Tân Bảng Phong Thần: Tướng Công, Thiếp Đến Đây

Chương 29

An Luật dẫn ta tiến vào một đình viện, hắn tỏ vẻ rất cũng kính khiến Võ Cát cảm thấy rất vui sướng mà không hề hay biết nguy hiểm sắp đến gần. An Luật hướng ta mỉm cười nồng hậu:

“Khương phu nhân, tiểu nhân nếu tiếp đón không chu đáo mong phu nhân lượng thứ!”

“Đâu có, đâu có từ lúc ta tiến vào đến bây giờ tiên sinh luôn chu đáo đấy chứ!” Ta bật cười xua tay, chu đáo đến nỗi lo lắng từng bước chân sợ ta bước nhầm nữa là.

“Ha ha Khương phu nhân quả là xinh đẹp lại vui tính!” An Luật cũng bật cười phẩy phẩy tay áo. Gương mặt trung niên của hắn khi cười có thể thấy được nếp nhăn trên khoé mắt. Quả là một lão hồ ly chính hiệu, dù về ngoài có thể hiện nho nhã như thế nào đi nữa cũng không thể che giấu khí chất xấu xa toát ra từ người hắn ta.

“An tiên sinh tướng công ta đang ở đâu? Bây giờ chúng ta có thể gặp chàng chứ?” Ta thu lại nụ cười bày ra gương mặt lo lắng.

“Nhanh thôi, Khương phu nhân cứ ngồi ở đình viện này lão phu sẽ đi thông báo với đại nhân ngay!” An Luật hai mắt mở to hưng phấn nói.

“Vậy còn chờ gì nữa ông mau đi tìm đại nhân nhà ông đi!” Võ Cát mở miệng phá tan cục diện.

“Ah….được, vậy hai vị chịu khó chờ ta một lát, ta đi đây!” An Luật vừa nói đã bước chân ra đình viện. Ta nhìn theo bóng hắn khuất sau hông non bộ khẽ híp mắt lâm vào trầm tư.

“Mê hồn ảo ảnh trận” ở nơi này không chỉ bố trí rải rác xung quanh cả phủ đệ mà còn bố trí khắp nơi trong hậu viện. Không may là trước mặt ta có thể thấy được một dãy phòng mà trước cửa chúng dày đặc trận pháp. Nếu ta đoán không nhầm những căn phòng đó dành cho “khách quý” của An Thúc Nguyên, những vị khách không nghe theo chủ nhà. Đều quan trọng hiện tại phải tìm cách phá giá trận pháp đã được giăng. Cuối cùng là ai đã dàn trận kia chứ? Là ả yêu nữ kia hay sao?

“Sư mẫu, người nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Võ Cát đưa tay lay lay vai ta.

“Ây, ngươi không có việc gì tự dưng đụng ta làm gì, hết cả hồn!” Ta giơ chân đạp Võ Cát.

“Oan cho con quá sư mẫu, con thấy đột nhiên người ngồi im không nhút nhích làm con rất sợ hãi, con tưởng sư mẫu vừa bước vào đây đã bị trúng tà!” Võ Cát bật dậy ôm ấy chân mình.

“Ngươi mới bị trúng tà, hừ, ta ngồi im là ta đang tĩnh tâm suy nghĩ. Khi nào ta nhảy tưng tưng khi đó mới có vấn đề về tâm thần!” Ta bật dậy đạp hắn thêm mấy cái.

“Aizzz aizzz sư mẫu tha cho con…” Võ Cát ai oán nhảy lung tung như một con khỉ né trái né phải.

An Thúc Nguyên cùng Khương Tử Nha bàn về bệnh tình của các vị phu nhân hắn thì quản gia An Luật tiến vào đại sảnh. Hắn nhìn Khương Tử Nha một cái rồi quay sang An Thúc Nguyên.

“Đại nhân, bên ngoài có một cô gái dẫn theo một nam tử nói muốn gặp Khương tiên sinh. Nàng ta nói nàng ta là thê tử của Khương tiên sinh!”

“Thê tử của Khương đạo sĩ?” An Thúc Nguyên nhướn mài sau đó quay qua Khương Tử Nha vẫn còn đang có vẻ thân bất do kỷ.

Hắn đã dặn Võ Cát không cho nàng biết tránh cho nàng tới đây vậy mà Võ Cát vẫn làm trái, xem ra Khương Tử Nha hắn cần phải chỉnh đốn lại môn quy nên cho Võ Cát biết cãi lệnh sư phụ sẽ có hình phạt gì.

“Khương tiên sinh ngài…ngài có thẻ tử sao?” An Thúc Nguyên kinh ngạc nhìn Khương Tử Nha như thể phát hiện ngại vàng của vua đặt trên miệng núi lửa.

Khương Tử Nha nhìn An Thúc Nguyên nhẹ nhàng nở nụ cười:

“An huyện lệnh, chẳng lẽ ngài không biết thần tiên cũng có thể cưới vợ?”

An Thúc Nguyên lông mài giật giật, bật cười gương mặt có vẻ đã hiểu ra.

“Vậy mà bất lâu nay ta cứ ngỡ thần tiên…ha ha ha….An Luật nào mau dẫn bổn đại nhân đi diện kiến Khương phu nhân!” An Thúc Nguyên ngồi dậy hướng An Luật bật cười, hắn rất muốn biết phu nhân của đạo sĩ sẽ có bộ dáng như thế nào. An Thúc Nguyên xoay đầu nhìn Khương Tử Nha:

“Khương tiên sinh, chúng ta mau đi thôi đừng để phu nhân ngài phải chờ lâu!”

Hơn ai hết Khương Tử Nha lúc này chỉ muốn bay ra ngoài xem nha đầu kia đang giở trò gì lại không chịu nghe lời dặn dò lại chạy đến nơi này, lòng người khó đoán, từ khi hắn diện kiến An huyện lệnh này hắn đã nhìn ra được An huyện lệnh tuyệt đối là một con ngươi không tầm thường. Hắn phải nhanh chóng đưa tiểu thê tử của mình ra khỏi đây ngay lập tức. An Thúc Nguyên chính là một kẻ háo sắc sánh ngang không thua gì Trụ Vương. Khương Tử Nha nhẹ nhàng ngồi dậy, mỉm cười:

“Được, mong rằng đại nhân không chê tiện nội phiền phức!”

“Ha ha, không có đâu tiên sinh. Ta sẽ tận lực chiếu cố phu nhân như đối đãi với ngài vậy! Chúng ta đi thôi!” An Thúc Nguyên cười to.

Đình viện….

“Sư mẫu người nghiên cứu nãy giờ đã nghiên cứu ra được thứ gì chưa?”Võ Cát hai tay chống cằm miệng nhai hạt ngồm ngoàm mấy loại bánh trên bàn nhìn ta.

Ta liếc nhẹ thể hiện thái độ bất mãn vì đã bị làm phiền tiếp tục nhắm mắt chuẩn bị đi vào thần thức xem truyền thừa của sư phụ thì thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân từ xa. Ta lắng tai nghe kỹ thầm đoán có lẽ là tướng công Nha Nha của ta đang đi tới. Ta không thể nghe ra tiếng bước chân thanh thoát của chàng nhưng những có thể nghe thấy những bước chân của kẻ phàm phu tục tử. Có hai người trong số đó là quản gia An Luật, người còn lại bước chân trầm ổn, nghe ra là kẻ có đạo hạnh.

“Kẻ có đạo hạnh? Chẳng lẽ là phu nhân mới cưới của huyện lệnh, nhưng lực bước chân thì đó là nam tử!” Ta lẩm bẩm, thật kỳ lạ chẳng lẽ trong phủ này có rất nhiều yêu quái trú ngụ?

“Ah…sư phụ, con ở đây!” Võ Cát đột nhiên bật dậy vẫy tay liên tục sau đó quay đầu hướng ta hô to “Sư mẫu, sư phụ tới rồi!”

Ta đứng dậy xoay người, lúc ấy gương mặt đúng chất không cảm xúc của Khương Tử Nha đập vào mắt ta, ta rùng mình vội vàng bay tới nhào vào trong chàng, giọng nói ngọt ngào ra sức lấy lòng:

“Ai nha, tướng công phu quân thiếp thật sự rất nhớ chàng. Thiếp không thể xa chàng dù chỉ một khắc chàng mang người ta đi cùng đi mà, người ta sẽ không cản trở việc chàng bắt yêu trừ ma!”

Khương Tử Nha cả người bỗng chốc tê dại vì nữ nhân đang cố gắng lấy lòng mà dụi dụi rồi cọ cọ trong lồng ngực mình. Hắn cố lấy lại cảm xúc thầm mắng mình dạo gần đây tu vi giảm sút không thể khống chế mấy loại cảm xúc thất tình lục dục lại để chúng thường xuyên quấy rối lục căn thanh tịnh. Nhìn An Thúc Nguyên bên cạnh vẻ mặt như mất hồn nhìn nương tử của hắn, hai mi hắn nhíu lại trong tâm đầy lo lắng dù biết mình hoàn toàn có khả năng bảo vệ được nàng nhưng chỉ cần ánh mắt nam nhân khác nhìn nàng tâm Khương Tử Nha như muốn hắc hóa. Điều này trước kia hoàn toàn không xảy ra. Khương Tử Nha nhẹ nhàng đưa tay khẽ vỗ về thê tử, giọng nói có chút ý cười:

“Tốt, ngoan nào, nàng khiến huyện lệnh đại nhân chê cười kìa!”

“Ah, ta quên mất, huyện lệnh đại nhân!” Ta bật dậy từ trong lòng Khương Tử Nha mắt còn long lanh vì diễn trò, vội vã nhìn bên phải chàng. Một nam nhân cao to ước chừng hơn 30 tuổi đang nhìn ta thẫn thờ, ngũ quan hắn so với người bình thường khá anh tuấn. Ta đưa tay chỉ hắn, đầu xoay về phía Khương Tử Nha.

“Tướng công, đây là huyện lệnh đại nhân sao?”

“Đúng vậy, nàng mau bái kiến huyện lệnh đại nhân đi!” Khương Tử Nha mỉm cười nhưng trong đôi mắt khé lóe sáng.

“Mã Chiêu Đệ bái kiến huyện lệnh đại nhân!” Ta nhẹ giọng khẽ cuối nhẹ đầu, hiện giờ chúng ta chỉ là thứ dân bình thường đương nhiên đối với các bậc quan phụ mẫu dù nhỏ hay lớn đều phải hành cái lễ dân thường này.

“Đại nhân…. đại nhân, Khương phu nhân ra mắt ngài kìa!” An Luật thấy An Thúc Nguyên không nói gì chỉ biết đứng yên nhìn thê tử người ta nên đã dùng tay đẩy An Thúc Nguyên mấy cái. Thật là luống cuống, hắn biết An Thúc Nguyên sẽ có cái loại phản ứng này mà. Chỉ trách nương tử của Khương Tử Nha quá xinh đẹp.

“Ah, Khương phu nhân miễn lễ!” An Thúc Nguyên giật mình bừng tỉnh giấc nhưng đôi mắt vẫn không rời bóng dáng yêu kiều trước mặt, trong đôi mắt hắn lóe lên từng tia sáng phức tạp. Sau khi trải qua mấy giây nhanh chóng suy nghĩ An Thúc Nguyên nở một nụ cười hiền hòa của bậc quan phụ mẫu thương dân như con đối với hai vị khách quý trước mặt:

“Khương tiên sinh, Khương phu nhân đã vất vả đến đây chỉ mong được ở bên cạnh ngài đã vậy chi bằng ngài cứ để nàng ấy ở lại phủ cùng ngài. Ta hứa sẽ bảo đảm an toàn cho Khương phu nhân! Ngài có thể yên tâm!”

Vất vả cái gì chứ, ta thật muốn hét lên với hắn ‘Không hề, không hề, nhà chúng ta ở gần đây thôi!’

Khương Tử Nha liếc mắt sang nhìn An Thúc Nguyên rồi đưa mắt nhìn ta như muốn nói “Nàng được lắm, về biết tay ta!” Ta tỏ vẻ sợ hãi nhanh chóng cụp mắt, quyết tâm ăn bám tới cùng không nói gì ôm lấy cánh tay hắn. Khương Tử Nha cúi đầu nhìn ta, ta lại không dám nhìn hắn, mắt chạm mắt ta lại cúi đầu. Sau đó giọng nói ôn nhu triệu lần như một của Khương Tử Nha vang lên:

“Nếu đại nhân không chê nàng phiền phức vậy tại hạ xin phép ngài để nàng lưu lại!” Khương Tử Nha mỉm cười rồi quay sang Võ Cát.

“Võ Cát, con quay về!”

“Sư phụ,….con…” Võ Cát định nói câu con muốn ở lại giúp người nhưng Khương Tử Nha nhanh chóng cướp lời:

“Đừng để Tiểu Muội ở một mình!”

“Võ Cát huynh đệ đừng lo nơi này là phủ huyện lệnh, ta đảm bảo sẽ lo lắng chu toàn cho nhị vị đây. Hơn nữa Khương tiên sinh còn là người có thể giúp ta xua đuổi tà ma ta nhất định sẽ chiếu cố ngài ấy thật tốt!” An Thúc Nguyên nhìn Võ Cát cho hắn một nụ cười thật tươi nhằm cam đoan sự đảm bảo của mình với ý chỉ muốn mau mau tống Võ Cát đi, thêm một người càng vướn tay vướn chân.

“Vậy con về trước, hai người nhớ bảo trọng!” Nói đoạn hắn không cam lòng xoay người. khương Tử Nha bất chợt tiếng lên phía trước dường như muốn nói gì đó nhưng đã bị tiếng la to của An Luật đánh gãy.

“Võ Cát huynh đệ, chờ ta, ta tiễn ngươi!”

An Luật hấp tấp như thế chỉ vì muốn tự mình đưa Võ Cát ra khỏi nơi này, sợ Võ Cát rơi vào trận pháp. Thì ra Khương Tử Nha là muốn mở miệng nhờ An Luật tiễn Võ Cát. Tu vi của ta thấp hơn Khương Tử Nha còn nhìn ra được ‘Mê hồn ảo ảnh trận’ chẳng lẽ Khương Tử Nha lại nhìn không ra sao.

Phân cách tuyến….

Vừa vào tới phòng mà An Luật chuẩn bị ta đã ngã nhào ra giường đưa mắt nhìn lên trần nhà nhỏ giọng nói với kẻ đang ung dung tự tại ngồi ở bàn đối diện:

“Nha Nha, chàng đã nhìn ra tất cả có phải không? Bao gồm cả con người thật sự của An Luật?”

“Đúng vậy, nàng không nên đi lung tung. Thời thời khắc khắc phải bên cạnh ta!” Khương Tử Nha rót một chung trà tiến tới gần ta.

“Ah, vậy lúc chàng tắm thiếp cũng phải đứng bên cạnh à?” Ta bật dậy mỉm cười nháy mắt với Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha đỏ mặt vội vã quay đi, giọng nói lúng túng: “Nếu được như vậy cũng tốt tránh cho nàng thừa lúc không có ta lại chạy lung tung!”

“Hả?????” Ta kéo dài giọng, trong lòng không biết phải nói gì tiếp theo, chuyện này khiến ta quá sốc. Một người thủ thân như ngọc Khương tiên sinh hôm nay lại rủ rê ta tắm chung. Chỉ cần nghĩ tới thôi máu mũi của ta cũng sắp trào ra, ta vội lắc đầu mấy cái.

“Nha Nha, tướng công, phu quân thân ái chàng đã quyết định phá bỏ tấm thân ngọc ngà của mình rồi sao?”

“Chiêu Đệ, không được nghịch, ta chỉ đang lo lắng cho an nguy của nàng. An Thúc Nguyên không phải là kẻ đơn giản, hắn tu luyện ma đạo, ta nghi ngờ hắn sai khiến đám yêu ma gây hại cho dân làng, hút đi nguyên dương sau đó về cống nạp cho hắn nâng cao tu vi!” Khương Tử Nha quay về trên ghế, hai má phớt đỏ ngượng ngùng nói.

“Nha Nha, chàng nói đi đâu vậy lạc đề rồi, lúc nãy chúng ta đang nói đến việc…” ta đắc ý cố tình ngắt quãng.

“Chẳng phải ban đầu chúng ta đang bàn về An Thúc Nguyên sao? Là nàng lạc đề trước!” Khương Tử Nha nâng chung trà lên tao nhã hớp một ngụm.

“Thiếp mặc kệ, nếu chàng không cho thiếp sớm muộn gì thiếp cũng cưỡng bức chàng đó!” Ta bật dậy dậm chân hai tay chống hông. Đã đùa phải đùa cho tới nhìn Khương Tử Nha rối rắm thật lòng ta thấy thích làm sao, đây vốn là tính cách Mã Chiêu Đệ bản gốc. Giờ đây ta đang cố gắng tái diễn nó. Chỉ thấy bàn tay Khương Tử Nha rung lên, chung trà vừa mới đặt xuống bàn lăn lông lốc. Khương Tử Nha bối rối bắt lấy nó đặt lại ngay ngắn, sau đó hắn bật dậy quay người ra cửa. Thấy hành động liên tiếp của hắn như thế ta vô cùng vui sướng:

“Tướng công chàng định đi đâu đấy, chàng muốn bỏ thiếp ở lại đây một mình sao?” Muốn chạy à, đâu có dễ, chờ ngươi ở lại sanh cục cưng với ta.

“Chiêu Đệ, ta thấy phòng này nóng quá muốn ra ngoài một lát cho thoáng nhân tiện xem xét tình hình!” Khương Tử Nha rung giọng nói mà không quay đầu nhìn ta.

“Không được, lúc nãy chàng vừa nói thiếp không thể rời xa chàng thời thời khắc khắc kia mà. Nếu chàng đi lũ yêu ma tập trung lại bắt thiếp đi thì sao? Thiếp thấy, An huyện lệnh có ý đồ không tốt với thiếp…..” Ta rụt rè vẻ mặt lo lắng mà len lén đưa mắt nhìn biểu hiện của Khương Tử Nha. Quả nhiên nghe đến đó sắc mặt hắn đanh lại, sa sầm. Trong lòng ta hí hửng, tiến tới kéo áo hắn: “Tướng công,…Nha Nha…..”

“Được rồi, ta sẽ không đi!”

“Ah, tốt quá! Chàng nói rất đúng nha, phòng này rất nóng. Thiếp phải gọi người mang nước vào. Bây giờ thiếp muốn tắm! Tướng công ah, lát nữa chàng phải ngồi cạnh lúc thiếp tắm đó, người ta thực sự rất sợ hãi!” Ta vươn vai hít một hơi.

Khương Tử Nha:…………….. Đờ người, sét đánh giữa trời quang, tấm thân khó bảo toàn. Quả là họa từ miệng mà ra!