Tân Bảng Phong Thần: Tướng Công, Thiếp Đến Đây

Chương 8: Thoát khỏi Thân Công Báo

Thân Công Báo quả là một kẻ ngốc mà, ta kêu hắn đứng yên thì hắn đứng yên, tội cho nam chính đứng đầu bảng phản diện chỉ biết nhìn theo ta chạy mất. Nên nói hắn rất ngốc hay hắn lười tính toán với một kẻ vừa xấu lại vừa tiểu nhân như ta đây? Chuyện đó không cần bàn, chuyện quan trọng trước mắt là ta phải chạy cho nhanh.

Ta chạy được một lúc thì mệt muốn xỉu, tu vi của ta bị chiếc vòng hút sạch bách rồi, nó chắc no nê lắm còn ta bèo nhèo không có gì để tả nữa. Ta tìm một gốc cây to dựa vào thở hỗn hễn, ông trời thật bất công mà chưa gì đã cho ta chạm mặt với nhân vật phản diện số 1 rồi. Cũng may ta “xấu xí”, tên Thân Công Báo này chỉ mê mỹ nhân chứ không thèm để vào mắt nhân vật như ta đâu.

Ngồi xuống gốc cây ta đấm bóp đôi chân mỏi nhừ của mình “Mệ kiếp, Thân Công Báo ăn no rãnh rỗi đi trêu chọc gái nhà lành, sau này ta mà bắt được hắn ta không đánh cho hắn khóc kêu cha kêu mẹ mới lạ ấy”.

-Cũng may hắn không đuổi theo, phù....đẹp traimà biến thái!!! Ta vừa ngoái đầu nhìn xung quanh vừa lẩm bẩm một mình.

-Ta nhớ mình vẫn chưa làm gì ngươi, sao đã bị gọi là biến thái! Một giọng nói vang lên.

Ta giật mình nhảy dựng lên, đưa tay phủi phủi quần áo trên người, phủi cái mông vừa ngồi xuống đất khi nảy. Tay ta dựng thành quyền, nhìn bốn phía xung quanh:

-Là ai? Ban ngày ban mặt giả thần giả quỷ, ta mà bắt được thì mi chết với ta!

-Ha ha...nhìn bộ dáng của ngươi mà cũng đòi bắt ta? Giọng nói vang lên tứ phía.

-Ngươi là ai...có ngon thì bước ra đây hai ta đấu tay đôi, ai sợ ngươi chứ!!! Ta vẫn dõi mắt tìm kiếm xung quanh.

-Ta ở trên đầu ngươi! Giọng nam nhân phóng đãng truyền đến tai ta.

Ta nổi da gà.

-Phi....ngươi ở dưới mông ta thì có, đầu của ta là để thờ cúng tổ tiên! Ta chống tay lên eo.

-Ngươi nói cái gì? Có tin ta giết ngươi không? Giọng nói băng lãnh ở ngay trên đầu ta.

Ta rùng mình, ngẩng đầu nhìn lên cây. Đầu tiên là một người mặt áo màu xanh đập vào mắt ta, tiếp theo là mái tóc đỏ, zoom cận cảnh thêm một chút nữa ta thấy được gương mặt yêu nghiệt, tà mị của Thân Công Báo. Ta giật mình như chạm phải điện lùi ra sau mấy bước, cái tật này vẫn không bỏ được, hễ sợ hãi là ta lại nhảy loạn cả lên.

“Gian tặc, dâm tặc...ngàn loại tặc – Thân Công Báo, hắn đuổi theo ta......oa....” Giờ phút này việc ta muốn làm nhất không phải là cố gắng chạy thoát thân mà ta chỉ muốn ôm cây sau đó hét to lên “Ô....tướng công, cứu thiếp ahhhhhh”. Sao tên này lại cố tình theo đuôi ta tới đây chứ? Ta có gì để hắn phải nhọc công!!! Ư..ư..hu...hu...

-Vì sao ngươi thấy ta là chạy? Ngươi nhớ khi nảy ngươi nói gì không? Thân đại ca tà mị ôn nhu nhìn ta. “CMN, cái mặt ôn nhu giả tạo nhìn muốn đấm”

-Ta nói gì? Xin lỗi ta mắc bệnh đãng trí! Ta chấp hai tay trước ngực tỏ vẻ “ta không nhớ, ta không nhớ thật đó” nhưng thực ra lại là “bà đây không muốn nhớ, rồi sao nào”

-Vậy để ta nhắc ngươi nhớ! Ngươi nói ngươi ở lại! Thân Công Báo mỉm cười.

-Ta...ta ở lại! Ta chỉ vào mũi mình.

-Đúng! Nhưng ngươi lại chạy, ta xấu xí lắm sao? Đáng sợ lắm sao, ta dọa ngươi à? Sao ngươi lại chạy? Thân Công Báo ôm nhánh cây nhìn ta trìu mến.

Ta ôm trán, sao lại thế này nhỉ? Thân Công Báo trông giống như một mỹ nhân đang ủy khuất vì bị nam nhân ghét bỏ, Thân Công Báo hắn là đang trách tình lang sao? Đây tuyệt đối không phải hình tượng Thân Công Báo mà ta biết à nha!!!

Ta liếc kẻ đang ôm nhánh cây một cái. Ta hất cằm:

-Ta gạt ngươi thôi, ngươi ngốc, ngươi tin thì ngươi chịu ah!

-Ta biết ngay mà, vì thế mới theo ngươi! Ngươi đuổi mất thê tử của ta rồi! Ngươi phải bồi thường! Thân Công Báo vứt một nắm lá cây vào mặt ta.

Ta lùi lại, “Nói giỡn sao? Thân Công Báo hôm nay bị đại tỷ Hồ Tiên Nhi – Đát Kỷ bỏ rơi hay Trụ Vương thất sủng hắn nên hắn bị chập mạch nhỉ”(VLA: mấy nàng chưa xem phim ta chú thích thêm -> Thân Công Báo làm Quốc sư ở Triều Ca rất được Trụ Vương xem trọng, ái khanh ý ^^)

-Ta không biết, ngươi mang nương tử đền cho ta! Thân Công Báo đột nhiên dữ lên khiến ta phải rùng mình.

-Nhưng...nhưng người đuổi thì cũng đuổi rồi..... thế gian thiếu gì nữ nhân...ngươi phong lưu, tiêu sái, ngọc thụ, lâm phong như vậy sợ gì mấy nàng không yêu ngươi! Ta lắp bắp, lỡ hắn tức giận một chưởng bổ xuống thì “tướng công ơi, hẹn kiếp lai sinh”. Ta cố dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ tên “yêu nam” này.

-Ta...không...biết.... Ngươi đền nương tử cho ta! Thân Công Báo gầm từng tiếng.

-Ha...ha....Thân Công Báo nếu ngươi thích ở trên cây vạch lá tìm sâu như thế , hay ngươi cứ ở đó từ từ tìm đi há, ta đi về trước đây. Ta cười gượng hai tiếng, cố phá tan bầu không khí đang căng lên.

-Đứng lại, ai cho phép ngươi đi! Một đạo ánh sáng xanh đánh xuống thân ta, ta đứng yên không thể nhúc nhích. “Hu...hu...định thân pháp ah”

-Ngươi rất thú vị...có biết không hả? Thân Công Báo đột nhiên đứng trước mặt ta, hắn dùng tay nâng cằm ta lên, sau đó mài nhíu lại:

-Aichacha...chậc...chậc...chỉ tiếc...quá xấu... da thì đen, lại thêm nốt ruồi to trên mép nữa này! Thân Công Báo vừa nói vừa sờ tới sờ lui trên mặt ta.

-Thân Công...Báo trời tối rồi ngươi để ta về được không? Ta nhắm mắt thầm cầu khấn “Tướng công ơi, mau tới cứu thiếp, nương tử của chàng đang bị khinh bạc....”

-Nếu ta không thả? Thân Công Báo tựa lưng vào cái cây đối diện nhìn ta cười nhếch mép.

-Ngươi thả ta đi ah, trên ta có cố nãi nãi già 80 tuổi, dưới có một đàn em nhỏ, cả gia đình chỉ dựa vào ta mà sống..hix.... Ta thổn thức, vẻ mặt đáng thương như muốn khóc “thật sự ta đang muốn khóc”

-Ha ha càng ngày ngươi càng thú vị, làm sao đây? Ngươi khiến ta yêu thích không thôi! Thân Công Báo cười to.

“Ta thú vị? Chổ nào? Mau nói ta biết ta bỏ liền, ngươi thấy thú vị điều gì ta xin thề ta không lặp lại điều đó nữa hức hức....” trong lòng ta gào thét.

-Thân công tử, Thân đại hiệp, Thân ca ca... van ngươi thả ta đi ah! Cố nãi nãi mà không thấy ta sẽ nghĩ lung tung, mà nghĩ lung tung sẽ sinh ra nông nỗi ah. Nếu bà nghĩ ta đã bị dã thú ăn thịt sẽ đau tim mà chết nga” Ta cố tình ám chỉ ai đó là dã thú.

-Dã thú ăn thịt? Ha ha...ngươi to gan thật đấy! Thân Công Báo tiến về phía ta.

“Đại gia ơi câu này ngươi nói mấy lần rồi, vâng, ta biết gan ta to rồi mà”. Ta tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên như vớ được phao cứu sinh, ta nhìn hắn nịnh hót:

-Thân đại ca, hay ngươi thả ta về nhà, ta hứa ngày mai giờ này hẹn gặp ngươi ở đây. Ta sẽ dẫn theo nương tử bồi thường cho ngươi có được không? Ta mỉm cười, tâm trạng rực sáng.

Thân Công Báo trầm tư một lát sau đó cười dịu dàng:

-Được, ta xem ngày mai ngươi sẽ giở trò gì!

-Cám ơn Thân đại ca nga! Ta được Thân Công Báo giải thuật pháp vươn vai, xoay qua xoay lại mấy vòng.

-Ngày mai không gặp không về! Ta chấp tay thành quyền cung kính. Câu thoại kinh điển không thể thiếu trong phim kiếm hiệp được ta mang ra dùng một cách trôi chảy.

-Được! Thân Công Báo mỉm cười.

-Vậy ta đi đây,...ta đi nhé....ta đi thật đó...nhớ là ngươi tự thả ta đó...Ta vừa bước đi vừa quay đầu lại xác nhận xem Thân Công Báo thật sự thả ta và không theo ta nữa hay không.

-Ta biết rồi, ngươi đi đi! Thân Công Báo khoát khoát tay.

Ta được thả ra đi một đoạn ngắn sau đó chạy vù như phía sau có gấu ngựa đuổi theo. Ta men theo đường cũ về lại trấn Thạch Đầu. Trời đã tối hẳn, ban nảy còn chút ánh sáng nhưng giờ đã tối thật sự rồi. Ô, ta vẫn chưa tìm được Tiểu Muội và tướng công. Ta đành đi lang thang trên phố nhìn xung quanh, khách điếm bọn ta trọ tên Hỷ Lai, ta đang tìm nó đây.

Tìm mãi cũng không thấy cái tên Hỷ Lai, ta ủ rủ “tướng công, chàng đang ở đâu ah, nương tử của chàng đang tìm chàng ah, chàng có biết mình bị lạc mất nương tử rồi không?” Ta ôm cái bụng đói meo, tiếp tục đi về phía trước thì giọng nói ta chờ mong vang lên:

-Chiêu Đệ, ta tìm nàng thật khổ! Nàng đã đi đâu? Giọng nói của Khương Tử Nha bây giờ chính là ánh sáng soi sáng cả cuộc đời ta trong đêm tối. Ta quay đầu lại, bóng dáng của Khương Tử Nha đang từng bước tiến gần ta. Ta chạy tới, phóng lên người tướng công Nha Nha, ôm chặt chàng. Đây là hành động trong phim mà ta đã xem, bất giác ta làm theo thành thói quen.

-Chiêu Đệ, nàng không sao chứ?Khương Tử Nha đặt ta xuống đất, đôi mắt màu đen lấp lánh như ánh sao nhìn ta.

-Ô...ô...tướng công, thiếp lạc mất Tiểu Muội rồi, phải làm sao đây? Ta ôm lấy Khương Tử Nha, bộ dáng như muốn khóc “Ta lạc Tiểu muội hu hu”

-Chiêu Đệ, nàng đừng lo! Tiểu Muội đã về khách điếm rồi! Khương Tử Nha ôn nhu lau nước mắt cho ta, chàng bĩu môi.

-Thật sao? Ta nhìn Khương Tử Nha đắm đuối “Thật xinh đẹp mà, hành động thật đáng yêu quá đi”

-Thật, giờ chúng ta cũng nên quay về thôi! Khương Tử Nha nắm lấy tay ta.

-Được,...tướng công, người ta thật nhớ chàng!!! Ta thừa nhận mình xem phim bị nhiễm rồi, có những lúc ta nhập vai kinh khủng.

-Được rồi, về thôi! Khương Tử Nha mỉm cười dịu dàng.