Tam Thế

Quyển 3 Chương 21: Ngoại truyện 4. Chấp niệm ba kiếp

Khi linh hồn được quỷ sai dẫn về Minh Giới để nhập luân hồi, Trọng Cơ mới nhớ ra tất cả ký ức của kiếp trước, mới biết mình đã bỏ lỡ một người.

Trước đây vì không nhớ nên mới bỏ lỡ chàng, còn lần này thì không, Trọng Cơ quyết tâm giữ lại toàn bộ ký ức nên đã lén đổ bát canh Mạnh Bà xuống dòng Vong Xuyên chảy dưới chân cầu. Linh hồn sau khi uống canh Mạnh Bà sẽ quên đi hết thảy, trong mắt họ, Vong Xuyên chỉ là một dòng sông bình thường nên họ có thể dễ dàng đi qua cầu Nại Hà. Nhưng Trọng Cơ lại khác. Nàng không uống canh Mạnh Bà nên thấy được bản chất của dòng Vòng Xuyên là dòng sông chất chứa oán niệm của ngàn vạn oan hồn, chỉ liếc mắt một cái là dễ dàng trở thành một trong số chúng.

Khoảnh khắc Trọng Cơ nhìn thấy những oan hồn lúc nhúc dưới chân cầu, bản thân như lạc vào sương mù, mặt sông bỗng hiện lên một bóng hình vô cùng quen thuộc, chẳng phải ai khác mà chính là người trong lòng nàng. Nàng thấy chàng mở rộng vòng tay, dịu dàng cất tiếng: “Ta chờ muội lâu lắm rồi. Mau lại đây, đến với ta”.

Trọng Cơ không hề do dự mà lao đến bên chàng. Ngay lập tức, cơn đau buốt giá bỗng ập đến linh hồn, ảo cảnh liền tan biến, đến lúc này nàng mới phát hiện ra mình đã nằm trong lòng Vong Xuyên, bị các vong hồn bao quanh cắn nuốt. Nàng giãy giụa muốn thoát ra nhưng càng giãy giụa, nàng càng lún sâu vào dòng sông oán hận. Đang lúc Trọng Cơ cảm thấy tuyệt vọng, cho rằng mình sẽ bị chúng cắn xé thành từng mảnh thì lũ vong hồn bỗng bị ai đó đánh dạt ra xa, nàng cũng được người đó bế lên cầu. Nàng nghe người đó thủ thỉ bên tai: “Những vong hồn đó bị Vong Xuyên giam cầm, vĩnh viễn không được siêu sinh nên oán khí ngày một nặng, thường khiến những người không uống canh Mạnh Bà hoặc có chấp niệm quá nặng nhìn thấy ảo cảnh rồi kéo họ xuống nước làm bạn với chúng”.

Vậy ra chúng chỉ ra tay với những người không uống canh Mạnh Bà hoặc chấp niệm quá sâu, làm họ có ảo giác rằng ước nguyện đã thành hiện thực rồi kéo họ xuống nước? Nhưng điều đó không làm Trọng Cơ ngạc nhiên bằng chủ nhân của giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Là huynh?”. Hộ vệ của Yến Nhạc công chúa, thanh mãi trúc mã của Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm?

Tần Lãng gật đầu: “Biết ngay là nàng sẽ đổ canh đi mà. Nàng yêu hắn ta đến thế sao?”.

Trọng Cơ không hề do dự gật đầu.

Đôi mắt Tần Lãng bỗng thẫm lại, im lặng hồi lâu, sau đó chàng liền nắm lấy tay nàng cùng đi về phía cuối của cầu Nại Hà, nghiêm túc hứa hẹn: “Vậy thì ta sẽ giúp nàng, âm thầm ở bên nàng giống như kiếp này và kiếp trước”.

Thế là hai người đầu thai thành Lạc Minh Thư và Lục Phù Dao mang ký ức của kiếp trước. Lục Phù Dao luôn cố gắng để Trấn Viễn yêu mình, còn Lạc Minh Thư thì luôn ở bên giúp đỡ. Chính chàng là người đã dạy nàng nấu ăn. Trấn Viễn chỉ biết nàng nấu ăn rất ngon, chỉ nếm được thành quả của nàng, còn Lạc Minh Thư mới là người bên nàng trong suốt quá trình học nấu, chứng kiến những thất bại của nàng và đưa ra những lời khuyên hữu ích. Cả khi Lục Phù Dao bị Trấn Viễn từ chối cũng vậy. Một người cao ngạo như nàng không cho phép bản thân lộ vẻ yếu mềm trước kẻ khác, kể cả Trấn Viễn mà nàng đem lòng yêu ba kiếp, nhưng lại có thể vùi mặt vào ngực Lạc Minh Thư mà khóc nức nở, chẳng màng đến hình tượng thường ngày. Nhìn người trong lòng đang khóc nức nở vì tình địch của mình, chàng bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu sư huynh đã nói thế thì nàng hãy từ bỏ đi, hãy chú ý đến người luôn ở bên nàng là ta này”.

Lục Phù Dao ngẩng đầu lên, ngạc nhiên đến mức quên cả khóc.

Lạc Minh Thư nhìn thẳng vào mắt nàng, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Trước kia ta từ bỏ vì nghĩ Trấn Viễn có thể đem lại hạnh phúc cho nàng, nhưng bây giờ thì sao? Huynh ấy cuối cùng cũng nói lời từ chối, vậy nàng còn lưu luyến làm gì? Sao không thử chú ý đến ta, dù sao nàng cũng nhận ra tình cảm ta dành cho nàng từ lâu rồi đúng không?”.

Lục Phù Dao quay đầu đi né tránh ánh mắt của chàng, im lặng chẳng khác nào ngầm thừa nhận. Tình cảm của chàng mãnh liệt như vậy, sao nàng lại không cảm nhận được chứ?

Thấy nàng như vậy, Lạc Minh Thư không tránh khỏi tổn thương, có chút đau lòng. Quả nhiên nếu đối xử với người khác quá tốt trong một thời gian dài, người ta sẽ coi đó là lẽ đương nhiên, không để ý cũng chẳng đáp lại. Lạc Minh Thư bèn đưa ra quyết định như để nói cho nàng biết và cũng là tự nhủ với chính mình: “Dù yêu nàng đến đâu thì nếu không được đáp lại, ta cũng sẽ từ bỏ. Không ai có thể ôm mối tình vô vọng suốt đời muôn kiếp được. Vì vậy, Phù Dao à, hãy suy nghĩ thật kĩ rồi cho ta câu trả lời”.

Vậy nên kể từ hôm đó, Lạc Minh Thư cố tình tạo ra một khoảng cách giữa hai người, chẳng phải giận dỗi vì bị Lục Phù Dao làm tổn thương mà là để nàng có thể bình tâm suy nghĩ. Đột nhiên bị thanh mai trúc mã cả ba kiếp lạnh nhạt, Lục Phù Dao đương nhiên là cảm thấy rất khó chịu, trống vắng, hụt hẫng, nhưng vì bản tính cao ngạo nên chẳng thể mở lời. Phiền muộn cứ tích tụ, chồng chất trong lòng, cuối cùng nhân một dịp nàng dầm mưa cảm lạnh mà bộc phát thành bệnh khiến nàng phải uể oải nằm trên giường mấy ngày liền.

Khoảng cách giữa hai người lập tức bị cơn sốt của nàng thiêu rụi.

Thấy Lục Phù Dao đổ bệnh, Lạc Minh Thư liền dẹp tan khoảng cách ấy, đích thân xuống bếp nấu nướng, sắc thuốc, còn làm chút điểm tâm ngọt cho nàng tráng miệng. Ban đầu nhìn chàng cẩn thận thổi rồi bón cho mình từng thìa cháo, phiền muộn chất chứa trong lòng nàng bấy lâu cuối cùng cũng trào ra khỏi ngực, hoá thành nước mắt tuôn ra không ngừng: “Rốt cuộc huynh cũng chịu để ý đến ta rồi? Có phải nếu ta không đổ bệnh, huynh sẽ tiếp tục không đếm xỉa đến ta? Thấy ta như vậy, huynh đã bớt giận chưa?”.

Lạc Minh Thư dùng khăn lụa lau đi chút cháo còn vương bên khoé môi nàng, bất lực giải thích: “Ta không có giận, chỉ là cố tình tạo ra khoảng cách để nàng có thể bình tâm suy nghĩ thôi”. Biết giờ chưa phải lúc thích hợp nhưng chàng vẫn không kìm được mà hỏi: “Vậy… nàng suy nghĩ đến đâu rồi? Đã quyết định chưa?”.

Nghe vậy, Lục Phù Dao càng khóc to hơn, vừa khóc vừa nói bằng giọng nghẹn ngào: “Huynh nhìn ta như vậy mà còn hỏi, còn bắt ta nói thẳng ra sao? Vậy thì ta nói! Ta đã cố loại bỏ bóng hình huynh ra khỏi tâm trí nhưng lại thất bại, ta không thể sống thiếu huynh!”.

Đúng vậy. Trấn Viễn là người Lục Phù Dao muốn có nhưng không được, khiến nàng luôn canh cánh trong lòng; còn Lạc Minh Thư mới gắn bó với nàng cả ba kiếp. Chàng là người duy nhất trên thế gian này biết được những góc khuất nơi nàng, là người hiểu nàng và được nàng ỷ lại nhiều nhất. Ba kiếp gắn bó đã khiến Lạc Minh Thư trở thành người quan trọng nhất với Lục Phù Dao trong vô thức, để rồi khi nàng chợt nhận ra thì vận mệnh cả hai đã gắn liền với nhau, chẳng thể tách rời.

Nghe được lời thừa nhận thật lòng ấy, đương nhiên là Lạc Minh Thư cảm thấy rất vui vẻ, biết rõ để một người bản tính cao ngạo như nàng tự mình nói ra là rất khó khăn nhưng chàng vẫn chưa thoả mãn, nhân lúc nàng còn sốt mà dịu dàng dụ dỗ: “Nói vậy cũng có nghĩa là đối với nàng, ta là người quan trọng nhất? Từ nay về sau trong lòng nàng chỉ có mình ta, không hướng mắt về bất kỳ ai khác, kể cả sư huynh?”.

Có lẽ cơn sốt đã làm đầu óc nàng mê muội, khiến lòng nàng trở nên mềm yếu nên lời vốn khó nói thường ngày giờ lại dễ dàng thốt ra: “Ừ. Ta chỉ cần mình huynh, không cần ai khác”.

Sóng lòng cứ dâng lên cuồn cuộn khiến chàng kìm lòng không đậu, ôm chặt nàng trong vòng tay mình, khàn giọng thốt lên: “Cuối cùng ta cũng nghe được lời này của nàng. Ước nguyện ba kiếp của ta chỉ có vậy mà thôi”.

HOÀN.

;;___;; Ba năm viết nên một câu chuyện tình ba kiếp. Không ngờ bản thân lại kiên trì được đến ngày này.