Tân Bảng Phong Thần: Tướng Công, Thiếp Đến Đây

Chương 9

Ta và tướng công tay trong tay trở về khách điếm, cũng may Tiểu Muội không bị lạc đường như ta, ta thật hậu đậu. Cổ đại đường rộng thênh thang mà ta cũng bị lạc, đâu phải như ở hiện đại nhiều ngõ ngách kia chứ!

Sáng hôm sau

Chúng ta quyết định lên đường thật sớm, một ngày mới lại bắt đầu rồi ta vươn vai chào đón ngày mới. Tiểu Muội và Võ cát đang chuẩn bị quần áo và một số thứ cần thiết để lên đường, tướng công Nha Nha nói sắp tới bọn ta phải đi một chặn đường dài, phải vượt qua nơi hoang vu, hẻo lánh. Có rất nhiều yêu quái trên đường đi nên bọn ta phải chuẩn bị thêm một số lương khô mang theo.

Bước xuống lầu của khách điếm, vô số ánh mắt nhìn ta bàn tán, chỉ trỏ.

-Xấu thật! Một vị đại thúc nói với người bên cạnh mình.

-Thật tội,...con cái nhà ai lớn lên xấu quá.... Một đại thẩm trợn mắt nhìn ta lẩm bẩm.

Ta bỏ ngoài tai những lời nói của họ vẫn ôm lấy cánh tay tướng công Nha Nha, Tiểu Muội ở bên cạnh rất bức xúc quay sang trách ta:

-Mã tỷ!!!! Sao tỷ......

-Tiểu Muội... Ta lắc đầu, ra hiệu bảo Tiểu Muội im lặng.

“Rõ ràng rất tỷ tỷ ta xinh đẹp, xinh đẹp từ bé nha mấy bà thím, mấy đại thúc nhiều chuyện” Tiểu Muội trong lòng vì phẫn uất mà gào thét.

-Chiêu Đệ, đừng để ý đến lời bọn họ! Ta luôn ở bên nàng! Khương Tử Nha vỗ vỗ tay ta, giọng nói ôn nhu nhìn ta.

-Tướng công... Ta cảm động nhìn Khương Tử Nha

“Tu mấy kiếp mới có được tướng công như Khương Tử Nha kia chứ? Đời này kiếp này ta lấy được Khương Tử Nha là hạnh phúc lắm rồi, từ bỏ “hiện tại” để quay về “quá khứ” phải chăng là kiếp số của ta?”

-Tướng công!!!! Ta ôm lấy Khương Tử Nha thật chặt.

-Được rồi! Khương Tử Nha vỗ vỗ lưng ta.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hai chúng ta, ngạc nhiên vì ta xấu xí lại có thể lấy được tướng công anh tuấn bức người, tướng công lại rất ôn nhu đối với ta. Khương Tử Nha và Mã Chiêu Đệ ta hiện tại mà nói là cách nhau 1 vạn 8 nghìn dặm ah. Một người quá đẹp, quá tài còn một người thì quá xấu, quá tệ.

Phân cách tuyến.....

Ta ôm lấy cánh tay Khương Tử Nha chậm rãi đi trên còn đường đầy sỏi đá, 20 năm sinh sống ở cổ đại ta đã quen với từng lối sống, từng phong tục cũng quen đi bộ và mặc nhiều lớp quần áo trên người. Thế nhưng đi trên một con đường đầy sỏi đá với đôi giày vải dưới chân là điều khó khăn đối với ta. Dù sao những đôi giày thể thao cũng đã ăn mòn và tồn tại trong tâm trí ta rồi. Ta xiêu vẹo bám lấy Khương Tử Nha, lòng bàn chân ta đau buốt.

Chư Tiểu Muội và Võ Cát có vẻ rất thoải mái thì phải, tốc độ chúng ta đi như rùa bò mà. Khương Tử Nha cũng rất thoải mái chỉ có ta là trông chật vật. Ta đưa tay lên trán lau mồ hôi mà không hề than vãn với Khương Tử Nha nữa lời, không có linh lực hộ thể đôi lúc ta cảm thấy mình còn tệ hơn cả Tiểu Muội “Thật kỳ lạ, ta vốn không yếu đến như vậy”.

Ta muốn làm một người vợ “giỏi việc nước, đảm việc nhà” của Khương Tử Nha thì điều cần vượt qua là khổ không biết nản, khó không biết lùi. Ta cắn răng đi tiếp mặc dù dưới chân truyền đến từng trận đau buốt và cảm giác rát rát khó chịu. Bỗng Khương Tử Nha dừng lại và quay sang ta:

-Chiêu Đệ, nàng sao vậy? Giọng nói ấm áp, đầy vẻ quan tâm.

“Khương Tử Nha đã nhận ra sự bất thường của ta rồi sao, nhanh thật” Ta nhìn Khương Tử Nha cố ra vẻ ngây thơ, đáng yêu chu môi:

-Tướng công, chân thiếp đau quá!

-Mã tỷ, tỷ không sao chứ? Tiểu Muội tiến lên nhìn ta quan tâm.

-Chúng ta lại đằng kia nghĩ một chút! Khương Tử Nha dìu ta đi đến ngồi dưới một gốc cây cổ thụ.

-Sư mẫu, nếu đau quá hay để con cõng người! Võ Cát lên tiếng làm ta cảm động vô cùng “Đứa nhỏ thật có hiếu ah”

-Ta không sao, đừng bận tâm ha ha!!! Ta cười vài cái cho họ yên lòng.

-Không sao đâu! Lúc mẫu thân con còn sống con hay cõng mẫu thân lắm! Võ Cát cười mỉm.

“Mẫu thân Võ Cát đã chết ư? Phải rồi, từ lúc gặp Khương Tử nha và Võ Cát đến nay không thấy có mẫu thân hắn nga,...” Ta đăm chiêu suy nghĩ “Lại có sự thay đổi nhẹ”. Ta nhìn Võ Cát đang lâm vào suy nghĩ vội lên tiếng:

-Võ Cát thật có hiếu, sao này ai lấy được con sẽ có phước nha!

-Ha ha...sư mẫu, người đừng ghẹo con! Võ Cát gãi gãi đầu.

-Mã tỷ, cô nương nào ngốc mới chịu lấy Võ Cát á! Tiểu Muội bĩu môi nhìn Võ Cát.

-Này, đừng có khinh người chứ! Võ Cát trợn mắt nhìn Tiểu Muội.

Ta nhìn hai người Võ Cát và Tiểu Muội lắc đầu, “oan gia thường hay gắn kết với nhau” sau này yêu nhau rồi không muốn chia lìa cho coi.

-Chiêu Đệ, để ta giúp nàng xem một chút! Khương Tử Nha đột nhiên ngồi xuống một chân quỳ trên đất rồi cầm lấy chân ta có ý định tháo giày.

-Ah,...Nha Nha...thiếp không sao! Ta cầm lấy tay Khương Tử Nha.

Xẹt...xẹt....

“Ahhh, có điện giật!” từ lòng bàn tay ta truyền đến cảm giác như bị điện cao thế giật, ta vội rút tay mình về “Sao lại như thế? Tim mình đập thật là nhanh” Ta biết mình đã yêu Khương Tử Nha rồi, yêu chết vẻ mặt muôn màu muôn sắc cùng sự chăm sóc của hắn. Lúc trẻ con, lúc ôn nhu, lúc nghiêm khắc suy nghĩ.... Ta chỉ muốn mãi mãi được đắm chìm trong sự ôn nhu, săn sóc ấy!

Nhưng........Khương Tử Nha không yêu ta, chàng chỉ làm theo ý trời và từ đó sinh ra trách nhiệm đối với ta. “Mặc kệ, cố gắng làm chàng yêu là được” Ta nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu.

-Chiêu Đệ nàng làm sao vậy? Khương Tử Nha lên tiếng làm ta giật mình.

-Thiếp....thiếp....không cân cởi giày đâu, thiếp ổn mà, thật đấy! Ta nhìn Khương Tử Nha gật đầu tỏ vẻ chắc chắn.

-Nàng không sao thật chứ? Khương Tử Nha nhìn ta.

-Đúng! Thật mà, thiếp chỉ mỏi chân một chút thôi! Ta vừa nói vừa cười.

-Vậy nàng nghĩ ngơi một chút, lát sau chúng ta sẽ tiếp tục lên đường! Khương Tử Nha ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng đứng lên rồi nhìn ta nói.

Ta gật đầu mỉm cười. Gần đó Võ Cát và Tiểu Muội đang trêu đùa nhau. Đoạn đường có hai người họ quả thật không nhàm chán mà còn rất thú vị.

-Chiêu Đệ, nàng uống chút nước đi! Khương Tử Nha đưa túi nước cho ta.

-Cám ơn tướng công! Ta đón lấy túi nước.

Sau khi uống xong nước ta nhìn qua thấy Khương Tử Nha đang nhìn mình bằng một ánh mắt khó hiểu. Ta không hiểu trong lòng chàng đang nghĩ gì! “Ta quá xấu”

Bắt một người như Khương Tử Nha cưới một vị tiểu thư xấu xí như ta quả là thiệt cho chàng mà.

-Tướng công, có phải lấy ta chàng thấy rất thiệt thòi? Ta nhìn Khương Tử Nha.

-Nàng nói gì vậy? Chúng ta vốn có số phu thê! Khương Tử Nha mỉm cười.

-Tướng công! Thiếp biết mình xấu xí nhưng tướng công đừng nạp thiếp có được không? Ta nhìn Khương Tử Nha bằng ánh mắt chứa sự đau buồn, tủi thân.

-Chiêu Đệ.... Khương Tử Nha nhìn ta, ánh mắt chàng sâu xa.

-Tướng công, nếu chàng không cần thiếp nữa thì hưu thiếp ah, thiếp sẽ ra đi, chỉ xin chàng đừng... đừng ở bên nữ nhân khác trước mặt thiếp! Ta khóc.

-Chiêu Đệ, nàng đừng nghĩ lung tung! Khương Tử Nha tiến lại ôm ta vào lòng.

Chỉ cần nghĩ đến Khương Tử Nha yêu người khác ta lại thấy đau lòng, kịch bản có thể thay đổi kia mà. Nếu Khương Tử Nha yêu ai đó thì sao? Ta thật lo lắng.

-Nàng khờ quá! Ta không phải hạng người như vậy! Khương Tử Nha giọng nói ôn nhu, ấm áp bên tai ta.

-Nhưng nếu chàng gặp....gặp nữ nhân khiến chàng yêu? Ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen láy của Khương Tử Nha.

-Ta...... Khương Tử Nha cau mài.

Nước mắt ta bất giác rơi dài trên hai má, ta cúi đầu vùi mặt vào ngực Khương Tử Nha. Ta cảm nhận được Khương Tử Nha khẽ siết chặt vòng tay, ôm ta chặt hơn, sau đó chàng nhẹ nhàng cất lời:

-Vậy nàng hãy cố gắng làm ta yêu nàng đi!

Ta ngạc nhiên, trong tâm trạng ta ngỗn ngang. “Khương Tử Nha nói như vậy là muốn cho ta một cơ hội sao?”

-Nếu người ta yêu là nàng thì nàng sẽ không phải nghĩ lung tung nữa! Khương Tử Nha nhìn ta mỉm cười.

-Tướng công....thiếp làm được sao? Ta nhìn Khương Tử Nha.

-Mặc dù hơi khó nhưng không có gì là không thể! Khương Tử Nha mỉm cười.

-Thiếp biết thiếp xấu xí lại ngu ngốc... Ta híc mũi.

-Chiêu Đệ, ta là người tu đạo tâm ta rất vững vàng nhưng như ta dã nói, không có gì là không thể! Khương Tử Nha nắm lấy tay ta.

-Tướng công!!! “Khương Tử Nha sẽ yêu ta sao?”

-Ai..ai...ai.... Sư phụ, sư mẫu hai người làm gì mà cứ Chiêu Đệ rồi Tướng công hoài vậy? Võ Cát đột nhiên chạy đến xen vào cuộc đối thoại của ta và Khương Tử Nha.

-Không có gì! Chuẩn bị lên đường thôi! Khương Tử Nha buông tay ta rồi quay sang Võ Cát.

-Tiểu Muội, sư phụ bảo lên đường! Võ Cát lại quay sang gọi Tiểu Muội.

-Ah...đến liền! Mã tỷ, tỷ vừa khóc sao? Tiểu Muội chạy đến khi thấy mắt ta ướt vội hỏi.

-Không có, là bụi bay vào mắt ta thôi! Ta lắc đầu.

Chúng ta lên đường, ta không biết từ phía sau Khương Tử Nha nhìn ta rồi mỉm cười lắc đầu.

Mặc dù ta và Khương Tử Nha đã bái đường thành thân nhưng chúng ta vẫn tương kính như tân, vẫn chưa viên phòng. Ta cùng chàng ngủ trên một chiếc giường nhưng ngay cả môi cũng chưa hôn một cái. Ta đang suy nghĩ xem có nên học Mã Chiêu Đệ trong phim cưỡng bức chàng hay không đây? Aizz...ta không có cái gan đó!!!

Đêm nay chúng ta trọ lại ở một thị trấn nhỏ, dường như càng đi thì người dân càng thưa thớt. Sau khi ăn xong bữa tối chúng ta quyết định đi ngủ sớm, chắc Thân Công Báo giờ này đang chờ đợi ta ha ha, cho hắn chờ đến chết luôn, thật là hả hê mà. Ta đã quên mất một điều là thế giới này dùng phép thuật, chuyện Thân Công Báo sớm muộn gì cũng tìm ta nhất định sẽ xảy ra. Ta và Khương Tử Nha phòng ở giữa Tiểu Muội và Võ Cát ở hai bên. Mấy ngày nay khi tắm ta đều tắm ở phòng Tiểu Muội tránh cho Khương Tử Nha nhìn thấy diện mạo thật sự của mình. Sau khi tắm ta còn tô vẽ lên mặt nên rất tốn thời gian.

-Mã tỷ, muội thật không hiểu sao tỷ đẹp như vậy mà phải làm mình xấu đi! Tiểu Muội ngồi trên giường nhìn ta.

-Tiểu Muội, muội không thấy hiện nay nữ nhân xinh đẹp đều bị bắt đi hay sao? Quan quyền không bức ép dân nữ thì yêu quái cũng bắt đi ah! Ta vừa tô vẽ lên mặt vừa nói.

-Cũng đúng...ha... Tiểu Muội gật gật đầu.

-Mã tỷ, nhìn tỷ mấy năm nay báo hại đi ra đường muội nhìn ai cũng thành xấu xí, ngay cả muội cũng tủi thân hưc... Tiểu Muội đột nhiên thổn thức.

-Aiya, muội xinh đẹp mà! Con người đâu phải dựa vào bề ngoài! Ta quay đầu nhìn Tiểu Muội.

-Mã tỷ, tỷ phu định dẫn chúng ta đi đâu vậy? Tiểu Muội nhảy xuống giường, lại gần ta.

-Uhm....đi thì sẽ biết nga! Ta mỉm cười.

Phân cách tuyến

Chúng ta đi đến một con đường khá rộng, xung quanh vách núi dựng đứng, cây cối tươi tốt, gió thổi nhè nhẹ khiến tâm trạng ta vô cùng thoải mái.Ta quay sang kéo Tiểu Muội lại gần ngắm cảnh đẹp thiên nhiên. Xung quanh có rất nhiều cúc dại đủ màu sắc ta và Tiểu Muội vừa đi vừa hái rất nhiều cúc dại bó thành bó to. Ta ôm bó hoa đến tặng cho Khương Tử Nha, chàng nhìn bó hoa rồi mỉm cười ấm áp đón nhận nó.

-Tướng công, chàng nhận hoa của thiếp là đồng ý làm người yêu của thiếp rồi đấy! Ta ôm tim mỉm cười nhìn Khương Tử Nha.

-Có tục lệ này nữa sao? Khương Tử Nha khẽ đưa bó hoa lên mũi ngửi.

-Có chứ,...à....nó là do thiếp đặt ra nga! Ta chạy lại ôm lấy cánh tay Khương Tử Nha lúc lắc vài cái.

-Nhưng người yêu là người như thế nào? Khương Tử Nha chợt quay sang hỏi ta.

-Uhm,...là người mà thiếp yêu, chàng cũng phải yêu thiếp! Ta gãi đầu.

-Ta đã là tướng công của nàng rồi! Khương Tử Nha nắm tay ta.

Ta vốn định giải thích thêm thì một tiếng nói trong veo mà mạnh mẽ vang lên:

-Khương Tử Nha, chạy đâu cho thoát!

Một cô gái tóc trắng, mặt y phục trắng dung mạo cực kỳ xinh đẹp bỗng chốc đứng trước mặt chúng ta. Trong đầu ta vang lên hồi chuông “đây chính là Đát Kỷ nga”. Sau đó bên trái và bên phải Đát Kỷ hiện ra hai vị nữ nhân xinh đẹp khác. Bên phải là một nữ tử mặc y phục xanh hoa lệ trên tóc cài lông khổng tước, bên trái là nữ tử mặc y phục màu hồng trên tóc cài trâm vàng hình cánh quạt. “Phụng Thanh Thanh, Triệu Ngọc Khánh”

Khương Tử Nha chắn trước người ta, sau lưng ta Võ Cát và Tiểu Muội không hiểu gì cũng lùi bước ra sau.

-Đát Kỷ, Trĩ Kê Tinh, Tỳ Bà Tinh! Các ngươi lại dám theo ta đến tận đây! Khương Tử Nha mặt lạnh lùng nhìn ba vị mỹ nhân trước mắt.

Ta thì đơ người rồi, ba nữ nhân này thật sự rất đẹp, nếu mỗi ngày ta không tắm xong rồi nhìn mặt mình trong gương hơn 1 tiếng ta cũng sẽ bị dọa đến thất hồn lạc phách nga... Ta chăm chú nhìn ba vị mỹ nữ, sau lưng ta Tiểu Muội cũng hô lên.

-Wow, cuối cùng muội cũng thấy mỹ nhân ngoài Mã tỷ ahhhh.....

-Đẹp thật... Võ Cát hai mắt long lên, nhìn không chớp mắt.

-Nhưng tên gì nghe ngộ quá nha! Tiểu Muội nắm lấy tay áo ta.

-Họ là yêu quái! Ta nhìn Tiểu Muội, khẽ nuốt nước miếng.

-Ah....Tiểu Muội hốt hoảng ôm lấy tay ta.

Võ Cát dường như cũng đã nghe thấy lời ta nói, hắn sửng sốt rồi nhảy lùi ra sau.

-Yêu...yêu..quái? Võ Cát nhìn ta.

-Uhm,...lúc nảy tướng công có gọi mà! Là tỳ bà tinh với Trĩ kê tinh! Ta gật đầu hướng Võ Cát nói.

Trong lúc ba chúng ta còn đang bàn bạc về chuyện yêu quái với mỹ nữ thì bên kia tướng công Khương Tử Nha và ba nhân vật mỹ nữ đã lao vào đánh nhau. Vàng, xanh, tím, đỏ đánh nhau chí chóe. Bọn ta bên này nhìn mà trầm trồ.

-Wow,....động tác của tướng công thật đẹp! Ta xuýt xoa.

-Sư phụ, mau đánh chết chúng đi! Võ Cát hò reo.

-Tỷ phu, muội cổ vũ huynh! Tiểu Muội hò hét.

-Tướng công, mặc dù đánh nữ nhân là không tốt nhưng nữ nhân đẹp là rất đáng đánh ah, đẹp là mê hoặc chúng sinh ahhh! Ta hô to.

Bên ấy Khương Tử Nha và ba vị mỹ nhân vẫn đánh nhau, ai cũng muốn diệt đối phương. Ta đang định cùng Võ Cát và Tiểu Muội hợp lực hò reo thì một cánh tay chụp vào vai ta, ta giật mình:

-Á..... Quá đột ngột, ta chỉ kịp hét lên.

-Sư mẫu + Mã tỷ - tiếng của Võ Cát và Tiểu Muội đồng thời vang lên.

Chưa kịp làm gì thì ta đã thấy khung cảnh xung quanh mình thay đổi, ta đang đứng trên một vách núi cao, gió thổi bên tai rít gào làm tung váy áo của ta, gió thổi rất mạnh. Trước mặt ta là vực sâu. Ta sợ hãi giữ chặt y phục ngăn cho gió thổi tung. Ta quay đầu định chạy đi nhưng mặt ta đập vào một lồng ngực rắn chắc.

Bụp...hự.....

Ta bị va đến choáng váng đầu óc, tay ta xoa trán rồi phủi phủi tay ta đứng dậy.

-Mình va phải thứ chi mà đau quá! Ta vừa sờ cái mũi vừa oán.

-Ngươi có quan hệ gì với Khương Tử Nha! Một giọng nói trầm và băng lãnh vang lên.

Ta ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói “Má ơi, Thân Công Báo!” Ta bị dọa lùi lại mấy bước. Ta nhìn tên nam nhân yêu nghiệt trước mắt nhỏ giọng:

-Ta...ta là nương tử của Khương Tử Nha!

-Nương tử? Âm thanh cao vút của Thân Công Báo vang lên.

-Phải....tình hình là vậy đó! Ta nhìn Thân Công Báo.

-Hừ,...ngươi dám lừa gạt ta, để ta phải chờ ngươi cả một buổi chiều rồi đến tận buổi tối! Thân Công Báo giọng điệu mềm mại, ủy khuất.

-Ta....ngươi không vì vậy mà bắt ta đến đây sau đó giết ta xả hận chứ? Mắt ta ướt ướt nhìn Thân Công Báo.

Thân Công Báo không nói gì tiến lại gần ta

-Ah....đừng giết ta mà, Thân đại nhân oan oan tương báo đến bao giờ mới hết! Ta lại mang lời thoại trên phim ra sử dụng mà không xin phép bản quyền.

-Nếu ngươi còn lùi nữa sẽ rơi xuống vực chết không toàn thây! Giọng điệu cười cợt của Thân Công Báo sát tai ta.

Ta giật mình đứng im thinh thít không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng. Thân Công Báo nhìn thấy bộ dạng của ta thì cười lớn, sau đó nắm lấy cánh tay trái của ta, ta giật mình tưởng hắn định bẻ tay ta lòi xương làm thú vui nên đẩy hắn ra:

-Ah....ngươi đừng bẻ tay ta!

-Ngươi im lặng! Thân Công Báo gầm nhẹ rồi ôm ta dịch chuyển vào trong, ra xa mép vực.

Hắn bỏ ta ra, sau đó nhanh như chớp tiến đến xé bỏ tay áo bên trái của ta. Rẹt.... – tay áo của ta rơi xuống đất. “ba lớp đấy, hắn mạnh dữ” Lòng ta gào thét.

Thân Công Báo nhíu mài, tiếp tục tiến đến xé luôn tay áo còn lại của ta. Rẹt...- tay áo bên phải của ta rơi xuống.

-Dâm tặc.....*bốp*Ta tát vào mặt Thân Công Báo một cái bất chấp tất cả, ai kêu hắn có ý định khinh bạc ta. “Thân thể của ta chỉ có Khương Tử Nha mới được phép khinh bạc ah”

Ta nhắm mắt chờ đợi Thân Công Báo ra tay nhưng qua vài phút vẫn không cảm nhận được gì từ hắn. Ta từ từ mở mắt ra. Kỳ lạ, Thân Công Báo tự dưng nổi điên nhào đến xé nết hai tay áo của ta xong rồi hắn đứng đó cười như điên. Ta bĩu môi nhìn Thân Công Báo, thật sự rất muốn hỏi hắn “Thân Công Báo, nói cho ta biết ngươi bị vậy khi nào thế?” Ta là đang quan tâm hắn ah!