Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 21

Edit: Lavender - Blue

Ở chung được vài ngày, Cam Nhĩ Toàn Chung phát hiện Khuất Lam Sơ ngay cả con gián cũng không dám đánh chết. Vậy mà nhà họ Khuất phái người như vậy tới ám sát mình, không biết có phải quá xem thường mình không, hay là người nhà họ Khuất không hiểu tính cách cô?

Mặc kệ là thế nào anh cũng không sao cả, bởi vì bên cạnh có nhiều thêm một người kiêm người hầu vệ sĩ cảm giác cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng còn có thể trêu chọc cô một chút, nhìn cô giận gương mặt đỏ lên rất xinh đẹp.

Giống như bây giờ ——

"Anh có gan nói lại lần nữa?"

Anh cười híp mắt mở miệng, "Lam Lam thân yêu, nếu như em thích nghe, anh rất vui lòng ghi âm lại rồi cho em ngày đêm nghe."

"Anh tự đâm đầu vào chỗ chết!" Cô quát lạnh.

"Anh còn không có chán sống, tuyệt đối không muốn chết." Anh cười cợtngoắc ngoắc ngón trỏ, "Đừng thẹn thùng, mau tới đây đấm chân giúp anh."

Cô nén giận, "Cái này bao gồm trong mười điều kia?"

Anh cười đến vô hại và chân thành, "Dĩ nhiên không phải. Tôi chỉ là thấy cô quá rảnh rỗi, tốt bụng muốn giúp cô tìm một chút chuyện làm, để cho cô hoạt động gân cốt một chút, tránh cho cô ngồi quá lâu, sẽ bị lòi trĩ."

"Không cần lòng tốt của anh!" Giọng cô lộ era vẻ lạnh lẽo ớn lạnh.

"Thật không cần sao?" Vẻ mặt Cam Nhĩ Toàn hối tiếc, vẻ mặt nhìn giống như hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ cự tuyệt "Lòng tốt" của mình như thế.

Sau khi lạnh lùng liếc một cái, Khuất Lam Sơ rũ mắt xuống nhìn sách trong tay, quyết định không quan tâm tới người đàn ông nhàm chán này. Những người như vậy càng chú ý nhìn anh ta, anh ta càng chơi hăng say.

Không thèm để ý thái độ dửng dưng của cô, anh lại nói "Ai, cần gìphải giấu giếm tới đây?"

Vốn là quyết định không để ý tới anh ta, nhưng anh ta nói không đầu không đuôi, làm cô buồn bực giương mắt.

"Tôi nói là cái bớt trên cổ của cô, cần gì phải dùng khăn lụa che dấu, nếu như cô cảm thấy khó coi, đi làm phẫu thuật nhỏ bắn tia lazer là nó sẽ hết không phải tốt sao."

Cô lạnh nhạt nói ;"Không cần phải vậy." Cũng không phải cô ghét cái bớt này, chỉ là không thích vài người thấy cái bớt này của cô thì sẽ không kiềm chế được nhìn đi nhìn lại.

"Thật ra thì tôi cảm thấy cái bớt của cô rất đẹp, hình dáng cong cong giống như vầng trăng, màu sắc đẹp giống như những giọt máu."

Lần đầu tiên nghe có người hình dung cái bớt trên cổ cô như vậy, ánh mắt Khuất Lam Sơ thoáng qua một tia kinh ngạc.

Cam Nhĩ Toàn rời bàn làm việc, bước lại gần cô.

Thấy anh vươn tay thăm dò, giống như muốn lấy khăm lụa trên cổ cô ra, cô cảnh giác tránh ra. Cho dù cô không ngại cái bớt trên người nhưng cũng không có hứng thú cùng người khác thưởng thức.

Ngoài ý muốn của cô, anh chỉ vuốt đầu tóc của cô.

"Thời tiết tốt, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút."

"Không phải anh có một đống công văn cần phê duyệt cho xong hay sao?" Anh thân là chủ tịch đại học Á Văn, tính tình không tập trung người khác nhìn không ra. Những tài liệu kia chất trên bàn anh cũng đã bốn ngày rồi, anh chỉ xử lý một phần nhỏ, thua xa tốc độ tài liệu gia tăng.

"Khó có được thời tiết tốt, buồn bực ở trong phòng làm việc nhìn những tài liệu này quả thực là lãng phí thời gian, con người phải biết hưởng thụ đúng lúc." Vẻ mặt anh không lo lắng, lấy quyển sách trên tay của cô, vứt xuống một bên, thuận tiện kéo cô đi."Đi thôi, tôi dẫn cô đi thưởng thức thức ăn ngon."

Cô tránh thoát tay của anh, đối với anh ta động một chút là nắm tay cô cô cảm thấy rất . . . . . . quấy nhiễu.

Không sai, không phải ghét, mà là quấy nhiễu. Bởi vì thái độ của anh không có ý cợt nhã, giống như bạn bè tự nhiên, làm cô cảm thấy biểu hiện của mình quá mức để ý, không khỏi cũng cảm thấy quá ngạc nhiên.

"Không ghét ăn nắm chứ?" Trong tay rơi xuống khoảng không, Cam Nhĩ Toàn không để ý lắm, vẻ mặt tựa như cười hỏi.

"Không tồi."

"Vậy tôi dẫn cô đi ăn nấm."

"Hiện tại chưa tới mười một giờ, đi ăn trưa không phải quá sớm sao?" Đi theo anh mấy ngày, Khuất Lam Sơ có chút hiểu cá tính của anh, anh là người theo chủ nghĩa lạc quan, cực kỳ thích ăn ngon.

Anh cười híp mắt nói: "Không biết, lúc này lái xe đến trên núi vừa lúc tới kịp ăn trưa, tôi đã nói với cô, nấm hương nhà hàng kia có nhiều loại làm cho người ta hoa cả mắt, bảo đảm có nhiều loại ngay cả nhìn cô cũng chưa từng được nhìn thấy."

"Vừa nói xong đi ra khỏi phòng làm việc, chạm mặt liền gặp phải thư ký thân yêu của anh.