Tàn Bào

Chương 48: Đi nước cờ hiểm

Nét mặt thầy tướng số nghi hoặc và quái dị khiến Tả Đăng Phong nghĩ mình vừa hỏi một câu quá sức ngu xuẩn, nên xấu hổ vội vàng bỏ đi.

Những thôn trấn xung quanh thành Tế Nam đều có quân Nhật trú đóng. Để đề phòng bị quân Nhật phát hiện, Tả Đăng Phong mua một ít đồ ăn mang lên núi, tìm một bụi cỏ khuất gió nằm nghỉ. Đến hai giờ chiều Tả Đăng Phong tỉnh dậy, thấy Thập Tam đang nằm sấp bên cạnh ăn uống, lần này nó bắt được một con chim màu trắng.

Tả Đăng Phong đờ đẫn ăn nốt mớ đồ ăn còn sót lại buổi sáng. Lúc này hắn tâm tình không tốt, Liễu Điền được thôn dân đưa đi làm hắn có cảm giác đang ăn phải ruồi bọ, và nguyên nhân chủ yếu nhất là việc tìm kiếm Đằng Khi báo thù khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của hắn, đầu tiên làm sao tìm cho ra Đằng Khi đã là một vấn đề.

Ăn no rồi, Tả Đăng Phong bắt đầu khoanh chân luyện khí. Đến chạng vạng, hắn luyện xong, tháo bao tay ra, thở dài đứng lên mang theo Thập Tam đi về phía đông. Hắn sở dĩ thở dài là bởi vì tu luyện Âm dương Sinh Tử Quyết tiến triển quá chậm. Từ sau khi tiến vào tam cảnh, phải tụ tập rất nhiều linh khí mới có thể đánh sâu vào cảnh giới Chí Tôn. Vấn đề hắn đang gặp phải hiện giờ chính là khí tụ quá chậm. Âm dương Sinh Tử Quyết là pháp thuật của Xiển Giáo, là pháp thuật chính thống nên vô cùng trầm ổn, muốn tụ khí nhất định phải đả tọa một thời gian dài, tĩnh tâm khổ tu, không còn phương pháp nào khác.

Ngoài ra Tả Đăng Phong phiền muộn còn có một nguyên nhân nữa, là khi tu vi tăng lên, thì âm khí trong cơ thể hắn lại giảm xuống, càng phải dựa vào hàn khí của cái bao tay. Nếu cứ thế này, đến khi tiến vào cảnh giới Chí Tôn, dù hắn không dùng linh khí thì cũng vẫn luôn phải đeo cái bao tay này, nếu không thì không thể nào áp chế được sự hỗn loạn trong cơ thể.

Đến tám giờ tối, Tả Đăng Phong xuống thôn, thấy chiếc xe ngựa đưa Liễu Điền vào thành đã trở về, chứng tỏ Liễu Điền đã không giết những người này, còn việc hắn có thực hiện lời hứa cho một trăm đồng đại dương hay không thì Tả Đăng Phong không quan tâm. Nghỉ chân quan sát một lát, hắn đi qua cửa thôn, đi vào ngoại ô.

Tả Đăng Phong vốn nghĩ toàn thành hẳn là đang bị giới nghiêm, lùng bắt trắng trợn, nhưng thực tế lại không xảy ra. Trên đường có thêm rất nhiều nạn dân, số lượng quỷ tử tuần tra cũng không tăng. Tả Đăng Phong quan sát rất lâu, thấy không có gì dị thường, liền theo đường nhỏ về phố kỹ viện. Hồi ấy để phòng ngừa Diêu tỉ bán đứng hắn, hắn đã lập ra một tuyến đường thoát thân từ cửa sổ phòng của Diêu tỉ. Hiện giờ hắn đi đúng theo tuyến đường ấy, từ phía tây của phố kỹ viện đi vòng về phía sau dãy nhà của Diêu tỉ, từ một nóc nhà bỏ hoang nhảy lên lầu hai, rồi từ đó bò lên cửa sổ lầu ba. Cửa sổ phòng của Diêu tỉ có hai cánh, cánh bên trái không có then cài cửa, Tả Đăng Phong khẽ đẩy cửa sổ ra, nhảy vào phòng.

Diêu tỉ đã dọn đi rồi, trong phòng đen thui vắng tanh. Tả Đăng Phong kéo một cái ghế ngồi xuống bên cửa sổ, nhíu mày đánh giá đội 1875. Hiện giờ trong đó còn có tám tên quỷ tử đã từng xâm nhập Thanh Thủy đạo quan, Tả Đăng Phong muốn giết sạch bọn họ. Liễu Điền được cứu làm hắn có cảm giác báo thù chưa được triệt để, trong lòng uất nghẹn, rất hối hận lẽ ra không nên giao Liễu Điền cho những thôn dân kia, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại hắn lại thôi. Liễu Điền đã thành thật trả lời vấn đề của hắn, giúp hắn hiểu được tình hình của Đằng Khi, coi như đã lập công chuộc tội. Huống hồ tứ chi của Liễu Điền đã bị hắn đánh gãy, ngón tay cũng bị hắn bẻ, dù có nối lại, thì tứ chi cũng không thể hồi phục lại như ban đầu. Nói cách khác, hắn đã thành một phế nhân, giết hay không thì cũng chẳng khác gì nhau; ngoài ra kẻ đầu sỏ gây nên chuyện cũng không phải hắn, Đằng Khi mới là thủ phạm.

Tả Đăng Phong ngồi trong bóng tối nhìn ra ngoài, doanh trại 1875 không có gì khác thường, khẩu súng máy trên mái nhà đã đổi người, trong sân cũng không thấy chó săn đi dạo, Thập Tam vốn đã mài móng vuốt sẵn có lẽ không cần phải dùng tới.

Doanh trại bị tập kích như thế sao lại không tăng cường thêm cảnh giới? Tả Đăng Phong nghi hoặc cau mày. Hắn biết người của đạo môn và cao thủ võ lâm của thành Tế Nam rất có thể đầu quân vào làm việc cho quỷ tử, hôm qua bọn quỷ tử đã nhìn thấy hắn biểu lộ năng lực khác thường, chạy thoát được đã là rất may mắn, hắn sợ hôm nay bọn quỷ tử tìm được cao thủ trong đạo giáo hoặc võ lâm cao thủ để đối phó hắn.

Ngoài tăng nhân Mật Tông dùng Đại thủ ấn, Tả Đăng Phong chưa hề giao phong với người của đạo môn hay võ lâm cao thủ nào khác, nên hắn không biết trong số hai loại người này, loại người nào lợi hại hơn.

Có điều hắn nghĩ đạo thuật và võ thuật giống như hai nhánh trên cùng một thân cây. Nguyên tắc căn bản ban đầu không khác nhau là mấy, đến trung kỳ mới bắt đầu phân nhánh. Người trong Đạo môn chủ yếu tu cách dẫn linh khí từ bên ngoài vào trong người để sử dụng, còn người trong võ lâm lại trọng về việc dùng linh khí của bản thân để rèn luyện cơ thể và tăng tu vi. Võ thuật cùng pháp thuật ngay từ đầu là giống nhau, đến trung kỳ vẫn không khác biệt lắm, nhưng nếu lên tới mức đỉnh phong, võ thuật nhất định không phải là đối thủ của pháp thuật, vì võ thuật sử dụng linh khí của bản thân, mà linh khí của con người dù sao cũng là có hạn, còn pháp thuật là thuyên chuyển linh khí bên ngoài vào trong người để sử dụng, linh khí của tự nhiên chính là vô cùng.

Quan sát một hồi, Tả Đăng Phong nhận ra khu vực xung quanh doanh địa quỷ tử cũng không có bất kỳ dị thường nào, xem ra Liễu Điền sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết đã sinh lòng thoái ý, bằng không đã chẳng hề làm gì như thế này.

Chuyện tối hôm qua cũng không gây ảnh hưởng gì đến phố kỹ viện, các Diêu tỉ vẫn ra đứng ngoài phố tiếp khách. Lúc này khí trời đã chuyển ấm, một đám Diêu tỉ ăn mặc lồ lộ, bao nhiêu đường cong trên thân thể đều có thể nhìn thấy được. Điều này khiến Tả Đăng Phong phải nhíu mày. Vu Tâm Ngữ ra đi đã lâu, sau khi cô chết hắn cũng sống khổ hạnh, không hề đụng tới đàn bà. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn đã đánh mất năng lực đàn ông. Hắn ở một nơi như thế này không phải là không nổi lòng ham muốn, nhưng lúc nào hắn cũng tận lực áp chế ham muốn đó xuống.

Hắn sở dĩ có thể đè nén ham muốn không phải nhờ Âm dương Sinh Tử Quyết, vì Âm dương Sinh Tử Quyết không thể giúp hắn luyện tinh hóa khí. Hắn hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí của mình, chiến đấu cho chính bản thân mình, hắn không dám cho phép mình phóng túng cả về tâm lý và sinh lý, vì hắn biết một khi phóng túng sẽ không cách nào quay đầu lại được, nên mỗi khi hắn nổi lên ham muốn, lập tức lấy hình ảnh Vu Tâm Ngữ đổ máu ôm lấy hắn bỏ chạy và những uế vật trong thùng rác ở cửa ra vào của Diêu tỉ ra so sánh với nhau, là lập tức tiêu tan ham muốn. Ham muốn là bản năng, người đàn ông nào cũng có, nhưng hắn phải giữa lấy mình để xứng đôi với Vu Tâm Ngữ, còn những tên đàn ông không thể quản được ham muốn của bản thân thì chỉ có thể xứng đôi với những thứ dơ bẩn trong thùng rác của Diêu tỉ mà thôi.

Mãi cho đến hừng đông, Tả Đăng Phong cũng không phát hiện được bất cứ dị thường gì ở doanh trại 1875. Lúc sáng sớm, Tả Đăng Phong chợp mắt một chút, tới gần giữa trưa, hắn thấy có một tên tướng Nhật lái xe tới tiểu lâu, chuyển đồ đạc chăn mền từ tiểu lâu vào trong xe, sau đó cáng khiêng ra một người. Tuy người kia băng bó toàn thân như xác ướp, nhưng Tả Đăng Phong vẫn đoán ra là Liễu Điền. Cảnh này khiến Tả Đăng Phong rất bất ngờ vì trong doanh trại có thiết bị chữa bệnh, sao Liễu Điền lại phải gấp gáp rời đi? Lúc đầu Tả Đăng Phong cho rằng Liễu Điền làm vậy là để thực hiện lời hứa với hắn, sau Tả Đăng Phong nghĩ ra, trong quân doanh mặc dù có thiết bị chữa bệnh, nhưng đám thầy thuốc trong đó đều bị hắn đánh chết cả rồi.

Nhưng nếu đưa Liễu Điền đi chữa trị, thì cũng không cần phải mang theo hành lý, nên thế này có lẽ là thực đưa hắn về nước trị liệu.

Xe chở Liễu Điền đi rồi, Tả Đăng Phong lại ngồi xuống. Mấy ngày liên tiếp sau đó, hắn đều trốn trong căn phòng này. Mấy ngày liền hắn không ăn gì, hắn rất đói, nhưng hắn không muốn tùy tiện ra ngoài làm bại lộ bản thân. Hắn hiểu rất rõ, thực lực của hắn hiện giờ căn bản chưa đủ để chính diện đối kháng với súng ống.

Đến tối ngày thứ ba, bốn tên quỷ tử rời quân doanh đi về phía phố kỹ viện. Khi chúng tới gần, Tả Đăng Phong nhận ra cả bốn tên này đều nằm trong bọn đã từng xông vào Thanh Thủy đạo quan. Bọn quỷ tử không đụng vào đám Diêu tỉ đứng trên phố, vì những nữ nhân này đều lớn tuổi, bọn họ tìm Diêu tỉ trong khách sạn.

Thấy vậy, Tả Đăng Phong mở cửa phòng đi ra. Lúc này Diêu tỉ ở phòng hai bên đều đang ở bên ngoài tìm khách, không ai chú ý tới hắn, hơn nữa sau này hắn cũng không dùng tới chỗ này nữa.

Xuống tới lầu hai, Tả Đăng Phong thấy Thập Tam đang ở nóc nhà bên cạnh. Mấy hôm nay Thập Tam đều trốn trong chỗ tối gần đây, không hề chạy đi xa. Tả Đăng Phong vẫy tay với nó, Thập Tam hiểu ý, nhảy lên đi theo Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong ra đường đi về phía nam, tới đầu con phố của khách sạn đó thì một phòng bỏ hoang núp vào. Hồi trước hắn đã từng nhìn thấy quỷ tử ra ngoài làm nhục phụ nữ, nhưng kỳ thực dùng từ làm nhục không thích hợp, vì những nữ nhân kia đều cam tâm tình nguyện, không quan tâm bọn chúng là ai. Tóm lại quỷ tử sẽ ở lại khách sạn không quá nửa giờ, không biết là bọn chúng bị quy định thời gian ra ngoài hay do bản thân bọn chúng là nhanh như vậy.

Không lâu sau, một đám quỷ tử rời khỏi khách sạn, nhưng lúc này bọn chúng không còn cười đùa ồn ào như lúc nãy, mà nhanh chân đi thẳng về phía quân doanh. Tới gần góc tường, Tả Đăng Phong từ bên trong vọt ra, tung liên tiếp bốn quyền khiến cả bốn tên quỷ tử đều bị đánh văng lại. Lo bọn này phát ra tiếng kêu, mấy quyền này hắn dùng toàn lực, máu tươi bắn ra văng cả lên áo choàng, hắn cũng chẳng muốn thay áo, dùng máu trả máu.

Tả Đăng Phong giết bốn tên quỷ tử rồi, mới thấy cách đó không xa có một Diêu tỉ đang hoảng sợ nhìn hắn.

"Đừng có la, mau đi đi." Tả Đăng Phong vội nói với Diêu tỉ kia.

Diêu tỉ kia mở to mắt nhìn Tả Đăng Phong chằm chằm, rõ là đã sợ tới choáng váng. Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói gì nữa, lôi bốn cỗ tử thi ném vào trong gian phòng bỏ hoang.

Nhưng ngay lúc ấy, ngay phía trước hắn vang lên một tiếng gào điên loạn. Tả Đăng Phong ngước đầu lên nhìn, thấy ả Diêu tỉ dày đặc phấn son kia đang vận hết sức gào hét, Tả Đăng Phong chưa bao giờ nghĩ miệng của đàn bà có thể há to tới như vậy.

Ả kia gào rú khiến Tả Đăng Phong nổi giận, lập tức xông tới đập cho ả một quyền, quát: "Không được gào nữa, tao trả tiền cho được chưa?"

Vài Diêu tỉ và khách đứng xa xa quanh đó nghe Tả Đăng Phong nói vậy lập tức cho rằng mình đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, nên đều quay đầu đi.

Tả Đăng Phong nói dối thành công xong, xách lấy Diêu tỉ ném vào một gian phòng bỏ hoang ở gần đó, ả ta sống hay chết hắn không quan tâm, không chết thì xem như may mắn, mà chết thì cũng đáng đời.

Sau đó Tả Đăng Phong lại quay vào núp trong gian phòng bỏ hoang cũ. Bốn tên quỷ tử này hẳn là là một nhóm, bằng không không có khả năng cả bốn người cùng đồng thời ra ngoài một lúc. Bọn chúng đi ra mà không về kịp, nhất định sẽ có quỷ tử đi tìm, nếu hắn đoán đúng thì sẽ là đồng bọn chung nhóm với chúng. Tả Đăng Phong không muốn rời khỏi nơi này, hắn muốn mau chóng giết luôn bốn tên quỷ tử còn lại, sau sẽ đi Đông Bắc tìm Đằng Khi.

Tả Đăng Phong vừa trốn xong, từ xa một Diêu tỉ miệng ngậm thuốc lá đi tới. Lúc đầu Tả Đăng Phong không để ý, nhưng khi Diêu tỉ kia đi tới gần, Tả Đăng Phong thấy rõ bộ dáng của cô, biết ngay Diêu tỉ này đang giả vờ, hơn nữa còn rõ ràng cho thấy đã biết hắn đang trốn trong này.

Tả Đăng Phong rất muốn xông ra đạp cho cô một phát. . .