Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 74: Một đôi đạo tặc

Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp ăn điểm tâm xong, cùng đi bái kiến hoàng thượng. Thời gian lâm triều đã qua rất lâu, bọn họ trực tiếp đến phòng làm việc của hoàng đế… Ngự Thư phòng. Hai người vừa mới bước vào cửa, đã thấy hoàng đế cùng Hàn Phi nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái. Hàn Phi vẻ mặt toan tính, hoàng đế thì tự tiếu phi tiếu.

“Hoàng thượng.” Bạch Mạn Điệp lễ phép bắt chuyện cùng hoàng đế.

Bạch Mạn Điệp ho khan một tiếng, bắt chước bộ dáng trong các phim truyền hình, hơi khụy gối, “Dân nữ tham kiến hoàng thượng.”

“Hai vị không cần đa lễ, ở đây không có người ngoài, cứ việc tự nhiên.” Hai vị này đều là anh hùng thiên hạ, thân là hoàng đế anh minh, hắn biết làm sao đối đãi.

“Đa tạ hoàng thượng.” Hai phu thê họ rất ăn ý cùng nhau trả lời.

Hàn Phi liếc mắt nhìn hoàng đế, rồi lại chuyển mắt lên người Đông Phương Vũ, “Lão đệ, có chuyện cần ngươi giúp đỡ.”

“Thỉnh nói.” Chách chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Hoàng đế đưa tay về phía bọn họ vẫy vẫy, Hàn Phi trước tiên ôm lấy vai hoàng đế, đầu ghé sát lại, Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp nhìn nhau, cũng ghé sát vào.

“Ngọc Phượng tra được trong tay Tứ Vương gia có danh sách đồng đảng, chỉ cần có được danh sách đó, có thể lập tức điều tra Tứ Vương gia.” Sớm đã nắm giữ được chứng cứ mưu phản của Tứ Vương gia, nhưng vẫn phải án binh bất động là vì muốn tra ra toàn bộ phản loạn, diệt cỏ tận gốc.

Bạch Mạn Điệp hỏi, “Hàn Phi, ngươi không phải muốn ta đi trộm danh sách đó chứ?” Lúc còn ở hiện đại, nàng muốn vì nước hi sinh cũng không có ai cần, không biết tại sao tới cổ đại lại biến thành mật thám trung ương. Không phải, phải là đặc vụ trung ương, nhân viên công vụ chuyên thi hành những nhiệm vụ đặc biệt.

“Luận về bản lĩnh trộm đồ, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, ai có thể so với phu phụ hai người chứ? Chỉ cần hai vị liên thủ, nhất định có thể lấy được danh sách kia. Đến lúc đó không phải lão đệ có thể trở về bên cạnh cô nương? Hai người muốn gì cũng được, cho dù là ở trên giường ngây ngốc vài ngày cũng không sao.” Vừa nói câu cuối xong, khẩu khí Hàn Phi có chút ám muội. Còn hoàng đế đã nhịn không được “xì” cười ra một tiếng.

Bạch Mạn Điệp nhéo Hàn Phi một cái, “Hàn Phi, ngươi nói cái gì?”

“Ai da, đừng có nhéo ta, ta nói thật mà. Đêm qua có cung nữ báo là cô nương mất tích, sáng sớm hôm sau hai người lại cùng nhau xuất hiện, chẳng lẽ không phải đêm qua ở chung một chỗ sao?” Đám người hầu hạ Bạch Mạn Điệp đều cho rằng nàng là tân sủng của hoàng đế, nàng mất tích đương nhiên phải lập tức báo lại. Nàng đi đâu hoàng đế phi thường hiểu rõ, chỉ nói một câu, tùy ý nàng. Nàng đường đường là Vô Ảnh La Sát, còn sợ mất tích hay sao.

Bạch Mạn Điệp hai má đỏ ửng, mặt dày mày dạn nói, “Thế nào, không phục a?”

“Phục.” Từ khi Đông Phương Vũ bắt đầu làm hộ vệ, mỗi ngày trời còn chưa sáng hắn đã tới thay Hàn Phi, hôm nay cư nhiên lăn lộn đến giờ nãy, nói hai người họ đêm qua không xảy ra chuyện gì, ai tin a.

“Vô Ảnh phu nhân, có nguyện ý giúp đỡ trẫm không?”

“Đương nhiên nguyện ý, cô nương ta cả người đều là nhiệt huyết thanh niên. Dưới sự thống trị của hoàng thượng ngài, quốc thái dân an, bắc tính an cư lạc nghiệp, nếu có người vì trục lợi bản thân, mưu đồ tạo phản, ta tuyệt đối thay mặt bắc tính thiên hạ ngăn cản hắn. Huống chi hoàng thượng ngài chiêu hiền đãi sĩ, dân nữ vô cùng cảm động, thập phần cam tâm tình nguyện ra sức vì hoàng thượng.” Đừng thấy Bạch Mạn Điệp nói xong oai phong lẫm liệt, kỳ thực là muốn công báo tư thù. Tứ Vương gia cái quái gì kia, hại nàng lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nàng thế nào lại không cho hắn biết mặt.

Nàng một tràn nói ra, khiến hoàng đế từ tận đáy lòng tán thường, “Vô Ảnh cô nương quả là anh thư a.” Nhiều bằng hữu quả nhiên tốt hơn so với nhiều kẻ thù, năm xưa cho Sáo Ngọc Công Tử chút sĩ diện, rốt cuộc hôm nay cũng có chỗ để dùng.

“Đâu có đâu có, hoàng thượng khách khí rồi. Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, tiểu nữ ta tuy rằng là nữ tử, cũng muốn ra sức vì dân vì nước.”

Đông Phương Vũ trong lòng mãnh liệt trợn mắt, nàng là ai chẳng lẽ hắn còn không biết, tuyệt đối không phải hạng người vì nước quên thân.

“Đệ muội, nếu như muốn ra sức vì dân như vậy, tối nay hành động đi.” Yêu nữ này, cư nhiên có thể lấy lòng hoàng thượng, thực sự đã xem thường nàng rồi.

“Không thành vấn đề.” Bạch Mạn Điệp tròng mắt vừa chuyển, “Nếu tối nay chúng ta động thủ, sáng nay không phải nên để chúng ta nghỉ ngơi chứ? Có nghỉ ngơi tốt, đến tối mới có tinh lực làm việc. Về phần an nguy của hoàng thượng, giao cho Hàn đại bộ đầu phụ trách. Hàn đại bộ đầu đối với hoàng thượng trung thành tận tụy, bảo hộ an nguy của hoàng thượng chách hẳn nghĩa bất dung từ phải không?”

Hàn Phi cũng có lúc gặp họa, hoàng đế rất thích khiến hắn gặp chuyện chẳng lành “Vô Ảnh cô nương nói có lý, Hàn Phi, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Nàng nói xong lẽ thẳng khí hùng, không còn chỗ nào có thể phản bác. Hàn Phi mặc dù trong lòng mắng nàng hơn một trăm lần, nhưng ngoài miệng trái lại trả lời, “Bảo hộ hoàng thượng, ta đương nhiên nghĩa bất dung từ.” Hắn dám có ý kiến sao?

“Hàn đại bộ đầu, khổ cho ngươi rồi.” Ta sẽ nói với Ngọc Phượng ngươi đi uống rượu hoa. Dám đem nàng ra làm trò tiêu khiển, thù này không báo, nàng không phải Vô Ảnh La Sát.

“Đâu có đâu có, việc phải làm mà.”

“Đã như vậy, hai người chúng ta có thể đến Chu Tước đường tìm Chu Tước thương lượng chút việc chứ?”

“Hai vị thỉnh.”

Vừa ra khỏi ngự thư phòng, Bạch Mạn Điệp nhịn không được cười ra, “Hàn Phi kia, dám châm chọc chúng ta, muội cho hắn làm việc đến mệt chết.”

Đông Phương Vũ khóe môi giương lên, “Đáng đời hắn.” Lúc nào cũng là Hàn Phi ức hiếp hắn, bây giờ rốt cuộc lão bà cũng thay hắn chủ trì công đạo.

Bạch Mạn Điệp lén lút cười, “Phải rồi, muội đi nói với Ngọc Phượng hắn đi uống rượu hoa.” Lúc đó Ngọc Phượng không cãi đến ly hôn cũng không được.

“Không nên.” Đông Phương Vũ nghiêm mặt nói, “Lúc đầu do sơ sót mà Ngọc Phượng phải gả đến Hàn gia, chịu đủ mọi ủy khuất của Hàn lão phu nhân, vất vả lắm mới cùng Hàn Phi trở thành thân thích, nàng đừng làm bậy.” Ngọc Phượng vì đoạn tình cảm này đã nổ lực rất nhiều. Hắn hi vọng hai người có thể an an ổn ổn ở cạnh bên nhau, đừng gây thêm chuyện nữa.

“Ách…” Bạch Mạn Điệp ngây cả người, “Nể mặt huynh, tha cho hắn.”

“Nàng tiến cung lúc nào?” Theo lời Hàn Phi, nàng đã sớm tiến cung rồi.

“Muội vào cung từ tối hôm trước, tiện tay giúp hoàng đế thu dọn một đám thích khách, huynh không biết đâu, lúc đó muội cũng không sợ hãi, một kiếm giết một tên, nghĩ lại muội đúng là ác quỷ giết người. Sau khi giết xong, muội nhìn đống hài cốt, cư nhiên không có chút cảm giác tội lỗi, muội thật sự hoài nghi mình là ác quỷ.” Nàng sợ không phải là đống xác chết, mà là bản thân mình.

“Nàng vì bảo hộ hoàng thượng mà giết chết phản loạn, không cần thấy bản thân đáng sợ.” Đông Phương Vũ nắm chặt tay nàng, “Không thẹn với lòng là được.”

“Ừ, huynh an tâm, muội sẽ không lạm sát người vô tội như trước.” Nàng sớm đã không còn là Bạch Mạn Điệp trước đây rồi, nàng trân quý mỗi một sinh mạng, nếu không cần thiết, nàng sẽ không giết người.

“Bệnh của nàng có phát tác hay không?” Nếu nàng phát bệnh, không có hắn bên người, nàng phải làm thế nào đây?

“Không có, Minh cung Công Tôn tiên sinh điều chế cho muội một lọ thuốc, mỗi đêm mười lăm uống một viên, chỉ ngủ, không phát cuồng.”

“Nàng yên tâm, ta nhất định chữa tốt cho nàng.”

Bạch Mạn Điệp làm ra vẻ tươi cười, “Muội tin huynh.” Hắn càng quan tâm nàng, nàng càng thấy không tốt, rốt cuộc nàng có muốn nói với hắn chuyện của Phương Chấn Hiên không? Nàng nên mở lời thế nào. Chuyện tới nước này, nàng có thể nói với hắn, nàng là thê tử bái đường với hắn, muốn hắn hưu nàng, để nàng gả cho người khác. Hắn có một tấm lòng sâu như biển, nàng không có dũng khí nói ra.

Ngay khi Lương Ngọc Phượng nhìn thấy hai người đang tay trong tay xuất hiện, suýt chút sợ quá ngã từ trên ghế xuống. Nàng ngạc nhiên nhất không phải hai người ở chung một chỗ, mà là thái độ của đại sư huynh rất ôn nhu. Nam nhân kia, giống y như khối băng vậy, cư nhiên lại ôn nhu với tiểu nữ nhân này, thật không thể tin được.

“Đại sư huynh, Bạch tỷ tỷ.” Lương Ngọc Phượng siểm nịnh chào hỏi, rất sợ làm đại sư huynh mất hứng.

Đông Phương Vũ lạnh lùng nói, “Vào trong rồi nói.” Nói xong kéo tay Bạch Mạn Điệp đi vào.

Lương Ngọc Phượng sờ sờ mũi, sao lại có cảm giác mặt đang dính đầy bụi chứ? Nhất thất túc thành thiên cổ hận (1) a, không biết đến lúc nào, đại sư huynh mới chịu tha thứ cho nàng.

(1) Nhất thất túc thành thiên cổ hận: một lần sai lầm để hận ngàn năm

Thông minh như Lương Ngọc Phượng, sớm đã biết mục đích hai người đến đây. Để cho an toàn, nàng cố tình đưa bọn họ vào khuê phòng của mình. Trong khuê phòng mật đàm, chỉ có nàng mới nghĩ ra.

“Ngọc Phượng, chuyện Tứ Vương gia có trong tay danh sách tạo phản muội hẳn đã biết, hoàng thượng phái bọn ta đi trộm danh sách kia.” Đừng nhiều lời vô nghĩa, Bạch đại cô nương trực tiếp nhập đề.

“Đúng vậy, trong tay hắn thật sự có một bản danh sách.” Lương Ngọc Phượng sách mặt ngưng trọng, “Muội tạm thời không tra ra nó được giấu nơi nào, có thể là thư phòng, hoặc là ngọa thất (2).”

(2) Ngọa thất: phòng ngủ.

“Chách chắn?” Đông Phương Vũ nheo mắt lại.

Lương Ngọc Phượng ngây cả người, “Không chách, chỉ là đoán thôi, đại sư huynh hiểu rất rõ mà, những thứ quan trọng thường được giấu tại hai chỗ đó, cứ thử tìm xem.” Thiên hạ đệ nhất đại tặc, hắn đương nhiên hiểu rõ hơn người.

Đông Phương Vũ lạnh lùng nghiêm mặt gật đầu một cái, biểu thị tán thành.

“Nếu đã là vậy, chúng ta tối nay hành động đi.” Giải quyết nhanh tên hỗn đản Tứ Vương gia kia, hai người mới có thời gian xử lý chuyện riêng chứ.

“Đại sư huynh.” Lương Ngọc Phượng nuốt nước bọt, “Muội có thể hỏi huynh một chuyện không?”

Đông Phương Vũ nâng cằm, ý bảo hỏi đi.

“Huynh yêu mặt nạ thành si, sao lại không mang nữa?” Vấn đề này nàng đã sớm muốn hỏi.

“Bởi vì… Tiểu Điệp không thích.”

Lương Ngọc Phượng bội phục giơ ngón cái lên, “Đại tẩu, tẩu thật lợi hại, Lương Ngọc Phượng bội phục tẩu.”

Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn nàng, “Đừng nói lung tung, ta chỉ không quen thôi mà. Sư huynh muội suất như vậy, mang mặt nạ khiến ta thấy không thoải mái.”

**

Nguyệt hách phong cao sát nhân dạ, đương nhiên, tối nay không phải nguyệt hách, cũng chẳng phải phong cao, chỉ có hai vị siêu cấp đại tặc trong kinh thành chạy lui chạy tới. Đừng hiểu lầm, tuyệt đối không phải muốn giết người đâu, chỉ là trộm đồ thôi.

Lần đầu tiên được làm đạo tặc, Bạch Mạn Điệp vô cùng hưng phấn, cứ len lén cười cười cả ngày. Làm phi tặc nha, trong tiểu thuyết mới có phi tặc, hơn nữa còn làm việc cho hoàng đế, không hưng phấn mới là lạ.

Lúc còn ở hiện đại, nàng tuyệt đối chưa từng làm trộm, nàng xin thề. Thế nhưng, sau khi bịt kín khăn che mặt, nàng cư nhiên theo thói quen đi sau Đông Phương Vũ, trương ra khuôn mặt mỹ lệ hài hòa, cũng lộ ra dáng vẻ phi tặc càng thấy rõ phong thái “chuyên nghiệp”.

Hai người đến bây giờ chưa từng cộng tác qua, thế nhưng thập phần ăn ý, bước đi cước bộ như nhau, ngay cả phóng lên nóc nhà cũng đều nhau.

Tứ Vương gia được phong hào Lỗ Vương, là đệ đệ của hoàng đế, bình thường trong triều rất có thế lực. Người quyền cao chức trọng như vậy, phủ đệ đương nhiên lớn đến không thể tưởng nổi.

Hai người đang đứng ngoài Lỗ phủ, Đông Phương Vũ chỉ chỉ lên đầu tường, ý tứ chính là muốn nàng leo tường qua. Không nhất định phải leo tường, có chút ý tứ.

Bạch Mạn Điệp nhảy lên đầu tường, nhướng mày đách ý nhìn Đông Phương Vũ, dùng đôi mắt đách ý biểu hiện, khinh công không tệ chứ? Thậm chí còn giỏi hơn huynh.

Dưới lớp mặt nạ nhìn không thấy biểu tình, bất quá nàng nhìn thấy khóe môi hắn cong lên một cái, hắn đang cười.

Nhạc cực tất sinh bi (3), chính là đang nói Bạch Mạn Điệp. Nàng quá đách ý, dưới chân lại trợt, cư nhiên… ngã xuống. Đầu tường được lót bằng ngói lưu ly, muốn đứng vững không phải chuyện dễ dàng, nàng lại phân tâm, ngã xuống là chuyện rất bình thường. Đông Phương Vũ vừa kịp lúc, nhanh chóng tiếp được nàng, ôm nàng cùng nhau đáp xuống mặt đất. Thật đúng là kẻ trộm xui xẻo mà, nàng quả là thành sự thì ít, bại sự có thừa, thật không biết nàng thế nào lại có được danh hiệu võ lâm đệ nhất nữ sát tinh.

(3) Nhạc cực tất sinh bi: Vui quá hóa buồn. Hình dung những người vui sướng tới cực điểm ngược lại phát sinh chuyện không may.

Tựa người trong khuỷu tay hắn, Bạch Mạn Điệp le lưỡi, đứng thẳng người. Mất mặt quá a, nàng còn muốn sau này được thường xuyên đi trộm, vậy mà suýt chút nữa ngã chết. Trải qua chuyện thất thủ lần này, e rằng Đông Phương Vũ sẽ không bao giờ… cho nàng đi làm trộm nữa. Làm phi tặc đâu phải chuyện dễ dàng, chỉ cần sơ sẩy một chút, rất có khả năng bị bắt lại. Ví dụ như vừa rồi, nếu không có Đông Phương Vũ tiếp được, nàng có thể gãy xương sườn, gãy chân, rồi còn… bị bắt tới quan phủ, từ đó về sau phải ăn cơm lao tù. Từ đầu tường ngã xuống vẫn còn may, nếu như từ nóc nhà ngã xuống…có thể trực tiếp mất mạng. Nhất là với Bạch Mạn Điệp này, dưới tình thế nguy cấp rất hay quên sử dụng võ công. Tuy rằng nàng võ công rất cao, thế nhưng quá liều lĩnh, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Theo lời Lương Ngọc Phượng, danh sách có thể được giấu ở hai nơi, một là mật thất trong thư phòng, nếu không thì là ngọa thất của Lỗ Vương. Mục tiêu đầu tiên của hai người đương nhiên là thư phòng, đơn giản bởi vì thư phòng không có ai, hành động đương nhiên thuận tiện.

Hai phi tặc không mặc y phục dạ hành nhảy tới cửa thư phòng, phấn y đạo tặc cúi đầu nhìn thoáng qua, “Mẹ nó, khóa lại rồi.” Nàng không biết mở khóa.

“Đại ca, làm sao bây giờ?” Không phải trực tiếp phá cửa xông vào chứ?

Hách y đạo tặc có vẻ chuyên nghiệp hơn, kéo khóa xem xét, ngẩng đầu nhìn lên tóc nàng, chuẩn xác dừng lại trên cây trâm của nàng, “Cái này cho ta.” Hắn nhanh chóng lấy kim trâm xuống, đưa vào ổ khóa động vài cái, sau đó cài lại kim trâm lên tóc nàng.

“Mở không được a?” Chỉ nghe thấy vài tiếng động, nhưng khóa không mở, hắn trả kim trâm lại cho nàng làm gì.

“Đây là song tâm tỏa.” Đông Phương Vũ ngắn gọn giải thích, từ trên người lấy ra một dây thép mỏng.

“Đại ca, công cụ chuẩn bị đầy đủ hết a.” Hắn là phi tặc, đương nhiên phải biết mở khóa rồi.

Hắn đem dây thép đút vào trong ổ khóa, tay đơn giản cử động vài cái, khóa cư nhiên mở ra.

Đông Phương Vũ buồn cười nhìn nàng, “Ta là trộm mà.” Sư phụ hắn cả đời là thần thâu, ba sư huynh muội bọn họ đều biết mở khóa, chỉ là kỹ thuật của hắn cao hơn hai tên lười nhác kia thôi. Nói đi cũng phải nói lại, hắn là phi tặc chuyên nghiệp, kĩ thuật bẻ khóa đương nhiên tốt.

“Không sai không sai, muội với huynh làm một đôi uyên ương đại đạo.” Đều là đạo tặc, ở cạnh nhau quả nhiên không tệ. Quên đi, hắn đâu có muốn làm trộm nữa.

Sau một lúc cùng nàng tán gẫu, Đông Phương Vũ trầm ngâm, “Tìm danh sách.” Hắn đã tiên phong đi trước tìm.

Bạch Mạn Điệp mất hứng liếc hắn một cái, cũng bắt đầu tìm.

Thư phòng rất lớn, không biết Tứ Vương gia kia giấu danh sách phản loạn ở đâu.

Trên căn bản những nơi có thể tìm đã tìm cả rồi, Đông Phương Vũ chỉ chỉ lên giá sách đang chất vô số bản thư, “Giấu ở đây là tốt nhất.” Giá sách này ít nhất cũng ngàn quyển, tùy tiện nhét vào một quyển, căn bản không thể tìm ra.

“Vậy làm sao?” Không phải lật xem từng quyển chứ?

“Xem xem có mật thất hay ám các gì không?” Lật từng quyển? Quá khó, hi vọng Tứ Vương gia này là một tên ngốc, đem danh sách giấu ở mật thất hay ám các đi.

Một lát sau, hai người quay lại.

Đông Phương Vũ lách đầu, Bạch Mạn Điệp cũng lách đầu.

“Đi trước, tránh đả thảo kinh xà.” Trộm danh sách phản loạn không phải nhiệm vụ đơn giản, không thể nóng vội được, bằng không có thể làm hỏng đại sự. Nếu nhất thời không tìm ra, chỉ có thể từ từ tìm kiếm. Nếu đả thảo kinh xà, hậu quả thật không thể tưởng tượng.

Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Vậy đi thôi.”

Đông Phương Vũ kéo tay nàng, “Sắp xếp lại nguyên dạng đi.” Không thể để kẻ khác biết thư phòng có người đột nhập được.

Hai người cấp tốc đưa thư phòng trở về nguyên dạng, khóa lại cửa thư phòng, tiêu thất trong bóng đêm.

Rời khỏi vương phủ, hai người cùng nhau đi trên đường lớn vắng vẻ.

“Bây giờ đi đâu?”

“Về cung phục mệnh.” Nàng chỉ biết, lão công nàng chính là một hài tử ngoan.

“Không đi.”

“?”

“Nếu đã biết danh sách phản loạn, Ngọc Phượng không cần phải truy tìm đồng đảng của Tứ Vương gia nữa, chi bằng bảo muội ấy tiến cung bảo hộ hoàng thượng, chúng ta tiếp tục nghĩ cách trộm danh sách.” Trộm danh sách là chuyện ban đêm, còn ban ngày… Ha ha, hai người họ có thể đi du ngoạn.

“Được chứ?” Võ công của Ngọc Phượng không tuy rằng không tệ, nhưng so với hắn còn kém xa.

“Chúng ta thường ngày cứ ra vào trong cung như vậy, nhất định khiến người khác nghi ngờ. Nếu bị người của Tứ Vương gia phát hiện chúng ta từ hoàng cung đến vương phủ để ăn trộm, hậu quả khôn lường, cho nên muội thấy cứ đến Chu Tước đường ở tạm, trộm được vật đó đi rồi tính. Về phần an nguy của hoàng thượng, huynh không cần lo. Có Hàn Phi cùng Ngọc Phượng ở đó, lại nhiều cấm vệ quân như vậy, không ai dám làm càn đâu. Lần trước muội nổi điên lên, giết người vô cùng tàn nhẫn, trong thời gian ngắn, bọn chúng chách chắn không dám động thủ.” Che giấu toàn bộ tư tâm, nói xong hiên ngang lẫm liệt, vì dân vì nước, Đông Phương Vũ phải bội phục khẩu tài của nàng, hai người quen biết lâu như vậy, tính tình nàng thế nào hắn còn không rõ sao.

“Nàng nói cũng có đạo lý.” Hắn vừa tháo mặt nạ xuống vừa cười, mang lâu như vậy, cũng nên để nó nghỉ ngơi rồi.

Bạch Mạn Điệp ra sức gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, cho nên, từ ngày mai trở đi, chúng ta cứ đến nơi nào náo nhiệt một chút, ví như miếu hội hay gì đó, không chừng có thể tìm ra manh mối.” Tìm được manh mối đương nhiên không có khả năng, nhưng nàng vui chơi vui vẻ thì nhất định.

Đông Phương Vũ rốt cuộc cười ra, “Được.” Ai không biết mà nghe nàng nói, còn tưởng nàng đã hết mực tận tâm vì nhiệm vụ.

“Huynh đừng có cười, lời muội nói đều là thật.” Nàng có chút chột dạ.

“Đúng là nói “thật”” Hơn nữa còn “vô cùng thật”.

“Đúng vậy đúng vậy, muội tuyệt đối không có tư tâm.”

“Phải phải.”

“Một chút cũng không có a, muội là vì manh mối, không phải kéo huynh đi chơi nha.”

“Phải phải.”

“Tin muội đi mà.”

“Tin.” Tin nàng thật sự muốn đi chơi.

Trở lại Chu Tước đường, Bạch Mạn Điệp ngắn gọn nói lại kể hoạch của mình, lập tức khiến Lương Ngọc Phượng nghi hoặc hỏi.

“Đại tẩu, muội tiến cung thì Chu Tước đường tính sao đây?”

“Yên tâm đi, người của Chu Tước đường đều là mật thám, không phải trẻ con, muội là lão đại của bọn chúng, không phải là bảo mẫu. Ngày thường muội không phải thường xuyên ra ngoài sao? Yên tâm, không sao hết, có gì ta chịu trách nhiệm, các chủ của muội có muốn gây phiền phức, ta giúp cho.” Nếu Thiên Cơ các chủ muốn gây phiền phức, nàng trước tiên đem lão bà hắn ra làm bia đỡ đạn.

“Nhưng mà…” Nhưng nàng không muốn ở cùng một chỗ với Hàn Phi.

“Đừng nhưng nhị nữa, nhanh lên nhanh lên, ta cho muội một cơ hội đền ơn tổ quốc.”

Lương Ngọc Phượng mất hứng hừ một tiếng, “Có Hàn Phi rồi mà.” Đối phó một đám thích khách, tên ngốc kia vẫn còn giải quyết được.

“Chỉ có một mình hắn, muội muốn hắn mệt chết à.” Mưu sát thân phu.

“Muội có thể phái vài người võ công cao cường…”

Đông Phương Vũ thản nhiên hỏi một câu, ánh mắt đảo qua nàng, “Có đi hay không?”

“Đi.” Lương Ngọc Phượng theo phản xạ run lên một cái, “Đại sư huynh yên tâm, muội nhất định đi.” Hắn đã mở miệng rồi, nàng dám không đi sao?

Bạch Mạn Điệp “xì” cười ra một tiếng, “Sớm biết muội sợ đại sư huynh như vậy, ta không cần lãng phí nước bọt rồi.”

Lương Ngọc Phượng nghiêm mặt nói, “Là muội muốn đi, bất quá không phải bây giờ, để mai đi.” Nàng đứng lên, “Tự tìm một gian phòng ngủ, muội đi trước.” Vừa nói vừa chạy, giống như lửa sắp thiêu tới mông.

“Ha ha…” Bạch Mạn Điệp cười lăn lộn, “Ngọc Phượng sợ huynh đến vậy sao?”

“Sợ.” Xem hắn giống như ác quỷ.

Bạch Mạn Điệp ngáp một cái, “Nước ở đâu a, muội muốn tắm.” Vội vã cả đêm, toàn thân đều là mồ hôi. Hơn nửa đêm phải ra ngoài làm việc, lại không có tiền lương, đúng là bất hạnh a.

Đông Phương Vũ trong mắt hiện lên một tia tinh quái, “Ta đưa nàng đi.” Chu Tước đường có một gian phòng chuyên dùng cho khách quý, mỗi lần hắn đến kinh thành đều tới đó ở.

Phòng cho khách quý có ba gian thông nhau, gian đầu là tiểu thư phòng, ở giữa là ngọa thất, cuối cùng là dục thất (4).

(4) Dục thất: phòng tắm

Vén màn lên, nước trong bồn tỏa ra nhiệt khí. Oa, xa hoa thế này, không biết chuẩn bị thế nào nữa.

Đông Phương Vũ đứng ở bên ngoài, không tiến vào, trong chốc lát, Bạch Mạn Điệp nghe thấy âm thanh đóng cửa, hắn đã đi rồi chứ?

Bạch Mạn Điệp cởi y phục bước vào trong bồn, dòng nước ấm áp khiến nàng “ưm” một tiếng.

Soạt, màn đột nhiên bị xốc lên.

“Huynh, huynh vào làm gì?” Đông Phương Vũ đang đứng ở phía trên, hơn nữa… không mặc y phục, một chút cũng không có.

Hắn tự tiếu phi tiếu, “Tắm.” Nhân tiện ăn nàng luôn.

“Này… này… đêm qua chỉ là, chỉ là giúp huynh giải xuân dược, đừng có làm xằng a…” Bạch Mạn Điệp vừa nói vừa lui, lui đến sát bồn. Nếu như có người muốn tắm cùng nàng, nàng trực tiếp đánh chết hắn, thế nhưng nam nhân này là lão công nàng, phu thê hợp pháp, nàng không thể mưu sát thân phu a.

“Độc của ta còn chưa giải hết.” Hắn nói xong đã bước vào bồn. (TN: Nói vậy ai tin trời?)

“Ách…” Bạch Mạn Điệp khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, “Được rồi, vậy cùng nhau tắm đi.” Đã đánh không lại người ta, nàng chỉ có thể chịu thiệt. (TN: Vậy cũng có người tin mới chết =)))

”Được.”

“A… Huynh làm gì?”

“Làm việc ta thích làm.”

“Làm việc huynh thích làm thì kéo muội làm gì?”

“Không có nàng thì làm sao làm.”

“Ách, được rồi.”

“?” Như vậy đã thỏa hiệp rồi?

“Nói nhỏ với huynh, kỳ thực muội cũng thích.”

Sao? Nàng thích, vậy sau này thường xuyên làm đi.