca. Ta phải đưa huynh ấy về Quán Giang Khẩu. Ta phải đưa huynh ấy về nhà.

Tam Thánh Mẫu lảo đảo đứng dậy. Nàng không muốn nói lời vô nghĩa với bọn họ nữa. Nàng muốn gặp Nhị ca của nàng. Nàng muốn gặp Nhị ca ngay bây giờ.

- Vô ích thôi! Nhị Lang chân quân đã không còn ở đó nữa.

Lời nói của Tứ công chúa khiến tất cả kinh ngạc. Ngay cả Thái Thượng lão quân từ đầu đến giờ vẫn giả bộ hồ đồ cũng phải ầm thầm nhíu mày.

- Dì Tứ, người nói vậy nghĩa là sao?

Tiểu Ngọc vội kéo tay Tứ công chúa.

- Ta vừa từ chân núi Côn Lôn lên đây. Ở đó ngoại trừ vết máu và  những mảnh vỡ áo giáp thì... không còn gì cả.

Ngao Thính Tâm dứt lời, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Tam Thánh Mẫu cùng Tiểu Ngọc đều lắp bắp không tin nổi.

- Sao... sao có thể như thế được?

- Các khanh!

Giọng nói uy quyền hùng hậu từ phía trên đại điện vang lên. Cuối cùng, Ngọc Hoàng đại đế cũng đã lên tiếng.

- Tân thiên luật xuất thế, đây là điều khiến cả tam giới đều vui mừng. Trẫm quyết định, đặc xá tam giới, lấy ân đức trợ tân thiên luật thêm dày rộng, tạo phúc cho chúng sinh.

- Bệ hạ anh minh!

Chúng tiên đồng loạt hô lên, trong lòng thầm than cuối cùng đã kết thúc. Ai cũng hiểu, Ngọc đế đây là ngầm tha cho Dương Tiễn. Thôi thôi, hắn cũng chết rồi, truy cứu hay không truy cứu thì có ích lợi gì. Dù sao bọn họ với Dương Tiễn không hề có thâm thù đại hận.

Mọi người lục tục rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại đám người Trầm Hương ở trong đại điện trống trải.

Tam Thánh Mẫu kéo tay áo Ngao Thính Tâm.

- Tứ công chúa, ngươi có thể đưa ta tới chỗ Nhị ca... Nhị ca... bị...

- Được!

Tứ công chúa gật đầu đồng ý. Thấy Dương Thiền như vậy, nàng cũng không khỏi cảm thấy đau xót. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Đám người Lưu Trầm Hương vốn định đi theo, thế nhưng bọn họ lại bị Tiểu Ngọc ngăn cản.

- Tiểu Ngọc, muội làm gì vậy?

- Trầm Hương, ngươi đưa cha ngươi về Lưu gia thôn trước. Còn những người khác, các ngươi đến từ đâu thì cũng về đó đi!

- Tiểu hồ ly, ngươi nói gì hả?

Mai Sơn chúng thánh nổi giận. Bây giờ thi thể của Nhị gia mất tích, bọn họ tất nhiên là muốn đi tìm. Na Tra đứng bên cạnh cũng có chung ý nghĩ như vậy.

Tiểu Ngọc trừng mắt, tay nàng siết chặt lấy kiếm.

- Các ngươi nghĩ các ngươi đang đi đâu? Đó là nơi các ngươi liên hợp giết cha ta. Đừng nói là Tam Thánh Mẫu, ngay cả ta cũng không chắc mình sẽ giữ được bình tĩnh nếu nhìn thấy cảnh tượng ở đó. Chỉ cần nghĩ đến việc các ngươi đã làm, ta liền muốn giết các ngươi trả thù cho cha.

Tiểu Ngọc xoay người bay xuống trần gian, bỏ lại một đám thần tiên bối rối đứng một chỗ. Khi giết được Dương Tiễn bọn họ hân hoan bao nhiêu thì bây giờ lại trầm lặng bấy nhiêu. Dù cho lí trí vẫn không ngừng nhắc nhở rằng bọn họ làm đúng, bọn họ không sai, nhưng lương tâm bọn họ không cho phép bọn họ làm lơ. Những lời mà Tam Thánh Mẫu và Tiểu Ngọc nói giống như từng nhát búa đánh nứt niềm tin của bọn họ, làm cho bọn họ đau đớn mà hiểu được rằng, dẫu với bất cứ lí do gì, việc bọn họ làm cũng không thực sự tốt đẹp như họ nghĩ.

Trầm Hương thở dài:

- Mọi người về trước đi! Chúng ta... đều cần có thời gian để bình tĩnh lại.


oOo



Cùng lúc đó, trong Dao Trì, ba vị tiên có vị trí cao nhất Thiên Đình đang họp bàn để giải quyết những chuyện mới xảy ra.

- Nương nương, lúc nãy khanh nói như vậy là...

Ngọc đế hiển nhiên là thắc mắc chuyện Vương Mẫu nói giúp cho Dương Tiễn.

- Bệ hạ, ngài thử nghĩ xem, chuyện hôm nay, ai là người bẽ mặt nhất?

- Tất nhiên là đám người Lưu Trầm Hương.

- Đúng vậy! Tiểu tử Lưu Trầm Hương phá núi cứu mẹ, giết Dương Tiễn, đưa tân thiên luật xuất hiện. Khắp tam giới đều coi thằng nhóc đó là đại anh hùng. Nhưng sự xuất hiện của Tam Thánh Mẫu và tiểu hồ ly đã làm thay đổi tất cả. Thần thiếp nói giúp Dương Tiễn, vừa là để người khác thấy được Thiên Đình ta công chính liêm minh, phân rõ phải trái, vừa là để giảm bớt uy khí đang lên cao của đám người Trầm Hương.

Ngọc đế nghe vậy cũng gật gù. Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt ông trở nên khó coi.

- Nhưng Tam Thánh Mẫu và tiểu hồ ly kia cũng thật lớn mật. Dám coi rẻ uy nghiêm Thiên Đình! Phải nghiêm trị!

- Bệ hạ! Nương nương!

Thái Thượng Lão Quân nãy giờ vẫn đứng một bên làm vật trang trí bỗng lên tiếng.

- Lão phu cho rằng, chúng ta không nên động đến đám người Lưu Trầm Hương nữa.

- Lão Quân có ý gì?

- Bệ hạ có nhớ Nhị Lang Chân Quân chết ở đâu không?

- Tất nhiên là nhớ! Hắn chẳng phải chết dưới chân núi Côn Lôn sao? Khoan đã! Côn Lôn? Xiển giáo?

Cả Ngọc Hoàng và Vương Mẫu đều biến sắc. Bọn họ thực sự đã quên mất đám người cố chấp đầy phiền toái này.

- Nương nương, phải làm sao bây giờ? Lỡ như Xiển giáo vì trả thù cho Dương Tiễn mà đánh lên Thiên Đình, chúng ta...

- Bệ hạ, ngài bình tĩnh! Nếu thật sự muốn đánh lên Thiên Đình, bọn họ đã sớm xuất hiện rồi, đâu còn đợi đến lúc này mà vẫn chưa ra mặt?

Tây Vương Mẫu vội trấn an Ngọc đế. Cả hai nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân.

- Khụ, theo lão phu thấy, có lẽ việc này do Nhị Lang Chân Quân đã can thiệp từ trước.

- Dương Tiễn?

- Đúng vậy! Người cẩn trọng như Chân Quân, làm sao có thể không chuẩn bị chu toàn đâu. Đám người Trầm Hương là do Chân Quân dùng mạng để đổi. Cho dù bây giờ Xiển giáo không có động tĩnh gì, nhưng với cá tính bao che khuyết điểm của sư đệ và các sư điệt lão phu, chỉ cần có cơ hội, bọn họ...

- Ý Lão Quân là nếu chúng ta động đến đám người Lưu Trầm Hương, Xiển giáo sẽ vịn vào cớ đó để lên đây gây chuyện với Thiên Đình?

Vương Mẫu nương nương nghiến răng nghiến lợi hỏi. Dương Tiễn chết tiệt, không ngờ hắn còn chiêu này.

- Nương nương, hay là chúng ta thôi đi! Dù sao đám người đó cũng rất phiền toái...

Ngọc Hoàng lên tiếng khuyên nhủ Tây Vương Mẫu. Ông rất kiêng kị đám người Xiển giáo kia. Nếu không phải sau trận chiến Phong Thần, Xiển giáo đã lập lời thề với Nữ Oa nương nương không ra khỏi Côn Lôn, Thiên Đình chưa chắc được an ổn như bây giờ.

Vương Mẫu hừ lạnh. Cục tức này, bà thật sự nuốt không trôi.

Xẹt!

Một luồng sáng bảy màu hiện lên. Cả ba người đều kinh ngạc nhìn về phía đó.

- Kia... kia là thiên điều mới mà!

- Mạch lân ngân bạc? Làm sao có thể...

Cả Ngọc Hoàng và Vương Mẫu đều thốt lên. Thái Thượng Lão Quân dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn những hàng chữ của tân thiên luật đang thoát ra và bay về phía xa. Những tia sáng màu trắng bạc uốn lượn, quấn quanh các con chữ trong ánh vàng rực rỡ chói lòa. Mà đích đến của chúng, không đâu khác, chính là Chân Quân thần điện.

/span>