Tân Bảng Phong Thần: Tướng Công, Thiếp Đến Đây

Chương 102

Trời xanh, mấy trắng, gió thổi nhè nhẹ tạo nên một khung cảnh tuyệt vời, mấy ngày gần đây ngày nào ta cũng tặng cho Khương Tử Nha một bó hoa để biểu lộ tình yêu nồng cháy của mình. Lần đầu tặng tướng công Nha Nha ngạc nhiên, lần thứ hai tướng công Nha Nha mỉm cười nhướn mài nhìn ta, lần thứ ba chàng nhìn ta mỉm cười thích thú.....những lần sau đó chàng đều cười ôn nhu làm tim ta mơ mộng không thôi. Nếu cứ tặng hoa mỗi ngày chàng có rung động không nhỉ.

Nhìn Khương Tử Nha đang đứng nhìn dãy núi phía xa tay ta ôm một bó hoa cúc tím, ta chầm chậm đi tới, ta muốn hù chàng ah.

-Tướng công! Ta hết lên.

Khương Tử Nha quay đầu nhìn ta mỉm cười “sao không giật mình chứ? Mất hứng nga”. Ta nhìn gương mặt dễ thương, dịu dàng của chàng không nhịn được bẽn lẽn cười đưa bó hoa tới trước mặt chàng:

-Tướng công, tặng chàng!

-Sáng sớm nàng đã tặng hoa cho ta rồi mà! Khương Tử Nha đón lấy bó hoa trên tay ta ánh mắt ngạc nhiên.

-Uhm, hoa này màu tím...có ý nghĩa khác nga... Ta nắm lấy tóc vấn trong tay ra vẻ thục nữ yểu điệu.

-Ý nghĩa gì? Khương Tử Nha cười nhẹ, để lộ hai hàm răng trắng đều và hai lúm đồng tiền sâu hút. Tim ta vỗ cánh bay ra khỏi lồng ngực rồi, nhìn nụ cười như tỏa nắng của chàng ta chới với.

-Chiêu Đệ! Khương Tử Nha đưa tay quơ quơ trước mặt ta làm ta hồi hồn trở lại.

-Ah..... Ta chộp lấy con tim đang bay trước mắt nhét vàolồng ngực.

-Tướng công, màu tím tượng trưng cho sự chung thủy ah... Ta bẽn lẽn “Trời ạ, lúc trước mình đâu như thế này, càng ngày mình càng có xu hướng hoa si như Mã Chiêu Đệ trong phim rồi”.

-Vậy ư? Chiêu Đệ nàng thật biết cách lấy lòng người khác! Khương Tử Nha dùng đôi mắt câu hồn đoạt phách nhìn ta.

“Lại nữa rồi, cái mũi, đôi môi, đôi mắt của chàng đều làm ta mất phương hướng”. Ta thật sự sợ đối mặt với những câu nói của chàng ta không sao làm chủ được bản thân mình nhào đến chàng cắn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp đo quá. Ta không nói gì quay đầu bỏ chạy, bỏ lại ánh mắt tràn đầy thú vị cùng thưởng thức của Khương Tử Nha.

Nữa tháng nữa thôi chúng ta sẽ đến Trần Đường Quan, những đoạn đường quen thuộc mà Khương Tử Nha đi qua cũng đã hết, chúng ta hiện tại đang đi đến những nơi xa lạ mà trong chúng ta không một ai đã từng đi. Không còn những con đường mòn có dấu hiệu người qua lại nữa mà thay vào đó là những con đường đầy hoa thơm, cỏ lạ, cây cối um tùm.

Điều đáng nói ở đây là...chúng ta đã lạc đường. Chứng minh tốt nhất là trước mặt ta hiện tại là vách núi, giữa vách núi là vực sâu thăm thẳm. Khương Tử Nha nhíu mài bảo bọn ta quay lại. Trời cũng sắp về chiều, ta chợt rùng mình mới quay đầu lại thì từ sau lưng ta có một lực hút rất lớn, hút ta về phía sau:

-Tướng công! Ta hét lên.

Khương Tử Nha quay đầu lại, mặt chàng tái đi đầy hoảng hốt:

-Chiêu Đệ! Khương Tử Nha nhanh chóng bay tới nắm lấy tay ta.

-Mã tỷ (sư mẫu) Tiếng Tiểu Muội và Võ Cát đồng thanh.

Khương Tử Nha vẫn lực phát động linh khí kéo ta lại, vạn sự khó lường dù Khương Tử Nha rất cố gắng nhưng bước chân chàng đã từ từ bị kéo đi về phía ta. Ta không biết cái thứ quái quỷ gì mà có lực hút ghê ghớm đến thế nữa, ngay cả Khương Tử Nha cũng không thể khắc chế hay pháp lực của Khương Tử Nha chưa đủ?

-Tướng công, chàng mau buông tay đi! Ta cắn răng, ta không muốn Khương Tử Nha cứ nắm tay mình bất kể sống chết như thế.

Giây phút này ta thà một mình hi sinh chứ không thể kéo chàng theo cùng ta được, chàng còn đại sự vẫn chưa làm, mọi việc ngoài sức tưởng tượng của ta mất rồi. Khương Tử Nha không nói gì vẫn cố gắng vận linh khí.

-Tướng công, chàng buông ra đi nếu không cả hai chúng ta đều gặp nguy hiểm! Ta hét to lên, bên tai ta gió rất lớn nó khiến ta phải hét lên thật to.

-Chiêu Đệ, nàng là nương tử của ta làm sao ta có thể bỏ mặc nàng! Tiếng Khương Tử Nha truyền đến tai ta.

-Tướng công, xem như kiếp này duyên số chúng ta ngắn ngủi, chàng mau buông ra đi! Ta lắc đầu, nước mắt đã rơi tự bao giờ.

-Chiêu Đệ, có chết thì cùng chết! Khương Tử Nha lớn tiếng.

-Sư phụ, sư mẫu.... ...(Mã tỷ, Tỷ phu!) Võ Cát và Tiểu Muội sợ hãi.

-Hai người đừng qua đây.... Võ Cát mau đưa Tiểu Muội cách xa bọn ta!!! Khương Tử Nha la to.

Võ Cát nghe tiếng Khương Tử Nha vội kéo lấy tay Tiểu Muội chạy ra xa, hết cách, chỉ biết đứng từ xa nhìn hai chúng ta đang chật vật mà không thể làm gì.

-Nha Nha, buông tay!!! Ta khóc, ta không muốn Khương Tử Nha cùng chết, hãy cho ta lần cuối gọi tên chàng một cách thân mật.

-Chiêu Đệ!!!! Khương Tử Nha gào lên, tay ta trượt ra khỏi từ tay chàng.

Ta nhìn Khương Tử Nha đang kinh hoàng, đôi mắt chàng đầy sợ hãi. Bỗng chàng bay vút lên lao vào vòng xoáy đang cuốn lấy ta hút đi. Ta mở to mắt nhìn hành động của Khương Tử Nha, không thể tin được chàng lại vì ta không màng sống chết. Trước khi ta mất đi ý thức bóng dáng Khương Tử Nha ôm lấy ta hiện ra trước tầm mắt mờ ảo, bên tai vẫn còn văng vẳng mà như xa xôi tiếng Tiểu Muội và Võ Cát gào thét gọi tên hai chúng ta.